Đẻ Mướn

Chương 1

Lục Niệm Hòa

23/04/2014

Có một số quá khứ, không muốn quên là bởi vì nó đẹp đến nỗi đã ăn sâu vào tâm trí.

Có một số quá khứ, rất muốn quên, lại như hình với bóng, trì trệ không chịu đi.

***

Hình như mùa thu năm nay đặc biệt đến sớm, cũng đặc biệt dài.

Tân Đồng từ thư viện bước ra, hít sâu một hơi.

Bầu không khí hơi se lạnh, cũng rất trong lành, làm cô, một người bị mùi sách và nhiệt độ nóng nực bên trong ngấm vào đầu óc có chút hỗn loạn, thoáng thanh tỉnh không ít.

“Đồng Đồng!”

Tân Đồng quay qua nhìn, vẫy vẫy tay, Lệ Thịnh đã bước qua chỗ cô.

“Đợi lâu chưa anh?” Cô nghiêng đâu, nhón chân, giúp anh kéo áo lại.

Lệ Thịnh ngoan ngoãn cúi người xuống, sau đó đứng thẳng dậy, cầm lấy tay cô.

“Lạnh thật đó!” Tân Đồng làm như sợ lạnh rút tay mình ra, đặt ở ngoài miệng hà hơi, chà xát.

Lệ Thịnh cười, lần nữa chụp lấy tay cô.

Tân Đồng cũng tự giác để anh nắm tay lần nữa, “Sao không chờ em ở trong xe?”

Trời lạnh như vậy, người này sao lại không yêu quý chính mình chút nào? Cô nghĩ đến đây, vẻ mặt có hơi buồn bực.

“Xe ở đằng kia kìa, anh muốn nhìn thấy em sớm một chút.” Lệ Thịnh chỉ chỉ, “Chúng ta qua đó đi.”

Sau khi tốt nghiệp, Tân Đồng làm việc trong thư viện của thành phố.

Thư viện là tòa nhà cũ lâu năm, chính phủ thành phố vừa mới xây một cái mới ở ngay trung tâm, hoàn cảnh tốt hơn, nhưng cô lại thích chỗ này.

Đồng Dao cười cô thích những cái cũ, rõ ràng tuổi tác không lớn lại giống hệt bà cụ non.

Hai hàng ngô đồng Pháp ở trước cửa, thân cây rất to, phải hai ba người nắm tay nhau mới có thể ôm hết. Cành lá rất sum suê, như là cố tạo ra tán cây thật lớn. Hiện giờ lá đã úa vàng, có lẽ lúc sáng đã quét đường rồi, nên trên đường không có nhiều lá cây lắm, hiện giờ qua một buổi sáng mà lá đã dày một lớp, bước trên lớp lá mềm đó rất là thoải mái.

Hai người đều không nói gì.

Cho đến khi tới bên cạnh xe, Tân Đồng ngồi vào xe.

“Đồng Đồng, đừng căng thẳng.” Một tay Lệ Thịnh vẫn nắm lấy tay của Tân Đồng, như là sợ cô sẽ đột nhiên chạy mất.

Tân Đồng nắm lại tay anh, “Yên tâm đi.”

Tân Đồng nhớ đến lời Đồng Dao từng nói với mình, cô ấy nói Tân Đồng cô thật ra rất nhát gan, giống một con ốc sên, có tình huống gì liền rụt vào vỏ ốc của chính mình.

Hai người là bạn cùng học Đại học, cùng nhau ăn cơm lên lớp, cùng nhau trải qua rất nhiều ngày đêm, chỉ vậy thôi là đã đủ hiểu cô rồi.

Nhưng đó không phải là toàn bộ.

Cô không muốn nghĩ đó là do bản thân mình nhút nhát, cô chỉ là hơi cam chịu số phận, tập quen để thích ứng với mọi hoàn cảnh mà thôi.

Giống như hiện tại.

Tân Đồng dựa đầu vào ghế, gương mặt lại nghiêng về phía của Lệ Thịnh.

Vẻ mặt anh chuyên chú, đường cong sườn mặt thật hài hòa, cằm nhãn bóng, môi mím chặt, hình như còn hồi hộp hơn cả cô?

Tân Đồng khẽ thở ra một hơi, không nói gì.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến nhà hàng đã đặt trước.

“Đồng Đồng, chúng ta đi thôi.” Lệ Thịnh nắm lấy tay cô, mỉm cười như động viên cô.

Lệ Đông Nhất không ngờ sẽ gặp phải Lệ Thịnh.



“Thịnh à.” Anh và Lệ Thịnh gặp nhau không nhiều lắm, nhưng vẫn thản nhiên chào hỏi.

“Chú út.” Vẻ mặt Lệ Thịnh kính nể, lễ phép chào anh một câu, kéo Tân Đồng ở phía sau đến, giới thiệu, “Đồng Đồng, đây là chú út của anh.”

Tân Đồng chỉ thoáng nhìn anh một cái rồi thu tầm mắt lại, thấp giọng khép nép chào anh một tiếng theo Lệ Thịnh.

Lệ Thịnh từng nhắc tới người chú út này của anh, chẳng qua chỉ dăm ba câu mà thôi, ngược lại cô nghe được từ miệng của người khác thì khá nhiều.

Không biết tại sao vẻ mặt của Lệ Đông Nhất đột nhiên khựng lại một chút, rồi mau chóng khôi phục, đôi mắt lãnh đạm mang theo chút nghiền ngẫm, “Cô gái này chính là?”

“Là bạn gái của con, cũng là bạn thời đại học, tên là Tân Đồng.” Lệ Thịnh dừng một chút, rồi bổ sung, “Con đã nói với ông nội rồi, hôm nay gặp mặt dùng cơm, nhân tiện bàn bạc một chút chuyện kết hôn luôn.”

Tân Đồng vốn không để ý nghe, bỗng bị hai chữ kết hôn dọa sợ, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Lệ Thịnh, Lệ Thịnh nắm chặt tay cô, an ủi, “Chú út, chú cũng đến sao?”

Lúc này, Lệ Đông Nhất mới nhớ đến hôm qua trong điện thoại hình như mẹ anh có nhắc đến chuyện này, chữ “không” theo thói quen tự nhiên lên tới miệng đột ngột nuốt trở vào, “Ừ.” Anh chau mày, đáp.

Dường như Lệ Thịnh không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, vẻ mặt chút có vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.

“Vậy để con đi báo họ làm thêm thức ăn.” Lệ Thịnh đột nhiên nhớ đến thói quen khẩu vị của người chú út này, vỗ nhẹ đầu.

“Vậy làm phiền con.” Lệ Đông Nhất lên tiếng.

“Vậy chú út vào trước đi, chắc ông nội và mọi người đã đến rồi.” Lệ Thịnh nhìn về phía Tân Đồng.

“Em ở đây đợi anh.” Tân Đồng không đợi Lệ Thịnh mở miệng, đã lên tiếng trước.

“Cũng được.”

Tân Đồng nhìn về hướng bóng lưng vừa biến mất của Lệ Thịnh, nhìn không dời mắt.

“Cô là Tân Đồng.” Tay Lệ Đông Nhất đút vào túi quần, đi đến trước mặt Tân Đồng.

Lệ Đông Nhất rất cao, có lẽ còn cao hơn Lệ Thịnh một chút, anh đi đến trước mặt Tân Đồng, phát ra tiếng nói thâm trầm.

Anh mặc một bộ vét màu xám nhạt, không thắt cà-vạt, áo sơ mi trong màu trắng mở hai nút ngay cổ, còn có trái cổ lên xuống theo tiếng nói vừa phát ra, ánh mắt Tân Đồng chỉ có thể nhìn thấy những thứ này. Cô lập tức dời mắt, “Dạ.”

“Tân Đồng.” Lệ Đông Nhất cúi đầu, tầm mắt tiếp xúc với mắt của Tân Đồng, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt anh.

Anh và Lệ Thịnh hình như không có chỗ nào giống nhau, ngũ quan góc cạnh hơn Lệ Thịnh nhiều, lông mi rậm, màu da cũng không trắng như Lệ Thịnh, còn sậm hơn cả màu lúa mì một chút, khiến cả người anh toát ra cảm giác thâm trầm.

“Cô là người Dung Trấn, có cô em gái nhỏ hơn cô 5 tuổi.” Lệ Đông Nhất hoàn toàn chắn tầm mắt của cô.

Khí thế của anh quá mức áp bức, thế nên Tân Đồng không chú ý tới chuyện nãy giờ anh vẫn luôn dùng câu trần thuật.

“Cháu không ngờ anh Thịnh lại từng nhắc tới cháu với chú.” Cô lễ phép mỉm cười, theo như lời của Lệ Thịnh, người chú út này của anh không thích quan tâm đến chuyện của người khác.

Cô nên vì điều này mà lấy làm vinh hạnh hay không?

“Tôi còn biết rất nhiều, về cô.” Lệ Đông Nhất lại đi đến gần cô.

“Chú Lệ, xin chú để ý đến hình tượng một chút.” Anh cách cô rất gần, gần đến mức khiến cô cảm thấy nguy hiểm, giọng nói của Tân Đồng không ngừng phát run.

“Cô Tân này,” Lệ Đông Nhất thấy cô từng bước lui về sau, cho đến khi lưng dán sát vào vách tường mới dừng lại, nói tiếp, “Cô không cần trốn tránh, bởi vì, có vài thứ muốn trốn cũng không được, ví dụ như là,” anh kề sát vào cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, “Quá khứ.”

“Chú muốn nói gì?”

Lệ Đông Nhất nhìn vào đôi mắt tròn xoe tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ của cô, như là nai con rơi vào bẫy của người thợ săn mới vừa tỉnh lại, ẩm ướt, mang theo chút đáng thương, miệng anh nhếch lên thành hình vòng cung, “Cao Lệ.”

Anh nhẹ giọng nói ra một cái tên, cũng như ném cô vào vực sâu thăm thẳm.

“Tôi không nghĩ là cô Tân đây còn có tư cách bước vào cửa nhà họ Lệ.”

Một câu nói thật nhẹ nhàng, mỗi một chữ như cái búa sắt nện mạnh xuống, mấy ngày nay cô khó khăn lắm mới có thể khiến trái tim mình kiên cố, giờ lại vất vả chắp vá cho hoàn chỉnh.

Tân Đồng tự cười bản thân thật khờ khạo, “Cháu biết rồi.”

Cô cúi đầu, rồi lại ngước lên, “Cám ơn chú Lệ đã nhắc nhở.”

Có một số quá khứ, không muốn quên là bởi vì nó đẹp đến nỗi đã ăn sâu vào tâm trí.



Có một số quá khứ, mình muốn quên, lại như hình với bóng, trì trệ không chịu đi.

Hộp quà cô cầm trong tay rơi nhẹ xuống đất, ngước lên, cơ thể căng cứng, “Phiền chú nói lại một tiếng với Lệ Thịnh, cháu về ạ.”

“Vậy thôi sao?” Lệ Đông Nhất gọi cô lại.

Tân Đồng xoay người, nhìn về phía người đàn ông này, chú ấy thật sự quan tâm đến thể diện của nhà họ Lệ ư? Cho nên, phải điều tra cô như vậy, “Chú Lệ còn muốn thế nào nữa?”

Lập lời thề cả đời không qua lại với Lệ Thịnh nữa? Hay là thành thật tự nhận chính mình là loại người gì, đã làm chuyện gì?

“Đứa bé đó, cô không quan tâm chút nào ư?”

Lệ Đông Nhất lại cười lớn, có lẽ cô là loại người nhẫn tâm, dẫn sinh mạng nhỏ này đến trên đời để chịu khổ, bản thân lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói chuyện yêu đương, thậm chí là bàn chuyện cưới xin.

“Không ạ,” Tần Đồng lắc đầu, “Cháu không quan tâm, đứa bé đó không liên quan gì đến cháu. Huống hồ, cho dù có, nó cũng đã không còn.”

Tân Đồng bị buộc phải nhớ lại đoạn ký ức đó, tất cả đều trắng toát, còn có nỗi đau đớn ngập trời.

Cô gái tên Cao Lệ kia nói với cô, đứa bé đã chết rồi.

Nhưng mà, khoản tiền còn lại vẫn sẽ cho cô.

Sau đó, như là một giấc mơ, tất cả mọi thứ đều tiêu tan.

Cô nghĩ đến đứa bé chết non kia, ngay cả tiếng khóc cũng chưa kịp thốt ra, trái tim vẫn co rút đau đớn âm ỷ.

Đúng vậy, đó là nỗi đau.

Nó sống trong bụng cô mấy trăm ngày đêm, từ một phôi thai bé xíu, đến khi cô có thể cảm nhận được nó qua mỗi lần thai máy, cô nói chuyện với nó, hát cho nó nghe, tưởng tượng hình dáng của nó trong tương lai, thậm chí nghĩ đến tình cảnh chia lìa sẽ không nguôi, lại không hề nghĩ tới sẽ có kết cục thế này.

Chân mày Lệ Đông Nhất nhíu lại thật chặt, “Hóa ra là vậy.”

“Nếu chú Lệ không còn chuyện gì khác, cháu về ạ.” Tân Đồng nắm chặt túi xách, hít thở bắt đầu có chút gắng sức.

Chân mày Lệ Đông Nhất giãn ra, “Nếu tôi nói, đứa bé kia còn sống, cô?”

Cô sẽ làm thế nào?

“Còn sống ư?”

“Đúng, còn sống, bốn tuổi, cuối tuần trước vừa mới mừng sinh nhật.”

Đúng rồi, Tân Đồng còn nhớ, hai tuần lễ cô nằm trong bệnh viện, rèm cửa sổ luôn luôn mở, ánh mắt y tá nhìn cô có chút thương hại, khuyên cô nên phơi nắng nhiều một chút.

Ngày qua ngày cô đều lặng lẽ, ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, nắng thật ấm. Cái cây ngoài cửa sổ, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, nhưng vẫn cố gắng sinh tồn.

Nhưng thời điểm đó, trong lòng cô tràn ngập mùi chết chóc, chỉ còn sót lại chút sức sống.

Những mùa thu sau đó đều trở nên rất dài rất dài, như là vĩnh viễn cũng không trôi đi hết.

“Vậy thì tốt quá.” Tiếng nói của cô có hơi gượng gạo.

“Chỉ tốt thôi sao?”

Tân Đồng cười khổ, bản thân đứa bé đó chỉ là một sự giao dịch, không phải sao?

Cô không hề có chút phẫn nộ khi bị gạt, ngược lại cảm thấy buông bỏ.

Lệ Đông Nhất khoát tay lên vai cô, “Cô đối với người đã cống hiến một nửa gien của đứa bé cho cô, ngay cả trách nhiệm đối với hắn cũng không có sao?”

“Chú nói gì vậy?” Tân Đồng cảm giác được máu của mình gần như đông lại, trái tim nhất thời ngừng đập, “Rốt cuộc chú là ai?” Chân cô mềm nhũn, sức lực toàn thân dường như bị rút đi hết.

Vì sao chú ấy lại làm như vậy? Chỉ cần dùng một cái tên, chú ấy đã hủy diệt đi con đường phía trước của cô, hủy diệt đi hy vọng vốn như mây khói khó nắm bắt, tại sao còn muốn đuổi cùng giết tận đến mức này?

Trước mắt tối sầm lại, như cơn ác mộng cô đã gặp vô số lần, tất cả đều là ảo giác vỡ vụn, theo cô rơi vào tăm tối nặng nề, sâu không thấy đáy.

Cười khổ một tiếng, Lệ Đông Nhất nhìn xuống người vừa ngất đi trong tay của mình, tiếng nói thật khẽ tựa như than vãn, “Tôi tìm em đã rất lâu rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đẻ Mướn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook