Chương 32
Vạn Diệt Chi Thương
18/01/2017
CHƯƠNG 32 – TÌNH ĐỐ (THƯỢNG)
Ôm lấy thân thể, từng ngón tay chân thật thuộc về bản thân, nhiều năm trước chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, nhìn thấy hắn công tích vĩ đại, ngắm nhìn hắn ở trên chiến trường hiển hách quân uy.
Thời điểm đó, Nguyên Bạch Lệ đối với gã mà nói, là một câu chuyện thần thoại xa xôi.
Mà hiện tại, nam nhân như câu chuyện cổ tích đang nằm trong ***g ngực mình….
Nam nhân đang hôn mê cũng bắt đầu xích lõa giống như nam tử trên người, hơi thở tràn ngập ái dục phiêu đãng như lãnh hương dày đặc trong phòng, nam nhân vô ý thức cau mày, theo động tác của Trương Tứ Phong mà khẽ thở hổn hển, ngẫu nhiên vài tiếng kêu rên ngọt nị, đau đớn dục hỏa đốt người làm cho kẻ hôn mê cũng không tự giác rên rỉ ra tiếng.
Một cỗ nhiệt liệt rót vào thân thể nam nhân, đâm vào khiến da đầu run lên làm cho kẻ hôn mê run lên, mềm yếu từ người Trương Tứ Phong ngã xuống giường không ngừng thở dốc.
Sau kích thích kịch liệt, nam nhân dần dần thanh tỉnh, đôi hàng mi ướt đẫm khẽ run rẩy, đồng tử mờ mịt chậm rãi mở lớn.
Làm sao vậy.
Đôi mắt sương mù dần dần khôi phục thanh tỉnh, từ trên thân thể truyền đến từng đợt tê dại khó nhịn, hắn nghiêng đầu nhìn, thấy cả thân hình mình đang trần trụi, Trương Tứ Phong ở trên người đang cúi đầu liếm láp lấy thân thể.
Giống như bị sét đánh, Nguyên Bạch Lệ bừng tỉnh, nháy mắt đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn một phen đẩy ra Trương Tứ Phong đang dựa vào, vùng dậy thì nơi bí ẩn giữa hai chân truyền đến cảm giác hoạt nị, nhìn xuống phía dưới, một chất lỏng *** mỹ theo bắp đùi từ từ chảy xuống.
Trong đầu chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên hiểu được Trương Tứ Phong thế nhưng lại thừa dịp mình hôn mê mà cưỡng bức.
Nguyên Bạch Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, trầm giọng mắng : “Vô sỉ !” nhưng đã tiêu hao nhiều khí lực, mắng chửi cũng không còn sức lực, nghe vào tai Trương Tứ Phong lại cảm thấy được phong tình vô hạn.
Đại khái là vừa mới chiếm được thân thể nam nhân, nam tử tắm rửa qua ái dục cũng không tức giận, ngược lại một phen kéo qua Nguyên Bạch Lệ, càn rỡ vuốt ve : ‘Vừa rồi ngươi hôn mê bất tỉnh, không có cảm giác gì, nếu không chúng ta lại đến một lần, cho ngươi thoải mái thư phục.”
Chán ghét đẩy ra Trương Tứ Phong, Nguyên Bạch Lệ hung hăng chà sát nơi bị Trương Tứ Phong chạm qua, đột nhiên phát hiện hình xăm huyết sắc yêu dị trước ngực, tim bị thất lạc, giống như rơi vào một vực sâu u tối mà lạnh lẽo như băng.
“Hình xăm này chỉ khi ngươi động tình mới hiện lên, đẹp không ?” Trương Tứ Phong cười đồng thời trên mặt đã bị trúng phải một bàn tay của nam nhân, đưa tay xoa xoa vết máu trên khóe miệng, gã cười, thanh âm lạnh lùng nói, “Không tồi, còn có khí lực….”
Trương Tứ Phong đột nhiên kéo Nguyên Bạch Lệ xuống giường, hai chân nam nhân gặp phải nền đất lạnh lẽo lập tức dâng lên một trận đau đớn, thiếu chút nữua té ngã, trải qua cuộc hành xác bị kim chậm, thân thể phải chịu một trận dục ái đã không còn nhiều sức lực, nếu hôn mê thêm vài ngày nữa cũng chưa thể phục hồi, Nguyên Bạch Lệ lúc này chỉ có thể vô lực chịu đựng Trương Tứ Phong lôi kéo.
“Buông !” Giãy dụa cũng vô dụng, nam nhân bị Trương Tứ Phong đưa vào phòng tắm, bồn tắm bằng đá cứng rắn mà lạnh như băng, nhiệt khí trong bể bốc lên thành tầng tầng sương mù.
“Được, buông thì buông.” Đột nhiên thả nam nhân ra, Trương Tứ Phong một chưởng đẩy mạnh Nguyên Bạch Lệ vào trong bể.
“Rầm” một tiếng bị thả vào trong nước, dòng nước ấm áp vọt vào hạ thân sưng đỏ của nam nhân, giống như một vết cắt đau đớn, còn chưa kịp đứng lên, nam nhân cả người ướt sũng đã bị Trương Tứ Phong cũng nhảy vào trong bể ôm lây.
“Ta giúp ngươi tẩy trừ một chút thế nào ?” Mang theo ý cười lạnh như băng, ngón tay bồi hồi vuốt ve chung quanh huyệt khẩu sưng đỏ, Trương Tứ Phong kềm chặt nam nhân đang giãy dụa.
“Trương Tứ Phong…. a !” Trong miệng thốt lên tên nam tử, không như muốn đem ba chữ “Trương Tứ Phong” này mà cắn nuốt lấy, nhưng ngón tay đột nhiên đâm vào hậu huyệt, khiến cho nam nhân thở lên dồn âập, không phải vì khoái cảm, mà là vì đau đớn.
Màu đỏ yêu dị, theo bắp đùi trắng nõ mà chảy vào trong nước, nhẹ nhàng tạo ra từng dợn sóng huyết sắc, tựa như mạn châu sa hoa nở bên bờ suối nơi hoàng tuyền.
“Thật sự mà một âm thanh mê người,” cúi đầu nhìn nam nhân trầm mặc không thể nói được một lời, Trương Tứ Phong nhẹ giọng, “Kêu nữa lên, làm cho ta nghe được giọng nói của ngươi.”
Lại thêm một ngón tay đi vào huyệt khẩu sưng đỏ mà sung huyết, thân thể đang dán vào mình rõ ràng đang run lên nhè nhẹ, nhưng nam nhân lại thủy chung mím chặt môi không phát ra một tiếng.
Hừ lạnh, Trương Tứ Phong kìm trụ thân thể nam nhân, đột nhiên thẳng tiến vào sâu nơi lưu lại chất lỏng, hung hăng va chạm nơi yếu ớt kia, khiến cho bể nước cứ nhấp nhô theo không ngừng, giống như từng đợt sóng đánh vào cát nơi bờ biển.
Tốc độ chưa từng đình chỉ, bàn tay bao lấy nam nhân, một tay vuốt ve nơi sưng đỏ, lúc nặng lúc nhẹ, lúc thì ôn nhu, mà đa sổ chỉ dùng lực vuốt ve chà sát, cho đến khi nơi ấy trở nên cứng rắn mà đứng thẳng. Nắm lấy dục vọng của nam nhân mà chà sát, nam nhân số chết chống cự nhưng vẫn không thể cưỡng lại phản ứng sâu đậm của thân thể.
“Ở trên tay ta thực thoải mái đi ? Có phải chưa từng ai làm thế này với ngươi ?”
Thân thể run rẩy không thể ức chế, hai tay đỡ lấy cơ thể từng đợt bủn rủn, cơ hồ sắp ngã xuống, Nguyên Bạch Lệ gắng gượng hừ lạnh nói : “So với hắn…. ngươi cùng Nguyên Uyên… cái gì cũng không bằng !” Người kia… thật sự là không biết vì cái gì đột nhiên tưởng khởi về cái lần cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông.
“Hắn là ai ?!” Một câu vô cùng đơn giản, lại trong nháy mắt chặt đứt lý trí của Trương Tứ Phong, “Nói cho ta biết ! Hắn là ai vậy ?!”
Tiếng giận của Trương Tứ Phong hãm quanh tai, Nguyên Bạch Lệ châm chọc cười, vân đạm phong khinh, lại thâm sâu đâm vào tim Trương Tứ Phong.
Đột nhiên rút ra dục vọng của mình, cảm giác được thân thể dưới thân nhất thời run lên trong nước, Trương Tứ Phong đưa tay ôm chặt nam nhân, cởi bỏ mảnh lụa buộc tóc của mình, tàn nhẫn trói lại dục vọng của nam nhân.
Một tay kéo nam nhân ra khỏi bể, Trương Tứ Phong mạnh mẽ mở ra hai chân thon dài của nam nhân, nhìn chằm chằm khiến cho Nguyên Bạch Lệ cảm thấy nhục nhã : “Nguyên Bạch Lệ, ngươi hẳn là phải nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi là khiến cho kẻ khác hưng phấn đến thế nào.”
“Cút !!” Không thể khép lại hai chân, lời nói sỉ nhục lần lượt đánh sâu vào tự tôn cao ngạo của nam nhân.
“Cút ? Được….” không biết lấy đâu ra những hạt châu, Trương Tứ Phong cúi đầu cười nói , “Ta sẽ làm cho chúng cút đi vào.”
Hạt châu từng viên từng viên bị nhét vào, một, hai, ba viên….
Nam nhân nhắm chặt hai mắt, mái tóc dài rối tung, không như từng vẩy mực hằn lên bờ đá, đôi môi vốn hồng nhuận giờ phút này nhiễm một tầng máu, mày cau chặt, tạo thành từng ngọn núi ẩnh nhẫn thống khổ, bàn tay vô lực chỉ có thể trảo lấy bồn nước, lưu lại từng sợi tơ máu…. Đăng bởi: admin
Ôm lấy thân thể, từng ngón tay chân thật thuộc về bản thân, nhiều năm trước chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, nhìn thấy hắn công tích vĩ đại, ngắm nhìn hắn ở trên chiến trường hiển hách quân uy.
Thời điểm đó, Nguyên Bạch Lệ đối với gã mà nói, là một câu chuyện thần thoại xa xôi.
Mà hiện tại, nam nhân như câu chuyện cổ tích đang nằm trong ***g ngực mình….
Nam nhân đang hôn mê cũng bắt đầu xích lõa giống như nam tử trên người, hơi thở tràn ngập ái dục phiêu đãng như lãnh hương dày đặc trong phòng, nam nhân vô ý thức cau mày, theo động tác của Trương Tứ Phong mà khẽ thở hổn hển, ngẫu nhiên vài tiếng kêu rên ngọt nị, đau đớn dục hỏa đốt người làm cho kẻ hôn mê cũng không tự giác rên rỉ ra tiếng.
Một cỗ nhiệt liệt rót vào thân thể nam nhân, đâm vào khiến da đầu run lên làm cho kẻ hôn mê run lên, mềm yếu từ người Trương Tứ Phong ngã xuống giường không ngừng thở dốc.
Sau kích thích kịch liệt, nam nhân dần dần thanh tỉnh, đôi hàng mi ướt đẫm khẽ run rẩy, đồng tử mờ mịt chậm rãi mở lớn.
Làm sao vậy.
Đôi mắt sương mù dần dần khôi phục thanh tỉnh, từ trên thân thể truyền đến từng đợt tê dại khó nhịn, hắn nghiêng đầu nhìn, thấy cả thân hình mình đang trần trụi, Trương Tứ Phong ở trên người đang cúi đầu liếm láp lấy thân thể.
Giống như bị sét đánh, Nguyên Bạch Lệ bừng tỉnh, nháy mắt đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn một phen đẩy ra Trương Tứ Phong đang dựa vào, vùng dậy thì nơi bí ẩn giữa hai chân truyền đến cảm giác hoạt nị, nhìn xuống phía dưới, một chất lỏng *** mỹ theo bắp đùi từ từ chảy xuống.
Trong đầu chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên hiểu được Trương Tứ Phong thế nhưng lại thừa dịp mình hôn mê mà cưỡng bức.
Nguyên Bạch Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, trầm giọng mắng : “Vô sỉ !” nhưng đã tiêu hao nhiều khí lực, mắng chửi cũng không còn sức lực, nghe vào tai Trương Tứ Phong lại cảm thấy được phong tình vô hạn.
Đại khái là vừa mới chiếm được thân thể nam nhân, nam tử tắm rửa qua ái dục cũng không tức giận, ngược lại một phen kéo qua Nguyên Bạch Lệ, càn rỡ vuốt ve : ‘Vừa rồi ngươi hôn mê bất tỉnh, không có cảm giác gì, nếu không chúng ta lại đến một lần, cho ngươi thoải mái thư phục.”
Chán ghét đẩy ra Trương Tứ Phong, Nguyên Bạch Lệ hung hăng chà sát nơi bị Trương Tứ Phong chạm qua, đột nhiên phát hiện hình xăm huyết sắc yêu dị trước ngực, tim bị thất lạc, giống như rơi vào một vực sâu u tối mà lạnh lẽo như băng.
“Hình xăm này chỉ khi ngươi động tình mới hiện lên, đẹp không ?” Trương Tứ Phong cười đồng thời trên mặt đã bị trúng phải một bàn tay của nam nhân, đưa tay xoa xoa vết máu trên khóe miệng, gã cười, thanh âm lạnh lùng nói, “Không tồi, còn có khí lực….”
Trương Tứ Phong đột nhiên kéo Nguyên Bạch Lệ xuống giường, hai chân nam nhân gặp phải nền đất lạnh lẽo lập tức dâng lên một trận đau đớn, thiếu chút nữua té ngã, trải qua cuộc hành xác bị kim chậm, thân thể phải chịu một trận dục ái đã không còn nhiều sức lực, nếu hôn mê thêm vài ngày nữa cũng chưa thể phục hồi, Nguyên Bạch Lệ lúc này chỉ có thể vô lực chịu đựng Trương Tứ Phong lôi kéo.
“Buông !” Giãy dụa cũng vô dụng, nam nhân bị Trương Tứ Phong đưa vào phòng tắm, bồn tắm bằng đá cứng rắn mà lạnh như băng, nhiệt khí trong bể bốc lên thành tầng tầng sương mù.
“Được, buông thì buông.” Đột nhiên thả nam nhân ra, Trương Tứ Phong một chưởng đẩy mạnh Nguyên Bạch Lệ vào trong bể.
“Rầm” một tiếng bị thả vào trong nước, dòng nước ấm áp vọt vào hạ thân sưng đỏ của nam nhân, giống như một vết cắt đau đớn, còn chưa kịp đứng lên, nam nhân cả người ướt sũng đã bị Trương Tứ Phong cũng nhảy vào trong bể ôm lây.
“Ta giúp ngươi tẩy trừ một chút thế nào ?” Mang theo ý cười lạnh như băng, ngón tay bồi hồi vuốt ve chung quanh huyệt khẩu sưng đỏ, Trương Tứ Phong kềm chặt nam nhân đang giãy dụa.
“Trương Tứ Phong…. a !” Trong miệng thốt lên tên nam tử, không như muốn đem ba chữ “Trương Tứ Phong” này mà cắn nuốt lấy, nhưng ngón tay đột nhiên đâm vào hậu huyệt, khiến cho nam nhân thở lên dồn âập, không phải vì khoái cảm, mà là vì đau đớn.
Màu đỏ yêu dị, theo bắp đùi trắng nõ mà chảy vào trong nước, nhẹ nhàng tạo ra từng dợn sóng huyết sắc, tựa như mạn châu sa hoa nở bên bờ suối nơi hoàng tuyền.
“Thật sự mà một âm thanh mê người,” cúi đầu nhìn nam nhân trầm mặc không thể nói được một lời, Trương Tứ Phong nhẹ giọng, “Kêu nữa lên, làm cho ta nghe được giọng nói của ngươi.”
Lại thêm một ngón tay đi vào huyệt khẩu sưng đỏ mà sung huyết, thân thể đang dán vào mình rõ ràng đang run lên nhè nhẹ, nhưng nam nhân lại thủy chung mím chặt môi không phát ra một tiếng.
Hừ lạnh, Trương Tứ Phong kìm trụ thân thể nam nhân, đột nhiên thẳng tiến vào sâu nơi lưu lại chất lỏng, hung hăng va chạm nơi yếu ớt kia, khiến cho bể nước cứ nhấp nhô theo không ngừng, giống như từng đợt sóng đánh vào cát nơi bờ biển.
Tốc độ chưa từng đình chỉ, bàn tay bao lấy nam nhân, một tay vuốt ve nơi sưng đỏ, lúc nặng lúc nhẹ, lúc thì ôn nhu, mà đa sổ chỉ dùng lực vuốt ve chà sát, cho đến khi nơi ấy trở nên cứng rắn mà đứng thẳng. Nắm lấy dục vọng của nam nhân mà chà sát, nam nhân số chết chống cự nhưng vẫn không thể cưỡng lại phản ứng sâu đậm của thân thể.
“Ở trên tay ta thực thoải mái đi ? Có phải chưa từng ai làm thế này với ngươi ?”
Thân thể run rẩy không thể ức chế, hai tay đỡ lấy cơ thể từng đợt bủn rủn, cơ hồ sắp ngã xuống, Nguyên Bạch Lệ gắng gượng hừ lạnh nói : “So với hắn…. ngươi cùng Nguyên Uyên… cái gì cũng không bằng !” Người kia… thật sự là không biết vì cái gì đột nhiên tưởng khởi về cái lần cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông.
“Hắn là ai ?!” Một câu vô cùng đơn giản, lại trong nháy mắt chặt đứt lý trí của Trương Tứ Phong, “Nói cho ta biết ! Hắn là ai vậy ?!”
Tiếng giận của Trương Tứ Phong hãm quanh tai, Nguyên Bạch Lệ châm chọc cười, vân đạm phong khinh, lại thâm sâu đâm vào tim Trương Tứ Phong.
Đột nhiên rút ra dục vọng của mình, cảm giác được thân thể dưới thân nhất thời run lên trong nước, Trương Tứ Phong đưa tay ôm chặt nam nhân, cởi bỏ mảnh lụa buộc tóc của mình, tàn nhẫn trói lại dục vọng của nam nhân.
Một tay kéo nam nhân ra khỏi bể, Trương Tứ Phong mạnh mẽ mở ra hai chân thon dài của nam nhân, nhìn chằm chằm khiến cho Nguyên Bạch Lệ cảm thấy nhục nhã : “Nguyên Bạch Lệ, ngươi hẳn là phải nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi là khiến cho kẻ khác hưng phấn đến thế nào.”
“Cút !!” Không thể khép lại hai chân, lời nói sỉ nhục lần lượt đánh sâu vào tự tôn cao ngạo của nam nhân.
“Cút ? Được….” không biết lấy đâu ra những hạt châu, Trương Tứ Phong cúi đầu cười nói , “Ta sẽ làm cho chúng cút đi vào.”
Hạt châu từng viên từng viên bị nhét vào, một, hai, ba viên….
Nam nhân nhắm chặt hai mắt, mái tóc dài rối tung, không như từng vẩy mực hằn lên bờ đá, đôi môi vốn hồng nhuận giờ phút này nhiễm một tầng máu, mày cau chặt, tạo thành từng ngọn núi ẩnh nhẫn thống khổ, bàn tay vô lực chỉ có thể trảo lấy bồn nước, lưu lại từng sợi tơ máu…. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.