Chương 62: Chọn lựa
Phong Ca
11/06/2015
Trong tay Từ Thiệu Huân là Thánh chỉ. Không phải lần đầu tiên triệu hắn vào cung nhưng lại dùng đến Thánh chỉ, không thể không đi, hoàng thượng là có ý gì?
An Bình nhẹ giọng, không giấu được vẻ lo âu:
-Chàng vào cung, có chuyện gì không?
-Chắc là hoàng huynh lại định phái ta ra trận. Nàng đừng lo….
Từ Thiệu Huân không quen nói dối. Quốc gia càng ngày càng thịnh vượng, hắn lại là Chiến thần vang danh các cõi. Những chư hầu dù có ý riêng cũng không dám gây hấn lúc này.
Nhưng An Bình cũng không vạch trần lời lý giải vụng về đó. Nàng nắm tay hắn, đặt lên bụng mình:
-Thiếp và hài tử…Đợi chàng….
Từ Thiệu Huân run lên.
Trong phòng, Tiểu Thiên cũng mở mắt. Bản thân đứa trẻ cũng có linh cảm mạnh mẽ…Ít nhiều cảm thấy bất an.
….-Hoàng đệ.
Từ Thiệu Minh bỏ quyển sách trên tay xuống. Ngọc Thủy cung lạnh lẽo. Từ Thiệu Huân đứng đối diện với hắn. Trong mắt Minh đế thoáng hiện một tia nhìn thật dịu dàng:
-Đến đây….
Trên bàn là một bình rượu. Từ Thiệu Minh cười khẽ:
-Uống rượu với hoành huynh đi!
Từ Thiệu Huân không phân vân, cầm ly rượu lên uống cạn. Từ Thiệu Minh bật cười:
-Bảo uống là uống. Đệ không sợ, hoàng huynh bỏ độc trong rượu sao?
-Nếu muốn mạng của đệ -Từ Thiệu Huân chậm rãi -Hoàng huynh cứ nói thẳng, mạng của đệ – thuộc về hoàng huynh mà.
Tay Minh đế run nhẹ. Hắn lại cười:
-Đệ vẫn là một đứa trẻ ngốc nghếch. Hiện nay đệ không chỉ có một mình. Đệ còn thê tử, còn thuộc hạ. Đệ chết, không phải họ sẽ nguy hiểm lắm sao?
-Nếu hoàng huynh muốn giết, đệ không có cách nào khác. Đệ không thể làm điều bất trung với hoàng huynh được -Từ Thiệu Huân ngừng lời- An Bình, nàng là một cô gái tốt. Còn có cả giọt máu của đệ, nếu đệ không thể ở bên họ, hoàng huynh thay đệ….
-Ngốc nghếch -Từ Thiệu Minh chợt nghiêm giọng- Trong hoàng cung, ta chỉ có một đệ đệ. Ta cũng không phải là kẻ ham mê quyền lực. Ban đầu ta vốn có ý định lợi dụng thân phận của đệ, chiếm lấy quyền hành đứng sau thao túng. Nhưng rồi đệ biết không, từ từ ta nhận thấy, đệ là một đứa trẻ rất ngốc nghếch. Một khi đã yêu thương ai, đệ sẽ rất mù quáng, dồn toàn bộ niềm tin vào họ. Ta bước ra khỏi bóng tối, ngồi trên ngai vàng này, phần lớn là vì Khanh Khanh và đệ….Để củng cố quyền lực, ta đã giết không ít người. Trong số đó…có mẫu phi của đệ. Tịnh phi nương nương của Ngọc Thủy cung này.
Đã từ lâu Từ Thiệu Huân không còn ký ức về mẫu phi. Tất cả chỉ là một khoảng không mờ mịt….Hắn chỉ biết, mẫu phi là Hiên Vũ Tịnh, Tịnh phi. Từ Thiệu Minh bảo, đó là một người phụ nữ hiền thục. Mẫu phi hắn….Là một người rất tốt, rất dịu dàng, từng giúp đỡ hoàng huynh và hoàng tẩu nhiều lần. Vì lẽ đó mà sau khi người mất, hoàng huynh hết sức yêu thương và che chở cho hắn, yêu thương bằng cả đáy lòng.
-Trước đây, mẫu phi của đệ dùng một phương thức bí truyền để duy trì vẻ đẹp thanh xuân của mình….Đệ sinh ra, bị bốc sư gọi là Thiên sát cô tinh. Mẫu phi đệ không thể trông mong vào đệ. Phụ hoàng cũng lạnh nhạt với đệ. Ta theo lời của Trình lão gia, trở về kinh thành đón đệ đến Xuyên địa. Do một vài biến cố, ta chưa về được mà còn phát hiện ra vài bí mật của Tịnh phi nương nương. Bà ta cũng ăn miếng trả miếng ta vài lần. Nhưng quan trọng nhất, bà ta động đến Khanh Khanh….Ta nhận được lời đề nghị hợp tác của Lưu gia…Một công đôi việc. Ta thiết kế ra một cái bẫy, khiến mẫu phi của đệ tại Ngọc Thủy cung này dan díu với tình nhân bị phụ hoàng phát hiện. Bà ta tự tử -Hắn chỉ vào bức tường trước mặt- Máu bắn đầy bức tường trước mặt. Khi đó đệ cũng chứng kiến mọi chuyện. Tinh thần đệ hoảng loạn. Ta nhờ Thái y, dùng một phương thuốc trên người đệ. Thuốc xóa bỏ ký ức. Đệ vĩnh viễn không nhớ chuyện ngày đó đã xảy ra.
Hắn bước đến bên Từ Thiệu Huân, giọng nhẹ tênh:
-Rượu đệ uống lúc nãy có pha thuốc giải cho loại thuốc xóa ký ức năm xưa. Huân đệ….Ta không muốn đệ nghe được chuyện này từ ai khác. Hoàng huynh muốn đệ chọn lựa. Một khi ký ức kia quay lại, đệ tận tường cái chết của mẫu phi…Đệ hãy cho hoàng huynh biết, đệ có hận và muốn giết ta không?
An Bình nhẹ giọng, không giấu được vẻ lo âu:
-Chàng vào cung, có chuyện gì không?
-Chắc là hoàng huynh lại định phái ta ra trận. Nàng đừng lo….
Từ Thiệu Huân không quen nói dối. Quốc gia càng ngày càng thịnh vượng, hắn lại là Chiến thần vang danh các cõi. Những chư hầu dù có ý riêng cũng không dám gây hấn lúc này.
Nhưng An Bình cũng không vạch trần lời lý giải vụng về đó. Nàng nắm tay hắn, đặt lên bụng mình:
-Thiếp và hài tử…Đợi chàng….
Từ Thiệu Huân run lên.
Trong phòng, Tiểu Thiên cũng mở mắt. Bản thân đứa trẻ cũng có linh cảm mạnh mẽ…Ít nhiều cảm thấy bất an.
….-Hoàng đệ.
Từ Thiệu Minh bỏ quyển sách trên tay xuống. Ngọc Thủy cung lạnh lẽo. Từ Thiệu Huân đứng đối diện với hắn. Trong mắt Minh đế thoáng hiện một tia nhìn thật dịu dàng:
-Đến đây….
Trên bàn là một bình rượu. Từ Thiệu Minh cười khẽ:
-Uống rượu với hoành huynh đi!
Từ Thiệu Huân không phân vân, cầm ly rượu lên uống cạn. Từ Thiệu Minh bật cười:
-Bảo uống là uống. Đệ không sợ, hoàng huynh bỏ độc trong rượu sao?
-Nếu muốn mạng của đệ -Từ Thiệu Huân chậm rãi -Hoàng huynh cứ nói thẳng, mạng của đệ – thuộc về hoàng huynh mà.
Tay Minh đế run nhẹ. Hắn lại cười:
-Đệ vẫn là một đứa trẻ ngốc nghếch. Hiện nay đệ không chỉ có một mình. Đệ còn thê tử, còn thuộc hạ. Đệ chết, không phải họ sẽ nguy hiểm lắm sao?
-Nếu hoàng huynh muốn giết, đệ không có cách nào khác. Đệ không thể làm điều bất trung với hoàng huynh được -Từ Thiệu Huân ngừng lời- An Bình, nàng là một cô gái tốt. Còn có cả giọt máu của đệ, nếu đệ không thể ở bên họ, hoàng huynh thay đệ….
-Ngốc nghếch -Từ Thiệu Minh chợt nghiêm giọng- Trong hoàng cung, ta chỉ có một đệ đệ. Ta cũng không phải là kẻ ham mê quyền lực. Ban đầu ta vốn có ý định lợi dụng thân phận của đệ, chiếm lấy quyền hành đứng sau thao túng. Nhưng rồi đệ biết không, từ từ ta nhận thấy, đệ là một đứa trẻ rất ngốc nghếch. Một khi đã yêu thương ai, đệ sẽ rất mù quáng, dồn toàn bộ niềm tin vào họ. Ta bước ra khỏi bóng tối, ngồi trên ngai vàng này, phần lớn là vì Khanh Khanh và đệ….Để củng cố quyền lực, ta đã giết không ít người. Trong số đó…có mẫu phi của đệ. Tịnh phi nương nương của Ngọc Thủy cung này.
Đã từ lâu Từ Thiệu Huân không còn ký ức về mẫu phi. Tất cả chỉ là một khoảng không mờ mịt….Hắn chỉ biết, mẫu phi là Hiên Vũ Tịnh, Tịnh phi. Từ Thiệu Minh bảo, đó là một người phụ nữ hiền thục. Mẫu phi hắn….Là một người rất tốt, rất dịu dàng, từng giúp đỡ hoàng huynh và hoàng tẩu nhiều lần. Vì lẽ đó mà sau khi người mất, hoàng huynh hết sức yêu thương và che chở cho hắn, yêu thương bằng cả đáy lòng.
-Trước đây, mẫu phi của đệ dùng một phương thức bí truyền để duy trì vẻ đẹp thanh xuân của mình….Đệ sinh ra, bị bốc sư gọi là Thiên sát cô tinh. Mẫu phi đệ không thể trông mong vào đệ. Phụ hoàng cũng lạnh nhạt với đệ. Ta theo lời của Trình lão gia, trở về kinh thành đón đệ đến Xuyên địa. Do một vài biến cố, ta chưa về được mà còn phát hiện ra vài bí mật của Tịnh phi nương nương. Bà ta cũng ăn miếng trả miếng ta vài lần. Nhưng quan trọng nhất, bà ta động đến Khanh Khanh….Ta nhận được lời đề nghị hợp tác của Lưu gia…Một công đôi việc. Ta thiết kế ra một cái bẫy, khiến mẫu phi của đệ tại Ngọc Thủy cung này dan díu với tình nhân bị phụ hoàng phát hiện. Bà ta tự tử -Hắn chỉ vào bức tường trước mặt- Máu bắn đầy bức tường trước mặt. Khi đó đệ cũng chứng kiến mọi chuyện. Tinh thần đệ hoảng loạn. Ta nhờ Thái y, dùng một phương thuốc trên người đệ. Thuốc xóa bỏ ký ức. Đệ vĩnh viễn không nhớ chuyện ngày đó đã xảy ra.
Hắn bước đến bên Từ Thiệu Huân, giọng nhẹ tênh:
-Rượu đệ uống lúc nãy có pha thuốc giải cho loại thuốc xóa ký ức năm xưa. Huân đệ….Ta không muốn đệ nghe được chuyện này từ ai khác. Hoàng huynh muốn đệ chọn lựa. Một khi ký ức kia quay lại, đệ tận tường cái chết của mẫu phi…Đệ hãy cho hoàng huynh biết, đệ có hận và muốn giết ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.