Chương 12: Hôn lễ
Phong Ca
09/06/2015
Hôn lễ giữa Đại công tử Trình Kim và tiểu thư Đinh phủ diễn ra thật náo nhiệt. Tuy công tử Hầu gia bị ngớ ngẩn nhưng lại được hoàng thượng cho Tứ vương gia thay mặt tới tham dự, coi như cho Hầu phủ mặt mũi không ít. Vị Tứ vương gia mặt lạnh này ít khi giao tiếp cũng người khác, sau khi trở về từ chiến trường lại gây ra sự kiện “giẫm bụng thai phụ”, dù là để trừng phạt tội khinh thường hoàng gia nhưng vẫn làm người ta vô cùng sợ hãi. Hoàng thượng lại hết sức yêu thương hoàng đệ, ban cho hắn một phủ đệ to lớn càng khiến ba chữ Tứ vương gia trở nên “bất khả xâm phạm”trong mắt người khác.
Theo tục lệ, những chị em gái của tân nương sẽ theo cùng nàng ta sang nhà trai. An Bình thân phận thấp nhất, khi sắp xếp phòng nghỉ , các tiểu thư khác đều chọn phòng đẹp, nhường căn phòng trong góc khuất tầm nhìn cho nàng.
An Bình không biết, cách đó không xa lắm, lão đạo sĩ đang cho trùng độc ăn lần sau cuối. Từ đây nó sẽ tự tìm lấy “vật chủ” cho mình. Thân phận Tứ vương gia cao quý, hơn nữa hoàng thượng ban cho hắn ngọc bội Diễn cổ, cổ trùng không thể trực tiếp xâm nhập, chỉ có thể mượn con đường trung gian thông qua một vật dẫn khác…Đó là cô gái mang nốt ruồi nơi khóe mắt sinh vào năm Dậu của Đinh gia…Theo bát tự của các tiểu thư nhà họ Đinh, chỉ có Đinh An Bình sinh vào năm Dậu, Hầu gia lại nói nàng ta đúng là có nốt ruồi trên khóe mắt, tương khắc với Tứ vương gia, là vật chủ lý tưởng của cổ trùng.
Hiện nàng ta đang ở trong Hầu phủ, lại ở riêng trong một gian dành cho khách. Mộc Viễn hầu ban đầu vốn có ý định chọn nàng cho Trình Kim song suy nghĩ kỹ, người ông ta hãm hại là Tứ vương gia. Nếu chọn An Bình làm con dâu, khi xảy ra chuyện thì sẽ liên lụy Hầu phủ. An Bình chỉ là một nữ tử nhỏ bé, thân phận thấp, người Đinh gia không dại gì vì nó mà đối đầu với hoàng thượng. Cổ trùng chỉ cần vào được người Từ Thiệu Huân, nó sẽ từng chút từng chút một giết chết hắn ta, thần không biết, quỷ cũng không hay.
Bữa cơm của người Hầu phủ dành cho các tiểu thư khá thịnh soạn. Chén canh của An Bình có thêm mê dược. Đầu nàng nặng trịch, bản năng thôi thúc báo cho An Bình về sự hiểm nguy.
Chuyện của kiếp trước…Nàng vội vã lấy túi thuốc mang theo.
Bên trong có một lọ thuốc nhỏ được tinh chế từ thảo dược, tuy không thể làm người ta tỉnh táo hoàn toàn nhưng có thể làm giảm đi tác dụng của mê dược. Đầu An Bình vẫn nặng trịch nhưng mắt không còn díp lại nữa. Dáng vẻ nàng hơi loạng choạng bước ra ngoài…
-Ngũ tiểu thư…
Bên ngoài tiểu viện là một đám người chờ sẵn. Hôn lễ đang lúc náo nhiệt, sẽ không ai chú ý tới nơi này, mà dù có chú ý, lệnh của Hầu gia cũng đã ban xuống…An Bình lùi một bước, lòng tràn ngập bất an:
-Các người muốn gì?
-Ngũ tiểu thư làm phiền vào trong phòng nghỉ, đừng làm chúng nô tài khó xử…
Lời lẽ nghe rất lịch thiệp nhưng lại mang đầy ý đe dọa. An Bình lại lùi thêm một bước. Nàng cũng chỉ là một nữ tử khuê các, dù có trọng sinh và có kinh nghiệm kiếp trước vẫn không đủ để tìm ra cách đối phó trong trường hợp này.
-Các người….
Mọi thứ trước mắt An Bình một lần nữa hoa lên. Mê dược lại phát huy tác dụng. Nàng vịn lấy cửa phòng, cố gắng nhưng vẫn không thể trụ lại…Trước mắt là một mảnh tối đen.
Trước khi hôn mê nàng vẫn nghe thấy tiếng người nói, tiếng va chạm dường như là binh khí…Sau đó mọi thứ chìm vào im lặng, An Bình khép mắt, hôn mê….
Theo tục lệ, những chị em gái của tân nương sẽ theo cùng nàng ta sang nhà trai. An Bình thân phận thấp nhất, khi sắp xếp phòng nghỉ , các tiểu thư khác đều chọn phòng đẹp, nhường căn phòng trong góc khuất tầm nhìn cho nàng.
An Bình không biết, cách đó không xa lắm, lão đạo sĩ đang cho trùng độc ăn lần sau cuối. Từ đây nó sẽ tự tìm lấy “vật chủ” cho mình. Thân phận Tứ vương gia cao quý, hơn nữa hoàng thượng ban cho hắn ngọc bội Diễn cổ, cổ trùng không thể trực tiếp xâm nhập, chỉ có thể mượn con đường trung gian thông qua một vật dẫn khác…Đó là cô gái mang nốt ruồi nơi khóe mắt sinh vào năm Dậu của Đinh gia…Theo bát tự của các tiểu thư nhà họ Đinh, chỉ có Đinh An Bình sinh vào năm Dậu, Hầu gia lại nói nàng ta đúng là có nốt ruồi trên khóe mắt, tương khắc với Tứ vương gia, là vật chủ lý tưởng của cổ trùng.
Hiện nàng ta đang ở trong Hầu phủ, lại ở riêng trong một gian dành cho khách. Mộc Viễn hầu ban đầu vốn có ý định chọn nàng cho Trình Kim song suy nghĩ kỹ, người ông ta hãm hại là Tứ vương gia. Nếu chọn An Bình làm con dâu, khi xảy ra chuyện thì sẽ liên lụy Hầu phủ. An Bình chỉ là một nữ tử nhỏ bé, thân phận thấp, người Đinh gia không dại gì vì nó mà đối đầu với hoàng thượng. Cổ trùng chỉ cần vào được người Từ Thiệu Huân, nó sẽ từng chút từng chút một giết chết hắn ta, thần không biết, quỷ cũng không hay.
Bữa cơm của người Hầu phủ dành cho các tiểu thư khá thịnh soạn. Chén canh của An Bình có thêm mê dược. Đầu nàng nặng trịch, bản năng thôi thúc báo cho An Bình về sự hiểm nguy.
Chuyện của kiếp trước…Nàng vội vã lấy túi thuốc mang theo.
Bên trong có một lọ thuốc nhỏ được tinh chế từ thảo dược, tuy không thể làm người ta tỉnh táo hoàn toàn nhưng có thể làm giảm đi tác dụng của mê dược. Đầu An Bình vẫn nặng trịch nhưng mắt không còn díp lại nữa. Dáng vẻ nàng hơi loạng choạng bước ra ngoài…
-Ngũ tiểu thư…
Bên ngoài tiểu viện là một đám người chờ sẵn. Hôn lễ đang lúc náo nhiệt, sẽ không ai chú ý tới nơi này, mà dù có chú ý, lệnh của Hầu gia cũng đã ban xuống…An Bình lùi một bước, lòng tràn ngập bất an:
-Các người muốn gì?
-Ngũ tiểu thư làm phiền vào trong phòng nghỉ, đừng làm chúng nô tài khó xử…
Lời lẽ nghe rất lịch thiệp nhưng lại mang đầy ý đe dọa. An Bình lại lùi thêm một bước. Nàng cũng chỉ là một nữ tử khuê các, dù có trọng sinh và có kinh nghiệm kiếp trước vẫn không đủ để tìm ra cách đối phó trong trường hợp này.
-Các người….
Mọi thứ trước mắt An Bình một lần nữa hoa lên. Mê dược lại phát huy tác dụng. Nàng vịn lấy cửa phòng, cố gắng nhưng vẫn không thể trụ lại…Trước mắt là một mảnh tối đen.
Trước khi hôn mê nàng vẫn nghe thấy tiếng người nói, tiếng va chạm dường như là binh khí…Sau đó mọi thứ chìm vào im lặng, An Bình khép mắt, hôn mê….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.