Chương 31: Vào cung
Phong Ca
11/06/2015
Không tới ba ngày, hôm sau chiếu ban hôn và phong phi, lễ vật đã được đưa đến. 10 rương vàng, châu báu 5 rương, lụa là gấm vóc, phấn son hảo hạng. Lại có phỉ thúy, minh châu quý giá, tất cả được đưa đến hậu viện của An Bình, không cần thông gia Đinh lão phu nhân.
Hình như có chút khoa trương thì phải. An Bình nhìn những món đồ châu báu lấp lánh, lòng lại thấy lạnh lẽo. Nàng đúng là đang rất cần ngân lượng để mở cửa hàng son phấn nhưng khi nhìn những thứ quý giá này, tự nhiên lại có cảm giác không thật. An Bình bỗng nhiên nhớ lại ánh mắt của Tứ vương gia ngày đó…Hắn đối với nàng, thật lòng là có quan tâm sao?
Tiêu Khải Thành – một trong Tứ “Tiêu” là thuộc hạ đắc lực nơi chiến trường của Từ Thiệu Huân trao cho nàng một chiếc hộp gấm, cung kính:
-Vương phi xin nhận lấy, đây là của Vương gia trao cho người. Ngài bảo, Vương phi nên mang theo bên người.
Bên trong là một túi hương nhỏ, tỏa ra mùi hương dìu dịu. Tiêu Khải Thành giải thích ngay:
-Đây là Phóng dược lộ, một loại thuốc có tác dụng chống lại các mê hương dù là loại tốt nhất. Vương gia dặn dò Vương phi, lòng người khó dò, xin nương nương cẩn thận.
Từ Thiệu Huân suy nghĩ thấu đáo. Hắn cũng từng bị mê dược làm hại, An Bình cũng vài lần suýt bị hại bở loại thuốc đó. Nàng cầm lấy túi, nhẹ nhàng mỉm cười:
-Nhờ tướng quân cảm ơn Tứ vương gia.
-Nương nương quá lời. Thuộc hạ xin cáo từ.
Thân phận An Bình thay đổi, Đinh lão gia mấy hôm nay đã cho người sửa sang lại biệt viện, còn hào phóng bảo nàng thích gì có thể tự mua. Phục thị cũng nhận được biết bao nhiêu là quà từ thân thích bên Đinh phủ. Có điều bà vẫn không yên tâm được, cả ngày không rời khỏi biệt viện, không rời mắt khỏi An Bình:
-Mẫu thân…
An Bình đang chải tóc. Nàng càng ngày càng xinh đẹp. Lòng người mẹ cũng theo đó mà ngập tràn bất an:
-Bình nhi à…Coi như số phận con đã an bày. Vào phủ Vương gia rồi phải tận tâm hầu hạ người, có biết không?
Chỉ là tiểu thiếp của Đinh phủ mà bà đã nếm không biết bao nhiêu cay đắng vì vách ngăn của thân phận. Nay An Bình lại trở thành Vương phi của Tứ vương gia, dù bà nghe nói, Vương gia không có thê thiếp nhưng không chắc là sau này cũng sẽ không có. An Bình không có chỗ dựa vững chắc. Bà cảm thấy rất lo.
-Phu nhân, tiểu thư…Có người trong cung đến truyền chỉ dụ của Thái phi.
An Bình ngẩng lên. Kiếp trước nàng cũng chỉ là một phu nhân bình thường, chưa bao giờ có dịp gặp gỡ Thái phi. Bây giờ trở thành Vương phi của Tứ vương gia, Thái phi lại là trưởng bối, dù sao cũng phải gặp mặt.
Phục thị nắm lấy tay con gái, có phần không muốn. Song gặp hay không gặp, đâu chỉ là ý của bà:
-Con không sao đâu mẫu thân. Con đi gặp Thái phi một chút.
An Bìnnh giắt Phóng dược lộ vào thắt lưng, cùng công công truyền chỉ ra kiệu, hướng về điện Thừa Dụ, là nơi ở của Lưu Thái phi.
Sai nhi không đi theo được, không ngừng oán thán, vươn cái đầu nho nhỏ, kêu lên ư ử…Tiêu Lương được cử ở lại Biệt viện cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng chuyện Thái phi muốn gặp Vương phi cũng là chuyện bình thường không thể ngăn cản. Chủ tử lại đang thao luyện binh mã, nếu biết tin cũng khó thể rời đi.
Tiêu Khải Thành vừa trở lại, nghe chuyện cũng khẽ nhíu mày:
-Chỉ có thể âm thầm bảo hộ nương nương thôi. Thái phi cũng chẳng thể làm gì quá lộ liễu với Vương phi được hoàng thượng tứ hôn.
Họ nhớ tới một người có thể trợ giúp. Tiêu Khải Thành nói nhanh:
-Ngươi cứ ở lại Biệt viện. Ta vào cung nhờ cậy người đến gặp Thái phi.
Lưu Thái phi là người cao ngạo, trước khi được phong phi cũng xuất thân từ nhà võ tướng. Hiện nay dù thế lực nhà họ Lưu không còn nữa thì vẫn còn em gái Lưu Toàn đang là Vương hậu của Xuyên quốc, một quốc gia khá hùng mạnh trong Lục địa. Bản thân Minh đế tuy đã vững vàng trên ngai vàng nhưng cũng không phải muốn diệt là diệt Lưu Thái phi. Từ trong hậu cung bà vẫn còn ảnh hưởng lớn. Với vị trí của mình, vậy mà việc phong Vương phi cho Tứ vương gia lại không can thiệp được khiến cơn tức giận cứ âm ỉ trong lòng bà.
An Bình vào cung, nhã nhặn vào bái kiến Thái phi. Thái độ không khẩn trương, cũng không xu nịnh, gương mặt xinh đẹp khẽ nở một nụ cười hết sức nhu hòa:
-An Bình bái kiến Thái phi.
Phía trên Lưu Yến Nguyệt hầu cận Thái phi cũng đưa mắt nhìn “tình địch”. Quả nhiên là xinh đẹp, thanh lệ, khó trách nam tử nhìn thấy đã say mê.
-Đứng dậy đi.
Thái phi đưa tay cho Yến Nguyệt, dìu đỡ đến cạnh An Bình, nhìn kỹ mặt nàng:
-Qủa nhiên xinh đẹp. Nhưng chỉ có sắc đẹp là chưa đủ -Bà cười khẩy- Đàn bà sau khi xuất giá, nhan sắc dù tươi đẹp đến đâu, đàn ông cũng sẽ nhìn mãi quen mắt, chán nản, có mới nới cũ. Có tài năng, có trí tuệ mới tồn tại được lâu dài. Nàng nghĩ ta nói có đúng không Tứ vương phi?
-Lời thái phi dạy rất hữu ích. An Bình xin cố lắng nghe.
-Lắng nghe cũng không phải là cách hay. Quan trọng là phải làm được nữa…- Bà ta nhìn sang Yến Nguyệt- Một nương tử tốt, lại là chính thê thì phải hầu hạ, cùng chia sẻ nỗi khổ, nỗi vui buồn với phu quân, giúp phu quân ổn định việc nhà. Tứ vương phi nghe nói chỉ là một thứ nữ. Ngoài sắc đẹp, ta tự hỏi khi Thiệu Huân gặp chuyện, nàng sẽ lấy gì để giúp Tứ vương gia đây?
An Bình trầm ngâm. Nàng chưa chính thức bước vào hoàng tộc Lưu thái phi đã tỏ rõ thái độ, chỉ rõ cho An Bình thấy, nàng chỉ là một thứ nữ. Điều Từ Thiệu Huân cần không chỉ là người có nhan sắc, còn phải là kẻ có tâm cơ, có gia thế, có chỗ dựa. Bà ấy muốn đả kích tự tôn của nàng, để An Bình nếu có trở thành Vương phi cũng chỉ là một Vương phi an phận, mang nỗi mặc cảm thân phận, một là càng lúc càng thủ đoạn nhằm củng cố địa vị, một là trở nên nhút nhát, như con ốc nhỏ thu mình vào chiếc vỏ tối tăm.
-Nương nương đừng làm khó Tứ vương phi mà -Yến Nguyệt hướng đôi mắt đẹp về phía nàng, giọng hơi nũng nịu -Nàng ấy dù sao cũng là người được Tứ vương gia ân sủng, trở thành phượng hoàng…Tứ vương gia nhất định sẽ che chở cho nàng ấy, dù là thứ nữ, dù là thân phận thấp kém thì đâu có sao…Nhưng Tứ vương phi theo con biết thì không phải là tiểu thư khuê các tầm thường đâu ạ…Nàng ấy còn là y nữ, từng giúp Thế tử Bình vương chữa bệnh, được rất nhiều người tán thưởng. Con thấy…
-Cái gì? -Thái phi nghe thấy hai tiếng “y nữ” thì nhíu mày, nổi trận lôi đình- Chỉ là một y nữ hèn hạ mà lại đưa vào hoàng tộc phong làm Vương phi, xem ra bản lĩnh không nhỏ. Nhưng từ đời Tiên đế truyền lời, thân là y nữ, thân phận còn thua kỹ nữ, người thấy có quyền sung làm nô tỳ. Tứ vương phi thì đương nhiên không thể sung làm nô tỳ nhưng quỳ lạy trước Hoàng lăng của Tiên đế và các Tiên hoàng khác thì khác nào nhục mạ tổ tiên. Ta không chấp nhận. Cũng không muốn nhìn nàng trong điện nữa. Người đâu…
Mục đích của Lưu Thái phi là nhục mạ An Bình, để người khác thấy được thân phận thấp kém của nàng, thông qua An Bình đả kích Từ Thiệu Huân. Một mũi tên bắn hai mục tiêu…An Bình không thể để cho người khinh rẻ. Không chỉ mặt mũi của nàng mà còn ảnh hưởng đến Từ Thiệu Huân sau này.
-Các ngươi dám…
Ánh mắt nàng vụt trở nên sắc bén. Đám hầu cận hoàng gia tuy nghe lệnh Thái phi nhưng vẫn kiêng dè bởi tiếng tăm và sự lãnh khốc của Từ Thiệu Huân nên chưa dám tới bắt nàng, trục xuất khỏi cung Thái phi.
An Bình hơi cúi người, nhìn thẳng vào Yến Nguyệt và Lưu Thái phi:
-Xin hỏi Lưu tiểu thư, bằng chứng nào mà tiểu thư khẳng định An Bình là y nữ?
-Không phải sao? – Lưu Yến Nguyệt nhếch môi -Tứ vương phi từng là người ở Kiều y trang, được Kiều y sư cho nương tựa mấy năm. Người đến Kiều y trang…
-Có ai nhìn thấy An Bình khám bệnh? An Bình đúng là có biết chút ít y thuật nhưng bản lĩnh non kém, vốn không đủ sức làm y sư. Mấy năm An Bình ở Kiều y trang là do thể chất kém, phải ở lại cho Kiều y sư chữa trị, sau đó được phụ mẫu đón về.
– Y thuật non kém? -Thái phi bật cười -Non kém mà có thể chữa được cho Thế tử Bình vương sao?
-Hồi thái phi…Thế tử Bình vương trong trường hợp ngày hôm đó nếu An Bình thấy chết không cứu thì quả là lòng dạ như rắn rết. Chút bản lĩnh cầm máu vốn rất bình thường ở Kiều y trang, ai cũng phải biết. Hơn nữa…Theo An Bình được biết. Tiên đế cũng có di chiếu, y nữ không được chữa bệnh cho người hoàng tộc, người hoàng tộc càng không được để y nữ chữa trị, nếu không sẽ bị phạt nặng, trục xuất ra khỏi hoàng tộc. Nếu An Bình là y nữ, vậy Thế tử Bình vương…
-Ngươi…
Lưu Thái phi không nghĩ đến tình huống này. Bình vương sau sự việc kia vô cùng căm hận Từ Thiệu Huân, có thể sẽ là đồng minh trong tương lai của bà ta nếu muốn chống lại hai huynh đệ Minh đế. Bây giờ nếu truy tố tới cùng, Bình vương nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng, phế truất thế tử thì chuyện bé xé ra to, đồng minh cũng mất. Thật sự không đáng….
Bỗng có tiếng truyền chỉ bên ngoài của Tạ công công:
-Hoàng hậu nương nương giá lâm.
Chương Khanh hoàng hậu xưa nay tính tình cao ngạo, vốn cũng chẳng thường xuyên đến thăm Lưu Thái phi. Hôm nay đột ngột không mời mà tới, Lưu Thái phi nhìn sang An Bình. Đúng là được sủng ái. Ngay cả hoàng hậu cũng tới vì nàng ta.
-Chương Khanh bái kiến Thái phi.
Hoàng hậu chỉ làm lễ. Đôi mắt trong trẻo đã nhìn thấy Chương Khanh:
-Nàng này là…
-Tâu hoàng hậu, thiếp là Đinh An Bình.
-Thì ra là nàng -Hoàng hậu vui vẻ – Ta nghe nói nàng biết một số cách bảo dưỡng nhan sắc rất công hiệu. Nhân lúc nàng ở đây, ta mạn phép Thái phi đưa nàng tới Vân Ánh cung trò chuyện.
-Hoàng hậu, Thái phi đang trò chuyện với Đinh tiểu thư…
-To gan -Chương Khanh nghiêm giọng-Ta đang nói chuyện với Thái phi, chỉ là một nô tỳ hầu hạ cho người mà dám lên tiếng nói chuyện với ta sao? Thật là không có phép tắc mà.
-Nương nương…Thần…
-Thôi được rồi -Thái phi phẩy tay- Nguyệt nhi tuổi nhỏ không biết, nương nương bỏ qua cho nó. Cẩn thận mang thai…
-Đa tạ Thái phi nhắc nhở. Chương Khanh cũng không làm phiền nữa, xin phép đưa An Bình về tẩm cung nói chuyện phiếm…Thái phi cứ từ từ nghỉ ngơi.
Chương Khanh thi lễ rồi dẫn An Bình đi khỏi điện. Yến Nguyệt vẫn còn giận. Sắc mặt Thái phi lạnh lẽo. Hai nữ nhi đều lợi hại. An Bình trong hoàn cảnh sắp bị đánh vẫn bình tĩnh không loạn. Nếu nàng ta sau này trở thành hoàng hậu thì gia tộc họ Lưu của bà không phải càng sa vào cảnh “chỉ mành treo chuông” nguy hiểm chất chồng sao?
Hình như có chút khoa trương thì phải. An Bình nhìn những món đồ châu báu lấp lánh, lòng lại thấy lạnh lẽo. Nàng đúng là đang rất cần ngân lượng để mở cửa hàng son phấn nhưng khi nhìn những thứ quý giá này, tự nhiên lại có cảm giác không thật. An Bình bỗng nhiên nhớ lại ánh mắt của Tứ vương gia ngày đó…Hắn đối với nàng, thật lòng là có quan tâm sao?
Tiêu Khải Thành – một trong Tứ “Tiêu” là thuộc hạ đắc lực nơi chiến trường của Từ Thiệu Huân trao cho nàng một chiếc hộp gấm, cung kính:
-Vương phi xin nhận lấy, đây là của Vương gia trao cho người. Ngài bảo, Vương phi nên mang theo bên người.
Bên trong là một túi hương nhỏ, tỏa ra mùi hương dìu dịu. Tiêu Khải Thành giải thích ngay:
-Đây là Phóng dược lộ, một loại thuốc có tác dụng chống lại các mê hương dù là loại tốt nhất. Vương gia dặn dò Vương phi, lòng người khó dò, xin nương nương cẩn thận.
Từ Thiệu Huân suy nghĩ thấu đáo. Hắn cũng từng bị mê dược làm hại, An Bình cũng vài lần suýt bị hại bở loại thuốc đó. Nàng cầm lấy túi, nhẹ nhàng mỉm cười:
-Nhờ tướng quân cảm ơn Tứ vương gia.
-Nương nương quá lời. Thuộc hạ xin cáo từ.
Thân phận An Bình thay đổi, Đinh lão gia mấy hôm nay đã cho người sửa sang lại biệt viện, còn hào phóng bảo nàng thích gì có thể tự mua. Phục thị cũng nhận được biết bao nhiêu là quà từ thân thích bên Đinh phủ. Có điều bà vẫn không yên tâm được, cả ngày không rời khỏi biệt viện, không rời mắt khỏi An Bình:
-Mẫu thân…
An Bình đang chải tóc. Nàng càng ngày càng xinh đẹp. Lòng người mẹ cũng theo đó mà ngập tràn bất an:
-Bình nhi à…Coi như số phận con đã an bày. Vào phủ Vương gia rồi phải tận tâm hầu hạ người, có biết không?
Chỉ là tiểu thiếp của Đinh phủ mà bà đã nếm không biết bao nhiêu cay đắng vì vách ngăn của thân phận. Nay An Bình lại trở thành Vương phi của Tứ vương gia, dù bà nghe nói, Vương gia không có thê thiếp nhưng không chắc là sau này cũng sẽ không có. An Bình không có chỗ dựa vững chắc. Bà cảm thấy rất lo.
-Phu nhân, tiểu thư…Có người trong cung đến truyền chỉ dụ của Thái phi.
An Bình ngẩng lên. Kiếp trước nàng cũng chỉ là một phu nhân bình thường, chưa bao giờ có dịp gặp gỡ Thái phi. Bây giờ trở thành Vương phi của Tứ vương gia, Thái phi lại là trưởng bối, dù sao cũng phải gặp mặt.
Phục thị nắm lấy tay con gái, có phần không muốn. Song gặp hay không gặp, đâu chỉ là ý của bà:
-Con không sao đâu mẫu thân. Con đi gặp Thái phi một chút.
An Bìnnh giắt Phóng dược lộ vào thắt lưng, cùng công công truyền chỉ ra kiệu, hướng về điện Thừa Dụ, là nơi ở của Lưu Thái phi.
Sai nhi không đi theo được, không ngừng oán thán, vươn cái đầu nho nhỏ, kêu lên ư ử…Tiêu Lương được cử ở lại Biệt viện cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng chuyện Thái phi muốn gặp Vương phi cũng là chuyện bình thường không thể ngăn cản. Chủ tử lại đang thao luyện binh mã, nếu biết tin cũng khó thể rời đi.
Tiêu Khải Thành vừa trở lại, nghe chuyện cũng khẽ nhíu mày:
-Chỉ có thể âm thầm bảo hộ nương nương thôi. Thái phi cũng chẳng thể làm gì quá lộ liễu với Vương phi được hoàng thượng tứ hôn.
Họ nhớ tới một người có thể trợ giúp. Tiêu Khải Thành nói nhanh:
-Ngươi cứ ở lại Biệt viện. Ta vào cung nhờ cậy người đến gặp Thái phi.
Lưu Thái phi là người cao ngạo, trước khi được phong phi cũng xuất thân từ nhà võ tướng. Hiện nay dù thế lực nhà họ Lưu không còn nữa thì vẫn còn em gái Lưu Toàn đang là Vương hậu của Xuyên quốc, một quốc gia khá hùng mạnh trong Lục địa. Bản thân Minh đế tuy đã vững vàng trên ngai vàng nhưng cũng không phải muốn diệt là diệt Lưu Thái phi. Từ trong hậu cung bà vẫn còn ảnh hưởng lớn. Với vị trí của mình, vậy mà việc phong Vương phi cho Tứ vương gia lại không can thiệp được khiến cơn tức giận cứ âm ỉ trong lòng bà.
An Bình vào cung, nhã nhặn vào bái kiến Thái phi. Thái độ không khẩn trương, cũng không xu nịnh, gương mặt xinh đẹp khẽ nở một nụ cười hết sức nhu hòa:
-An Bình bái kiến Thái phi.
Phía trên Lưu Yến Nguyệt hầu cận Thái phi cũng đưa mắt nhìn “tình địch”. Quả nhiên là xinh đẹp, thanh lệ, khó trách nam tử nhìn thấy đã say mê.
-Đứng dậy đi.
Thái phi đưa tay cho Yến Nguyệt, dìu đỡ đến cạnh An Bình, nhìn kỹ mặt nàng:
-Qủa nhiên xinh đẹp. Nhưng chỉ có sắc đẹp là chưa đủ -Bà cười khẩy- Đàn bà sau khi xuất giá, nhan sắc dù tươi đẹp đến đâu, đàn ông cũng sẽ nhìn mãi quen mắt, chán nản, có mới nới cũ. Có tài năng, có trí tuệ mới tồn tại được lâu dài. Nàng nghĩ ta nói có đúng không Tứ vương phi?
-Lời thái phi dạy rất hữu ích. An Bình xin cố lắng nghe.
-Lắng nghe cũng không phải là cách hay. Quan trọng là phải làm được nữa…- Bà ta nhìn sang Yến Nguyệt- Một nương tử tốt, lại là chính thê thì phải hầu hạ, cùng chia sẻ nỗi khổ, nỗi vui buồn với phu quân, giúp phu quân ổn định việc nhà. Tứ vương phi nghe nói chỉ là một thứ nữ. Ngoài sắc đẹp, ta tự hỏi khi Thiệu Huân gặp chuyện, nàng sẽ lấy gì để giúp Tứ vương gia đây?
An Bình trầm ngâm. Nàng chưa chính thức bước vào hoàng tộc Lưu thái phi đã tỏ rõ thái độ, chỉ rõ cho An Bình thấy, nàng chỉ là một thứ nữ. Điều Từ Thiệu Huân cần không chỉ là người có nhan sắc, còn phải là kẻ có tâm cơ, có gia thế, có chỗ dựa. Bà ấy muốn đả kích tự tôn của nàng, để An Bình nếu có trở thành Vương phi cũng chỉ là một Vương phi an phận, mang nỗi mặc cảm thân phận, một là càng lúc càng thủ đoạn nhằm củng cố địa vị, một là trở nên nhút nhát, như con ốc nhỏ thu mình vào chiếc vỏ tối tăm.
-Nương nương đừng làm khó Tứ vương phi mà -Yến Nguyệt hướng đôi mắt đẹp về phía nàng, giọng hơi nũng nịu -Nàng ấy dù sao cũng là người được Tứ vương gia ân sủng, trở thành phượng hoàng…Tứ vương gia nhất định sẽ che chở cho nàng ấy, dù là thứ nữ, dù là thân phận thấp kém thì đâu có sao…Nhưng Tứ vương phi theo con biết thì không phải là tiểu thư khuê các tầm thường đâu ạ…Nàng ấy còn là y nữ, từng giúp Thế tử Bình vương chữa bệnh, được rất nhiều người tán thưởng. Con thấy…
-Cái gì? -Thái phi nghe thấy hai tiếng “y nữ” thì nhíu mày, nổi trận lôi đình- Chỉ là một y nữ hèn hạ mà lại đưa vào hoàng tộc phong làm Vương phi, xem ra bản lĩnh không nhỏ. Nhưng từ đời Tiên đế truyền lời, thân là y nữ, thân phận còn thua kỹ nữ, người thấy có quyền sung làm nô tỳ. Tứ vương phi thì đương nhiên không thể sung làm nô tỳ nhưng quỳ lạy trước Hoàng lăng của Tiên đế và các Tiên hoàng khác thì khác nào nhục mạ tổ tiên. Ta không chấp nhận. Cũng không muốn nhìn nàng trong điện nữa. Người đâu…
Mục đích của Lưu Thái phi là nhục mạ An Bình, để người khác thấy được thân phận thấp kém của nàng, thông qua An Bình đả kích Từ Thiệu Huân. Một mũi tên bắn hai mục tiêu…An Bình không thể để cho người khinh rẻ. Không chỉ mặt mũi của nàng mà còn ảnh hưởng đến Từ Thiệu Huân sau này.
-Các ngươi dám…
Ánh mắt nàng vụt trở nên sắc bén. Đám hầu cận hoàng gia tuy nghe lệnh Thái phi nhưng vẫn kiêng dè bởi tiếng tăm và sự lãnh khốc của Từ Thiệu Huân nên chưa dám tới bắt nàng, trục xuất khỏi cung Thái phi.
An Bình hơi cúi người, nhìn thẳng vào Yến Nguyệt và Lưu Thái phi:
-Xin hỏi Lưu tiểu thư, bằng chứng nào mà tiểu thư khẳng định An Bình là y nữ?
-Không phải sao? – Lưu Yến Nguyệt nhếch môi -Tứ vương phi từng là người ở Kiều y trang, được Kiều y sư cho nương tựa mấy năm. Người đến Kiều y trang…
-Có ai nhìn thấy An Bình khám bệnh? An Bình đúng là có biết chút ít y thuật nhưng bản lĩnh non kém, vốn không đủ sức làm y sư. Mấy năm An Bình ở Kiều y trang là do thể chất kém, phải ở lại cho Kiều y sư chữa trị, sau đó được phụ mẫu đón về.
– Y thuật non kém? -Thái phi bật cười -Non kém mà có thể chữa được cho Thế tử Bình vương sao?
-Hồi thái phi…Thế tử Bình vương trong trường hợp ngày hôm đó nếu An Bình thấy chết không cứu thì quả là lòng dạ như rắn rết. Chút bản lĩnh cầm máu vốn rất bình thường ở Kiều y trang, ai cũng phải biết. Hơn nữa…Theo An Bình được biết. Tiên đế cũng có di chiếu, y nữ không được chữa bệnh cho người hoàng tộc, người hoàng tộc càng không được để y nữ chữa trị, nếu không sẽ bị phạt nặng, trục xuất ra khỏi hoàng tộc. Nếu An Bình là y nữ, vậy Thế tử Bình vương…
-Ngươi…
Lưu Thái phi không nghĩ đến tình huống này. Bình vương sau sự việc kia vô cùng căm hận Từ Thiệu Huân, có thể sẽ là đồng minh trong tương lai của bà ta nếu muốn chống lại hai huynh đệ Minh đế. Bây giờ nếu truy tố tới cùng, Bình vương nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng, phế truất thế tử thì chuyện bé xé ra to, đồng minh cũng mất. Thật sự không đáng….
Bỗng có tiếng truyền chỉ bên ngoài của Tạ công công:
-Hoàng hậu nương nương giá lâm.
Chương Khanh hoàng hậu xưa nay tính tình cao ngạo, vốn cũng chẳng thường xuyên đến thăm Lưu Thái phi. Hôm nay đột ngột không mời mà tới, Lưu Thái phi nhìn sang An Bình. Đúng là được sủng ái. Ngay cả hoàng hậu cũng tới vì nàng ta.
-Chương Khanh bái kiến Thái phi.
Hoàng hậu chỉ làm lễ. Đôi mắt trong trẻo đã nhìn thấy Chương Khanh:
-Nàng này là…
-Tâu hoàng hậu, thiếp là Đinh An Bình.
-Thì ra là nàng -Hoàng hậu vui vẻ – Ta nghe nói nàng biết một số cách bảo dưỡng nhan sắc rất công hiệu. Nhân lúc nàng ở đây, ta mạn phép Thái phi đưa nàng tới Vân Ánh cung trò chuyện.
-Hoàng hậu, Thái phi đang trò chuyện với Đinh tiểu thư…
-To gan -Chương Khanh nghiêm giọng-Ta đang nói chuyện với Thái phi, chỉ là một nô tỳ hầu hạ cho người mà dám lên tiếng nói chuyện với ta sao? Thật là không có phép tắc mà.
-Nương nương…Thần…
-Thôi được rồi -Thái phi phẩy tay- Nguyệt nhi tuổi nhỏ không biết, nương nương bỏ qua cho nó. Cẩn thận mang thai…
-Đa tạ Thái phi nhắc nhở. Chương Khanh cũng không làm phiền nữa, xin phép đưa An Bình về tẩm cung nói chuyện phiếm…Thái phi cứ từ từ nghỉ ngơi.
Chương Khanh thi lễ rồi dẫn An Bình đi khỏi điện. Yến Nguyệt vẫn còn giận. Sắc mặt Thái phi lạnh lẽo. Hai nữ nhi đều lợi hại. An Bình trong hoàn cảnh sắp bị đánh vẫn bình tĩnh không loạn. Nếu nàng ta sau này trở thành hoàng hậu thì gia tộc họ Lưu của bà không phải càng sa vào cảnh “chỉ mành treo chuông” nguy hiểm chất chồng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.