Chương 54: Y nữ
Phong Ca
11/06/2015
…..-Bẩm hoàng thượng. Tứ vương phi xin cầu kiến.
Không khí vừa lắng lại lại trở nên xôn xao. Tứ vương phi đến nơi trong khi đang xảy ra chuyện “dầu sôi lửa bỏng”. Thân phận nàng vốn cũng không phải là tôn quý. Thái phi vừa định ngăn cản thì Từ Thiệu Minh đã lên tiếng:
-Cho nàng vào….
-Hoàng thượng, chuyện triều đình này nữ tử làm sao có thể can thiệp? Ta e…
-Thái phi quá lời -Minh đế cười khẩy- Trang vương thay thê tử kêu oan thì Tứ vương phi cũng có quyền biết phu quân mình đã có lỗi lầm gì. Chuyện đến nước này không còn là chuyện của hoàng tộc nữa. Hơn nữa- Hắn nhìn Lưu thái phi bằng ánh mắt sắc như dao- Thái phi cũng đến đây bằng thân phận cô mẫu của Trang vương phi mà.
Từ Thiệu Huân không khỏi lo lắng khi An Bình bước vào điện. Nàng đang mang thai, bọn người “lòng lang dạ sói” này chỉ mong có cơ hội lật đổ, làm hại hắn, làm sao có thể bỏ qua chuyện tốt như vầy. An Bình nàng….
-Thần thiếp xin bái kiến hoàng thượng.
An Bình mặc y phục đơn giản, tóc búi gọn, không cài trang sức. Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn càng ngắm càng tuyệt mỹ. Đôi mắt đen lại ánh lên tia nhìn trầm tĩnh, khiến trái tim đang đập rộn của Từ Thiệu Huân cũng bình ổn lại. Từ Thiệu Minh nhìn nàng….Trong giờ phút này hắn cứ để An Bình tạm thời phân tán ý nghĩ của bọn chúng, để Minh đế nhanh chóng tính kế sách vẹn toàn. Hắn phất tay:
-Đệ muội. Bình thân…
Là một tiếng xưng hô ” Đệ muội” khẳng định vị trí của An Bình.
-Tạ ơn hoàng thượng.
-Đệ muội đến triều nghị sự, chắc là có chuyện gì?
-Hồi hoàng thượng…Thiếp có nghe nói chuyện của phu quân và Trang vương phi. Thiếp muốn đến làm nhân chứng. Đêm qua tướng công ở bên thần thiếp, hoàn toàn không rời nửa bước, chẳng hiểu vì sao lại có thể gây ra chuyện với Trang vương phi.
Nàng làm nhân chứng. Nương tử làm chứng cho tướng công, độ tin cậy khó mà đảm bảo. Lưu Thái phi nhếch môi:
-Từ Thiệu Huân là phu quân của ngươi, lời làm chứng làm sao mà tin được.
-Hồi Thái phi….Vậy ngoài việc Trang vương phi tố cáo, có ai có thể làm chứng được chuyện phu quân của tiểu nữ đã ra tay cưỡng bức nàng? Nếu tiểu nữ không nhầm, ngày xưa họ từng có một đoạn tình cảm. Hiện nay gặp lại, tiểu nữ tử mạo muội đưa ra một giả thuyết. Trang vương phi vẫn còn lưu luyến tướng công tiểu nữ nhưng chàng lại muốn dứt tình, nàng ấy uất hận muốn hại chàng thì sao?
-Ngươi…
Thành Tư Dẫn đặt xác Điệp Ảnh xuống, bừng bừng lửa giận, xông đến chỗ An Bình. Nhanh như chớp, Từ Thiệu Huân đã đứng chắn trước mặt hắn, lạnh lùng.
-Tứ vương phi….Phu nhân ta đã chết vì hổ thẹn khi thất tiết, cùng là phận nhi nữ, sao nàng có thể vì muốn bảo vệ phu quân mà làm vậy. Ta…
-Trang vương gia cũng vì bất bình cho phu nhân mà đến. Ta có thắc mắc, vương phi đã cố gắng sống sót, mục đích là để tố cáo phu quân ta, tại sao lại không thể đợi được khi chàng đến mà lại vội vàng tự tử? Không chỉ là danh dự của nàng ấy và Trang vương bị ảnh hưởng mà cả phu quân ta cũng không yên. Ta cũng có quyền khẩn thiết xin hoàng thượng điều tra, trả lại danh dự cho phu quân ta chứ!
An Bình cứng cỏi đáp lời giữa triều đình thực sự khiến Từ Thiệu Minh kinh ngạc. Nữ tử mềm mại như lụa, ẩn sau đó là sự dũng cảm không phải ai cũng có. Huân đệ đã chọn đúng người. Rất đúng người…
-Hồi hoàng thượng -An Bình quỳ xuống- Thần thiếp không dám giấu. Trước đây thần thiếp từng ở Kiều y quán nghiên cứu qua y thuật, biết đến chuyện khám nghiệm tử thi. Một khi người phụ nữ bị cưỡng bức sẽ có dịch tinh để lại trong cơ thể. Thiếp cũng có một phương pháp tìm ra dịch tinh đó thuộc về ai….Nếu thực sự phu quân có hành vi lang sói, thiếp đành hổ thẹn quỳ xuống dập đầu trăm vái Trang vương phi. Còn nếu chàng oan khuất, cũng xin trả lại công bằng cho chàng, cho danh dự của Tứ vương phủ.
Lưu Thái phi và Thành Tư Dẫn kín đáo nhìn nhau. Chuyện An Bình tinh thông y thuật bà ta đã biết. Phương pháp dựa vào dịch tinh tìm thủ phạm chưa hề nghe nói nhưng có thể là một bí truyền trong y thuật của nàng. Chuyện đã đến nước này, nhất định không thể để kế hoạch thất bại được. Lưu Thái phi cười gằn:
-Nàng đã tự nhận mình là y nữ nhưng lại không thành thật, gả vào hoàng thất. Lời tổ tiên truyền lại, phàm là y nữ, thân thể dơ bẩn, đến gần người quyền quý là tội bay đầu, trọn đời chỉ có thể sống trong hạng cùng đinh. Hoàng thượng, nếu chuyện một y nữ trở thành Tứ vương phi loan truyền ra ngoài chắc làm cho thiên hạ chê cười không ngớt, tổ tiên trách tội, hoàng thượng gánh cho nổi không?
Không khí vừa lắng lại lại trở nên xôn xao. Tứ vương phi đến nơi trong khi đang xảy ra chuyện “dầu sôi lửa bỏng”. Thân phận nàng vốn cũng không phải là tôn quý. Thái phi vừa định ngăn cản thì Từ Thiệu Minh đã lên tiếng:
-Cho nàng vào….
-Hoàng thượng, chuyện triều đình này nữ tử làm sao có thể can thiệp? Ta e…
-Thái phi quá lời -Minh đế cười khẩy- Trang vương thay thê tử kêu oan thì Tứ vương phi cũng có quyền biết phu quân mình đã có lỗi lầm gì. Chuyện đến nước này không còn là chuyện của hoàng tộc nữa. Hơn nữa- Hắn nhìn Lưu thái phi bằng ánh mắt sắc như dao- Thái phi cũng đến đây bằng thân phận cô mẫu của Trang vương phi mà.
Từ Thiệu Huân không khỏi lo lắng khi An Bình bước vào điện. Nàng đang mang thai, bọn người “lòng lang dạ sói” này chỉ mong có cơ hội lật đổ, làm hại hắn, làm sao có thể bỏ qua chuyện tốt như vầy. An Bình nàng….
-Thần thiếp xin bái kiến hoàng thượng.
An Bình mặc y phục đơn giản, tóc búi gọn, không cài trang sức. Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn càng ngắm càng tuyệt mỹ. Đôi mắt đen lại ánh lên tia nhìn trầm tĩnh, khiến trái tim đang đập rộn của Từ Thiệu Huân cũng bình ổn lại. Từ Thiệu Minh nhìn nàng….Trong giờ phút này hắn cứ để An Bình tạm thời phân tán ý nghĩ của bọn chúng, để Minh đế nhanh chóng tính kế sách vẹn toàn. Hắn phất tay:
-Đệ muội. Bình thân…
Là một tiếng xưng hô ” Đệ muội” khẳng định vị trí của An Bình.
-Tạ ơn hoàng thượng.
-Đệ muội đến triều nghị sự, chắc là có chuyện gì?
-Hồi hoàng thượng…Thiếp có nghe nói chuyện của phu quân và Trang vương phi. Thiếp muốn đến làm nhân chứng. Đêm qua tướng công ở bên thần thiếp, hoàn toàn không rời nửa bước, chẳng hiểu vì sao lại có thể gây ra chuyện với Trang vương phi.
Nàng làm nhân chứng. Nương tử làm chứng cho tướng công, độ tin cậy khó mà đảm bảo. Lưu Thái phi nhếch môi:
-Từ Thiệu Huân là phu quân của ngươi, lời làm chứng làm sao mà tin được.
-Hồi Thái phi….Vậy ngoài việc Trang vương phi tố cáo, có ai có thể làm chứng được chuyện phu quân của tiểu nữ đã ra tay cưỡng bức nàng? Nếu tiểu nữ không nhầm, ngày xưa họ từng có một đoạn tình cảm. Hiện nay gặp lại, tiểu nữ tử mạo muội đưa ra một giả thuyết. Trang vương phi vẫn còn lưu luyến tướng công tiểu nữ nhưng chàng lại muốn dứt tình, nàng ấy uất hận muốn hại chàng thì sao?
-Ngươi…
Thành Tư Dẫn đặt xác Điệp Ảnh xuống, bừng bừng lửa giận, xông đến chỗ An Bình. Nhanh như chớp, Từ Thiệu Huân đã đứng chắn trước mặt hắn, lạnh lùng.
-Tứ vương phi….Phu nhân ta đã chết vì hổ thẹn khi thất tiết, cùng là phận nhi nữ, sao nàng có thể vì muốn bảo vệ phu quân mà làm vậy. Ta…
-Trang vương gia cũng vì bất bình cho phu nhân mà đến. Ta có thắc mắc, vương phi đã cố gắng sống sót, mục đích là để tố cáo phu quân ta, tại sao lại không thể đợi được khi chàng đến mà lại vội vàng tự tử? Không chỉ là danh dự của nàng ấy và Trang vương bị ảnh hưởng mà cả phu quân ta cũng không yên. Ta cũng có quyền khẩn thiết xin hoàng thượng điều tra, trả lại danh dự cho phu quân ta chứ!
An Bình cứng cỏi đáp lời giữa triều đình thực sự khiến Từ Thiệu Minh kinh ngạc. Nữ tử mềm mại như lụa, ẩn sau đó là sự dũng cảm không phải ai cũng có. Huân đệ đã chọn đúng người. Rất đúng người…
-Hồi hoàng thượng -An Bình quỳ xuống- Thần thiếp không dám giấu. Trước đây thần thiếp từng ở Kiều y quán nghiên cứu qua y thuật, biết đến chuyện khám nghiệm tử thi. Một khi người phụ nữ bị cưỡng bức sẽ có dịch tinh để lại trong cơ thể. Thiếp cũng có một phương pháp tìm ra dịch tinh đó thuộc về ai….Nếu thực sự phu quân có hành vi lang sói, thiếp đành hổ thẹn quỳ xuống dập đầu trăm vái Trang vương phi. Còn nếu chàng oan khuất, cũng xin trả lại công bằng cho chàng, cho danh dự của Tứ vương phủ.
Lưu Thái phi và Thành Tư Dẫn kín đáo nhìn nhau. Chuyện An Bình tinh thông y thuật bà ta đã biết. Phương pháp dựa vào dịch tinh tìm thủ phạm chưa hề nghe nói nhưng có thể là một bí truyền trong y thuật của nàng. Chuyện đã đến nước này, nhất định không thể để kế hoạch thất bại được. Lưu Thái phi cười gằn:
-Nàng đã tự nhận mình là y nữ nhưng lại không thành thật, gả vào hoàng thất. Lời tổ tiên truyền lại, phàm là y nữ, thân thể dơ bẩn, đến gần người quyền quý là tội bay đầu, trọn đời chỉ có thể sống trong hạng cùng đinh. Hoàng thượng, nếu chuyện một y nữ trở thành Tứ vương phi loan truyền ra ngoài chắc làm cho thiên hạ chê cười không ngớt, tổ tiên trách tội, hoàng thượng gánh cho nổi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.