Quyển 1 - Chương 46: Trắng đêm không về
Hạ Ma Ma
11/08/2014
Edit: August97
Hồi lâu sau, Phong Huyền Dịch cùng Hoàng đế mới tới đây, Hoàng đế nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng, Phong Huyền Dịch lại thối mặt dọa người, Vãn Thanh cảm thấy nghi hoặc, nếu đã xong việc thì tại sao lại có biểu tình như vậy?
"Đệ muội, trẫm rất cám ơn muội, đêm qua tặc thần đã thừa nhận."
Hoàng đế cười thập phần sảng khoái, Phong Huyền Dịch một chút cũng không cử động, mắt lạnh nhìn Vãn Thanh trước mặt.
Biết chuyện đã thành Vãn Thanh mới thở ra một hơi, nhưng vẫn không hiểu bộ dạng này của Phong Huyền Dịch, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhưng không ngờ hắn lại ngẩng đầu quát lớn nàng nhìn cái gì, không biết chọc hắn lúc nào, dù sao cũng ở trước mặt Hoàng đế, Vãn Thanh cũng không so đo với hắn, không thèm để tâm đến hắn nữa.
Nói mấy câu với Hoàng đế, sắc mặt Phong Huyền Dịch khó coi nói muốn về phủ, Vãn Thanh cũng lo lắng cho sự an toàn của sư phụ liền đáp ứng hắn, Phong Huyền Dịch phất tay áo tiêu sái đi trước, Vãn Thanh đi theo phía sau, Hoàng đế đột nhiên kéo nàng lại, giọng điệu trêu chọc.
"Tối hôm qua đệ muội mắng thật sảng khoái!"
Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy hắn cười cười nhìn nàng, rốt cuộc đã hiểu mặt thối của Phong Huyền Dịch từ đâu mà có, đêm qua sau khi nàng uống rượu nhất định đã mở miệng mắng to vào mặt hắn, thường ngày vốn ghét bỏ hắn muốn chết, uống thuốc nói thật liền phát tiết hết tất cả.
Vãn Thanh nhức đầu nhìn phía trước đã không còn bóng người, vội hành lễ với Hoàng đế liền đuổi theo, đến cửa cung vừa lúc bắt gặp Phong Huyền Dịch một mình lên xe ngựa rời đi, một hạ nhân cũng không lưu lại, Vãn Thanh biết hắn bị mất mặt trước Hoàng đế nhất định lại nổi giận với nàng, cũng không muốn so đo cùng hắn, vừa đi vừa hỏi đường, hồi lâu mới về đến vương phủ.
Vội vã chạy tới gian phòng của mình thì nam nhân kia đã không còn ở đó, nóng nảy tìm nửa ngày, cuối cùng Bảo Cầm tiến vào mới nói rằng mới sáng sớm đã không thấy tung tích của hắn nữa.
Trong lòng Vãn Thanh gấp gáp, nghĩ rằng rất có thể hắn sẽ trở về căn nhà lá trong rừng trúc kia, có phần bận tâm thương thế của hắn, sợ hắn không có ai chăm sóc, Vãn Thanh liền vào rừng trúc tìm hắn.
Trí nhớ Vãn Thanh rất tốt, thời điểm đến trước cửa mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm ho khan bên trong, thời điểm bước vào quả nhiên thấy hắn đang nằm ở trên giường.
Hắn đã tỉnh, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, vết thương trước ngực đã được băng bó tốt nhưng trông vẫn rất ghê người, da thịt trong suốt hiện vẻ suy yếu, hắn nhìn thấy Vãn Thanh thì nhíu mày.
Vãn Thanh đến gần hắn, hắn hiện giờ hoàn toàn không giống với phong thái nhàn nhã trước kia, tiểu hồ ly thấy Vãn Thanh đi vào vội chạy tới bên người nàng, kéo nàng tới cạnh bàn, trên bàn có để hai bao thuốc.
"Thương thế của ngươi nặng như vậy sao lại trở về làm gì, ngươi là sư phụ ta, ta sẽ không bỏ mặc ngươi!"
Vãn Thanh oán trách mấy tiếng, khuôn mặt hắn vốn lạnh nhạt cũng có phần giật giật, có thể thấy hắn cực kỳ không muốn nhận ân huệ của người khác.
Vãn Thanh cũng không để ý nhiều như vậy, thay hắn sắc thuốc, bón thuốc…, nấu cơm trưa cho hắn, lại sờ trán hắn, đã không còn sốt, nhưng khí sắc vẫn suy yếu như cũ, suy nghĩ một chút, Vãn Thanh muốn ra phố mua dược bổ huyết, bất tri bất giác chăm sóc hắn mà trời đã tối, nhìn sắc trời u ám đen kịt bên ngoài, nghe thấy âm thanh quái dị vang vọng trong rừng rậm, Vãn Thanh hơi hốt hoảng.
Mặc dù thường ngày không thể không đi qua, nhưng hôm nay sắc trời lại âm u khác thường, suy nghĩ một chút Vãn Thanh liền quyết định lưu lại, dù sao cũng không dám chắc Phong Huyền Dịch sẽ tìm nàng, bên này lại có người cần nàng chăm sóc.
Nhìn căn nhà lá của hắn, mặc dù lớn nhưng cũng chỉ có một chiếc giường, trong tủ cũng không có chăn dự phòng, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng không hôn mê như lúc trước, chỉ nhìn chằm chằm Vãn Thanh.
Vãn Thanh gãi đầu, có phần bất đắc dĩ.
"Sư phụ, ta có thể lưu lại không?"
Hắn không trả lời, khuôn mặt tái nhợt bỗng ửng hồng, hai ngày này Vãn Thanh tận tình chăm sóc hắn đều thấy, đêm đã khuya, trong lòng cũng không yên lòng để nàng một mình rời đi, nhưng tính khí hắn lại không muốn nở miệng, đầu nghiêng sang một bên.
Vãn Thanh thấy hắn không đồng ý, cũng không nhiều lời, mở cửa muốn ra ngoài, hắn lại đột nhiên lên tiếng.
"Ở lại đây đi."
Vẫn không quay đầu nhìn Vãn Thanh, thanh âm còn hơi khàn khàn, khó có dịp thấy hắn không muốn mà không thể làm gì khác, Vãn Thanh nở nụ cười.
"Ta chỉ mở cửa đón gió, sư phụ sợ ta rời đi sao?"
Không nhìn thấy sắc mặt hắn nhưng Vãn Thanh lại có thể đoán ra tâm tình của hắn lúc này, nhất thời trong lòng cảm thấy thoải mái , nhìn sắc trờ tối đen dọa người bên ngoài, bối rối từ từ đánh úp lại.
Giường không lớn, nhưng nằm hai người vẫn đủ, nhưng Vãn Thanh sợ chiếm chỗ hắn sẽ không thoải mái, vẫn còn hơi do dự, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không đi lên, cho đến nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của hắn, mới bất đắc dĩ nằm xuống ghé vào trên tay hắn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Vãn Thanh vừa mở ra mắt liền nhìn thấy một đôi con ngươi mị hoặc nhìn nàng chằm chằm, Vãn Thanh sợ hãi vùng dậy, lại phát hiện nàng đã gối lên cánh tay hắn ngủ suốt một đêm, thấy Vãn Thanh như vậy, hắn từ từ thu lại cánh tay.
"Sư, sư phụ, tại sao không gọi ta."
"Thôi, không sao."
Giọng điệu của hắn vẫn rất lạnh như cũ, nhưng sắc mặt ửng đỏ lại khiến Vãn Thanh nhìn ra hắn đã không còn phòng bị, cánh tay bị nàng làm gối suốt một đêm cũng không lấy ra, có thể thấy hắn đã từ từ tiếp nhận nàng.
Nghĩ tới đây trong lòng Vãn Thanh liền cảm thấy vui mừng, sáng sớm rất vui vẻ tiếp tục sắc thuốc cho hắn, một đêm này, tình trạng của hắn đã tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường đi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt cũng chuyển biến tốt hơn.
Người có nội lực cao cường với người thường không giống nhau, có thể khôi phục rất nhanh, Vãn Thanh thấy hắn có chuyển biến tốt, liền trở về vương phủ thật sớm, muốn hôm sau mới quay lại xem xét hắn.
Vậy mà vừa về tới vương phủ, Vãn Thanh chưa kịp bước vào gian phòng đã nhìn thấy Phong Huyền Dịch đứng trước cửa, vẻ mặt tức giận, Bảo Cầm run rẩy đứng một bên nháy mắt, Tử Cơ đã lâu không gặp cũng xuất hiện, vẻ mặt khiêu khích nhìn nàng.
Vãn Thanh thấy tình huống này liền biết Tử Cơ còn chưa biết Phong Huyền Dịch đã biết tất cả, thấy Vãn Thanh tới đây, sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi.
"Cả một ngày một đêm ngươi đã đi đâu?!"
Tuy là một trượng phu đang chất vấn thế tử, Vãn Thanh cũng cảm thấy rất khó chịu, vốn không muốn trả lời hắn, nhưng thấy có người khác ở đây vẫn cho hắn chút thể diện.
"Ra ngoài du ngoạn cùng bằng hữu, có uống chút rượu nên liền nghỉ ở khách điếm."
"Là đi chăm sóc tình lang của ngươi đi!"
Phong Huyền Dịch hừ lạnh một tiếng, mặt càng lúc càng thối.
"Vương gia đã không tin tưởng thì còn hỏi ta làm gì?"
"Ngươi còn có thể mang tình lang tới trên giường, còn muốn bổn vương tin tưởng ngươi sao?!!!"
"Vương gia, tình nhân của ngươi cũng đang đứng bên cạnh ngươi đấy, huống chi, ngươi có chứng cứ gì chứng minh đó là tình lang của ta, ta giữ mặt mũi cho ngươi nhưng ngươi cũng đừng ép ta!"
Hồi lâu sau, Phong Huyền Dịch cùng Hoàng đế mới tới đây, Hoàng đế nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng, Phong Huyền Dịch lại thối mặt dọa người, Vãn Thanh cảm thấy nghi hoặc, nếu đã xong việc thì tại sao lại có biểu tình như vậy?
"Đệ muội, trẫm rất cám ơn muội, đêm qua tặc thần đã thừa nhận."
Hoàng đế cười thập phần sảng khoái, Phong Huyền Dịch một chút cũng không cử động, mắt lạnh nhìn Vãn Thanh trước mặt.
Biết chuyện đã thành Vãn Thanh mới thở ra một hơi, nhưng vẫn không hiểu bộ dạng này của Phong Huyền Dịch, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhưng không ngờ hắn lại ngẩng đầu quát lớn nàng nhìn cái gì, không biết chọc hắn lúc nào, dù sao cũng ở trước mặt Hoàng đế, Vãn Thanh cũng không so đo với hắn, không thèm để tâm đến hắn nữa.
Nói mấy câu với Hoàng đế, sắc mặt Phong Huyền Dịch khó coi nói muốn về phủ, Vãn Thanh cũng lo lắng cho sự an toàn của sư phụ liền đáp ứng hắn, Phong Huyền Dịch phất tay áo tiêu sái đi trước, Vãn Thanh đi theo phía sau, Hoàng đế đột nhiên kéo nàng lại, giọng điệu trêu chọc.
"Tối hôm qua đệ muội mắng thật sảng khoái!"
Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy hắn cười cười nhìn nàng, rốt cuộc đã hiểu mặt thối của Phong Huyền Dịch từ đâu mà có, đêm qua sau khi nàng uống rượu nhất định đã mở miệng mắng to vào mặt hắn, thường ngày vốn ghét bỏ hắn muốn chết, uống thuốc nói thật liền phát tiết hết tất cả.
Vãn Thanh nhức đầu nhìn phía trước đã không còn bóng người, vội hành lễ với Hoàng đế liền đuổi theo, đến cửa cung vừa lúc bắt gặp Phong Huyền Dịch một mình lên xe ngựa rời đi, một hạ nhân cũng không lưu lại, Vãn Thanh biết hắn bị mất mặt trước Hoàng đế nhất định lại nổi giận với nàng, cũng không muốn so đo cùng hắn, vừa đi vừa hỏi đường, hồi lâu mới về đến vương phủ.
Vội vã chạy tới gian phòng của mình thì nam nhân kia đã không còn ở đó, nóng nảy tìm nửa ngày, cuối cùng Bảo Cầm tiến vào mới nói rằng mới sáng sớm đã không thấy tung tích của hắn nữa.
Trong lòng Vãn Thanh gấp gáp, nghĩ rằng rất có thể hắn sẽ trở về căn nhà lá trong rừng trúc kia, có phần bận tâm thương thế của hắn, sợ hắn không có ai chăm sóc, Vãn Thanh liền vào rừng trúc tìm hắn.
Trí nhớ Vãn Thanh rất tốt, thời điểm đến trước cửa mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm ho khan bên trong, thời điểm bước vào quả nhiên thấy hắn đang nằm ở trên giường.
Hắn đã tỉnh, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, vết thương trước ngực đã được băng bó tốt nhưng trông vẫn rất ghê người, da thịt trong suốt hiện vẻ suy yếu, hắn nhìn thấy Vãn Thanh thì nhíu mày.
Vãn Thanh đến gần hắn, hắn hiện giờ hoàn toàn không giống với phong thái nhàn nhã trước kia, tiểu hồ ly thấy Vãn Thanh đi vào vội chạy tới bên người nàng, kéo nàng tới cạnh bàn, trên bàn có để hai bao thuốc.
"Thương thế của ngươi nặng như vậy sao lại trở về làm gì, ngươi là sư phụ ta, ta sẽ không bỏ mặc ngươi!"
Vãn Thanh oán trách mấy tiếng, khuôn mặt hắn vốn lạnh nhạt cũng có phần giật giật, có thể thấy hắn cực kỳ không muốn nhận ân huệ của người khác.
Vãn Thanh cũng không để ý nhiều như vậy, thay hắn sắc thuốc, bón thuốc…, nấu cơm trưa cho hắn, lại sờ trán hắn, đã không còn sốt, nhưng khí sắc vẫn suy yếu như cũ, suy nghĩ một chút, Vãn Thanh muốn ra phố mua dược bổ huyết, bất tri bất giác chăm sóc hắn mà trời đã tối, nhìn sắc trời u ám đen kịt bên ngoài, nghe thấy âm thanh quái dị vang vọng trong rừng rậm, Vãn Thanh hơi hốt hoảng.
Mặc dù thường ngày không thể không đi qua, nhưng hôm nay sắc trời lại âm u khác thường, suy nghĩ một chút Vãn Thanh liền quyết định lưu lại, dù sao cũng không dám chắc Phong Huyền Dịch sẽ tìm nàng, bên này lại có người cần nàng chăm sóc.
Nhìn căn nhà lá của hắn, mặc dù lớn nhưng cũng chỉ có một chiếc giường, trong tủ cũng không có chăn dự phòng, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng không hôn mê như lúc trước, chỉ nhìn chằm chằm Vãn Thanh.
Vãn Thanh gãi đầu, có phần bất đắc dĩ.
"Sư phụ, ta có thể lưu lại không?"
Hắn không trả lời, khuôn mặt tái nhợt bỗng ửng hồng, hai ngày này Vãn Thanh tận tình chăm sóc hắn đều thấy, đêm đã khuya, trong lòng cũng không yên lòng để nàng một mình rời đi, nhưng tính khí hắn lại không muốn nở miệng, đầu nghiêng sang một bên.
Vãn Thanh thấy hắn không đồng ý, cũng không nhiều lời, mở cửa muốn ra ngoài, hắn lại đột nhiên lên tiếng.
"Ở lại đây đi."
Vẫn không quay đầu nhìn Vãn Thanh, thanh âm còn hơi khàn khàn, khó có dịp thấy hắn không muốn mà không thể làm gì khác, Vãn Thanh nở nụ cười.
"Ta chỉ mở cửa đón gió, sư phụ sợ ta rời đi sao?"
Không nhìn thấy sắc mặt hắn nhưng Vãn Thanh lại có thể đoán ra tâm tình của hắn lúc này, nhất thời trong lòng cảm thấy thoải mái , nhìn sắc trờ tối đen dọa người bên ngoài, bối rối từ từ đánh úp lại.
Giường không lớn, nhưng nằm hai người vẫn đủ, nhưng Vãn Thanh sợ chiếm chỗ hắn sẽ không thoải mái, vẫn còn hơi do dự, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không đi lên, cho đến nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của hắn, mới bất đắc dĩ nằm xuống ghé vào trên tay hắn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Vãn Thanh vừa mở ra mắt liền nhìn thấy một đôi con ngươi mị hoặc nhìn nàng chằm chằm, Vãn Thanh sợ hãi vùng dậy, lại phát hiện nàng đã gối lên cánh tay hắn ngủ suốt một đêm, thấy Vãn Thanh như vậy, hắn từ từ thu lại cánh tay.
"Sư, sư phụ, tại sao không gọi ta."
"Thôi, không sao."
Giọng điệu của hắn vẫn rất lạnh như cũ, nhưng sắc mặt ửng đỏ lại khiến Vãn Thanh nhìn ra hắn đã không còn phòng bị, cánh tay bị nàng làm gối suốt một đêm cũng không lấy ra, có thể thấy hắn đã từ từ tiếp nhận nàng.
Nghĩ tới đây trong lòng Vãn Thanh liền cảm thấy vui mừng, sáng sớm rất vui vẻ tiếp tục sắc thuốc cho hắn, một đêm này, tình trạng của hắn đã tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường đi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt cũng chuyển biến tốt hơn.
Người có nội lực cao cường với người thường không giống nhau, có thể khôi phục rất nhanh, Vãn Thanh thấy hắn có chuyển biến tốt, liền trở về vương phủ thật sớm, muốn hôm sau mới quay lại xem xét hắn.
Vậy mà vừa về tới vương phủ, Vãn Thanh chưa kịp bước vào gian phòng đã nhìn thấy Phong Huyền Dịch đứng trước cửa, vẻ mặt tức giận, Bảo Cầm run rẩy đứng một bên nháy mắt, Tử Cơ đã lâu không gặp cũng xuất hiện, vẻ mặt khiêu khích nhìn nàng.
Vãn Thanh thấy tình huống này liền biết Tử Cơ còn chưa biết Phong Huyền Dịch đã biết tất cả, thấy Vãn Thanh tới đây, sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi.
"Cả một ngày một đêm ngươi đã đi đâu?!"
Tuy là một trượng phu đang chất vấn thế tử, Vãn Thanh cũng cảm thấy rất khó chịu, vốn không muốn trả lời hắn, nhưng thấy có người khác ở đây vẫn cho hắn chút thể diện.
"Ra ngoài du ngoạn cùng bằng hữu, có uống chút rượu nên liền nghỉ ở khách điếm."
"Là đi chăm sóc tình lang của ngươi đi!"
Phong Huyền Dịch hừ lạnh một tiếng, mặt càng lúc càng thối.
"Vương gia đã không tin tưởng thì còn hỏi ta làm gì?"
"Ngươi còn có thể mang tình lang tới trên giường, còn muốn bổn vương tin tưởng ngươi sao?!!!"
"Vương gia, tình nhân của ngươi cũng đang đứng bên cạnh ngươi đấy, huống chi, ngươi có chứng cứ gì chứng minh đó là tình lang của ta, ta giữ mặt mũi cho ngươi nhưng ngươi cũng đừng ép ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.