Đệ Nhất Chiến Trường Quan Chỉ Huy
Chương 6: Con mồi
Thối Mao Lược Thô
13/12/2022
Liên Thắng kéo con thỏ ra ngoài một lúc, suy nghĩ một lúc.
Nam sinh thấp bé vẫn ngồi dưới đất, lật qua lật lại khẩu súng của mình, không khỏi thở dài thật sâu.
Liên Thắng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hộp đạn rỗng." Nam sinh gãi đầu, "Còn bốn viên đạn."
Khẩu súng kia, giống như của Liên Thắng, một khẩu súng lục ổ quay bán tự động.
Liên Thắng ngồi xổm xuống đối diện anh ta và đưa tay ra.
Nam sinh nghi ngờ nhìn cô, chớ nhớ tới rồi nói: "A, thật xin lỗi, là tôi liên lụy tới cô, do tôi giữ súng không cẩn thận nên cô bị đánh rồi, thật xin lỗi."
Liên Thắng bấm ngón tay: "Bốn viên đạn, bốn con thỏ."
Nam sinh phản ứng không kịp lời cô vừa nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ra hiệu rằng anh ta không hiểu lắm. Mãi cho đến khi Liên Thắng đặt sợi dây thừng vào tay, anh ta mới giật mình nhảy dựng lên, xua tay nói: "Không, không, không, làm sao có thể? Đây là con thỏ do cô bắn! Bốn viên đạn sao có thể đổi được bốn con thỏ?"
Liên Thắng nhún vai: "Không quan trọng, đối với tôi mà nói, đó là trao đổi đồng giá"
Lời này thật sự... quá ngầu rồi. Lỗ Minh Viễn chưa từng nghe thấy lời tuyên bố ngang ngược như vậy cả.
Lỗ Minh Viễn không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của một cô gái, anh thăm dò hỏi: "Cô đang nói đùa đấy à?"
Liên Thắng khóe miệng giật giật: "Tôi rất nghiêm túc nói chuyện với anh."
"Ah Ah Ahhh." Lỗ Minh Viễn vò đầu, liếc nhìn huy hiệu trên ngực của Liên Thắng nói, "Nhìn qua cũng không giống như là đang đùa, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Liên Thắng hỏi: "Đồng đội của anh đâu?"
"Bọn họ ở phía sau." Lỗ Minh Viễn hỏi: "Cô thì sao?"
Liên Thắng: "Trái ngược với anh, bọn họ ở phía trước."
Lỗ Minh Viễn: "..."
Dù sao kết quả cũng giống nhau, hiện tại bọn họ đều hành động một mình.
"Vậy anh có thể đi theo tôi, bốn viên đạn của tôi con mồi đều là của anh." Liên Thắng lại nói: "Đưa đạn cho tôi."
Lỗ Minh Viễn do dự một lúc, vì anh ta vẫn còn tức dận với tình huống bắt nạt lúc nãy. Đối thủ cũng dùng một lý do tương tự--tôi tới dạy anh cách bắn--để lấy súng của anh ta. Truyện edit chính tại https://www.wattpad.com/myworks/326874271-tinh-t%E1%BA%BF-%C4%91%E1%BB%87-nh%E1%BA%A5t-chi%E1%BA%BFn-tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-quan-ch%E1%BB%89-huy
Anh không hiểu, bọn họ đều là học viên của học viện quân sự, tại sao lại phải các liệt với nhau như vậy?
Anh nhìn xuống những viên đạn trong lòng bàn tay, chỉ còn bốn viên đạn. Với trình độ của anh ta, trong hoàn cảnh như vậy, rất khó bắt được con mồi. Nếu lời Liên Thắng lừa dối, kết quả sẽ không thay đổi nhiều. Nếu lời của Liên Thắng là chân thành, thì đội của họ có thể có cơ hội cứu điểm. Hơn nữa, phỏng đoán thiện ý của người khác khiến hắn cảm thấy khó chịu
Lỗ Minh Viễn suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn đưa viên đạn cho cô.
Liên Thắng gật đầu, lại đưa sợi dây cho anh ta: "thế chấp."
Lỗ Minh Viễn: "A..."
Đằng kia, giáo quan dẫn đến tận điểm y tế, học viên không ngừng la hét: "Xuống đi! Đi xuống mau! Để tôi kiểm tra trước!"
Huấn luyện viên kiên quyết nói: "Nơi này có thể có đạn lạc, trên chiến trường tuyệt đối không được cởi áo giáp!"
Học sinh: "Em không cởi! Thầy để em tự đi!"
Huấn luyện viên sốt ruột hét lên: "Câm miệng!"
Cũng may, điểm y tế không xa, nửa đi, nửa chạy, cũng đã đến.
Huấn luyện viên bước lên phía trước, một tay vén rèm lên dẫn mọi người vào.
Trên thực tế, mặc áo giáp sẽ không có bao nhiêu người sẽ bị thương, nhưng có một số học sinh đi ngang qua sẽ tiến vào nghỉ ngơi uống một ly nước rồi mới rời đi.
Cuối cùng, sinh viên nghi ngờ bị bệnh đã đến, bác sĩ rất phấn khích. Nhanh chóng dọn giường bệnh và cho người nằm xuống.
Học viên hết sức chống cự, đẩy tay giáo quan và nói: "Không cần, không cần, thầy cho em mượn nhà vệ sinh là được. Thả em ra!"
Huấn luyện viên vươn tay cởi mũ giáp của hắn, đè hắn xuống, trừng mắt nhìn hắn: "Vừa rồi ngươi kích động như vậy, chỗ nào bị thương? Tại sao nhất định phải cởi áo giáp?"
Bác sĩ đi theo đè xuống: "Chớ trốn chữa bệnh, nói, có vấn đề gì?"
"Ngực." Học sinh nghiến răng nghiến lợi, "Vừa rồi có người ném sâu bọ vào quần áo của em!"
Bác sĩ nói: "Rệp trong rừng cũng có thể có độc. Bên ngoài chúng có gai không? Kích cỡ, màu sắc và chủng loại như thế nào? Anh biết hậu quả không? Thành thật nằm xuống đi!"
Học viên kia nghe, do dự một lúc và từ bỏ giãy dụa.
Huấn luyện viên nhân cơ hội cởi áo giáp của anh ta, sau đó nhấc quần áo của anh ta lên và lắc chúng. Chỉ thấy một chiếc lá xanh ung dung rớt xuống từ dưới quần áo.
Bác sĩ quỳ xuống và nhặt một mảnh cây cỏ.
Anh học viên hoàn toàn không nhận ra điều gì, vẫn đang nhìn xuống ngực mình.
Không có, cái gì cũng không. Nó chỉ là một chút nước xanh rỉ ra từ cỏ được vắt và bị chà xát.
Bác sĩ vẻ mặt không thiện cảm nói: "Chính là? Ngươi đang nói cái này?"
Anh ta sửng sốt một chút, ý thức được mình bị lừa, nhìn vẻ mặt sắp nổi điên của bác sĩ Lâm, anh ta chần chờ nói: "Tôi... tôi không biết."
Bác sĩ trực tiếp mắng: "Hai người các ngươi có chuyện gì sao? Các ngươi thật sự cho rằng loại chuyện này rất vui vẻ sao? Lý giáo quan, các ngươi tới đây không phải lần đầu tiên, các ngươi có ý tứ gì? Các ngươi dẫn học sinh tới đây cùng tham gia náo nhiệt?"
Anh ta trượt khỏi giường bệnh và lặng lẽ bước đến bên cạnh.
Khóe miệng của người huấn luyện viên co lại, không ngừng kêu khổ. Hắn thật oan uổng.
Đây là lần thứ hai hắn bị bác sĩ Lâm mắng. Nhưng giờ hắn vẫn không hiểu mình đã làm gì sai. Hắn rõ ràng chẳng hề làm gì cả.
Bác sĩ chỉ vào cửa nói thẳng: "Ra ngoài!"
Huấn luyện viên gật đầu, hổ thẹn đi ra khỏi cửa phòng y tế, huấn luyện viên Phó vừa vặn đè lại một học sinh khác, nhân tiện túm lấy học viên trước.
Vị huấn luyện lập tức chỉ vào người đàn ông cao lớn cáo trạng: "Lão Phó, thằng nhóc này lừa tôi!"
Huấn luyện viên Phó ép hai người về phía trước: "Nói nghe một chút anh ta đã làm gì nào."
Lỗ Minh Viễn đi theo Liên Thắng một lúc. Bọn họ đến những nơi ít người và yên tĩnh, nhưng theo ý kiến của Lỗ Minh Viễn, những nơi đó không thích hợp cho việc săn bắn. Do không có thiết bị hỗ trợ nên không thể nhìn rõ mục tiêu.
Sau khi leo lên được nửa giờ, Liên Thắng bắt gặp con thỏ đầu tiên trên đường đi.
Lỗ Minh Viễn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng súng bên tai. Liên Thắng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi qua nhận chiến lợi phẩm.
Thực sự đánh trúng, Lỗ Minh Viễn sững sờ nhìn con thỏ, không biết nên làm biểu cảm gì.
Liên Thắng lắc đầu nói, "Nghỉ ngơi một chút."
Cô từng cảm thấy rằng leo núi lại mệt mỏi như vậy.
Lỗ Minh Viễn tự giác kéo con mồi và ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ta nhìn xuống con mồi của mình, sau đó nghiêng người nhìn Liên Thắng, cuối cùng nhịn không được nói: "Tài thiện xạ của cô thực sự tốt. Cô thực sự là một thiên tài."
Liên Thắng nói: "Tôi đã luyện tập qua."
Lỗ Minh Viễn sửng sốt một lúc: "Cô luyện tập với súng sao?"
Liên Thắng: "Tôi đã luyện bằng mũi tên."
"Mũi tên?" Lỗ Minh Viễn phải mất một lúc lâu mới hiểu ra, kinh ngạc nói: "Loại mũi tên được chế từ thô sơ ấy sao? Nó đã cũ như vậy, vẫn có người luyện tập nó sao?"
"..." Liên Thắng, "Sự thực chứng mình là nó có tác dụng." https://www.wattpad.com/myworks/326874271-tinh-t%E1%BA%BF-%C4%91%E1%BB%87-nh%E1%BA%A5t-chi%E1%BA%BFn-tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-quan-ch%E1%BB%89-huy
Lỗ Minh Viễn chân thành khen ngợi: "Đúng vậy, đúng vậy, cô thực sự rất lợi hại."
Liên Thắng hưởng thụ gật đầu.
Liên Thắng mặc dù không nhìn thấy mặt anh ta, nhưng điều đó không ngăn cản cô thấy nam sinh này rất vừa mắt, vì vậy cô nói: "Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói một điều. Nếu anh là một binh sĩ, anh nhất định phải có khả năng tự bảo vệ mình."
Bất kể là tướng quân hay binh lính, đều xông pha trận mạc giết giặc. Không thể cùng đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu, còn phải cần lẫn nhau bảo vệ bọn họ, thì không có tư cách đứng trên chiến trường.
Trừ phi hắn là chiến lược gia bách chiến bách thắng, không cần xuất hiện trên chiến trường.
Những gì Liên Thắng nói, cùng với vẻ mặt thở hổn hển và uể oải của cô lúc này, thực sự không thuyết phục chút nào, người bình thường sẽ muốn phàn nàn. Lỗ Minh Viễn lại gật đầu nói: "Cô nói đúng, tôi quá không đáng tin cậy."
Liên Thắng hỏi: "Vậy chức vụ của anh làm gì?"
Lỗ Minh Viễn: "Tôi ở hậu cần."
"Hậu cần?" Liên Thắng lục lọi trong đầu, "Đầu bếp của binh sĩ?"
Nhưng vào thời điểm quan trọng, đầu bếp binh sĩ cũng phải ra sân.
"Không. Phân tích dữ liệu và mô hình hóa." Lỗ Minh Viễn sững sờ nói, "Đầu bếp binh và tình huống là cái gì?"
Liên Thắng cau mày: "Phân tích dữ liệu tình huống thế nào?"
Lỗ Minh Viễn gãi đầu: "Đó là... theo tình hình của các trinh sát, tính toán số lượng kẻ thù, vị trí của chúng, tốc độ tiếp cận và phương thức tấn công. Mô hình ba chiều của bản đồ chiến đấu?"
Liên Thắng: "..." Đúng là có thể là một người không cần trực tiếp ra chiến trường.
Liên Thắng mặc dù không hiểu, nhưng cô vẫn cảm thấy nó thực sự tuyệt vời, vì vậy đã xu nịnh khen ngợi câu ta: "Anh rất lợi hại."
Lỗ Minh Viễn: "Không hề, không hề."
Bọn họ nghỉ ngơi một lúc, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Thời gian càng về sau, số lượng con mồi càng ít.
Lỗ Minh Viễn đã vẽ một bản đồ cho cô: "Giả sử nơi chúng ta tụ tập là nơi xuất phát, chúng ta đang ở dưới chân núi, ở chính giữa bên trái của toàn bộ ngọn núi. Để đảm bảo mật độ trung bình, huấn luyện viên sẽ đưa mục tiêu vào vị trí. Tổng cộng có hai đợt ở các độ cao và hướng khác nhau. Đợt thứ hai sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Nếu đảm bảo được tốc độ bắn, chúng ta có thể đợi ở những nơi ít người hơn dựa trên số liệu thống kê từ những năm trước. Cô nghĩ sao??"
Liên Thắng: "...Tùy ý anh."
Lỗ Minh Viễn đứng lên, kéo giật góc quần áo: "Được, vậy chúng ta đi khe suối phía trước đi."
Liên Thắng đi theo sau anh ta và đi đến vị trí được chỉ định. Trên đường đi, cô săn một con khác, rồi tiếp tục sự nghiệp tuyệt vời của mình là chờ đợi một con thỏ ở điểm mục tiêu.
Thể lực Lỗ Minh Viễn dường như còn rất dồi dào, không ngừng tìm kiếm con mồi bị bỏ lỡ hoặc đi lạc. Liên Thắng ngồi ở xa xa, nghịch súng trong tay hỏi: "Nơi này anh rất quen thuộc đúng không?"
"Đương nhiên, tôi đã học năm cuối rồi. Chúng tôi đã nghiên cứu dữ liệu của cả ngọn núi." Lỗ Minh Viễn quay lại nhìn cô, sau đó chỉ vào số và tên trên ngực anh ta, giải thích cho cô: "Kỳ thật tôi cũng là Bộ chỉ huy, nhưng các cô là lớp A, chúng tôi là lớp B, chúng tôi thích hỗ trợ tính toán, các cô thiên hướng phân tích chỉ lệnh."
Liên Thắng gật đầu: "Thì ra là vậy."
"Tôi có nghe nói về cô. Năm nay cô là học sinh chuyển trường." Lỗ Minh Viễn nói, "Nhưng lời đồn về cô... ờ... không chính xác lắm."
Lời anh ta nói thật uyển chuyển. Liên Thắng nói: "Cám ơn."
Vào lúc hai giờ chiều, đúng như dự đoán của Lỗ Minh Viễn, những con thỏ và vịt hoang mới bắt đầu xuất hiện ở đây.
Liên Thắng loanh quanh đuổi theo, không ngờ đụng phải huấn luyện viên đang đưa động vật lên đây.
Cô nhìn cái lồng gỗ trong tay huấn luyện viên mở ra, ngồi xổm xuống, loạng choạng định hướng, bắn một phát.
Tay cầm lồng của huấn luyện viên run run. Vì chiếc lồng vẫn nằm trong tay hắn ta nên con thỏ bên trong đã trượt xuống đất ngay sau khi chiếc nắp được mở ra.
Từ góc độ đó, viên đạn gần như sượt qua tay và đầu gối của hắn.
Thực sự là gian lận về độ chính xác và thị lực. Ngay cả những cựu binh như bọn họ cũng không tự tin rằng mình có thể hoàn toàn làm được.
Có hai con vịt trời may mắn chạy thoát, chúng bị bắn chết bởi những tiếng súng chỉ trong vài tiếng.
Huấn luyện viên quay đầu lại "chậc chậc", nhìn Liên Thắng, giơ ngón tay cái từ xa với cô rồi rời đi cùng những chiếc lồng còn lại.
Liên Thắng phát hiện ra điểm thưởng nên tiếp tục đi theo. Lỗ Minh Viễn thu dọn chiến lợi phẩm ở phía sau, cảm thấy tim mình đập nhanh không kiểm soát được.
Điều này... điều này quá sốc!
Một lồng khác của huấn luyện viên, ba con mồi đã bị hạ gục bằng cách giành giật.
Hắn bất đắc dĩ quay đầu lại quát: "Đừng lười như vậy, tuổi còn trẻ phải chạy! Ngươi là đội nào, lớp nào?"
Có kỹ thuật như vậy, còn phải nhìn chằm chằm vào hắn ta, không nhàm chán sao? Còn việc phá hủy sự cân bằng của trò chơi thì sao?
Liên Thắng duỗi ra một ngón tay: "Còn thiếu 1 phát!"
Huấn luyện viên từ trong lồng phía sau chộp lấy một con ném qua, nóng lòng muốn kết thúc Liên Thắng, vội vàng nói: "Đi nhanh một chút đi!"
Liên Thắng giơ tay và bắn, bắn ra viên đạn cuối cùng, tiếp đó kết thúc công việc.
Chân chạy vặt Lỗ Minh Viễn chạy tới, dùng dây thừng trói con mồi lại, ngồi xổm xuống đếm, cười khúc khích.
Đây là cuộc sống thời đỉnh cao của anh ta. Bốn! Bốn con mồi! Đội của họ đã được cứu!
Lúc này chưa đến ba giờ, Liên Thắng và Lỗ Minh Viễn đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, đang quay lại báo cáo kết quả.
Hai người chậm rãi đi bộ đến hạ trại dưới chân núi, trước bảy giờ mới đến nơi là đủ.
Họ đi một lúc rồi dừng lại bên đường. Khoảng hơn chục con thỏ và vịt phía sau anh ta đặc biệt bắt mắt.
Sau đó, họ gặp Mạnh Giang Võvà những người khác
Nam sinh thấp bé vẫn ngồi dưới đất, lật qua lật lại khẩu súng của mình, không khỏi thở dài thật sâu.
Liên Thắng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hộp đạn rỗng." Nam sinh gãi đầu, "Còn bốn viên đạn."
Khẩu súng kia, giống như của Liên Thắng, một khẩu súng lục ổ quay bán tự động.
Liên Thắng ngồi xổm xuống đối diện anh ta và đưa tay ra.
Nam sinh nghi ngờ nhìn cô, chớ nhớ tới rồi nói: "A, thật xin lỗi, là tôi liên lụy tới cô, do tôi giữ súng không cẩn thận nên cô bị đánh rồi, thật xin lỗi."
Liên Thắng bấm ngón tay: "Bốn viên đạn, bốn con thỏ."
Nam sinh phản ứng không kịp lời cô vừa nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ra hiệu rằng anh ta không hiểu lắm. Mãi cho đến khi Liên Thắng đặt sợi dây thừng vào tay, anh ta mới giật mình nhảy dựng lên, xua tay nói: "Không, không, không, làm sao có thể? Đây là con thỏ do cô bắn! Bốn viên đạn sao có thể đổi được bốn con thỏ?"
Liên Thắng nhún vai: "Không quan trọng, đối với tôi mà nói, đó là trao đổi đồng giá"
Lời này thật sự... quá ngầu rồi. Lỗ Minh Viễn chưa từng nghe thấy lời tuyên bố ngang ngược như vậy cả.
Lỗ Minh Viễn không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của một cô gái, anh thăm dò hỏi: "Cô đang nói đùa đấy à?"
Liên Thắng khóe miệng giật giật: "Tôi rất nghiêm túc nói chuyện với anh."
"Ah Ah Ahhh." Lỗ Minh Viễn vò đầu, liếc nhìn huy hiệu trên ngực của Liên Thắng nói, "Nhìn qua cũng không giống như là đang đùa, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Liên Thắng hỏi: "Đồng đội của anh đâu?"
"Bọn họ ở phía sau." Lỗ Minh Viễn hỏi: "Cô thì sao?"
Liên Thắng: "Trái ngược với anh, bọn họ ở phía trước."
Lỗ Minh Viễn: "..."
Dù sao kết quả cũng giống nhau, hiện tại bọn họ đều hành động một mình.
"Vậy anh có thể đi theo tôi, bốn viên đạn của tôi con mồi đều là của anh." Liên Thắng lại nói: "Đưa đạn cho tôi."
Lỗ Minh Viễn do dự một lúc, vì anh ta vẫn còn tức dận với tình huống bắt nạt lúc nãy. Đối thủ cũng dùng một lý do tương tự--tôi tới dạy anh cách bắn--để lấy súng của anh ta. Truyện edit chính tại https://www.wattpad.com/myworks/326874271-tinh-t%E1%BA%BF-%C4%91%E1%BB%87-nh%E1%BA%A5t-chi%E1%BA%BFn-tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-quan-ch%E1%BB%89-huy
Anh không hiểu, bọn họ đều là học viên của học viện quân sự, tại sao lại phải các liệt với nhau như vậy?
Anh nhìn xuống những viên đạn trong lòng bàn tay, chỉ còn bốn viên đạn. Với trình độ của anh ta, trong hoàn cảnh như vậy, rất khó bắt được con mồi. Nếu lời Liên Thắng lừa dối, kết quả sẽ không thay đổi nhiều. Nếu lời của Liên Thắng là chân thành, thì đội của họ có thể có cơ hội cứu điểm. Hơn nữa, phỏng đoán thiện ý của người khác khiến hắn cảm thấy khó chịu
Lỗ Minh Viễn suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn đưa viên đạn cho cô.
Liên Thắng gật đầu, lại đưa sợi dây cho anh ta: "thế chấp."
Lỗ Minh Viễn: "A..."
Đằng kia, giáo quan dẫn đến tận điểm y tế, học viên không ngừng la hét: "Xuống đi! Đi xuống mau! Để tôi kiểm tra trước!"
Huấn luyện viên kiên quyết nói: "Nơi này có thể có đạn lạc, trên chiến trường tuyệt đối không được cởi áo giáp!"
Học sinh: "Em không cởi! Thầy để em tự đi!"
Huấn luyện viên sốt ruột hét lên: "Câm miệng!"
Cũng may, điểm y tế không xa, nửa đi, nửa chạy, cũng đã đến.
Huấn luyện viên bước lên phía trước, một tay vén rèm lên dẫn mọi người vào.
Trên thực tế, mặc áo giáp sẽ không có bao nhiêu người sẽ bị thương, nhưng có một số học sinh đi ngang qua sẽ tiến vào nghỉ ngơi uống một ly nước rồi mới rời đi.
Cuối cùng, sinh viên nghi ngờ bị bệnh đã đến, bác sĩ rất phấn khích. Nhanh chóng dọn giường bệnh và cho người nằm xuống.
Học viên hết sức chống cự, đẩy tay giáo quan và nói: "Không cần, không cần, thầy cho em mượn nhà vệ sinh là được. Thả em ra!"
Huấn luyện viên vươn tay cởi mũ giáp của hắn, đè hắn xuống, trừng mắt nhìn hắn: "Vừa rồi ngươi kích động như vậy, chỗ nào bị thương? Tại sao nhất định phải cởi áo giáp?"
Bác sĩ đi theo đè xuống: "Chớ trốn chữa bệnh, nói, có vấn đề gì?"
"Ngực." Học sinh nghiến răng nghiến lợi, "Vừa rồi có người ném sâu bọ vào quần áo của em!"
Bác sĩ nói: "Rệp trong rừng cũng có thể có độc. Bên ngoài chúng có gai không? Kích cỡ, màu sắc và chủng loại như thế nào? Anh biết hậu quả không? Thành thật nằm xuống đi!"
Học viên kia nghe, do dự một lúc và từ bỏ giãy dụa.
Huấn luyện viên nhân cơ hội cởi áo giáp của anh ta, sau đó nhấc quần áo của anh ta lên và lắc chúng. Chỉ thấy một chiếc lá xanh ung dung rớt xuống từ dưới quần áo.
Bác sĩ quỳ xuống và nhặt một mảnh cây cỏ.
Anh học viên hoàn toàn không nhận ra điều gì, vẫn đang nhìn xuống ngực mình.
Không có, cái gì cũng không. Nó chỉ là một chút nước xanh rỉ ra từ cỏ được vắt và bị chà xát.
Bác sĩ vẻ mặt không thiện cảm nói: "Chính là? Ngươi đang nói cái này?"
Anh ta sửng sốt một chút, ý thức được mình bị lừa, nhìn vẻ mặt sắp nổi điên của bác sĩ Lâm, anh ta chần chờ nói: "Tôi... tôi không biết."
Bác sĩ trực tiếp mắng: "Hai người các ngươi có chuyện gì sao? Các ngươi thật sự cho rằng loại chuyện này rất vui vẻ sao? Lý giáo quan, các ngươi tới đây không phải lần đầu tiên, các ngươi có ý tứ gì? Các ngươi dẫn học sinh tới đây cùng tham gia náo nhiệt?"
Anh ta trượt khỏi giường bệnh và lặng lẽ bước đến bên cạnh.
Khóe miệng của người huấn luyện viên co lại, không ngừng kêu khổ. Hắn thật oan uổng.
Đây là lần thứ hai hắn bị bác sĩ Lâm mắng. Nhưng giờ hắn vẫn không hiểu mình đã làm gì sai. Hắn rõ ràng chẳng hề làm gì cả.
Bác sĩ chỉ vào cửa nói thẳng: "Ra ngoài!"
Huấn luyện viên gật đầu, hổ thẹn đi ra khỏi cửa phòng y tế, huấn luyện viên Phó vừa vặn đè lại một học sinh khác, nhân tiện túm lấy học viên trước.
Vị huấn luyện lập tức chỉ vào người đàn ông cao lớn cáo trạng: "Lão Phó, thằng nhóc này lừa tôi!"
Huấn luyện viên Phó ép hai người về phía trước: "Nói nghe một chút anh ta đã làm gì nào."
Lỗ Minh Viễn đi theo Liên Thắng một lúc. Bọn họ đến những nơi ít người và yên tĩnh, nhưng theo ý kiến của Lỗ Minh Viễn, những nơi đó không thích hợp cho việc săn bắn. Do không có thiết bị hỗ trợ nên không thể nhìn rõ mục tiêu.
Sau khi leo lên được nửa giờ, Liên Thắng bắt gặp con thỏ đầu tiên trên đường đi.
Lỗ Minh Viễn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng súng bên tai. Liên Thắng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi qua nhận chiến lợi phẩm.
Thực sự đánh trúng, Lỗ Minh Viễn sững sờ nhìn con thỏ, không biết nên làm biểu cảm gì.
Liên Thắng lắc đầu nói, "Nghỉ ngơi một chút."
Cô từng cảm thấy rằng leo núi lại mệt mỏi như vậy.
Lỗ Minh Viễn tự giác kéo con mồi và ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ta nhìn xuống con mồi của mình, sau đó nghiêng người nhìn Liên Thắng, cuối cùng nhịn không được nói: "Tài thiện xạ của cô thực sự tốt. Cô thực sự là một thiên tài."
Liên Thắng nói: "Tôi đã luyện tập qua."
Lỗ Minh Viễn sửng sốt một lúc: "Cô luyện tập với súng sao?"
Liên Thắng: "Tôi đã luyện bằng mũi tên."
"Mũi tên?" Lỗ Minh Viễn phải mất một lúc lâu mới hiểu ra, kinh ngạc nói: "Loại mũi tên được chế từ thô sơ ấy sao? Nó đã cũ như vậy, vẫn có người luyện tập nó sao?"
"..." Liên Thắng, "Sự thực chứng mình là nó có tác dụng." https://www.wattpad.com/myworks/326874271-tinh-t%E1%BA%BF-%C4%91%E1%BB%87-nh%E1%BA%A5t-chi%E1%BA%BFn-tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-quan-ch%E1%BB%89-huy
Lỗ Minh Viễn chân thành khen ngợi: "Đúng vậy, đúng vậy, cô thực sự rất lợi hại."
Liên Thắng hưởng thụ gật đầu.
Liên Thắng mặc dù không nhìn thấy mặt anh ta, nhưng điều đó không ngăn cản cô thấy nam sinh này rất vừa mắt, vì vậy cô nói: "Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói một điều. Nếu anh là một binh sĩ, anh nhất định phải có khả năng tự bảo vệ mình."
Bất kể là tướng quân hay binh lính, đều xông pha trận mạc giết giặc. Không thể cùng đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu, còn phải cần lẫn nhau bảo vệ bọn họ, thì không có tư cách đứng trên chiến trường.
Trừ phi hắn là chiến lược gia bách chiến bách thắng, không cần xuất hiện trên chiến trường.
Những gì Liên Thắng nói, cùng với vẻ mặt thở hổn hển và uể oải của cô lúc này, thực sự không thuyết phục chút nào, người bình thường sẽ muốn phàn nàn. Lỗ Minh Viễn lại gật đầu nói: "Cô nói đúng, tôi quá không đáng tin cậy."
Liên Thắng hỏi: "Vậy chức vụ của anh làm gì?"
Lỗ Minh Viễn: "Tôi ở hậu cần."
"Hậu cần?" Liên Thắng lục lọi trong đầu, "Đầu bếp của binh sĩ?"
Nhưng vào thời điểm quan trọng, đầu bếp binh sĩ cũng phải ra sân.
"Không. Phân tích dữ liệu và mô hình hóa." Lỗ Minh Viễn sững sờ nói, "Đầu bếp binh và tình huống là cái gì?"
Liên Thắng cau mày: "Phân tích dữ liệu tình huống thế nào?"
Lỗ Minh Viễn gãi đầu: "Đó là... theo tình hình của các trinh sát, tính toán số lượng kẻ thù, vị trí của chúng, tốc độ tiếp cận và phương thức tấn công. Mô hình ba chiều của bản đồ chiến đấu?"
Liên Thắng: "..." Đúng là có thể là một người không cần trực tiếp ra chiến trường.
Liên Thắng mặc dù không hiểu, nhưng cô vẫn cảm thấy nó thực sự tuyệt vời, vì vậy đã xu nịnh khen ngợi câu ta: "Anh rất lợi hại."
Lỗ Minh Viễn: "Không hề, không hề."
Bọn họ nghỉ ngơi một lúc, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Thời gian càng về sau, số lượng con mồi càng ít.
Lỗ Minh Viễn đã vẽ một bản đồ cho cô: "Giả sử nơi chúng ta tụ tập là nơi xuất phát, chúng ta đang ở dưới chân núi, ở chính giữa bên trái của toàn bộ ngọn núi. Để đảm bảo mật độ trung bình, huấn luyện viên sẽ đưa mục tiêu vào vị trí. Tổng cộng có hai đợt ở các độ cao và hướng khác nhau. Đợt thứ hai sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Nếu đảm bảo được tốc độ bắn, chúng ta có thể đợi ở những nơi ít người hơn dựa trên số liệu thống kê từ những năm trước. Cô nghĩ sao??"
Liên Thắng: "...Tùy ý anh."
Lỗ Minh Viễn đứng lên, kéo giật góc quần áo: "Được, vậy chúng ta đi khe suối phía trước đi."
Liên Thắng đi theo sau anh ta và đi đến vị trí được chỉ định. Trên đường đi, cô săn một con khác, rồi tiếp tục sự nghiệp tuyệt vời của mình là chờ đợi một con thỏ ở điểm mục tiêu.
Thể lực Lỗ Minh Viễn dường như còn rất dồi dào, không ngừng tìm kiếm con mồi bị bỏ lỡ hoặc đi lạc. Liên Thắng ngồi ở xa xa, nghịch súng trong tay hỏi: "Nơi này anh rất quen thuộc đúng không?"
"Đương nhiên, tôi đã học năm cuối rồi. Chúng tôi đã nghiên cứu dữ liệu của cả ngọn núi." Lỗ Minh Viễn quay lại nhìn cô, sau đó chỉ vào số và tên trên ngực anh ta, giải thích cho cô: "Kỳ thật tôi cũng là Bộ chỉ huy, nhưng các cô là lớp A, chúng tôi là lớp B, chúng tôi thích hỗ trợ tính toán, các cô thiên hướng phân tích chỉ lệnh."
Liên Thắng gật đầu: "Thì ra là vậy."
"Tôi có nghe nói về cô. Năm nay cô là học sinh chuyển trường." Lỗ Minh Viễn nói, "Nhưng lời đồn về cô... ờ... không chính xác lắm."
Lời anh ta nói thật uyển chuyển. Liên Thắng nói: "Cám ơn."
Vào lúc hai giờ chiều, đúng như dự đoán của Lỗ Minh Viễn, những con thỏ và vịt hoang mới bắt đầu xuất hiện ở đây.
Liên Thắng loanh quanh đuổi theo, không ngờ đụng phải huấn luyện viên đang đưa động vật lên đây.
Cô nhìn cái lồng gỗ trong tay huấn luyện viên mở ra, ngồi xổm xuống, loạng choạng định hướng, bắn một phát.
Tay cầm lồng của huấn luyện viên run run. Vì chiếc lồng vẫn nằm trong tay hắn ta nên con thỏ bên trong đã trượt xuống đất ngay sau khi chiếc nắp được mở ra.
Từ góc độ đó, viên đạn gần như sượt qua tay và đầu gối của hắn.
Thực sự là gian lận về độ chính xác và thị lực. Ngay cả những cựu binh như bọn họ cũng không tự tin rằng mình có thể hoàn toàn làm được.
Có hai con vịt trời may mắn chạy thoát, chúng bị bắn chết bởi những tiếng súng chỉ trong vài tiếng.
Huấn luyện viên quay đầu lại "chậc chậc", nhìn Liên Thắng, giơ ngón tay cái từ xa với cô rồi rời đi cùng những chiếc lồng còn lại.
Liên Thắng phát hiện ra điểm thưởng nên tiếp tục đi theo. Lỗ Minh Viễn thu dọn chiến lợi phẩm ở phía sau, cảm thấy tim mình đập nhanh không kiểm soát được.
Điều này... điều này quá sốc!
Một lồng khác của huấn luyện viên, ba con mồi đã bị hạ gục bằng cách giành giật.
Hắn bất đắc dĩ quay đầu lại quát: "Đừng lười như vậy, tuổi còn trẻ phải chạy! Ngươi là đội nào, lớp nào?"
Có kỹ thuật như vậy, còn phải nhìn chằm chằm vào hắn ta, không nhàm chán sao? Còn việc phá hủy sự cân bằng của trò chơi thì sao?
Liên Thắng duỗi ra một ngón tay: "Còn thiếu 1 phát!"
Huấn luyện viên từ trong lồng phía sau chộp lấy một con ném qua, nóng lòng muốn kết thúc Liên Thắng, vội vàng nói: "Đi nhanh một chút đi!"
Liên Thắng giơ tay và bắn, bắn ra viên đạn cuối cùng, tiếp đó kết thúc công việc.
Chân chạy vặt Lỗ Minh Viễn chạy tới, dùng dây thừng trói con mồi lại, ngồi xổm xuống đếm, cười khúc khích.
Đây là cuộc sống thời đỉnh cao của anh ta. Bốn! Bốn con mồi! Đội của họ đã được cứu!
Lúc này chưa đến ba giờ, Liên Thắng và Lỗ Minh Viễn đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, đang quay lại báo cáo kết quả.
Hai người chậm rãi đi bộ đến hạ trại dưới chân núi, trước bảy giờ mới đến nơi là đủ.
Họ đi một lúc rồi dừng lại bên đường. Khoảng hơn chục con thỏ và vịt phía sau anh ta đặc biệt bắt mắt.
Sau đó, họ gặp Mạnh Giang Võvà những người khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.