Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ
Chương 20: Già Nhược tôn thượng (1)
Lộ Phi
09/07/2020
Nàng vốn không muốn học cái khóa y thuật gì đó, những thứ lão sư kia nói, nàng đều hiểu toàn bộ.
Đúng lúc có một cái cớ, rất hợp với ý định trốn học của nàng.
“Trước kia cảm thấy quận chúa Bình Thành rất kiêu ngạo không coi ai ra gì, không ngờ nàng ấy lại có tinh thần trọng nghĩa đến vậy, hơn nữa thực lực của nàng ấy mạnh như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ.” Linh Nhi cười nói.
Hoa Hi nhớ tới thiếu nữ mặc đồ đỏ khoanh hai tay kia, bỗng cong môi mỉm cười, người như vậy, nàng cũng rất thích.
Thật sảng khoái, kiêu ngạo mà không nhàm chán, làm cho nàng nhớ tới Hoàng Bắc Nguyệt, người đã từng giao đấu với nàng, đúng là ký ức khó quên.
“Kỳ lạ, trước kia quận chúa Bình Thành và Thái Tử rất khó có thể đi chung với nhau đến học viện, vậy mà hôm nay lại cùng nhau đi đến.” Hoa Hi nói ra vấn đề thắc mắc ban nãy.
“Đây là trời giúp tiểu thư!” Linh Nhi vui vẻ nói, cũng không suy nghĩ gì nhiều, “Cứ hết lần này tới lần khác may mắn như vậy, làm cho Nhị tiểu thư hãm hại không thành!”
May mắn sao?
Hoa Hi mỉm cười, nàng chưa bao giờ cảm thấy may mắn nào lại vô duyên vô cớ từ trên rớt xuống.
Chẳng lẽ là có nguyên nhân nào khác, khiến cho hai người họ hôm nay lại cùng nhau đi đến học viện?
Đi một hồi lâu nên có hơi mệt, Linh Nhi đỡ nàng ngồi xuống tảng đá ở dưới một thân cây.
“Tiểu thư ngồi nghỉ một lát đi, ta đi lấy chút nước với dù đến.”
Hoa Hi gật đầu, thời gian tới tiết tiếp theo còn rất dài, nàng chỉ muốn ngồi ở chỗ này hóng mát một chút .
Phía sau học viện Thánh Quang, có một dòng suối nhỏ trong vắt đi ngang qua, dòng suối này được che bởi rừng cây xanh, đổi lại bên kia là mảnh bãi cỏ xanh rộng lớn và học viện Võ Đạo.
Phong cảnh ở đây rất đẹp, yên tĩnh thích hợp để đọc sách, tu luyện, ngay cả ngủ cũng sẽ rất ít khi bị quấy rầy.
Hoa Hi ngồi hóng mát dưới gốc cây, cảm thấy vô cùng thoải mái, trong lòng suy nghĩ về lớp tiên thuật tiếp theo, ngược lại là có thể nghe một chút cũng rất tốt, không chừng còn có thể thỉnh giáo lão sư.
Đang nghĩ đến điều đấy, thì bỗng nhiên trên đồng cỏ bên kia, có một đám con cháu quý tộc đang cưỡi ngựa chạy như bay hướng qua bên này.
Vó ngựa vang rung cả trời, xen lẫn tiếng gào to cổ vũ thắng thua.
Hoa Hi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nam nhân cưỡi ngựa phía trước, lớn lên lòng cẩu dáng người còn tính là khôi ngô tuấn tú, nhưng biểu cảm lại quá đắc ý, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Người đó chỉ có thể là đại thiếu gia của Phủ tướng quân, là con của La di nương và cũng là ca ca của Mặc Hoa Hi, Mặc Vân Tường!
Mặc gia là gia truyền võ thuật, nhiều đời đều là võ tướng, nam nhi trên cơ bản đều lớn lên trên lưng ngựa.
Cho nên, nói về việc tý thí trên lưng ngựa, Mặc Vân Tường đương nhiên có ưu thế, đám con cháu quý tộc như chó săn đó hằng này đem chim đi dạo làm sao có thể so được với hắn?
“Vân Tường huynh, lần này huynh giành được vị trí đứng đầu, thắng được Phi Tiên Phù của công tử Cơ Nguyệt, thì đại mỹ nhân Liễu Lan San kia nhất định là đồ vật trong tay của huynh!”
Nghe người ở phía sau nói như vậy, Mặc Vân Tường càng cười đắc ý.
Nghĩ đến vóc dáng xinh đẹp của Liễu Lan San, hắn càng cảm thấy khí huyết dâng trào, toàn thân đều là khí lực!
Thắng được Phi Tiên Phù, đêm nay nhất định sẽ đem tiểu yêu tinh kia trói chặt lại mà dạy dỗ một bữa.
Trong đầu Mặc Vân Tường đều là tà niệm, phóng ngựa đi trước đem người phía sau bỏ lại một khoảng xa, tới khi ngẩng đầu lên liền trông thấy dưới gốc cây phía trước xuất hiện bóng dáng mỹ nhân xinh đẹp.....
Ô? Bóng dáng kia có chút quen thuộc?
Nhìn kỹ lại, Mặc Vân Tường ngay lập tức nhận ra đó là Mặc Hoa Hi!
Tối đêm qua Phỉ Thúy trở về nói cho hắn biết, rằng nha đầu kia dám nhục mạ hắn trước mặt Thái Tử điện hạ, thật nựa cười!
Xem ra không giáo huấn nàng một chút, thì nàng không biết sự lợi hại của hắn!
Mặc Vân Tường bỗng nhiên cầm lấy mũi tên, buông dây cương ra, đặt mũi tên trên cây cung rồi kéo căng!
“Vân Tường huynh, bây giờ mà bắn tên, còn quá xa!” Người phía sau kinh ngạc.
Mặc Vân Tường này cũng quá tự phụ với thực lực của mình rồi
Đúng lúc có một cái cớ, rất hợp với ý định trốn học của nàng.
“Trước kia cảm thấy quận chúa Bình Thành rất kiêu ngạo không coi ai ra gì, không ngờ nàng ấy lại có tinh thần trọng nghĩa đến vậy, hơn nữa thực lực của nàng ấy mạnh như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ.” Linh Nhi cười nói.
Hoa Hi nhớ tới thiếu nữ mặc đồ đỏ khoanh hai tay kia, bỗng cong môi mỉm cười, người như vậy, nàng cũng rất thích.
Thật sảng khoái, kiêu ngạo mà không nhàm chán, làm cho nàng nhớ tới Hoàng Bắc Nguyệt, người đã từng giao đấu với nàng, đúng là ký ức khó quên.
“Kỳ lạ, trước kia quận chúa Bình Thành và Thái Tử rất khó có thể đi chung với nhau đến học viện, vậy mà hôm nay lại cùng nhau đi đến.” Hoa Hi nói ra vấn đề thắc mắc ban nãy.
“Đây là trời giúp tiểu thư!” Linh Nhi vui vẻ nói, cũng không suy nghĩ gì nhiều, “Cứ hết lần này tới lần khác may mắn như vậy, làm cho Nhị tiểu thư hãm hại không thành!”
May mắn sao?
Hoa Hi mỉm cười, nàng chưa bao giờ cảm thấy may mắn nào lại vô duyên vô cớ từ trên rớt xuống.
Chẳng lẽ là có nguyên nhân nào khác, khiến cho hai người họ hôm nay lại cùng nhau đi đến học viện?
Đi một hồi lâu nên có hơi mệt, Linh Nhi đỡ nàng ngồi xuống tảng đá ở dưới một thân cây.
“Tiểu thư ngồi nghỉ một lát đi, ta đi lấy chút nước với dù đến.”
Hoa Hi gật đầu, thời gian tới tiết tiếp theo còn rất dài, nàng chỉ muốn ngồi ở chỗ này hóng mát một chút .
Phía sau học viện Thánh Quang, có một dòng suối nhỏ trong vắt đi ngang qua, dòng suối này được che bởi rừng cây xanh, đổi lại bên kia là mảnh bãi cỏ xanh rộng lớn và học viện Võ Đạo.
Phong cảnh ở đây rất đẹp, yên tĩnh thích hợp để đọc sách, tu luyện, ngay cả ngủ cũng sẽ rất ít khi bị quấy rầy.
Hoa Hi ngồi hóng mát dưới gốc cây, cảm thấy vô cùng thoải mái, trong lòng suy nghĩ về lớp tiên thuật tiếp theo, ngược lại là có thể nghe một chút cũng rất tốt, không chừng còn có thể thỉnh giáo lão sư.
Đang nghĩ đến điều đấy, thì bỗng nhiên trên đồng cỏ bên kia, có một đám con cháu quý tộc đang cưỡi ngựa chạy như bay hướng qua bên này.
Vó ngựa vang rung cả trời, xen lẫn tiếng gào to cổ vũ thắng thua.
Hoa Hi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nam nhân cưỡi ngựa phía trước, lớn lên lòng cẩu dáng người còn tính là khôi ngô tuấn tú, nhưng biểu cảm lại quá đắc ý, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Người đó chỉ có thể là đại thiếu gia của Phủ tướng quân, là con của La di nương và cũng là ca ca của Mặc Hoa Hi, Mặc Vân Tường!
Mặc gia là gia truyền võ thuật, nhiều đời đều là võ tướng, nam nhi trên cơ bản đều lớn lên trên lưng ngựa.
Cho nên, nói về việc tý thí trên lưng ngựa, Mặc Vân Tường đương nhiên có ưu thế, đám con cháu quý tộc như chó săn đó hằng này đem chim đi dạo làm sao có thể so được với hắn?
“Vân Tường huynh, lần này huynh giành được vị trí đứng đầu, thắng được Phi Tiên Phù của công tử Cơ Nguyệt, thì đại mỹ nhân Liễu Lan San kia nhất định là đồ vật trong tay của huynh!”
Nghe người ở phía sau nói như vậy, Mặc Vân Tường càng cười đắc ý.
Nghĩ đến vóc dáng xinh đẹp của Liễu Lan San, hắn càng cảm thấy khí huyết dâng trào, toàn thân đều là khí lực!
Thắng được Phi Tiên Phù, đêm nay nhất định sẽ đem tiểu yêu tinh kia trói chặt lại mà dạy dỗ một bữa.
Trong đầu Mặc Vân Tường đều là tà niệm, phóng ngựa đi trước đem người phía sau bỏ lại một khoảng xa, tới khi ngẩng đầu lên liền trông thấy dưới gốc cây phía trước xuất hiện bóng dáng mỹ nhân xinh đẹp.....
Ô? Bóng dáng kia có chút quen thuộc?
Nhìn kỹ lại, Mặc Vân Tường ngay lập tức nhận ra đó là Mặc Hoa Hi!
Tối đêm qua Phỉ Thúy trở về nói cho hắn biết, rằng nha đầu kia dám nhục mạ hắn trước mặt Thái Tử điện hạ, thật nựa cười!
Xem ra không giáo huấn nàng một chút, thì nàng không biết sự lợi hại của hắn!
Mặc Vân Tường bỗng nhiên cầm lấy mũi tên, buông dây cương ra, đặt mũi tên trên cây cung rồi kéo căng!
“Vân Tường huynh, bây giờ mà bắn tên, còn quá xa!” Người phía sau kinh ngạc.
Mặc Vân Tường này cũng quá tự phụ với thực lực của mình rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.