Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ
Chương 70: Thiên Tuyết thất sủng (5)
Lộ Phi
09/07/2020
Mặc Thiên Tuyết lệ rơi đầy mặt, lời nàng ta nói là thật, thứ nàng ta trộm đi chỉ là một cái Chân Ngôn Đan thôi!
Có trời mới biết vì sao Chuyển Linh Đan kia lại biến mất.
Bốp!
Nàng ta vừa nói xong, Mặc Kình Thiên hung ác tát một bạt tay.
Mặc Thiên Tuyết lại bị tát đến choáng váng, lúc này gương mặt xinh đẹp đã sưng lên, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều rất được Mặc Kình Thiên sủng ái.
Cho dù nàng ta chỉ là thứ nữ nhưng từng người trong phủ đều nhường cho nàng ta, cũng chưa từng chịu một chút uất ức nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta bị đánh.
Edit: Vô Ảnh Các
"Ngươi không trộm thì tại sao tóc ngươi lại ở trong bảo khố*?" Mặc Kình Thiên thét to vang trời.
*bảo khố: nơi cất giấu những vật quý.
Lần này bọn họ đi tìm Phượng Đồ Đằng lại gặp phải một cao thủ thần bí, suýt chút đã mất mạng.
Nhưng vào lúc mạng sống của hắn đang đáng lo thì hắn chợt cảm giác được mình sắp đột phá tầng bốn, vội trở về, định tức khắc ăn Chuyển Linh Đan vào là tuyệt đối sẽ không còn sai sót gì.
Ai mà ngờ nữ nhi của hắn lại trộm Chuyển Linh Đan đi chứ!
Toàn bộ cơn thịnh nộ của hắn đều bộc phát ra, cho nên hôm nay Mặc Thiên Tuyết chỉ có thể nếm mùi đau khổ.
Cũng may, Mặc Thiên Tuyết có linh lực bản thể hộ thể, tuy roi này đánh nặng nhưng cũng không giống Hoa Hi vài roi đã suýt chết.
Nhưng lần này Mặc Kình Thiên ra tay vừa ác vừa nặng, hơn nữa còn đánh rất lâu, cho dù người bên ngoài cầu xin thế nào cũng không hề nể mặt.
La di nước khóc đến mức ngất đi tỉnh lại.
Dù linh lực của Mặc Thiên Tuyết có mạnh hơn nữa thì cũng không chịu được, dần dần da tróc thịt bong, máu tươi lan tràn.
Những người bên cạnh nhìn thấy cũng không đành lòng.
Chậc chậc, thật tiếc cho làn da mỹ nhân.
Lần này còn thảm hơn Tam tiểu thư lần trước gấp mấy lần!
Mặc Thiên Tuyết bị đánh, tiếng kêu thảm thiết của nàng ta vang lên không dừng. Trước đó, nàng ta cắn đầu lưỡi sợ mình mở miệng khai ra chân tướng, nhưng bây giờ thật sự không nhịn được nữa.
"Cha, tại sao lại không cho con ăn Chuyển Linh Đan chứ? Con là nữ nhi của cha mà, hơn nữa con còn là thiên tài! Ăn Chuyển Linh Đan vào thì thực lực của con sẽ tăng lên càng nhanh, chắc chắn tương lai sẽ vượt qua cha! Vì sao lại không cho con ăn?"
Tiếng la của nàng ta vừa phát ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong nháy mắt, bảo khố lặng ngặt như tờ.
Ngay cả Mặc Kình Thiên cũng khiếp sợ dừng động tác lại, ông ta nhìn nữ nhi ngày xưa ông ta yêu thương nhất.
Hoa Hi suýt chút đã bật cười. Đây chính là lợi ích của Chân Ngôn Đan đó, không cần nàng phí tâm thì Mặc Thiên Tuyết cũng có thể tự chuốc họa vào thân.
La di nương cũng giật mình, e là bà ta cũng không hề biết nữ nhi của bà ta tự luyến trong lòng như thế.
"Sao tóc kia có thể là của con được chứ? Rõ ràng con muốn..."
Mặc Thiên Tuyết vừa mở miệng là đã không còn giữ được miệng, lảm nhảm muốn nói tiếp.
"Thiên Tuyết!" May là đầu óc La di nương linh hoạt, bà ta lập tức nhào tới người Mặc Thiên Tuyết.
Cũng coi như bà ta đủ ác, trong nháy mắt đó biết không thể để Mặc Thiên Tuyết nói thêm gì nữa nên hạ quyết tâm, tàn nhẫn đánh một đòn cho Mặc Thiên Tuyết ngất xỉu.
"La di nương làm gì vậy? Sao lại không cho đại tiểu thư nói tiếp?" Thủy Linh di nương thấy thế, vội lên tiếng.
"Tiện phụ! Ngươi có gì mà phải giấu?" Tính khí của Mặc Kình Thiên nóng nảy, cũng hạ thủ không lưu tình, hung hăng quất La di nương một roi.
La di nương cắn chặt răng nói: "Thiên Tuyết không có trộm Chuyển Linh Đan, nó trời sinh có tính thiện lương, sao có thể làm ra loại chuyện này? Ta chỉ sợ nó nói nhầm, chọc lão gia tức giận."
"Nếu như không phải là đại tiểu thư thì sao tóc của nàng ta lại ở trong bảo khố?"
La di nương nhìn thoáng qua Mặc Kình Thiên đang phẫn nộ, trong lòng run lên, mạnh mẽ nuốt xuống một cái, cuối cùng nói: "Là ta trộm..."
"Chuyển Linh Đan đâu?" Mặc Kình Thiên nắm lấy tóc bà ta, kéo bà ta dậy.
Có trời mới biết vì sao Chuyển Linh Đan kia lại biến mất.
Bốp!
Nàng ta vừa nói xong, Mặc Kình Thiên hung ác tát một bạt tay.
Mặc Thiên Tuyết lại bị tát đến choáng váng, lúc này gương mặt xinh đẹp đã sưng lên, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều rất được Mặc Kình Thiên sủng ái.
Cho dù nàng ta chỉ là thứ nữ nhưng từng người trong phủ đều nhường cho nàng ta, cũng chưa từng chịu một chút uất ức nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta bị đánh.
Edit: Vô Ảnh Các
"Ngươi không trộm thì tại sao tóc ngươi lại ở trong bảo khố*?" Mặc Kình Thiên thét to vang trời.
*bảo khố: nơi cất giấu những vật quý.
Lần này bọn họ đi tìm Phượng Đồ Đằng lại gặp phải một cao thủ thần bí, suýt chút đã mất mạng.
Nhưng vào lúc mạng sống của hắn đang đáng lo thì hắn chợt cảm giác được mình sắp đột phá tầng bốn, vội trở về, định tức khắc ăn Chuyển Linh Đan vào là tuyệt đối sẽ không còn sai sót gì.
Ai mà ngờ nữ nhi của hắn lại trộm Chuyển Linh Đan đi chứ!
Toàn bộ cơn thịnh nộ của hắn đều bộc phát ra, cho nên hôm nay Mặc Thiên Tuyết chỉ có thể nếm mùi đau khổ.
Cũng may, Mặc Thiên Tuyết có linh lực bản thể hộ thể, tuy roi này đánh nặng nhưng cũng không giống Hoa Hi vài roi đã suýt chết.
Nhưng lần này Mặc Kình Thiên ra tay vừa ác vừa nặng, hơn nữa còn đánh rất lâu, cho dù người bên ngoài cầu xin thế nào cũng không hề nể mặt.
La di nước khóc đến mức ngất đi tỉnh lại.
Dù linh lực của Mặc Thiên Tuyết có mạnh hơn nữa thì cũng không chịu được, dần dần da tróc thịt bong, máu tươi lan tràn.
Những người bên cạnh nhìn thấy cũng không đành lòng.
Chậc chậc, thật tiếc cho làn da mỹ nhân.
Lần này còn thảm hơn Tam tiểu thư lần trước gấp mấy lần!
Mặc Thiên Tuyết bị đánh, tiếng kêu thảm thiết của nàng ta vang lên không dừng. Trước đó, nàng ta cắn đầu lưỡi sợ mình mở miệng khai ra chân tướng, nhưng bây giờ thật sự không nhịn được nữa.
"Cha, tại sao lại không cho con ăn Chuyển Linh Đan chứ? Con là nữ nhi của cha mà, hơn nữa con còn là thiên tài! Ăn Chuyển Linh Đan vào thì thực lực của con sẽ tăng lên càng nhanh, chắc chắn tương lai sẽ vượt qua cha! Vì sao lại không cho con ăn?"
Tiếng la của nàng ta vừa phát ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong nháy mắt, bảo khố lặng ngặt như tờ.
Ngay cả Mặc Kình Thiên cũng khiếp sợ dừng động tác lại, ông ta nhìn nữ nhi ngày xưa ông ta yêu thương nhất.
Hoa Hi suýt chút đã bật cười. Đây chính là lợi ích của Chân Ngôn Đan đó, không cần nàng phí tâm thì Mặc Thiên Tuyết cũng có thể tự chuốc họa vào thân.
La di nương cũng giật mình, e là bà ta cũng không hề biết nữ nhi của bà ta tự luyến trong lòng như thế.
"Sao tóc kia có thể là của con được chứ? Rõ ràng con muốn..."
Mặc Thiên Tuyết vừa mở miệng là đã không còn giữ được miệng, lảm nhảm muốn nói tiếp.
"Thiên Tuyết!" May là đầu óc La di nương linh hoạt, bà ta lập tức nhào tới người Mặc Thiên Tuyết.
Cũng coi như bà ta đủ ác, trong nháy mắt đó biết không thể để Mặc Thiên Tuyết nói thêm gì nữa nên hạ quyết tâm, tàn nhẫn đánh một đòn cho Mặc Thiên Tuyết ngất xỉu.
"La di nương làm gì vậy? Sao lại không cho đại tiểu thư nói tiếp?" Thủy Linh di nương thấy thế, vội lên tiếng.
"Tiện phụ! Ngươi có gì mà phải giấu?" Tính khí của Mặc Kình Thiên nóng nảy, cũng hạ thủ không lưu tình, hung hăng quất La di nương một roi.
La di nương cắn chặt răng nói: "Thiên Tuyết không có trộm Chuyển Linh Đan, nó trời sinh có tính thiện lương, sao có thể làm ra loại chuyện này? Ta chỉ sợ nó nói nhầm, chọc lão gia tức giận."
"Nếu như không phải là đại tiểu thư thì sao tóc của nàng ta lại ở trong bảo khố?"
La di nương nhìn thoáng qua Mặc Kình Thiên đang phẫn nộ, trong lòng run lên, mạnh mẽ nuốt xuống một cái, cuối cùng nói: "Là ta trộm..."
"Chuyển Linh Đan đâu?" Mặc Kình Thiên nắm lấy tóc bà ta, kéo bà ta dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.