Chương 125: Bị Ép
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc phải cứu La Lam là muốn thông qua La Lam tiến vào hàng rào 109!
Hình ảnh La Lam và binh sĩ hài hòa của chung một chỗ hoàn toàn lọt vào mắt Nhâm Tiểu Túc. Hơn nữa chỉ nhìn vào sự ủng hộ của chiến sĩ với La Lam và Khánh Chẩn là biết được đối phương ắt có chỗ hơn người.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc nghĩ, có thể dùng ân cứu mạng này hóa giải thù hận lúc trước không? Nếu hóa giải không được, tới lúc đó Nhâm Tiểu Túc giết chết La Lam cũng không muộn.
Hắn cũng nghĩ qua chuyện giấu diếm thân phận của mình. Ví dụ đổi tên, có điều về sau Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không nên. Vì La Lam từng gặp qua Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ rồi!
- Huynh đệ, giúp một tay!
La Lam lau mặt nói:
- Ta không tự bò ra được.
Nhâm Tiểu Túc túm La Lam từ trong xe ra:
- Đi nhanh lên, vật thí nghiệm sắp đột phá vòng vây rồi.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa nói xong, La Lam đã tránh thoát Nhâm Tiểu Túc, ngơ ngác nhìn về phía Đường Chu. Chỗ đó sắp bị vật thí nghiệm bao phủ rôif.
Phòng tuyến vang lên tiếng súng dày đặc. Tiếng lựu đạn thỉnh thoảng vang lên. Nhất thời vật thí nghiệm vô pháp vượt qua phòng tuyến của tập đoàn Khánh thị.
Trận chiến này đủ để thấy được chiến sĩ của tập đoàn trác tuyệt cỡ nào!
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Họ không thể cứu được. Hiện tại ngươi có xông tới cũng chết vô ích thôi.
La Lam hít sâu một hơi:
- Không được, cám ơn ngươi đã cứu ta. Có điều ta không thể đi!
Nhâm Tiểu Túc thấy được La Lam thật lòng quan tâm chiến sĩ. Bằng không khi nghe được vật thí nghiệm muốn đột phá phòng tuyến, phản ứng đầu lại là quan tâm thuộc hạ thế nào.
Việc này khác với tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc về tập đoàn, hắn từng nghĩ đối phương chỉ là một đám động vật máu lạnh cao cao tại thượng.
Trần Vô Địch quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Đám Bát Giới đã chạy rất xa rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, ý định buông tha cho kế hoặc này. Bấy giờ, La Lam bắt đầu chạy tới chỗ của Đường Chu. Hắn không thể vì vé vào hàng rào mà đi theo La Lam chịu chết.
Nhâm Tiểu Túc thấy được La Lam cũng sợ hãi, đổi lại là ai cũng thế thôi. Hiện giờ nạn dân toàn quân đều chết, chỉ có rất ít người thành công chạy thoát. Nơi này đã thành một mảnh đất chết.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra. Tên mập La Lam này dựa vào cái gì để vượt qua nỗi sợ hãi mà quay lại? Này cũng chẳng phải làm dáng, quay về chết là cái chắc!
Có điều khi Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị rời đi, bỗng có tiếng sói truyền tới từ phương xa!
Tiếng sói tru vang lên vô cùng đột ngột. Nội tâm Nhâm Tiểu Túc không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương ư?
Bất quá khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, thời điểm tiếng soi tru vang lên, đám vật thí nghiệm kia đã dừng tay, nhanh chóng lùi lại. Chỉ một phút đồng hồ đã hoàn toàn chạy khỏi nơi này!
Đây là sao?
Nhâm Tiểu Túc đứng yên nhìn một màn này. Hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ vật thí nghiệm sợ sói?
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn tưởng đàn sói sẽ khiến tình hình càng thêm tệ hại. Không ngờ đàn sói ngược lại còn giúp họ ngăn vật thí nghiệm!
Nhâm Tiểu Túc không cần biết giữa đàn sói và vật thí nghiệm đã có chuyện gì. Hắn chỉ hi vọng mình có thể an toàn đi tới hàng rào 109!
Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch:
- Vô Địch, ngươi đi kiếm đám Vương Phú Quý đi…
Trần Vô Địch sững sờ:
- Ai là Vương Phú Quý?
- Là Bát Giới… Không cần quay lại. Một khi có chuyện lập tức chạy thoát thân.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Không nói pháp dang hắn cũng không biết tên người ta…
Trần Vô Địch hấp tấp đi. Nhâm Tiểu Túc đi theo sao La Lam tới trụ sở Khánh thị.
- Ông chủ, sao ngài quay lại?
Đường Chu nằm nghiêng trên một cỗ thi thể, thở dốc:
- Ngươi đi nhanh lên. Khả năng cao chúng sẽ quay lại sớm thôi.
La Lam ngồi xổm bên người Đường Chu. Hắn liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy những chiến sĩ theo mình chạy khỏi hàng rào đã chết chín phần.
Chỉ còn lại năm sáu người, mỗi người đều trọng thương, không sống được bao lâu nữa.
Dù bây giờ họ chưa chết nhưng cũng không đủ sức đi tới hàng rào 109.
Nhìn qua mà giật mình vì sự tàn bạo của vật thí nghiệm.
La Lam ngồi xổm bên người Đường Chu:
- Có chuyện gì cần nói rõ ư?
Đường Chu cười cười:
- Ông chủ bảo sẽ dẫn chúng ta tới hàng rào 109 hưởng thụ phồn hoa, chỉ sợ chúng ta không đi được rồi. Ông chủ hãy thay chúng ta chơi hết nhé.
La Lam có chút phiền muộn:
- Xem ra ta phải chơi tới chết trong đó mất…
Hai người cười rộ lên, phảng phất như chưa có gì xảy ra cả.
Bấy giờ, đột nhiên Đường Chu nói:
- Chúng ta không hối hận.
- Ừ.
La Lam thấp giọng đồng ý.
- Này, cho ta xen vào chút.
Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa;
- Kỳ thật mấy người các ngươi không cần chết.
Hai người La Lam và Đường chu sửng sốt, họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc. Đường Chu nói:
- Tiểu huynh đệ đừng đùa nữa, máu ta chảy không cầm được nữa rồi.
Có điều Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng để ý, hắn móc bình nhỏ trong người ra, nói:
- Thuốc này của ta chuyên trị ngoại thương. Yên tâm, các ngươi không chết, chỉ là ta không biết chữa bệnh thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Để báo đáp lại, ta muốn ngươi dẫn chúng ta tới hàng rào 109, trở thành cư dân hợp pháp.
Có điều La Lam không để ý câu sau của Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhìn chằm chằm hắc dược. Bình sứ này, hình như rất quen mắt…
Biểu tình La Lam từ bình tĩnh chuyển thành chấn kinh:
- Chuyên trị ngoại thương?!.... Ngươi là Nhâm Tiểu Túc Diệu Thủ Hồi Xuân!
Diệu Thủ Hồi Xuân!!!
Nhớ tới tờ giấy khen kia, Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa không kiềm được mà đạp La Lam lăn quay!
Phải biết hiện tại Nhâm Tiểu Túc là đối tượng truy nã của Khánh thị. La Lam không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn ra tay cứu mình.
Đột nhiên, la Lam nhớ có người từng nói, Nhâm Tiểu Túc là bác sĩ trong thị trấn. Việc này khiến La Lam như nhìn thấy hi vọng.
Mắt thấy Nhâm Tiểu Túc có thể cứu được đám Đường Chu. La Lam quyết đoán bỏ qua thân phận của mình, lôi kéo Nhâm Tiểu Túc:
- Với quan hệ của chúng ta, chỉ cần ngươi cứu được họ. Ngươi muốn bao nhiêu người vào hàng rào cũng được!
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
- Chúng ta có quan hệ gì?
La Lam bị hỏi khó, nghẹn nửa ngày mới đáp:
- Bác sĩ và bệnh nhân…
Nhâm Tiểu Túc im lặng đưa ba bình hắc dược cho La Lam:
- Bôi lên vết thương của họ.
La Lam chần chờ một chút:
- Có tác dụng phụ gì không?
- Không có, ngươi nhanh sức thuốc cho họ đi. Đợt lát nữa vật thí nghiệm hay đàn sói tới thì toi.
Nhâm Tiểu Túc không kiên nhẫn đáp. Kỳ thật hắn trị liệu cho đám Đường Chu, một phần là muốn La Lam nợ ân tình của mình, mặt khác là muốn dùng xe việt dã. Tuy xe đã lật nhưng vẫn xài được.
Được vết thương đám Đường Chu ổn hơn. Hắn có thể cho người lái xe, chạy đuổi theo đám Nhan Lục Nguyên.
Mọi người đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Đợi chút.
Nhâm Tiểu Túc như nhớ ra gì đó:
- Lỡ các ngươi bình phục lại muốn bắt ta thì ao?
- Không có.
La Lam lập tức lắc đầu:
- Kỳ thật mục tiêu chủ yếu chúng ta muốn bắt là Hứa Hiển Sở. Ngươi chỉ là tiện tay thêm vào thôi!
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc có phần cổ quái:
- Vật thì được…
Hắn chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, Hứa Hiển Sở huynh đệ, thật xin lỗi.
Tuy như vậy hơi hố Hứa Hiển Sở, có điều Nhâm Tiểu Túc biết làm sao được. Hắn cũng là bị ép thôi mà!
Hình ảnh La Lam và binh sĩ hài hòa của chung một chỗ hoàn toàn lọt vào mắt Nhâm Tiểu Túc. Hơn nữa chỉ nhìn vào sự ủng hộ của chiến sĩ với La Lam và Khánh Chẩn là biết được đối phương ắt có chỗ hơn người.
Vì thế Nhâm Tiểu Túc nghĩ, có thể dùng ân cứu mạng này hóa giải thù hận lúc trước không? Nếu hóa giải không được, tới lúc đó Nhâm Tiểu Túc giết chết La Lam cũng không muộn.
Hắn cũng nghĩ qua chuyện giấu diếm thân phận của mình. Ví dụ đổi tên, có điều về sau Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không nên. Vì La Lam từng gặp qua Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ rồi!
- Huynh đệ, giúp một tay!
La Lam lau mặt nói:
- Ta không tự bò ra được.
Nhâm Tiểu Túc túm La Lam từ trong xe ra:
- Đi nhanh lên, vật thí nghiệm sắp đột phá vòng vây rồi.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa nói xong, La Lam đã tránh thoát Nhâm Tiểu Túc, ngơ ngác nhìn về phía Đường Chu. Chỗ đó sắp bị vật thí nghiệm bao phủ rôif.
Phòng tuyến vang lên tiếng súng dày đặc. Tiếng lựu đạn thỉnh thoảng vang lên. Nhất thời vật thí nghiệm vô pháp vượt qua phòng tuyến của tập đoàn Khánh thị.
Trận chiến này đủ để thấy được chiến sĩ của tập đoàn trác tuyệt cỡ nào!
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Họ không thể cứu được. Hiện tại ngươi có xông tới cũng chết vô ích thôi.
La Lam hít sâu một hơi:
- Không được, cám ơn ngươi đã cứu ta. Có điều ta không thể đi!
Nhâm Tiểu Túc thấy được La Lam thật lòng quan tâm chiến sĩ. Bằng không khi nghe được vật thí nghiệm muốn đột phá phòng tuyến, phản ứng đầu lại là quan tâm thuộc hạ thế nào.
Việc này khác với tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc về tập đoàn, hắn từng nghĩ đối phương chỉ là một đám động vật máu lạnh cao cao tại thượng.
Trần Vô Địch quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Đám Bát Giới đã chạy rất xa rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, ý định buông tha cho kế hoặc này. Bấy giờ, La Lam bắt đầu chạy tới chỗ của Đường Chu. Hắn không thể vì vé vào hàng rào mà đi theo La Lam chịu chết.
Nhâm Tiểu Túc thấy được La Lam cũng sợ hãi, đổi lại là ai cũng thế thôi. Hiện giờ nạn dân toàn quân đều chết, chỉ có rất ít người thành công chạy thoát. Nơi này đã thành một mảnh đất chết.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra. Tên mập La Lam này dựa vào cái gì để vượt qua nỗi sợ hãi mà quay lại? Này cũng chẳng phải làm dáng, quay về chết là cái chắc!
Có điều khi Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị rời đi, bỗng có tiếng sói truyền tới từ phương xa!
Tiếng sói tru vang lên vô cùng đột ngột. Nội tâm Nhâm Tiểu Túc không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương ư?
Bất quá khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, thời điểm tiếng soi tru vang lên, đám vật thí nghiệm kia đã dừng tay, nhanh chóng lùi lại. Chỉ một phút đồng hồ đã hoàn toàn chạy khỏi nơi này!
Đây là sao?
Nhâm Tiểu Túc đứng yên nhìn một màn này. Hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ vật thí nghiệm sợ sói?
Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc còn tưởng đàn sói sẽ khiến tình hình càng thêm tệ hại. Không ngờ đàn sói ngược lại còn giúp họ ngăn vật thí nghiệm!
Nhâm Tiểu Túc không cần biết giữa đàn sói và vật thí nghiệm đã có chuyện gì. Hắn chỉ hi vọng mình có thể an toàn đi tới hàng rào 109!
Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch:
- Vô Địch, ngươi đi kiếm đám Vương Phú Quý đi…
Trần Vô Địch sững sờ:
- Ai là Vương Phú Quý?
- Là Bát Giới… Không cần quay lại. Một khi có chuyện lập tức chạy thoát thân.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Không nói pháp dang hắn cũng không biết tên người ta…
Trần Vô Địch hấp tấp đi. Nhâm Tiểu Túc đi theo sao La Lam tới trụ sở Khánh thị.
- Ông chủ, sao ngài quay lại?
Đường Chu nằm nghiêng trên một cỗ thi thể, thở dốc:
- Ngươi đi nhanh lên. Khả năng cao chúng sẽ quay lại sớm thôi.
La Lam ngồi xổm bên người Đường Chu. Hắn liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy những chiến sĩ theo mình chạy khỏi hàng rào đã chết chín phần.
Chỉ còn lại năm sáu người, mỗi người đều trọng thương, không sống được bao lâu nữa.
Dù bây giờ họ chưa chết nhưng cũng không đủ sức đi tới hàng rào 109.
Nhìn qua mà giật mình vì sự tàn bạo của vật thí nghiệm.
La Lam ngồi xổm bên người Đường Chu:
- Có chuyện gì cần nói rõ ư?
Đường Chu cười cười:
- Ông chủ bảo sẽ dẫn chúng ta tới hàng rào 109 hưởng thụ phồn hoa, chỉ sợ chúng ta không đi được rồi. Ông chủ hãy thay chúng ta chơi hết nhé.
La Lam có chút phiền muộn:
- Xem ra ta phải chơi tới chết trong đó mất…
Hai người cười rộ lên, phảng phất như chưa có gì xảy ra cả.
Bấy giờ, đột nhiên Đường Chu nói:
- Chúng ta không hối hận.
- Ừ.
La Lam thấp giọng đồng ý.
- Này, cho ta xen vào chút.
Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa;
- Kỳ thật mấy người các ngươi không cần chết.
Hai người La Lam và Đường chu sửng sốt, họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc. Đường Chu nói:
- Tiểu huynh đệ đừng đùa nữa, máu ta chảy không cầm được nữa rồi.
Có điều Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng để ý, hắn móc bình nhỏ trong người ra, nói:
- Thuốc này của ta chuyên trị ngoại thương. Yên tâm, các ngươi không chết, chỉ là ta không biết chữa bệnh thôi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam:
- Để báo đáp lại, ta muốn ngươi dẫn chúng ta tới hàng rào 109, trở thành cư dân hợp pháp.
Có điều La Lam không để ý câu sau của Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhìn chằm chằm hắc dược. Bình sứ này, hình như rất quen mắt…
Biểu tình La Lam từ bình tĩnh chuyển thành chấn kinh:
- Chuyên trị ngoại thương?!.... Ngươi là Nhâm Tiểu Túc Diệu Thủ Hồi Xuân!
Diệu Thủ Hồi Xuân!!!
Nhớ tới tờ giấy khen kia, Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa không kiềm được mà đạp La Lam lăn quay!
Phải biết hiện tại Nhâm Tiểu Túc là đối tượng truy nã của Khánh thị. La Lam không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn ra tay cứu mình.
Đột nhiên, la Lam nhớ có người từng nói, Nhâm Tiểu Túc là bác sĩ trong thị trấn. Việc này khiến La Lam như nhìn thấy hi vọng.
Mắt thấy Nhâm Tiểu Túc có thể cứu được đám Đường Chu. La Lam quyết đoán bỏ qua thân phận của mình, lôi kéo Nhâm Tiểu Túc:
- Với quan hệ của chúng ta, chỉ cần ngươi cứu được họ. Ngươi muốn bao nhiêu người vào hàng rào cũng được!
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
- Chúng ta có quan hệ gì?
La Lam bị hỏi khó, nghẹn nửa ngày mới đáp:
- Bác sĩ và bệnh nhân…
Nhâm Tiểu Túc im lặng đưa ba bình hắc dược cho La Lam:
- Bôi lên vết thương của họ.
La Lam chần chờ một chút:
- Có tác dụng phụ gì không?
- Không có, ngươi nhanh sức thuốc cho họ đi. Đợt lát nữa vật thí nghiệm hay đàn sói tới thì toi.
Nhâm Tiểu Túc không kiên nhẫn đáp. Kỳ thật hắn trị liệu cho đám Đường Chu, một phần là muốn La Lam nợ ân tình của mình, mặt khác là muốn dùng xe việt dã. Tuy xe đã lật nhưng vẫn xài được.
Được vết thương đám Đường Chu ổn hơn. Hắn có thể cho người lái xe, chạy đuổi theo đám Nhan Lục Nguyên.
Mọi người đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Đợi chút.
Nhâm Tiểu Túc như nhớ ra gì đó:
- Lỡ các ngươi bình phục lại muốn bắt ta thì ao?
- Không có.
La Lam lập tức lắc đầu:
- Kỳ thật mục tiêu chủ yếu chúng ta muốn bắt là Hứa Hiển Sở. Ngươi chỉ là tiện tay thêm vào thôi!
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc có phần cổ quái:
- Vật thì được…
Hắn chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, Hứa Hiển Sở huynh đệ, thật xin lỗi.
Tuy như vậy hơi hố Hứa Hiển Sở, có điều Nhâm Tiểu Túc biết làm sao được. Hắn cũng là bị ép thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.