Chương 35: Cảm Tạ Tệ Đột Biến!
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Chuyện của Trương Bảo Căn khiến một tầng sương mù xám xịt phủ lên tâm tình của tất cả mọi người trong thị trấn. Kỳ thật mọi người đã sớm quen việc bị người trong hàng rào khống chế. Có điều lúc này họ lại phát hiện ngay cả sinh mạng của mình cũng đã giao cho người khác, vì thế tâm tình thoáng chốc trở nên trầm trọng.
Cả ngày Nhâm Tiểu Túc đều bận rộn, dựa vào lời nói của Vương Phú Quý, Trương Bảo Căn bị bắt đi e là lành ít dữ nhiều.
Người trong hàng rào sẽ nghiên cứu hắn, dù có bất tử cũng phải lột một lớp da. Hơn nữa là tự do của Trương Bảo Căn cũng không còn nữa.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng biết, bí mật trên người hắn càng lớn trong Trương Bảo Căn.
Hiện giờ cung điện trong đầu mở ra rất nhiều chức năng chờ Nhâm Tiểu Túc thăm dò. Ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không biết điểm cuối của tòa cung điện này ở đâu, khi ấy hắn sẽ đạt tới trình độ gì.
Nếu bí mật của hắn bị lộ ra ngoài, người trong hàng rào nhất định sẽ bắt hắn đi mổ não mất.
Hai anh em bọn họ không có năng lực đối kháng với thế lực trong hàng rào.
Ống khói của nhà xưởng bên trong lẫn bên ngoài hàng rào hướng lên bầu trời phun ra khói trắng nồng nặc. m thanh chuông báo đúng giờ vang lên trong hàng rào, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay dường như tâm tình Trương tiên sinh có chút sa sút. Lúc giảng bài sẽ có đôi khi xuất thần, mỗi lần thất thần hắn đều được học sinh nhắc nhở, khi đó hắn sẽ cúi người xin lỗi học sinh.
Cuối cùng Trương tiên sinh nói:
- Xin lỗi các em, hôm nay ta vì chuyện riêng nên không thể giảng bài tốt. Mọi người tự học a. Hôm nay chúng ta dừng ở đây.
Nhâm Tiểu Túc không ngồi yên ở phòng khám nữa, hắn cũng muốn tới nơi “sạch sẽ” như học đường để tĩnh tâm một chút, suy nghĩ về tương lai của mình, Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ.
Buổi chiều Nhâm Tiểu Túc dạy thay, hắn cũng không dạy bài gì mới, nói thật hôm nay tâm tư của hắn không đặt ở nơi này.
Đến khi tan học, Nhâm Tiểu Túc hiếm khi không dạy quá giờ, đưa Nhan Lục Nguyên về nhà sớm.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tan học a, hôm nay không dạy thêm giờ.
- Đứng dậy!
Lớp trưởng nói.
- Cám ơn sư phụ!
“Điểm cảm tạ tới từ Lý Hữu Tiễn, +1!”
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Đại Long, +1!”
“Điểm cảm tạ….”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, lớp có 24 người, kết quả một tiếng tan học này của hắn lại thu được 23 cảm tạ tệ?!
Chỉ có mỗi Nhan Lục Nguyên là không có mà thôi, Nhan Lục Nguyên cũng nhìn ra hôm nay Nhâm Tiểu Túc có phần không yên lòng. Vì thế hắn càng quan tâm anh trai mình hơn chứ không phải việc chơi bời sau giờ học
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn đám vương bát đản chạy đi mất tăm. Không ngờ mấy đứa nhóc này lại không thích nghe hắn dạy học như thế?!
Các ngươi chạy nhanh như vậy là gì, chẳng lẽ ta giảng không tốt?!
Hôm nay rất thần kỳ, Nhâm Tiểu Túc vất vả khổ cực mất hết nửa tháng mới có được 12 cảm tạ tệ. Kết quả hôm nay chỉ một ngày đã thu được 23 tệ rồi.
Tổng số lượng cảm tạ tệ đã đạt tới 35, dường như cách việc mở khóa vũ khí càng thêm gần…
Sau khi Nhâm Tiểu Túc cân nhắc thiệt hơn, không thích hắn giảng bài thì không thích đi, chỉ cần có cảm tạ tệ là được…
Ngày hôm sau đi học lại, vốn Nhâm Tiểu Túc phải mở phòng khám nhưng hắn lại không mở nữa mà chạy tới học đường. Nhâm Tiểu Túc đã nghĩ rõ ràng rồi, hắn mở phòng khám để làm gì, đơn giản chỉ vì kiếm tiền thôi à? Tất nhiên không phỉa!
Hiện giờ hắn đã kiếm ra cách có được cảm tạ tệ nhanh hơn thì sao mà bỏ qua cho được!
Trương Cảnh Lâm vẫn chưa cho học sinh tan học đã thấy Nhâm Tiểu Túc đứng bên ngoài. Đám học sinh nhìn theo ánh mắt của Trương Cảnh Lâm thì không biết vì cái gì mà lúc thấy được Nhâm Tiểu Túc, chúng lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Hôm nay Nhâm Tiểu Túc không giảng về việc sinh tồn dã ngoại nữa mà dạy học sinh cách đánh nhau chỉ cần một kích là trí mạng, hoặc dạy trong chớp mắt khiến đối thủ mất đi khả năng hành động.
Bản thân Nhâm Tiểu Túc chưa từng dạy về việc này. Trong thị trấn cũng không có sân huấn luyện, cho nên kinh nghiệm của hắn là do nhiều năm tranh giành hung ác với quá trình thực chiến mà thành.
Trương Cảnh Lâm nghe Nhâm Tiểu Túc muốn dạy học sinh thực chiến thì nhíu mày. Hắn không thích cách giáo dục đối địch như thế, trong dĩ vãng, hắn dạy nhiều nhất là cách đối mặt với hoàn cảnh tự nhiên.
Có một loại ám chỉ tâm lý, khi ngươi dạy học sinh cách đối kháng. Họ sẽ cảm thấy ai cũng trở thành kẻ địch.
Từ nội tâm Trương Cảnh Lâm hi vọng, học sinh cũng mình không phải phần tử bạo lực. Có điều hắn nhớ tới chuyện của Trương Bảo căn thì thở dài một tiếng. Cuối cùng bỏ để Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì thì làm.
Nhâm Tiểu Túc đứng trên bục giảng nói với đám học sinh:
- Bộ phận nào trên cơ thể người là yếu nhất? Nếu muốn biết thì chúng ta nên học từng bước một. Đầu tiên nói về… cổ trước.
- Bất quá ở bộ phần này khi thực chiến các ngươi sẽ khó lòng đắc thủ. Bởi vì trong tiềm thức thân thể cực kỳ bảo vệ nơi này, tất cả khí quản của cổ được bảo vệ bởi 20 chiếc xương sụn mỏng manh. Ngươi đánh nát bất kỳ cái nào cũng khiến đối phương mất sức chiến đấu ngay. Xương sụn vỡ vụn sẽ tiến vào khí quảng, khiến ngươi chết vì ngạt thở.
Lúc này trong phòng học vô cùng yên tĩnh, Nhâm Tiểu Túc nhìn mọi người:
- Có gì thắc mắc không?
Vương Đại Long yếu ớt hỏi:
- Sao ngươi biết phần cổ có 20 cái xương sụn yếu ớt…
Trong học đường không có sách vở gì liên quan, trên thị trấn cũng chẳng ai nghiên cứu vấn đề này. Nếu không phải Nhâm Tiểu Túc từng tự thân trải qua thì sao biết chuyện này…
Thế nhưng làm cách nào Nhâm Tiểu Túc đếm ra được con số đó, từ ai mà ra… Nghĩ tới đây mọi người có điểm sợ hãi…
Nhâm Tiểu Túc không trả lời câu hỏi này. Hắn liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này trong hàng rào nội bộ vang lên âm báo đã 4 giờ chiều. Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc ôn hòa nói:
- Tan học.
- Đứng dậy!
- Cảm ơn sư phụ!
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Đại Long: +1!”
“Điểm cảm tạ…”
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, số lượng không đúng nha. Chẳng lẽ phải hơn hai mươi cảm tạ tệ mới đúng, sao chỉ mới có chín tệ!
Đám nhóc này đã quen việc mình dạy quá giờ à, sao không có nhiều cảm tạ tệ nữa?
Chỉ sợ đám nhóc chưa trải sự đời này còn chưa gặp qua chuyện hiểm ác trong xã hội!
Thời điểm học sinh đứng lên chuẩn bị rời đi thì âm thanh Nhâm Tiểu Túc âm trầm vang lên phía sau:
- Trở về hết cho lão tử. Hôm nay lão tử sẽ nói cho các ngươi một chút, làm thế nào ta biết nơi đó có bao nhiêu xương sụn…
Vương Đại Long:
- ...
Lý Hữu Tiễn:
- ...
Toàn thể đệ tử:
- ...
Cả ngày Nhâm Tiểu Túc đều bận rộn, dựa vào lời nói của Vương Phú Quý, Trương Bảo Căn bị bắt đi e là lành ít dữ nhiều.
Người trong hàng rào sẽ nghiên cứu hắn, dù có bất tử cũng phải lột một lớp da. Hơn nữa là tự do của Trương Bảo Căn cũng không còn nữa.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng biết, bí mật trên người hắn càng lớn trong Trương Bảo Căn.
Hiện giờ cung điện trong đầu mở ra rất nhiều chức năng chờ Nhâm Tiểu Túc thăm dò. Ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không biết điểm cuối của tòa cung điện này ở đâu, khi ấy hắn sẽ đạt tới trình độ gì.
Nếu bí mật của hắn bị lộ ra ngoài, người trong hàng rào nhất định sẽ bắt hắn đi mổ não mất.
Hai anh em bọn họ không có năng lực đối kháng với thế lực trong hàng rào.
Ống khói của nhà xưởng bên trong lẫn bên ngoài hàng rào hướng lên bầu trời phun ra khói trắng nồng nặc. m thanh chuông báo đúng giờ vang lên trong hàng rào, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay dường như tâm tình Trương tiên sinh có chút sa sút. Lúc giảng bài sẽ có đôi khi xuất thần, mỗi lần thất thần hắn đều được học sinh nhắc nhở, khi đó hắn sẽ cúi người xin lỗi học sinh.
Cuối cùng Trương tiên sinh nói:
- Xin lỗi các em, hôm nay ta vì chuyện riêng nên không thể giảng bài tốt. Mọi người tự học a. Hôm nay chúng ta dừng ở đây.
Nhâm Tiểu Túc không ngồi yên ở phòng khám nữa, hắn cũng muốn tới nơi “sạch sẽ” như học đường để tĩnh tâm một chút, suy nghĩ về tương lai của mình, Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ.
Buổi chiều Nhâm Tiểu Túc dạy thay, hắn cũng không dạy bài gì mới, nói thật hôm nay tâm tư của hắn không đặt ở nơi này.
Đến khi tan học, Nhâm Tiểu Túc hiếm khi không dạy quá giờ, đưa Nhan Lục Nguyên về nhà sớm.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tan học a, hôm nay không dạy thêm giờ.
- Đứng dậy!
Lớp trưởng nói.
- Cám ơn sư phụ!
“Điểm cảm tạ tới từ Lý Hữu Tiễn, +1!”
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Đại Long, +1!”
“Điểm cảm tạ….”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, lớp có 24 người, kết quả một tiếng tan học này của hắn lại thu được 23 cảm tạ tệ?!
Chỉ có mỗi Nhan Lục Nguyên là không có mà thôi, Nhan Lục Nguyên cũng nhìn ra hôm nay Nhâm Tiểu Túc có phần không yên lòng. Vì thế hắn càng quan tâm anh trai mình hơn chứ không phải việc chơi bời sau giờ học
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn đám vương bát đản chạy đi mất tăm. Không ngờ mấy đứa nhóc này lại không thích nghe hắn dạy học như thế?!
Các ngươi chạy nhanh như vậy là gì, chẳng lẽ ta giảng không tốt?!
Hôm nay rất thần kỳ, Nhâm Tiểu Túc vất vả khổ cực mất hết nửa tháng mới có được 12 cảm tạ tệ. Kết quả hôm nay chỉ một ngày đã thu được 23 tệ rồi.
Tổng số lượng cảm tạ tệ đã đạt tới 35, dường như cách việc mở khóa vũ khí càng thêm gần…
Sau khi Nhâm Tiểu Túc cân nhắc thiệt hơn, không thích hắn giảng bài thì không thích đi, chỉ cần có cảm tạ tệ là được…
Ngày hôm sau đi học lại, vốn Nhâm Tiểu Túc phải mở phòng khám nhưng hắn lại không mở nữa mà chạy tới học đường. Nhâm Tiểu Túc đã nghĩ rõ ràng rồi, hắn mở phòng khám để làm gì, đơn giản chỉ vì kiếm tiền thôi à? Tất nhiên không phỉa!
Hiện giờ hắn đã kiếm ra cách có được cảm tạ tệ nhanh hơn thì sao mà bỏ qua cho được!
Trương Cảnh Lâm vẫn chưa cho học sinh tan học đã thấy Nhâm Tiểu Túc đứng bên ngoài. Đám học sinh nhìn theo ánh mắt của Trương Cảnh Lâm thì không biết vì cái gì mà lúc thấy được Nhâm Tiểu Túc, chúng lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Hôm nay Nhâm Tiểu Túc không giảng về việc sinh tồn dã ngoại nữa mà dạy học sinh cách đánh nhau chỉ cần một kích là trí mạng, hoặc dạy trong chớp mắt khiến đối thủ mất đi khả năng hành động.
Bản thân Nhâm Tiểu Túc chưa từng dạy về việc này. Trong thị trấn cũng không có sân huấn luyện, cho nên kinh nghiệm của hắn là do nhiều năm tranh giành hung ác với quá trình thực chiến mà thành.
Trương Cảnh Lâm nghe Nhâm Tiểu Túc muốn dạy học sinh thực chiến thì nhíu mày. Hắn không thích cách giáo dục đối địch như thế, trong dĩ vãng, hắn dạy nhiều nhất là cách đối mặt với hoàn cảnh tự nhiên.
Có một loại ám chỉ tâm lý, khi ngươi dạy học sinh cách đối kháng. Họ sẽ cảm thấy ai cũng trở thành kẻ địch.
Từ nội tâm Trương Cảnh Lâm hi vọng, học sinh cũng mình không phải phần tử bạo lực. Có điều hắn nhớ tới chuyện của Trương Bảo căn thì thở dài một tiếng. Cuối cùng bỏ để Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì thì làm.
Nhâm Tiểu Túc đứng trên bục giảng nói với đám học sinh:
- Bộ phận nào trên cơ thể người là yếu nhất? Nếu muốn biết thì chúng ta nên học từng bước một. Đầu tiên nói về… cổ trước.
- Bất quá ở bộ phần này khi thực chiến các ngươi sẽ khó lòng đắc thủ. Bởi vì trong tiềm thức thân thể cực kỳ bảo vệ nơi này, tất cả khí quản của cổ được bảo vệ bởi 20 chiếc xương sụn mỏng manh. Ngươi đánh nát bất kỳ cái nào cũng khiến đối phương mất sức chiến đấu ngay. Xương sụn vỡ vụn sẽ tiến vào khí quảng, khiến ngươi chết vì ngạt thở.
Lúc này trong phòng học vô cùng yên tĩnh, Nhâm Tiểu Túc nhìn mọi người:
- Có gì thắc mắc không?
Vương Đại Long yếu ớt hỏi:
- Sao ngươi biết phần cổ có 20 cái xương sụn yếu ớt…
Trong học đường không có sách vở gì liên quan, trên thị trấn cũng chẳng ai nghiên cứu vấn đề này. Nếu không phải Nhâm Tiểu Túc từng tự thân trải qua thì sao biết chuyện này…
Thế nhưng làm cách nào Nhâm Tiểu Túc đếm ra được con số đó, từ ai mà ra… Nghĩ tới đây mọi người có điểm sợ hãi…
Nhâm Tiểu Túc không trả lời câu hỏi này. Hắn liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này trong hàng rào nội bộ vang lên âm báo đã 4 giờ chiều. Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc ôn hòa nói:
- Tan học.
- Đứng dậy!
- Cảm ơn sư phụ!
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Đại Long: +1!”
“Điểm cảm tạ…”
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, số lượng không đúng nha. Chẳng lẽ phải hơn hai mươi cảm tạ tệ mới đúng, sao chỉ mới có chín tệ!
Đám nhóc này đã quen việc mình dạy quá giờ à, sao không có nhiều cảm tạ tệ nữa?
Chỉ sợ đám nhóc chưa trải sự đời này còn chưa gặp qua chuyện hiểm ác trong xã hội!
Thời điểm học sinh đứng lên chuẩn bị rời đi thì âm thanh Nhâm Tiểu Túc âm trầm vang lên phía sau:
- Trở về hết cho lão tử. Hôm nay lão tử sẽ nói cho các ngươi một chút, làm thế nào ta biết nơi đó có bao nhiêu xương sụn…
Vương Đại Long:
- ...
Lý Hữu Tiễn:
- ...
Toàn thể đệ tử:
- ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.