Chương 140: Chân Tướng Của Chính Nghĩa
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Kỳ thật đồ Nhâm Tiểu Túc bảo Vương Phú Quý chuẩn bị cũng không khó tìm. Rất nhiều thứ đều là đồ vật hằng ngày. Có điều lúc mua phải cẩn thận, vì nếu mua chung sẽ khiến vài người chú ý.
Chung quy đây đều là thành phần tạo ra bom, công thức cũng không phải bí mật gì.
Sáng thứ hai, Vương Phú Quý đi ra ngoài. Hắn cũng không hỏi Nhâm Tiểu Túc mua những thứ này làm gì. Dù sao Nhâm Tiểu Túc đã nói cần thì hắn sẽ đi mua.
Hiện giờ Vương Phú Quý tự định danh phận cho mình là một chưởng quỹ, phải tận tâm làm hết phận sự của mình.
Nguyên bản, Nhâm Tiểu Túc còn sợ Vương Phú Quý làm việc không tốt. Kết quả Nhâm Tiểu Túc phát hiện Vương Phú Quý làm còn tốt hơn hắn tưởng tượng.
Chỉ mấy một ngày ngồi tàu điện đi đi về về bốn phía là Vương Phú Quý đã mua xong. Danh sách được phân thành bốn lần để chuẩn bị.
Buổi tối Vương Phú Quý quay về, Nhâm Tiểu Túc thấy được Vương Phú Quý mệt mỏi cỡ nào.
Tiểu Ngọc Tỷ đã mua xong quần áo mới cho họ. Thủ tục nhập học của Nhâm Tiểu Túc, Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long đã chuẩn bị xong hết.
Hơn nữa, Tiểu Ngọc Tỷ đã giúp họ nghe ngón một chút. Mỗi năm trường học có hai đợt nghỉm. Hiện tại đã là đầu đông, qua được nửa học kỳ.
Vì thế đám Nhâm Tiểu Túc nhập học không bao lâu hẳn cũng được nghỉ.
Đương nhiên, điều này cũng hợp với nhu cầu của Nhâm Tiểu Túc. Đây là giai đoạn thích ứng, học vài hôm rồi nghỉ cũng tốt.
Cuối cùng vẫn phải đến trường, Nhâm Tiểu Túc có chút mong đợi, không biết trường học trong hàng rào có giống như Trương Cảnh Lâm miêu tả không.
Ăn cơm tối xong, Vương Phú Quý tới tìm Nhâm Tiểu Túc, thấp giọng nói:
- Hôm nay khi ta mua những thứ này thuận tiện nghe được một chuyện.
- Chuyện gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Trong lúc vô tình chủ tiệm hỏi ta: Lại mua những thứ này à?
Vương Phú Quý nói:
- Lúc ấy ta hỏi hắn còn ai mua nữa. Hắn đáp: Hôm qua có một cô gái trẻ tới mua, may mà hôm nay hắn có bổ sung hàng mới, bằng không sẽ không còn hàng cho ta.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày. Hắn cảm giác được khả năng cao cô gái kia chính là Dương Tiểu Cận!
Kỹ năng chế tạo bom của hai người họ không khác nhau. Cho nên trong nháy mắt muốn chế tạo bon, đồ vật họ cần mua cũng giống nhau.
E rằng Dương Tiểu Cận không ngờ tới Nhâm Tiểu Túc cũng làm chuyện y chang nàng.
Rốt cuộc Dương Tiểu Cận muốn là gì? Đừng nói cô nương này muốn nổ tung hàng rào chứ!
Đương nhiên, với chất lượng bom dạng này muốn nổ tung hàng rào là chuyện không thể nào. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mục tiêu của Dương Tiểu Cận chính là phân bộ của Hỏa Chủng trong hàng rào 109.
Dù sao lúc trước hắn cũng thấy Dương Tiểu Cận chán ghé Hỏa Chủng thế nào. Sáng sớm ngày thứ hai, đám Nhâm Tiểu Túc ngồi tàu điện tới trường học số 13. Lúc ngồi xe điện, Nhâm Tiểu Túc còn thấy một ít học sinh khác. Những học sinh này rất dễ nhận diện vì đều mặc đồng phục xanh trắng.
Lúc đường chu đưa giấy nhập học cho họ có nói đồng phục phải vào trường học nhận. Vì quần áo được phân phối theo kích cỡ. Khương Vô đã dẫn đám học sinh vào trường, chỉ còn đám Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Hiện giờ Khương Vô và học sinh của nàng đang ở trong ký túc xá dành cho công nhân viên của trường học. Sau này đám học sinh đó chỉ có thể dựa vào chính mình, vì họ không còn cha mẹ nữa.
Bất quá khiến Nhâm Tiểu Túc không ngờ tới, đám học sinh này ngược lại rất đoàn kết. Tất cả mọi người cùng nhau trải qua sinh tử, lại không còn người thân, theo bản năng xem bạn học cùng chung hoạn nạn trở thành thân nhận.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nghe những học sinh phía trước thảo luận:
- Các ngươi nghe gì chưa, có lưu dân tiến vào hàng rào đó. Nghe nói hôm qua có người ngồi tàu điện với lưu dân. Về đến nhà liền sinh bệnh, mẹ ta nói đây là vì lưu dân mang theo vi khuẩn bên ngoài vào.
Một học sinh khác nói:
- Cha ta bảo, nếu gặp được lưu dân phải cách xa họ ra.
- Ta cảm thấy cũng đâu nghiêm trọng tới vậy.
Một nữ sinh nhỏ giọng lên tiếng.
- Ai biết được, mấy năm trước mẹ ta bảo có lưu dân từng mang bệnh khuẩn vào lây cho rất nhiều người, chết cả chục người. Bằng không ngươi nghĩ vì sao họ không được vào hàng rào.
Nghe tới đây, Nhâm Tiểu Túc liền nhíu mày. Mới có một đêm đã truyền thành cái dạng này? Nói thật, trước khi vào hàng rào, Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghĩ người nơi này lại bày xích lưu dân như thế.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc cho rằng, lưu dân bị bài xích là vì nghèo khó chứ không nghĩ tới lại là vi khuẩn.
Thị trấn đâu phải khu cách ly. Nhâm Tiểu Túc đối với suy nghĩ vi khuẩn gì đó thập phần khinh thường. Hắn từng tiếp xúc qua rất nhiều người trong hàng rào như La Lam, Đường chu, Dương Tiểu Cận, Lạc Hinh Vũ, Lưu Bộ, còn có nhóm tư quân tới Cảnh Sơn nữa.
Hắn có thấy ai chết vì bị lây bệnh đâu?
Cũng không biết là ai tuyên truyền khiến đám Nhâm Tiểu Túc cứ như vi khuẩn to lớn xâm nhập vào hàng rào.
Lúc này, Vương Đại Long ngu ngốc nhìn chằm chằm tiểu tỷ tỷ trên xe. Cứ như người bị thảo luận không phải mình vậy.
Có điều Nhan Lục Nguyên tương đối mẫn cảm. Hắn nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:
- Ca, chúng ta có vi khuẩn hả?
- Không có.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
- Vì sao họ lại nói chúng ta như thế? Chúng ta có cần phản bác không?
Vốn được vào hàng rào khiến tâm tình Nhan Lục Nguyên rất tốt. Có điều hiện tại bị hoàn cảnh xung quanh dập tắt rồi.
- Phản bác vô ích.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Vì sao? Họ đang chửi bới chúng ta mà.
Nhan Lục Nguyên khó hiểu.
- Lục Nguyên, mười người cùng nói chúng ta không tốt thì có tính là chửi bới không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Tính chứ, sao lại không.
Nhan Lục Nguyên đáp.
- Vậy một trăm người nói chúng ta không tốt có tính là chửi bới không?
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục hỏi.
- … Cũng tính.
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ một hồi.
- Vậy một vạn người nói chúng ta không tốt gì sao?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh lên tiếng:
- Vậy không phải là chửi bới, mà là chính nghĩa?
- Ca.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng:
- Tuy ta không quá hiểu đạo lý này. Có điều ngàn vạn người chửi bới chúng ta, chỉ cần ta cho rằng sai thì đó không phải chính nghĩa nữa.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Ngươi nói đúng rồi!
Những học sinh trên tàu điện đều chịu ảnh hưởng của phụ huynh. Phụ huynh bảo họ không được thấy việc nghĩa thì ngu ngốc đi giúp đỡ. Phụ huynh bảo họ đối nhân xử thế phải “cẩn thận” một chút. Phụ huynh bảo họ nên chơi với ai, không nên chơi với ai.
Kỳ thật tư tưởng của trẻ em đều là sự tiếp nối của người người lớn. Vì thế giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc hiểu rất rõ, e rằng đại bộ phận người trong hàng rào không nghề hoan nghênh người như họ. Bất quá Nhâm Tiểu Túc không rõ lắm, tình huống này có thể ngày càng nghiêm trọng hơn chăng.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không rảnh để nghĩ mấy chuyện này. Khi biết được Dương Tiểu Cận cũng đi mua đồ chế tạo bom, hắn càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc Dương Tiểu Cận của muốn làm gì.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nếu được hắn nên làm rõ Dương Tiểu Cận muốn đặt bom ở đâu để tránh “nổ” lên người hắn…
Chung quy đây đều là thành phần tạo ra bom, công thức cũng không phải bí mật gì.
Sáng thứ hai, Vương Phú Quý đi ra ngoài. Hắn cũng không hỏi Nhâm Tiểu Túc mua những thứ này làm gì. Dù sao Nhâm Tiểu Túc đã nói cần thì hắn sẽ đi mua.
Hiện giờ Vương Phú Quý tự định danh phận cho mình là một chưởng quỹ, phải tận tâm làm hết phận sự của mình.
Nguyên bản, Nhâm Tiểu Túc còn sợ Vương Phú Quý làm việc không tốt. Kết quả Nhâm Tiểu Túc phát hiện Vương Phú Quý làm còn tốt hơn hắn tưởng tượng.
Chỉ mấy một ngày ngồi tàu điện đi đi về về bốn phía là Vương Phú Quý đã mua xong. Danh sách được phân thành bốn lần để chuẩn bị.
Buổi tối Vương Phú Quý quay về, Nhâm Tiểu Túc thấy được Vương Phú Quý mệt mỏi cỡ nào.
Tiểu Ngọc Tỷ đã mua xong quần áo mới cho họ. Thủ tục nhập học của Nhâm Tiểu Túc, Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long đã chuẩn bị xong hết.
Hơn nữa, Tiểu Ngọc Tỷ đã giúp họ nghe ngón một chút. Mỗi năm trường học có hai đợt nghỉm. Hiện tại đã là đầu đông, qua được nửa học kỳ.
Vì thế đám Nhâm Tiểu Túc nhập học không bao lâu hẳn cũng được nghỉ.
Đương nhiên, điều này cũng hợp với nhu cầu của Nhâm Tiểu Túc. Đây là giai đoạn thích ứng, học vài hôm rồi nghỉ cũng tốt.
Cuối cùng vẫn phải đến trường, Nhâm Tiểu Túc có chút mong đợi, không biết trường học trong hàng rào có giống như Trương Cảnh Lâm miêu tả không.
Ăn cơm tối xong, Vương Phú Quý tới tìm Nhâm Tiểu Túc, thấp giọng nói:
- Hôm nay khi ta mua những thứ này thuận tiện nghe được một chuyện.
- Chuyện gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Trong lúc vô tình chủ tiệm hỏi ta: Lại mua những thứ này à?
Vương Phú Quý nói:
- Lúc ấy ta hỏi hắn còn ai mua nữa. Hắn đáp: Hôm qua có một cô gái trẻ tới mua, may mà hôm nay hắn có bổ sung hàng mới, bằng không sẽ không còn hàng cho ta.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày. Hắn cảm giác được khả năng cao cô gái kia chính là Dương Tiểu Cận!
Kỹ năng chế tạo bom của hai người họ không khác nhau. Cho nên trong nháy mắt muốn chế tạo bon, đồ vật họ cần mua cũng giống nhau.
E rằng Dương Tiểu Cận không ngờ tới Nhâm Tiểu Túc cũng làm chuyện y chang nàng.
Rốt cuộc Dương Tiểu Cận muốn là gì? Đừng nói cô nương này muốn nổ tung hàng rào chứ!
Đương nhiên, với chất lượng bom dạng này muốn nổ tung hàng rào là chuyện không thể nào. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mục tiêu của Dương Tiểu Cận chính là phân bộ của Hỏa Chủng trong hàng rào 109.
Dù sao lúc trước hắn cũng thấy Dương Tiểu Cận chán ghé Hỏa Chủng thế nào. Sáng sớm ngày thứ hai, đám Nhâm Tiểu Túc ngồi tàu điện tới trường học số 13. Lúc ngồi xe điện, Nhâm Tiểu Túc còn thấy một ít học sinh khác. Những học sinh này rất dễ nhận diện vì đều mặc đồng phục xanh trắng.
Lúc đường chu đưa giấy nhập học cho họ có nói đồng phục phải vào trường học nhận. Vì quần áo được phân phối theo kích cỡ. Khương Vô đã dẫn đám học sinh vào trường, chỉ còn đám Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Hiện giờ Khương Vô và học sinh của nàng đang ở trong ký túc xá dành cho công nhân viên của trường học. Sau này đám học sinh đó chỉ có thể dựa vào chính mình, vì họ không còn cha mẹ nữa.
Bất quá khiến Nhâm Tiểu Túc không ngờ tới, đám học sinh này ngược lại rất đoàn kết. Tất cả mọi người cùng nhau trải qua sinh tử, lại không còn người thân, theo bản năng xem bạn học cùng chung hoạn nạn trở thành thân nhận.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nghe những học sinh phía trước thảo luận:
- Các ngươi nghe gì chưa, có lưu dân tiến vào hàng rào đó. Nghe nói hôm qua có người ngồi tàu điện với lưu dân. Về đến nhà liền sinh bệnh, mẹ ta nói đây là vì lưu dân mang theo vi khuẩn bên ngoài vào.
Một học sinh khác nói:
- Cha ta bảo, nếu gặp được lưu dân phải cách xa họ ra.
- Ta cảm thấy cũng đâu nghiêm trọng tới vậy.
Một nữ sinh nhỏ giọng lên tiếng.
- Ai biết được, mấy năm trước mẹ ta bảo có lưu dân từng mang bệnh khuẩn vào lây cho rất nhiều người, chết cả chục người. Bằng không ngươi nghĩ vì sao họ không được vào hàng rào.
Nghe tới đây, Nhâm Tiểu Túc liền nhíu mày. Mới có một đêm đã truyền thành cái dạng này? Nói thật, trước khi vào hàng rào, Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghĩ người nơi này lại bày xích lưu dân như thế.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc cho rằng, lưu dân bị bài xích là vì nghèo khó chứ không nghĩ tới lại là vi khuẩn.
Thị trấn đâu phải khu cách ly. Nhâm Tiểu Túc đối với suy nghĩ vi khuẩn gì đó thập phần khinh thường. Hắn từng tiếp xúc qua rất nhiều người trong hàng rào như La Lam, Đường chu, Dương Tiểu Cận, Lạc Hinh Vũ, Lưu Bộ, còn có nhóm tư quân tới Cảnh Sơn nữa.
Hắn có thấy ai chết vì bị lây bệnh đâu?
Cũng không biết là ai tuyên truyền khiến đám Nhâm Tiểu Túc cứ như vi khuẩn to lớn xâm nhập vào hàng rào.
Lúc này, Vương Đại Long ngu ngốc nhìn chằm chằm tiểu tỷ tỷ trên xe. Cứ như người bị thảo luận không phải mình vậy.
Có điều Nhan Lục Nguyên tương đối mẫn cảm. Hắn nhíu mày, nhỏ giọng hỏi:
- Ca, chúng ta có vi khuẩn hả?
- Không có.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
- Vì sao họ lại nói chúng ta như thế? Chúng ta có cần phản bác không?
Vốn được vào hàng rào khiến tâm tình Nhan Lục Nguyên rất tốt. Có điều hiện tại bị hoàn cảnh xung quanh dập tắt rồi.
- Phản bác vô ích.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Vì sao? Họ đang chửi bới chúng ta mà.
Nhan Lục Nguyên khó hiểu.
- Lục Nguyên, mười người cùng nói chúng ta không tốt thì có tính là chửi bới không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Tính chứ, sao lại không.
Nhan Lục Nguyên đáp.
- Vậy một trăm người nói chúng ta không tốt có tính là chửi bới không?
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục hỏi.
- … Cũng tính.
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ một hồi.
- Vậy một vạn người nói chúng ta không tốt gì sao?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh lên tiếng:
- Vậy không phải là chửi bới, mà là chính nghĩa?
- Ca.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng:
- Tuy ta không quá hiểu đạo lý này. Có điều ngàn vạn người chửi bới chúng ta, chỉ cần ta cho rằng sai thì đó không phải chính nghĩa nữa.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Ngươi nói đúng rồi!
Những học sinh trên tàu điện đều chịu ảnh hưởng của phụ huynh. Phụ huynh bảo họ không được thấy việc nghĩa thì ngu ngốc đi giúp đỡ. Phụ huynh bảo họ đối nhân xử thế phải “cẩn thận” một chút. Phụ huynh bảo họ nên chơi với ai, không nên chơi với ai.
Kỳ thật tư tưởng của trẻ em đều là sự tiếp nối của người người lớn. Vì thế giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc hiểu rất rõ, e rằng đại bộ phận người trong hàng rào không nghề hoan nghênh người như họ. Bất quá Nhâm Tiểu Túc không rõ lắm, tình huống này có thể ngày càng nghiêm trọng hơn chăng.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không rảnh để nghĩ mấy chuyện này. Khi biết được Dương Tiểu Cận cũng đi mua đồ chế tạo bom, hắn càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc Dương Tiểu Cận của muốn làm gì.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nếu được hắn nên làm rõ Dương Tiểu Cận muốn đặt bom ở đâu để tránh “nổ” lên người hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.