Chương 222: Chết Cũng Không Nhận
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Tiếng súng vang từ sườn núi khiến mọi người đứng ngồi không yên. Cả đám chạy tới trước cửa trạm gác hóng chuyện. Chỉ có Hồ Thuyết vẫn như lão thần ngồi yên tại chỗ tiếp tục ăn thịt. Ông hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Hôm nay các người vội về như thế, gia vị gì đó mua đủ chưa? Món ăn dân dã này muốn ngon phải có thêm muối. Mua gia vị là chính sự đó!
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Hồ Thuyết:
- Mua đủ hết rồi.
Lần này, Lý Thanh Chính và lão Vương đi đổi đồ tương đối thành công. Không chỉ có gia vị ướp thịt khô còn có thêm dấm chua, đại hồi, hoa tiêu. Kỳ thật hoa tiêu* không phải loại gia vị hiếm hoi gì. Ở nơi hoang dã có rất nhiều.
*Đại hồi: Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.
**Hoa tiêu: Gia vị chính cho món lẩu xuyên tiêu. Bạn nào hay ăn Kichi sẽ biết.
Trong lúc mua đồ, Lý Thanh Chính cảm thấy lão Vương buôn bán dễ dàng hơn cả hắn ướp thịt muối nữa.
Lúc này, tổ đội phục kích có người đi tới, nói với Hồ Thuyết:
- Đã đánh gục năm người kia
- Đi đi.
Hồ Thuyết gật đầu:
- Báo cáo kết quả công tác cho hàng rào. Kêu họ cẩn thận đề phòng Hỏa Chủng. Loại thế lực như công ty Hỏa chủng, giết người nào cũng được, không sợ giết nhầm người tốt.
- Đã biết.
Người kia nhận lệnh rồi dẫn người rời đi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người nọ thì không khỏi khó hiểu. Dù đối phương không mặc quan phục của Lý thị nhưng so với tư quân thì lợi hại hơn nhiều. Đây là binh sĩ của tổ đội nào?
Hồ Thuyết vừa ăn vừa cười nói:
- Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này, nhẹ nhõm hơn không ít nha. Các người biết không, chuyện này khiến ta cảm thấy rất áp lực mấy hôm, làm ta ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhâm Tiểu Túc nói với học sinh bên cạnh:
- Hôm nay học bài gì. Các ngươi cho ta mượn tập đi, ta phải học bổ túc. Thừa dịp Hồ lão sư chưa ngủ có thể hỏi ông ấy một chút.
Nhâm Tiểu Túc vừa nói xong, Hồ Thuyết đã đứng dậy:
- Ha ha ha, buồn ngủ quá, đi ngủ thôi!
Sau khi Hồ Thuyết vào nhà, Nhâm Tiểu Túc kêu những người khác chuyển đồ trên xe xuống. Tiểu Ngọc Tỷ đã chuẩn bị quần áo mùa đông cho mọi người.
Trần Vô Địch về phòng thay quần áo mới thì vui thích vô cùng. Những thứ này là chuẩn bị cho Nhâm Tiểu Túc, Trần Vô Địch cùng 8 nam sinh khác. Lý Thanh Chính thấy thế thì có chút sa sút:
- Có người nhà thật tốt nha.
Đêm khuya, Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ đi vào sâu trong núi. Hắn nên nhắc nhở đàn sói, không để chúng bị đám chiến binh nano kia đánh lén.
Chung quy hiện tại đàn sói cũng phải chuyển nhà. Vạn nhất bị đánh lén, đàn sói không kịp dẫn lũ sói con lên núi chẳng phải đáng tiếc lắm ư.
Nhâm Tiểu Túc đi lên núi chưa được bao xa đã thấy lang vương đứng trên đường nhỏ. Lang vương thấy Nhâm Tiểu Túc như hiểu ý, dẫn hắn tới ổ sói.
Nhâm Tiểu Túc lẩm bẩm:
- Vết thương của chúng tốt hơn nhiều rồi. Có nghe lời bác sĩ kiêng ăn không?
Lang vương không để ý Nhâm Tiểu Túc, cứ thế đi tới ổ sói. Lần này đàn sói thấy Nhâm Tiểu Túc cũng tỏ ra thân mật hơn. Đầu tiên, Nhâm Tiểu Túc kiểm tra vết thương của mấy con sói lúc trước, thấy vết thương đã khép miệng hắn mới yên lòng.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trên một tảng đá lớn nói:
- Dường như Lý thị muốn phái binh sĩ nano tới đây, dùng các ngươi luyện tập. Các ngươi có nắm chắc không?
Dường như lang vương liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc khinh bỉ một chút. Nhâm Tiểu Túc lại chân thành nói:
- Đó đều là chiến binh nano siêu cấp đó, chuyên môn tới đây để vây quét các người. Lý thị không ngốc, họ dám cho người tới tất nhiên có bản lĩnh…
Lang vương tiếp tục khinh bỉ…
- Được rồi.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Sau khi các người giết họ thì đừng ăn vội. Bên trong có người máy nano, các ngươi ăn sẽ bị tiêu chảy đó. Đến lúc đó các ngươi giữ thi thể lại, ta sẽ dùng hắc dược đổi.
Lang vương nghe tới hai chữ hắc dược, ánh mắt sáng ngời.
- Bất quá ổ sói các ngươi nên chuyển đi xa một chút.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chung quy, đám sói con của các ngươi vẫn chưa trưởng thành, vạn nhất lạc đàn bị bắt thì không tốt.
Trên đường về Nhâm Tiểu Túc không khỏi suy nghĩ. Có đàn sói hỗ trợ, hẳn tốc độ tích lũy người máy nano của hắn sẽ nhanh hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc có phần kích động…
Sáng hôm sau, mọi người vội lấy thịt tươi ra ướp muối. Chung quy lúc trước muối không đủ nên vẫn chưa ướp hết thịt.
Một đám người đứng bàn trong sân, ai nấy đều một đầu mồ hôi. Thế nhưng nghĩ tới về sau thức ăn sẽ phong phú hơn thì tâm trạng ai cũng tốt.
Nếu có người không biết rõ chứng kiến cảnh này, e rằng sẽ tưởng đây là một xưởng ướp thịt khô chứ không phải trạm gác. Cả bọn để súng trong phòng, mấy ngày rồi họ không đụng tới súng.
Nói thật, nếu không vì sống sót cũng chẳng ai tình nguyện nhập ngũ. Mọi người chẳng có chút lòng trung thành nào với quân đội Lý thị cả.
Hiện giờ, tất cả không có tín ngưỡng cũng không ôm ấp tình cảm gì, còn sống là tốt lắm rồi.
Cho nên so với bất kỳ điều gì, có thịt ăn đã là rất tốt.
Có người cười nói:
- Sang năm đầu xuân, ta sẽ lên núi kiếm hạt giống bồ đào rồi trồng sau trạm gác. Đợi tới mùa hè chúng ta sẽ có bồ đào ủ rượu uống.
- Đúng đó, lấy bồ đào làm giá đỡ, trồng thêm tỏi và hành tây, dưa leo, cà rốt. Tới mùa hè chúng ta có thể dùng là rau trộn để nhắm rượu. Mỗi ngày trôi qua đều thoải mái!
Mọi người cười đùa trước sân, cái lạnh của mùa đông phảng phất như được đẩy lùi không ít. Sắp tới năm mới, tâm tình mọi người cũng thay đổi, đa phần đều nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta có người nhà ở thị trấn. Năm mới ta muốn đón họ tới đây ở chung. Phòng ốc có thể không đủ, chúng ta phải mất vài ngày để xây nhà gỗ. Có ai là thợ mộc không?
- Ta!
Lý Thanh Chính cười nói:
- Trước kia ta từng làm thợ mộc hai năm, ta làm rất ổn nha.
- Ừ, đợi ướp xong thịt ta sẽ giúp Nhâm Tiểu Túc xây phòng ở.
Lúc trước, mọi người là nạn dân chạy nạn chung một chỗ với Nhâm Tiểu Túc. Khi mới tới trạng gác lại bị Lý Thanh Chính khi dễ. Bất quá về sau mọi người đều trở thành một đội, hiềm khích gì đó cũng chậm rãi xóa tan.
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, kỳ thật mọi người sống trong núi, tự cung tự cấp cũng rất tốt.
Lúc này, cung điện bỗng thông báo:
“Mở ra nhiệm vụ nhánh: Trong bảy ngày giúp đàn sói không có con nào tử vong. Mở khóa thương phẩm mới trong máy bán hàng tự động: Hạt giống.”
Nhâm Tiểu Túc nghe thế thì sững sờ. Vì hắn muốn tự cung tự cấp nên nhiệm vụ hợp thời mở ra nhiệm vụ Hạt giống
Bất quá cung điện cũng không nói cụ thể hạt giống là thứ gì. Chẳng lẽ có chỗ thần kỳ nào đó?
- Hôm nay các người vội về như thế, gia vị gì đó mua đủ chưa? Món ăn dân dã này muốn ngon phải có thêm muối. Mua gia vị là chính sự đó!
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Hồ Thuyết:
- Mua đủ hết rồi.
Lần này, Lý Thanh Chính và lão Vương đi đổi đồ tương đối thành công. Không chỉ có gia vị ướp thịt khô còn có thêm dấm chua, đại hồi, hoa tiêu. Kỳ thật hoa tiêu* không phải loại gia vị hiếm hoi gì. Ở nơi hoang dã có rất nhiều.
*Đại hồi: Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.
**Hoa tiêu: Gia vị chính cho món lẩu xuyên tiêu. Bạn nào hay ăn Kichi sẽ biết.
Trong lúc mua đồ, Lý Thanh Chính cảm thấy lão Vương buôn bán dễ dàng hơn cả hắn ướp thịt muối nữa.
Lúc này, tổ đội phục kích có người đi tới, nói với Hồ Thuyết:
- Đã đánh gục năm người kia
- Đi đi.
Hồ Thuyết gật đầu:
- Báo cáo kết quả công tác cho hàng rào. Kêu họ cẩn thận đề phòng Hỏa Chủng. Loại thế lực như công ty Hỏa chủng, giết người nào cũng được, không sợ giết nhầm người tốt.
- Đã biết.
Người kia nhận lệnh rồi dẫn người rời đi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người nọ thì không khỏi khó hiểu. Dù đối phương không mặc quan phục của Lý thị nhưng so với tư quân thì lợi hại hơn nhiều. Đây là binh sĩ của tổ đội nào?
Hồ Thuyết vừa ăn vừa cười nói:
- Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này, nhẹ nhõm hơn không ít nha. Các người biết không, chuyện này khiến ta cảm thấy rất áp lực mấy hôm, làm ta ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhâm Tiểu Túc nói với học sinh bên cạnh:
- Hôm nay học bài gì. Các ngươi cho ta mượn tập đi, ta phải học bổ túc. Thừa dịp Hồ lão sư chưa ngủ có thể hỏi ông ấy một chút.
Nhâm Tiểu Túc vừa nói xong, Hồ Thuyết đã đứng dậy:
- Ha ha ha, buồn ngủ quá, đi ngủ thôi!
Sau khi Hồ Thuyết vào nhà, Nhâm Tiểu Túc kêu những người khác chuyển đồ trên xe xuống. Tiểu Ngọc Tỷ đã chuẩn bị quần áo mùa đông cho mọi người.
Trần Vô Địch về phòng thay quần áo mới thì vui thích vô cùng. Những thứ này là chuẩn bị cho Nhâm Tiểu Túc, Trần Vô Địch cùng 8 nam sinh khác. Lý Thanh Chính thấy thế thì có chút sa sút:
- Có người nhà thật tốt nha.
Đêm khuya, Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ đi vào sâu trong núi. Hắn nên nhắc nhở đàn sói, không để chúng bị đám chiến binh nano kia đánh lén.
Chung quy hiện tại đàn sói cũng phải chuyển nhà. Vạn nhất bị đánh lén, đàn sói không kịp dẫn lũ sói con lên núi chẳng phải đáng tiếc lắm ư.
Nhâm Tiểu Túc đi lên núi chưa được bao xa đã thấy lang vương đứng trên đường nhỏ. Lang vương thấy Nhâm Tiểu Túc như hiểu ý, dẫn hắn tới ổ sói.
Nhâm Tiểu Túc lẩm bẩm:
- Vết thương của chúng tốt hơn nhiều rồi. Có nghe lời bác sĩ kiêng ăn không?
Lang vương không để ý Nhâm Tiểu Túc, cứ thế đi tới ổ sói. Lần này đàn sói thấy Nhâm Tiểu Túc cũng tỏ ra thân mật hơn. Đầu tiên, Nhâm Tiểu Túc kiểm tra vết thương của mấy con sói lúc trước, thấy vết thương đã khép miệng hắn mới yên lòng.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trên một tảng đá lớn nói:
- Dường như Lý thị muốn phái binh sĩ nano tới đây, dùng các ngươi luyện tập. Các ngươi có nắm chắc không?
Dường như lang vương liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc khinh bỉ một chút. Nhâm Tiểu Túc lại chân thành nói:
- Đó đều là chiến binh nano siêu cấp đó, chuyên môn tới đây để vây quét các người. Lý thị không ngốc, họ dám cho người tới tất nhiên có bản lĩnh…
Lang vương tiếp tục khinh bỉ…
- Được rồi.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Sau khi các người giết họ thì đừng ăn vội. Bên trong có người máy nano, các ngươi ăn sẽ bị tiêu chảy đó. Đến lúc đó các ngươi giữ thi thể lại, ta sẽ dùng hắc dược đổi.
Lang vương nghe tới hai chữ hắc dược, ánh mắt sáng ngời.
- Bất quá ổ sói các ngươi nên chuyển đi xa một chút.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Chung quy, đám sói con của các ngươi vẫn chưa trưởng thành, vạn nhất lạc đàn bị bắt thì không tốt.
Trên đường về Nhâm Tiểu Túc không khỏi suy nghĩ. Có đàn sói hỗ trợ, hẳn tốc độ tích lũy người máy nano của hắn sẽ nhanh hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc có phần kích động…
Sáng hôm sau, mọi người vội lấy thịt tươi ra ướp muối. Chung quy lúc trước muối không đủ nên vẫn chưa ướp hết thịt.
Một đám người đứng bàn trong sân, ai nấy đều một đầu mồ hôi. Thế nhưng nghĩ tới về sau thức ăn sẽ phong phú hơn thì tâm trạng ai cũng tốt.
Nếu có người không biết rõ chứng kiến cảnh này, e rằng sẽ tưởng đây là một xưởng ướp thịt khô chứ không phải trạm gác. Cả bọn để súng trong phòng, mấy ngày rồi họ không đụng tới súng.
Nói thật, nếu không vì sống sót cũng chẳng ai tình nguyện nhập ngũ. Mọi người chẳng có chút lòng trung thành nào với quân đội Lý thị cả.
Hiện giờ, tất cả không có tín ngưỡng cũng không ôm ấp tình cảm gì, còn sống là tốt lắm rồi.
Cho nên so với bất kỳ điều gì, có thịt ăn đã là rất tốt.
Có người cười nói:
- Sang năm đầu xuân, ta sẽ lên núi kiếm hạt giống bồ đào rồi trồng sau trạm gác. Đợi tới mùa hè chúng ta sẽ có bồ đào ủ rượu uống.
- Đúng đó, lấy bồ đào làm giá đỡ, trồng thêm tỏi và hành tây, dưa leo, cà rốt. Tới mùa hè chúng ta có thể dùng là rau trộn để nhắm rượu. Mỗi ngày trôi qua đều thoải mái!
Mọi người cười đùa trước sân, cái lạnh của mùa đông phảng phất như được đẩy lùi không ít. Sắp tới năm mới, tâm tình mọi người cũng thay đổi, đa phần đều nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta có người nhà ở thị trấn. Năm mới ta muốn đón họ tới đây ở chung. Phòng ốc có thể không đủ, chúng ta phải mất vài ngày để xây nhà gỗ. Có ai là thợ mộc không?
- Ta!
Lý Thanh Chính cười nói:
- Trước kia ta từng làm thợ mộc hai năm, ta làm rất ổn nha.
- Ừ, đợi ướp xong thịt ta sẽ giúp Nhâm Tiểu Túc xây phòng ở.
Lúc trước, mọi người là nạn dân chạy nạn chung một chỗ với Nhâm Tiểu Túc. Khi mới tới trạng gác lại bị Lý Thanh Chính khi dễ. Bất quá về sau mọi người đều trở thành một đội, hiềm khích gì đó cũng chậm rãi xóa tan.
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, kỳ thật mọi người sống trong núi, tự cung tự cấp cũng rất tốt.
Lúc này, cung điện bỗng thông báo:
“Mở ra nhiệm vụ nhánh: Trong bảy ngày giúp đàn sói không có con nào tử vong. Mở khóa thương phẩm mới trong máy bán hàng tự động: Hạt giống.”
Nhâm Tiểu Túc nghe thế thì sững sờ. Vì hắn muốn tự cung tự cấp nên nhiệm vụ hợp thời mở ra nhiệm vụ Hạt giống
Bất quá cung điện cũng không nói cụ thể hạt giống là thứ gì. Chẳng lẽ có chỗ thần kỳ nào đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.