Chương 236: Chia Rẻ Vừa Bắt Đầu
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Trên đất chết có 178 hàng rào. Hàng rào 178 nằm tại biên giới tây bắc, là hàng rào nằm xa nhất về phía tây. Chỗ đó mùa hè nóng bức khó chịu, mùa đông rất lạnh, băng tuyết bao phủ khắp nơi.
Có người từng đứng trên tường thành 178 nhìn ra ngoài. Trước mắt hắn đều là đất vàng cùng sông ngòi đục ngầu màu vàng tuôn chảy từ phía đông.
Tất cả hàng rào của Khánh thị, Dương thị và Lý thị nằm ở phía tây nam. Vì quan hệ với lãnh thổ họ quản lý mà quan hệ ba nhà không quá mật thiết. Các tập đoàn chỉ lo quản lý khu vực của mình, với lý do giao thông vận tải nên rất khó để họ khuếch trương ra hướng tây nam.
Trong đó, Lý thị nằm ở chỗ xa nhất phía nam. Nghe nói xa hơn nữa là rừng mưa cực kỳ khó đi, ở đó có vô số độc trùng. Nghe nói chưa có ai có thể đi xuyên qua khu rừng mưa đó mà hướng về phía nam xa hơn.
Bất quá liên quan tới động đất, khí hậu ở nơi ở của ba nhà cũng có sự thay đổi, trở nên ngày càng lạnh hơn. Những năm gần đây, hệ sinh thái bên trong rừng mưa càng có biến hóa long trời lở đất. Thậm chí Lý thị từng có kế hoạch thu gom rừng mưa vào trong lãnh thổ quản lý của mình, xây dựng hàng rào mới.
Mà phía đông bắc của Khánh thị và Lý thị có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Thậm chí hàng rào 111 còn được vinh danh là thành phố núi. Đơn giản vì hàng rào này được xây dựng dựa vào núi, là nơi có nguồn nước cực kỳ quan trọng ở phía tây nam bộ.
Dương thị ở trong thung lũng to lớn, thuộc về phía bắc của hàng rào 178 và Tông thị. Những năm gần đây, Tông thị một mực mưu chiếm quyền khống chế hàng rào 178 ở phía tây bắc, không qua lại nhiều với Dương thị.
Dựa vào địa hình mà tạo thành thế chân vạc tranh giành vùng tây nam. Tài nguyên ba nhà cũng không giống nhau. Lý thị có, Dương thị không, Dương thị có, Khánh thị lại không
Từ trước đến nay chiến tranh xảy ra không phải không có nguyên nhân, tài nguyên chính là mục đích của chiến tranh.
Có người nói, họ từng đi qua trung nguyên ở phía đông. Chỗ đó vô cùng phồn hoa, thậm chí bên ngoài hàng rào còn có khu quần cư y chang trong hàng rào.
Thế nhưng sau tai biến, thế giới không còn là thế giới cũ mà họ từng biết.
Đêm trừ tịch, qua 0 giờ, Hồ Thuyết đã trở lại hàng rào 108. Lực lượng để dành cho chiến tranh của ba nhà giao nhau tại một điểm cách đó hơn 10 dặm, chờ đợi chiến tranh chân chính diễn ra.
Ban đầu đám Nhan Lục Nguyên rất phấn khởi, có điều thời gian dần qua họ cũng buồn ngủ. Nhâm Tiểu Túc một mình ngồi bên đống lửa nghĩ về kế hoạch cho tương lai. Hắn suy nghĩ, phải làm sao để người thân của hắn sống sót qua thiên tai.
Dựa theo những gì Hồ Thuyết nói. Hắn có thể cho đám Nhan Lục Nguyên vào ở trong hàng rào 108. Dù vật thí nghiệm có tới tập kích cũng khó lòng phá vỡ phòng ngự nghiêm ngặt của một hàng rào. Hơn nữa, chiến hỏa của ba nhà cũng không lan tới quá nhanh.
Chiến tranh giống đánh cờ, người thông minh sẽ không đặt cược lớn từ những ván cờ đầu tiên.
Tuyết rơi xuống từ không trung, một gian phòng mở ra. Nhan Lục Nguyên khoác y phục lên, ra ngồi kế bên Nhâm Tiểu Túc:
- Ca, ngươi lại lo chuyện chiến tranh à?
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng.
- Bằng không chúng ta rời khỏi đây đi.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói:
- Dù chúng ta ở trong rừng sâu cũng có thể sống được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Từ đó không tiếp xúc với ngoại giới à?
- Ca, ta biết ngươi muốn tới hàng rào 88 tìm Tiểu Cận tỷ tỷ. Nhưng vì cái gì không phải nàng tới tìm ngươi?
Nhan Lục Nguyên nói:
- Kỳ thật ta thăm dò được vị trí của hàng rào 99 rồi. Thế nhưng ta không muốn nói, vì ta cảm thấy nếu tới hàng rào 88, chúng ta sẽ có sự thay đổi. Nàng là nhân vật quan trọng của Dương thị, mà chúng ta chẳng qua chỉ là lưu dân.
Nhâm Tiểu Túc lại nhìn Nhan Lục Nguyên. Kỳ thật trước kia hai người họ đã bất đồng về vấn đề này, ví như Nhan Lục Nguyên không muốn tới trường mà muốn giúp hắn ăn bắn. Khi bị Nhâm Tiểu Túc cự tuyệt, cả hai đã cãi lộn một trận lớn.
Nhưng lần này, Nhâm Tiểu Túc phát hiện Nhan Lục Nguyên thật sự bài xích với hai chữ hàng rào này. Cho nên thằng bé cũng ghét người ở trong hàng rào luôn.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Ca, hàng rào không chào đón chúng ta.
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Ở hàng rào 109, mỗi ngày đi học về ngươi bảo ngươi và bạn học rất tốt. Xem ra khi đó ngươi nói xạo rồi.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Không ai nói chuyện với ta và Đại Long cả. Cha mẹ họ dặn đi dặn lại phải tránh chúng ta thật xa. Họ không muốn làm bạn với chúng ta. Lúc lão sư hỏi, vì ta chưa học qua nên không theo kịp tiến độ. Lão sư nói lưu dân học tập không như bình thường, tương đối đần. Có một lần đồng học mất đồ, mọi người còn nghi ngờ ta và Đại Long trộm nữa…
Nhâm Tiểu Túc im lặng, đây là ấn tượng cố hữu mấy chục năm của người trong hàng rào với lưu dân.
Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
- Họ lục soát chỗ ngồi của ta và Vương Đại Long. Kết quả không soát ra được cái gì cả. Thế nhưng khi đó Tiểu Ngọc Tỷ thường xuyên cho ta tiền tiêu vặt, rất nhiều, so với những học sinh khác nhiều hơn. Lão sư thấy thế thì bảo ta trộm được, vì lưu dân không thể có nhiều tiền như thế.
- Ta giải thích với họ nhưng vô dụng. Vương Đại Long sợ tới mức phát khóc. Có điều ca yên tâm, ta không khóc, vì ngươi từng nói với ta. Thế giới này không cần nước mắt.
Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
- Ca, ta không thích hàng rào, cũng không thích người trong hàng rào. Có lẽ Dương Tiểu Cận tỷ tỷ khác, thế nhưng người thân và bạn bè của tỷ ấy thì sao?
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Ta không biết.
- Cho nên ca…
Ngữ khí Nhan Lục Nguyên kiên quyết:
- Đợi nàng tới tìm ngươi đi. Nếu không, ngươi có tới hàng rào 88 cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ngươi từng nói với ta, đừng để bi ai của thời đại thành bi ai của bản thân. Nhưng bi ai của thời đại đã trở thành ung thư trong xương cốt của người trong hàng rào.
- Khi đó ngươi nên nói với ta.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ngươi sẽ làm gì?
Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc.
- Ta sẽ giết chết tất cả người khi dễ ngươi.
Nhâm Tiểu Túc cười cười, nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta không cần đi phương bắc. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa các ngươi vào hàng rào 108. Ngươi không cần đi học, để Khương Vô lão sư dạy các ngươi. Tuy nàng chỉ là lão sư Ngữ Văn nhưng từng tiếp nhận nền giáo dục toàn diện, vẫn dư sức dạy toán lý hóa cho các ngươi.
Nhan Lục Nguyên nghe vậy thì hai mắt sáng lên:
- Ta thích Khương Vô lão sư. Ta cảm thấy nàng ấy rất thích hợp với ngươi.
- Con nít quỷ.
Nhâm Tiểu Túc liếc Nhan Lục Nguyên.
Vào lúc này, bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn dốc núi. Nhâm Tiểu Túc cũng nheo mắt nhìn theo. Hắn phát hiện lang vương đang đứng một mình ở đó, nhìn Nhan Lục Nguyên.
Nhâm Tiểu Túc xác định, lang vương không nhìn hắn. Một màn này từng xuất hiện ở lần chạy nạn trước. Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc có phần nghi ngờ, chẳng lẽ lang vương phải dẫn đàn sói vào núi sâu rồi chứ. Kết quả Nhan Lục Nguyên vừa tới trạm gác, nó lại bất chấp nguy hiểm tới đây.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi và lang vương có xuất hiện gì không?
- Không có.
Nhan Lục Nguyên bắt đầu.
Có người từng đứng trên tường thành 178 nhìn ra ngoài. Trước mắt hắn đều là đất vàng cùng sông ngòi đục ngầu màu vàng tuôn chảy từ phía đông.
Tất cả hàng rào của Khánh thị, Dương thị và Lý thị nằm ở phía tây nam. Vì quan hệ với lãnh thổ họ quản lý mà quan hệ ba nhà không quá mật thiết. Các tập đoàn chỉ lo quản lý khu vực của mình, với lý do giao thông vận tải nên rất khó để họ khuếch trương ra hướng tây nam.
Trong đó, Lý thị nằm ở chỗ xa nhất phía nam. Nghe nói xa hơn nữa là rừng mưa cực kỳ khó đi, ở đó có vô số độc trùng. Nghe nói chưa có ai có thể đi xuyên qua khu rừng mưa đó mà hướng về phía nam xa hơn.
Bất quá liên quan tới động đất, khí hậu ở nơi ở của ba nhà cũng có sự thay đổi, trở nên ngày càng lạnh hơn. Những năm gần đây, hệ sinh thái bên trong rừng mưa càng có biến hóa long trời lở đất. Thậm chí Lý thị từng có kế hoạch thu gom rừng mưa vào trong lãnh thổ quản lý của mình, xây dựng hàng rào mới.
Mà phía đông bắc của Khánh thị và Lý thị có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Thậm chí hàng rào 111 còn được vinh danh là thành phố núi. Đơn giản vì hàng rào này được xây dựng dựa vào núi, là nơi có nguồn nước cực kỳ quan trọng ở phía tây nam bộ.
Dương thị ở trong thung lũng to lớn, thuộc về phía bắc của hàng rào 178 và Tông thị. Những năm gần đây, Tông thị một mực mưu chiếm quyền khống chế hàng rào 178 ở phía tây bắc, không qua lại nhiều với Dương thị.
Dựa vào địa hình mà tạo thành thế chân vạc tranh giành vùng tây nam. Tài nguyên ba nhà cũng không giống nhau. Lý thị có, Dương thị không, Dương thị có, Khánh thị lại không
Từ trước đến nay chiến tranh xảy ra không phải không có nguyên nhân, tài nguyên chính là mục đích của chiến tranh.
Có người nói, họ từng đi qua trung nguyên ở phía đông. Chỗ đó vô cùng phồn hoa, thậm chí bên ngoài hàng rào còn có khu quần cư y chang trong hàng rào.
Thế nhưng sau tai biến, thế giới không còn là thế giới cũ mà họ từng biết.
Đêm trừ tịch, qua 0 giờ, Hồ Thuyết đã trở lại hàng rào 108. Lực lượng để dành cho chiến tranh của ba nhà giao nhau tại một điểm cách đó hơn 10 dặm, chờ đợi chiến tranh chân chính diễn ra.
Ban đầu đám Nhan Lục Nguyên rất phấn khởi, có điều thời gian dần qua họ cũng buồn ngủ. Nhâm Tiểu Túc một mình ngồi bên đống lửa nghĩ về kế hoạch cho tương lai. Hắn suy nghĩ, phải làm sao để người thân của hắn sống sót qua thiên tai.
Dựa theo những gì Hồ Thuyết nói. Hắn có thể cho đám Nhan Lục Nguyên vào ở trong hàng rào 108. Dù vật thí nghiệm có tới tập kích cũng khó lòng phá vỡ phòng ngự nghiêm ngặt của một hàng rào. Hơn nữa, chiến hỏa của ba nhà cũng không lan tới quá nhanh.
Chiến tranh giống đánh cờ, người thông minh sẽ không đặt cược lớn từ những ván cờ đầu tiên.
Tuyết rơi xuống từ không trung, một gian phòng mở ra. Nhan Lục Nguyên khoác y phục lên, ra ngồi kế bên Nhâm Tiểu Túc:
- Ca, ngươi lại lo chuyện chiến tranh à?
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng.
- Bằng không chúng ta rời khỏi đây đi.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói:
- Dù chúng ta ở trong rừng sâu cũng có thể sống được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Từ đó không tiếp xúc với ngoại giới à?
- Ca, ta biết ngươi muốn tới hàng rào 88 tìm Tiểu Cận tỷ tỷ. Nhưng vì cái gì không phải nàng tới tìm ngươi?
Nhan Lục Nguyên nói:
- Kỳ thật ta thăm dò được vị trí của hàng rào 99 rồi. Thế nhưng ta không muốn nói, vì ta cảm thấy nếu tới hàng rào 88, chúng ta sẽ có sự thay đổi. Nàng là nhân vật quan trọng của Dương thị, mà chúng ta chẳng qua chỉ là lưu dân.
Nhâm Tiểu Túc lại nhìn Nhan Lục Nguyên. Kỳ thật trước kia hai người họ đã bất đồng về vấn đề này, ví như Nhan Lục Nguyên không muốn tới trường mà muốn giúp hắn ăn bắn. Khi bị Nhâm Tiểu Túc cự tuyệt, cả hai đã cãi lộn một trận lớn.
Nhưng lần này, Nhâm Tiểu Túc phát hiện Nhan Lục Nguyên thật sự bài xích với hai chữ hàng rào này. Cho nên thằng bé cũng ghét người ở trong hàng rào luôn.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Ca, hàng rào không chào đón chúng ta.
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Ở hàng rào 109, mỗi ngày đi học về ngươi bảo ngươi và bạn học rất tốt. Xem ra khi đó ngươi nói xạo rồi.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Không ai nói chuyện với ta và Đại Long cả. Cha mẹ họ dặn đi dặn lại phải tránh chúng ta thật xa. Họ không muốn làm bạn với chúng ta. Lúc lão sư hỏi, vì ta chưa học qua nên không theo kịp tiến độ. Lão sư nói lưu dân học tập không như bình thường, tương đối đần. Có một lần đồng học mất đồ, mọi người còn nghi ngờ ta và Đại Long trộm nữa…
Nhâm Tiểu Túc im lặng, đây là ấn tượng cố hữu mấy chục năm của người trong hàng rào với lưu dân.
Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
- Họ lục soát chỗ ngồi của ta và Vương Đại Long. Kết quả không soát ra được cái gì cả. Thế nhưng khi đó Tiểu Ngọc Tỷ thường xuyên cho ta tiền tiêu vặt, rất nhiều, so với những học sinh khác nhiều hơn. Lão sư thấy thế thì bảo ta trộm được, vì lưu dân không thể có nhiều tiền như thế.
- Ta giải thích với họ nhưng vô dụng. Vương Đại Long sợ tới mức phát khóc. Có điều ca yên tâm, ta không khóc, vì ngươi từng nói với ta. Thế giới này không cần nước mắt.
Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
- Ca, ta không thích hàng rào, cũng không thích người trong hàng rào. Có lẽ Dương Tiểu Cận tỷ tỷ khác, thế nhưng người thân và bạn bè của tỷ ấy thì sao?
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Ta không biết.
- Cho nên ca…
Ngữ khí Nhan Lục Nguyên kiên quyết:
- Đợi nàng tới tìm ngươi đi. Nếu không, ngươi có tới hàng rào 88 cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ngươi từng nói với ta, đừng để bi ai của thời đại thành bi ai của bản thân. Nhưng bi ai của thời đại đã trở thành ung thư trong xương cốt của người trong hàng rào.
- Khi đó ngươi nên nói với ta.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ngươi sẽ làm gì?
Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc.
- Ta sẽ giết chết tất cả người khi dễ ngươi.
Nhâm Tiểu Túc cười cười, nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta không cần đi phương bắc. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa các ngươi vào hàng rào 108. Ngươi không cần đi học, để Khương Vô lão sư dạy các ngươi. Tuy nàng chỉ là lão sư Ngữ Văn nhưng từng tiếp nhận nền giáo dục toàn diện, vẫn dư sức dạy toán lý hóa cho các ngươi.
Nhan Lục Nguyên nghe vậy thì hai mắt sáng lên:
- Ta thích Khương Vô lão sư. Ta cảm thấy nàng ấy rất thích hợp với ngươi.
- Con nít quỷ.
Nhâm Tiểu Túc liếc Nhan Lục Nguyên.
Vào lúc này, bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn dốc núi. Nhâm Tiểu Túc cũng nheo mắt nhìn theo. Hắn phát hiện lang vương đang đứng một mình ở đó, nhìn Nhan Lục Nguyên.
Nhâm Tiểu Túc xác định, lang vương không nhìn hắn. Một màn này từng xuất hiện ở lần chạy nạn trước. Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc có phần nghi ngờ, chẳng lẽ lang vương phải dẫn đàn sói vào núi sâu rồi chứ. Kết quả Nhan Lục Nguyên vừa tới trạm gác, nó lại bất chấp nguy hiểm tới đây.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi và lang vương có xuất hiện gì không?
- Không có.
Nhan Lục Nguyên bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.