Chương 196: Cướp Xe
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Những năm gần đầy, tập đoàn rất hiếm khi công bố bản đồ khu vực mình quản lý ra ngoài. Vì thế mọi người cũng không có khái niệm rõ ràng về vị trí địa lý.
Bình thường, mọi người sống trong hàng rào chỉ dùng mấy hướng đông tây nam bắc, trái phải trước sau để hình dung. Về cụ thể bao nhiêu km, phương hướng chính xác ở đâu họ không biết…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, mấy tập đoàn này quá đề phòng nhau. Không có ai có một cái bản đồ hoàn chỉnh ư? Các tập đoàn phòng tập đoàn khác chẳng khác nào phòng cướp cả.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bên trong tập đoàn hẳn cũng có bản đồ, có điều họ giữ kín không nói ra ngoài thôi.
Điều này dẫn tới… tuy Nhâm Tiểu Túc muốn tới hàng rào 88 nhưng hắn xấu hổ phát hiện bản thân chẳng biết hàng rào 88 ở đâu cả…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ hồi lâu:
- Vấn đề không lớn, hẳn nằm ở phương bắc. Chúng ta đi một hồi là tới thôi.
- Sao ta cảm giác, cũng không dễ như ngươi nói đâu ca.
Nhan Lục Nguyên nói xong lại chạy tới bên Khương Vô hỏi. Kết quả Khương Vô cũng không biết hàng rào 88 ở đâu.
Dựa theo lời Dương Tiểu Cận nói, hàng rào 88 cách hàng rào 109 hai hàng rào. Lộ trình tổng thể hẳn từ 500 tới 1000 km. Nếu đi bộ qua sẽ rất mệt.
Dưới tình huống bình thường, người bình thường dù đi qua hàng rào khác cũng chỉ là kế bên thôi. Nếu cách quá xa sẽ có hơi khó, chỉ có tập đoàn mới có năng lực đi một khoảng cách dài như vậy.
Cho nên Khương Vô không biết cũng rất bình thường.
- Ca, chúng ta phải đạp xe tới 1000 km?
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ một chút liền cảm thấy tuyệt vọng.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ ngợi hồi lâu:
- Nếu không khi tới hàng rào gần nhất, chúng ta tìm một chiếc xe hơi, lái thẳng tới hàng rào 88!
- Cái gì mà tìm chứ. Ca, ngươi cứ nói thẳng là cướp một chiếc xe hơi là được rồi. Nói năng uyển chuyển như vậy là gì…
Nhan Lục Nguyên nói:
- Hiện tại hàng rào 111 của Khánh thị là gần nhất. Nếu hạ quyết tâm cướp xe, ta đề nghị tới hàng rào 111 cướp…
- Hẳn Khánh Chẩn và La Lam đang quay về hàng rào 111.
Nhâm Tiểu Túc cân nhắc:
- Ta cảm giác, tốt nhất chúng ta đừng tới hàng rào 111. Chúng quy 2 người kia đều là phần tử hiếu chiến. Tiếp xúc với họ quá nhiều cũng không tốt.
- Ca, ngươi cố chấp tới hàng rào 88 như thế, hẳn người quen ngươi nói là Dương Tiểu Cận nhỉ.
Đột nhiên Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Ngươi nói nhiều quá.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Ngủ sớm một chút. Ngày mai chúng ta bắt đầu lên đường. Trước cứ đi về hướng bắc. Gặp được hàng rào thì dừng chân bên ngoài một chút. Nghe ngóng xem hàng rào 88 ở đâu rồi đi tiếp.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bây giờ hắn phải cách hàng rào 111 của Khánh thị khá xa, cách Lý thị cũng khá xa. Bằng không lửa giận của Lý Thần Đàn sẽ đốt tới mông họ mất
Nghĩ tới Lý Thần Đàn kia, đột nhiên hắn cảm giác thú vui duy nhất cuộc đời của thanh niên đi ra từ bệnh viện tâm thần kia là báo thù.
Nhưng vào lúc này, tiếng sói tru từ phương xa vang lên. Ngay sau đó, trên bãi đất trống trải, tiếng sói liên tục vang lên, thanh thế kinh người,
Nguyên bản những nạn dân đã ngủ sớm nay bừng tĩnh. Họ hoảng hốt nhìn xung quanh. Sao vừa thoát khỏi vật thí nghiệm lại nghênh đón đàn sói thế này?
Nguyên lai nơi hoang dã nguy hiểm như thế!
Có người thấp giọng nói:
- Các ngươi nhìn sườn núi bên kia đi!
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy mấy trăm đầu bạch lang to như trâu rừng đứng lẳng lặng trên dốc núi lẳng lặng nhìn về phía họ. Trong mắt những người sống ở hàng rào, bạch lang khác với những gì học biết. Họ đọc sách thấy sói cũng không lớn như thế a!
Nếu đàn sói muốn tấn công nạn dân thì e rằng đêm nay nạn dân sẽ tử thương hơn phân nửa. Hơn nữa, người còn lại cũng khó thoát khỏi sự truy kích của đàn sói.
Nhâm Tiểu Túc im lặng không nói. Hắn biết bạch lang sẽ không tập kích nơi này. Nếu chúng muốn, họ đã sớm chết trên đường chạy nạn từ hàng rào 113 rồi.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không rõ, vì sao đàn sói cứ đi theo họ thế này.
Nhâm Tiểu Túc có một loại trực giác, đàn sói xuất hiện ở đây là vì đoàn người của hắn chứ không phải những nạn dân khác.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không thể xác định 100%.
Có điều nạn dân không biết những điều này. Họ vừa thấy đàn sói đã đứng dậy, hoảng hốt chạy thục mạng về phương bắc. Nhâm Tiểu Túc thấy nạn dân di chuyển liền nói:
- Trước cứ đi theo họ đi!
Nhâm Tiểu Túc vừa dứt lời, Khương Vô liền quát lớn với đám đệ tử đang ngủ. Họ cũng không hỏi nguyên nhân, dù sao Nhâm Tiểu Túc kêu đi thì họ liền đi.
Một đám người lái xe đạp xen lẫn ở phía bên phải đám nạn dân. Đường nơi này cũng không quá nhấp nhô, cho nên lái xe đạp nhẹ nhàng hơn chạy bộ nhiều. Thể lực tiêu hao cũng ít hơn.
- Đừng chạy quá nhanh, bảo trì tốc độ với đoàn người là được.
Nhâm Tiểu Túc chỉ huy.
Trong lúc vô tình, Nhan Lục Nguyên thấy Nhâm Tiểu Túc đang ngồi phía sau xe đạp của Trần Vô Địch, hăng hái “chỉ điểm giang sơn”…
- Ca, sao ngươi không tự lái xe?
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói.
Nhâm Tiểu Túc mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh đáp:
- Ta đạp cũng được, có điều xe đạp mất tiêu rồi.
- Ca, vậy ngươi lái xe chở ta đi.
Nhan Lục Nguyên lên tiếng.
Nhâm Tiểu Túc nói một cách quang minh lỗi lạc:
- Lục Nguyên, ngươi lớn rồi, có thể tự lái xe đạp.
Nhan Lục Nguyên cảm khái:
- Ca, ta thấy ngươi là người vô sỉ nhất ta biết đấy, chưa gặp ai hơn ngươi đâu.
Lúc này, Khương Vô và đám đệ tử đạp xe theo phía sau đám Nhâm Tiểu Túc. Họ vừa đạp vừa cảm khái, quả nhiên đi theo Nhâm Tiểu Túc có thể sống lâu hơn một chút.
Đột nhiên, có hai nạn dân qua đoạt xe của hai học sinh trong đoàn!
Một người biết nếu có xe đạp sẽ chạy nhanh hơn. Mà đám Khương Vô lại dễ ức hiếp, vì thế có người nảy lên ác ý!
Hai nạn dân trực tiếp kéo áp học sinh:
- Dừng lại!
Nói xong, họ muốn đẩy học sinh kia xuống xe. Lúc này Trần Vô Địch bỗng nhiên nhảy khỏi xe đạp, chỉ chạy vài bước đã tới chỗ hai nạn dân kia:
- Tề thiên đại thánh ở đây, há có thể để hai người các ngươi làm càn!
Trong chớp mắt, Trần Vô Địch một cước đá bay nạn dân kia, chân đối phương bị đá tới vặn vẹo!
Trần Vô Địch nâng học sinh bị kéo ngã lên:
- Cẩn thận, có người muốn cướp xe ngươi thì gọi ta!
Nữ sinh kia nhìn Trần Vô Địch, ngơ ngác nói:
- Cám… cám ơn ngươi!
- Không cần cám ơn ta! Cám ơn sư phụ ta đi!
Trần Vô Địch vung tay nói.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không khỏi muộn phiền
Hắn cảm thấy khí lực Trần Vô Địch khá lớn, hắn ngồi ở phía sau hẳn không tạo thành gánh nặng cho Trần Vô Địch.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Trần Vô Địch lại nhảy khỏi xe…
Tiếng loảng xoảng vang lên. Nhâm Tiểu Túc cả người lẫn xe nằm lăn quay trên mặt đất!
Bình thường, mọi người sống trong hàng rào chỉ dùng mấy hướng đông tây nam bắc, trái phải trước sau để hình dung. Về cụ thể bao nhiêu km, phương hướng chính xác ở đâu họ không biết…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, mấy tập đoàn này quá đề phòng nhau. Không có ai có một cái bản đồ hoàn chỉnh ư? Các tập đoàn phòng tập đoàn khác chẳng khác nào phòng cướp cả.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bên trong tập đoàn hẳn cũng có bản đồ, có điều họ giữ kín không nói ra ngoài thôi.
Điều này dẫn tới… tuy Nhâm Tiểu Túc muốn tới hàng rào 88 nhưng hắn xấu hổ phát hiện bản thân chẳng biết hàng rào 88 ở đâu cả…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ hồi lâu:
- Vấn đề không lớn, hẳn nằm ở phương bắc. Chúng ta đi một hồi là tới thôi.
- Sao ta cảm giác, cũng không dễ như ngươi nói đâu ca.
Nhan Lục Nguyên nói xong lại chạy tới bên Khương Vô hỏi. Kết quả Khương Vô cũng không biết hàng rào 88 ở đâu.
Dựa theo lời Dương Tiểu Cận nói, hàng rào 88 cách hàng rào 109 hai hàng rào. Lộ trình tổng thể hẳn từ 500 tới 1000 km. Nếu đi bộ qua sẽ rất mệt.
Dưới tình huống bình thường, người bình thường dù đi qua hàng rào khác cũng chỉ là kế bên thôi. Nếu cách quá xa sẽ có hơi khó, chỉ có tập đoàn mới có năng lực đi một khoảng cách dài như vậy.
Cho nên Khương Vô không biết cũng rất bình thường.
- Ca, chúng ta phải đạp xe tới 1000 km?
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ một chút liền cảm thấy tuyệt vọng.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ ngợi hồi lâu:
- Nếu không khi tới hàng rào gần nhất, chúng ta tìm một chiếc xe hơi, lái thẳng tới hàng rào 88!
- Cái gì mà tìm chứ. Ca, ngươi cứ nói thẳng là cướp một chiếc xe hơi là được rồi. Nói năng uyển chuyển như vậy là gì…
Nhan Lục Nguyên nói:
- Hiện tại hàng rào 111 của Khánh thị là gần nhất. Nếu hạ quyết tâm cướp xe, ta đề nghị tới hàng rào 111 cướp…
- Hẳn Khánh Chẩn và La Lam đang quay về hàng rào 111.
Nhâm Tiểu Túc cân nhắc:
- Ta cảm giác, tốt nhất chúng ta đừng tới hàng rào 111. Chúng quy 2 người kia đều là phần tử hiếu chiến. Tiếp xúc với họ quá nhiều cũng không tốt.
- Ca, ngươi cố chấp tới hàng rào 88 như thế, hẳn người quen ngươi nói là Dương Tiểu Cận nhỉ.
Đột nhiên Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Ngươi nói nhiều quá.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Ngủ sớm một chút. Ngày mai chúng ta bắt đầu lên đường. Trước cứ đi về hướng bắc. Gặp được hàng rào thì dừng chân bên ngoài một chút. Nghe ngóng xem hàng rào 88 ở đâu rồi đi tiếp.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bây giờ hắn phải cách hàng rào 111 của Khánh thị khá xa, cách Lý thị cũng khá xa. Bằng không lửa giận của Lý Thần Đàn sẽ đốt tới mông họ mất
Nghĩ tới Lý Thần Đàn kia, đột nhiên hắn cảm giác thú vui duy nhất cuộc đời của thanh niên đi ra từ bệnh viện tâm thần kia là báo thù.
Nhưng vào lúc này, tiếng sói tru từ phương xa vang lên. Ngay sau đó, trên bãi đất trống trải, tiếng sói liên tục vang lên, thanh thế kinh người,
Nguyên bản những nạn dân đã ngủ sớm nay bừng tĩnh. Họ hoảng hốt nhìn xung quanh. Sao vừa thoát khỏi vật thí nghiệm lại nghênh đón đàn sói thế này?
Nguyên lai nơi hoang dã nguy hiểm như thế!
Có người thấp giọng nói:
- Các ngươi nhìn sườn núi bên kia đi!
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy mấy trăm đầu bạch lang to như trâu rừng đứng lẳng lặng trên dốc núi lẳng lặng nhìn về phía họ. Trong mắt những người sống ở hàng rào, bạch lang khác với những gì học biết. Họ đọc sách thấy sói cũng không lớn như thế a!
Nếu đàn sói muốn tấn công nạn dân thì e rằng đêm nay nạn dân sẽ tử thương hơn phân nửa. Hơn nữa, người còn lại cũng khó thoát khỏi sự truy kích của đàn sói.
Nhâm Tiểu Túc im lặng không nói. Hắn biết bạch lang sẽ không tập kích nơi này. Nếu chúng muốn, họ đã sớm chết trên đường chạy nạn từ hàng rào 113 rồi.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không rõ, vì sao đàn sói cứ đi theo họ thế này.
Nhâm Tiểu Túc có một loại trực giác, đàn sói xuất hiện ở đây là vì đoàn người của hắn chứ không phải những nạn dân khác.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không thể xác định 100%.
Có điều nạn dân không biết những điều này. Họ vừa thấy đàn sói đã đứng dậy, hoảng hốt chạy thục mạng về phương bắc. Nhâm Tiểu Túc thấy nạn dân di chuyển liền nói:
- Trước cứ đi theo họ đi!
Nhâm Tiểu Túc vừa dứt lời, Khương Vô liền quát lớn với đám đệ tử đang ngủ. Họ cũng không hỏi nguyên nhân, dù sao Nhâm Tiểu Túc kêu đi thì họ liền đi.
Một đám người lái xe đạp xen lẫn ở phía bên phải đám nạn dân. Đường nơi này cũng không quá nhấp nhô, cho nên lái xe đạp nhẹ nhàng hơn chạy bộ nhiều. Thể lực tiêu hao cũng ít hơn.
- Đừng chạy quá nhanh, bảo trì tốc độ với đoàn người là được.
Nhâm Tiểu Túc chỉ huy.
Trong lúc vô tình, Nhan Lục Nguyên thấy Nhâm Tiểu Túc đang ngồi phía sau xe đạp của Trần Vô Địch, hăng hái “chỉ điểm giang sơn”…
- Ca, sao ngươi không tự lái xe?
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói.
Nhâm Tiểu Túc mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh đáp:
- Ta đạp cũng được, có điều xe đạp mất tiêu rồi.
- Ca, vậy ngươi lái xe chở ta đi.
Nhan Lục Nguyên lên tiếng.
Nhâm Tiểu Túc nói một cách quang minh lỗi lạc:
- Lục Nguyên, ngươi lớn rồi, có thể tự lái xe đạp.
Nhan Lục Nguyên cảm khái:
- Ca, ta thấy ngươi là người vô sỉ nhất ta biết đấy, chưa gặp ai hơn ngươi đâu.
Lúc này, Khương Vô và đám đệ tử đạp xe theo phía sau đám Nhâm Tiểu Túc. Họ vừa đạp vừa cảm khái, quả nhiên đi theo Nhâm Tiểu Túc có thể sống lâu hơn một chút.
Đột nhiên, có hai nạn dân qua đoạt xe của hai học sinh trong đoàn!
Một người biết nếu có xe đạp sẽ chạy nhanh hơn. Mà đám Khương Vô lại dễ ức hiếp, vì thế có người nảy lên ác ý!
Hai nạn dân trực tiếp kéo áp học sinh:
- Dừng lại!
Nói xong, họ muốn đẩy học sinh kia xuống xe. Lúc này Trần Vô Địch bỗng nhiên nhảy khỏi xe đạp, chỉ chạy vài bước đã tới chỗ hai nạn dân kia:
- Tề thiên đại thánh ở đây, há có thể để hai người các ngươi làm càn!
Trong chớp mắt, Trần Vô Địch một cước đá bay nạn dân kia, chân đối phương bị đá tới vặn vẹo!
Trần Vô Địch nâng học sinh bị kéo ngã lên:
- Cẩn thận, có người muốn cướp xe ngươi thì gọi ta!
Nữ sinh kia nhìn Trần Vô Địch, ngơ ngác nói:
- Cám… cám ơn ngươi!
- Không cần cám ơn ta! Cám ơn sư phụ ta đi!
Trần Vô Địch vung tay nói.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không khỏi muộn phiền
Hắn cảm thấy khí lực Trần Vô Địch khá lớn, hắn ngồi ở phía sau hẳn không tạo thành gánh nặng cho Trần Vô Địch.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Trần Vô Địch lại nhảy khỏi xe…
Tiếng loảng xoảng vang lên. Nhâm Tiểu Túc cả người lẫn xe nằm lăn quay trên mặt đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.