Chương 181: Đợi Ta
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Bất quá Lý Thần Đàn bỗng cười nói:
- Ta biết hình hư có thứ gì rất đáng sợ đang hướng tới hàng rào 109. Nguyên bản quân đội của Lý thị là quân đội chủ lực của hàng rào. Vì các ngươi tới đây, họ liều lĩnh co đầu rút cổ bảo vệ thứ trong trường đại học. Đợi tới khi thứ đáng sợ kia tới đây thì ai sẽ thủ thành? Ngươi đoán thử xem, khi đó sẽ có bao nhiêu người chết trong tay chúng? Đây là trách nhiệm của ai?
- Tên Côn Đồ, Khánh thị, Dương thị hay Hỏa Chủng?
Lý Thần Đàn nói:
- Các ngươi có ai đủ tư cách chỉ trích ta?
Lhc im lặng không nói.
- Tất cả mọi người đều là tội nhân.
Lý Thần Đàn cảm khái.
- Hiện tại ngươi đã báo thù được rồi, có thể thu tay lại chưa?
Lạc Hinh Vũ nói:
- Ngươi phải biết, chính nghĩa có lúc tới trễ, nhưng không phải không tồn tại.
Lý Thần Đàn như nghe được thứ gì buồn cười lắm:
- Câu này vốn không phải vậy, đúng hơn là: Chính nghĩa tới muộn không phải là chính nghĩa.
Lạc Hinh Vũ đột nhiên hỏi:
- Ngươi nghĩ bản chất của siêu phàm giả là gì?
- Không phải mục đích của tổ chức Tên Côn Đồ có nói sao…
Lý Thần Đàn cười:
- Khi tai nạn tới, tinh thần của nhân loại là vũ khí tốt nhất khi đối mặt với nguy hiểm. Bất quá, tinh thần và ý chí nghĩa là năng lực siêu phàm.
Lạc Hinh Vũ bình tĩnh:
- Trước tai biến, năng lực siêu phàm bị cho là không tồn tại.
- Không có chứng cứ thì chỉ là lời đồn. Tới tận bây giờ, con người cũng không hiểu sự liên quan giữa não bộ và tâm tình. Vậy làm sao khẳng định có thể hiểu rõ về não bộ chứ?
Lý Thần Đàn chân thành nói:
- Bất quá ta vẫn không xác định, rốt cuộc siêu phàm giả là giải phóng những phần não bộ bị che lấp hay là phát triển mà thành. Tạm thời cứ gọi là ý chí của tinh thần đi, cách gọi này nghe cũng khá hay đó chứ.
- Dựa vào cách nói của ngươi…
Lạc Hinh Vũ nói:
- Năng lực siêu phàm giả càng mạnh thì khả năng tự hủy diệt càng lớn.
- Dựa trên lý thuyết là vậy…
Lý Thần Đàn nói tiếp:
- Một khi khai phá 100% não bộ. Con người có thể được xem như thần minh, thân thể không cách nào chứa đựng ý chí khổng lồ, sẽ dẫn tới vật chất vỡ vụn, hoặc khi khai phá từ 70% trở lên là bắt đầu tình trạng này.
Bất quá, Lý Thần Đàn chợt nhớ tới thân ảnh một thiếu niên. Hắn có phần nghi hoặc:
- Hình như cũng có ngoại lệ, cho nên bây giờ chúng ta có thảo luận nữa cũng đâu có ý nghĩa gì. Chỉ khi con người tiến hóa tới một bước kia, chúng ta liền biết đáp án.
Nói xong, Lý Thần Đàn không để ý tới Lạc Hinh Vũ nữa. Hắn tiếp tục đi tới trường đại học với Tư Ly Nhân. Hắn muốn chính mắt thấy Lý thị tại hàng rào 109 bị hủy diệt.
Lạc Hinh Vũ cũng không hỏi nữa, vì nàng còn việc quan trọng cần làm, sắp không kịp nữa rồi.
Dù Tên Côn Đồ có lớn cỡ nào cũng không cách nào biết hết toàn bộ bí mật của thế giới. Vấn đề thảo luận hôm nay nàng phải viết vào hồ sơ không thiếu một chữ nào, để người của tổ chức có thêm hướng nghiên cứu mới.
Vào ngay lúc này, nội thành vốn đang an tĩnh bỗng nhiên ồn ào, phảng phất như có chuyện gì cực kỳ kinh khủng xảy ra. Những người biết chuyện không khỏi cả kinh, vật thí nghiệm đã tới rồi.
Lạc Hinh Vũ không để ý tới Lý Thần Đàn nữa. Nàng đóng Ám Ảnh Chi Môn trước cửa trường đại học, lần nữa mở ra thì cả người liền tiến vào.
Chỉ thấy Lạc Hinh Vũ vừa bước một bước liền tới một phòng thí nghiệm bị phong bế. Lạc Hinh Vũ đánh giá tình cảnh xung quanh.
Thứ nàng muốn tìm ở ngay đây.
Lạc Hinh Vũ cầm súng trong tay, âm thầm cảnh giác, phòng ngừa vật thí nghiệm và binh sĩ bảo an. Cũng không biết người trong phòng thí nghiệm đi tới nơi nào. Dường như vì bên ngoài rối loạn mà đã chạy trốn hết rồi.
Trong phòng thí nghiệm trống không.
Lúc này, Lạc Hinh Vũ thấy một ổ cứng HDD được khóa trong rương chống đạn trong suốt. Lạc Hinh Vũ giơ tay, liên tục bắn nát cái rương kia, muốn lấy ổ cứng HDD đó rồi rời khỏi bằng Ám Ảnh Chi Môn.
Thế nhưng một khắc sau, trần nhà phòng thí nghiệm bỗng nhiên sáng rực. Cả căn phòng chẳng khác nào ban ngày, hơn nữa ánh sáng chiếu không góc chết!
Lạc Hinh Vũ thử mở Ám Ảnh Chi Môn rời đi nhưng Ám Ảnh Chi Môn chẳng cách nào hình thành trước ánh đèn đó!
Ám Ảnh Chi Môn mở ra chỉ có cái bóng ảm đạm mà thôi. Sau khi lay động hai cái thì tan biến chẳng khác nào bọt biển!
Phòng thí nghiệm có hệ thống bảo vệ nhằm vào năng lực siêu phàm!
Lạc Hinh Vũ cau mày định mở cửa phòng thí nghiệm, thế nhưng nàng phát hiện mình không biết cách mở cánh cửa thép dày cui này.
Nói thật, Lạc Hinh Vũ có phần vô lực. Đây là lần đầu tiên nàng lọt vào hoàn cảnh này!
Giờ khắc này, Lạc Hinh Vũ không lo cho mình mà lo cho Dương Tiểu Cận đợi nàng tới trên tòa cao ốc kia!
...
Nhâm Tiểu Túc khiêng xe đạp chạy đầu tiên. Trên đường đi, họ thấy rất nhiều cứ dân bị Lý Thần Đàn điều khiển chạy qua người. Những cư dân đó còn chẳng thèm nhìn tới họ.
Đám học sinh thấy bộ dạng cư dân điên cuồng thì có chút sợ hãi. Nhâm Tiểu Túc muốn an ủi họ một chút:
- Đừng sợ, bây giờ tây thành là thế đó. Họ sẽ không công kích chúng ta.
Học sinh vừa nghĩ tới cả tây thành đều như thế thì càng thêm sợ hãi.
Không tới 2 phút, đám Nhâm Tiểu Túc đã tới phía dưới miệng cống hàng rào. Lúc này, cảnh báo nội bộ đã vang lên, phảng phất như có thứ gì kinh khủng lắm tập kích hàng rào.
Hoặc nói, những thứ đáng sợ đó đã sớm tới. Chỉ là hiện giờ nhân lúc hỗn loạn mới bắt đầu phát động công kích toàn diện mà thôi.
Những vật thí nghiệm đó sớm đã tới hàng rào 109 và ẩn giấu ở dưới đường cống ngầm. Chúng không nóng lòng công kích mà chọn ngủ đông, ở ẩn.
Hiện tại, chúng cảm thấy thời cơ đã tới.
Hẳn La Lam sẽ rất vui vì mình chỉ đi một đoạn ngắn dưới cống ngầm. Bằng không, rất có thể hắn sẽ càng thêm “kinh hỉ” khi gặp được cả một đoàn đội vật thí nghiệm.
Lúc này, binh sĩ phụ trách canh giữ miệng cống hàng rào cũng đi tới trường đại học sau khi tiếng chuông vang lên. Nơi này không còn một bóng người.
Nhan Lục Nguyên cau mày:
- Ca, làm sao mở miệng cống này?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc:
- Không sao, ta có bom.
Đám người Nhan Lục Nguyên mong chờ nhìn Nhâm Tiểu Túc. Sau đó họ trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc móc ba lá bài từ trong túi ra…
Vương Phú Quý:
- ???
Vương Đại Long:
- ???
Trần Vô Địch:
- ???
Đây là bom trong truyền thuyết? Thứ đồ chơi này có thể nổ được miệng cống ư?
Thế nào? Ngươi đi tới quăng ba lá bài ra, chắc miệng cống sẽ bảo nó hết bài rồi, nó sẽ mở cửa à?!
Nhan Lục Nguyên đen mặt:
- Ca, lúc này ngươi có thể đứng đắn một chút được không.
- Đừng sợ, không có vấn đề gì đâu!
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc phất tay kêu mọi người lùi về sau. Bản thân thì dán mấy lá bài lên miệng cống, dán xong rồi chạy trốn thật xa.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc thầm nói trong đầu:
“Nổ!”
Bỗng nhiên, mấy lá bài dán trên miệng cống xì xì bốc lên hào quang và nhiệt độ kinh người. Chỉ nghe ầm một cái, miệng cống nổi lên bụi mù.
Âm thành rền vang, năng lực bạo phá trong chốc lát nhấc lên một lớp bụi mù. Miệng cống bị nổ vỡ, văng ra khắp nơi. Đám Nhan Lục Nguyên còn cảm nhận được mặt đất một hồi rung chuyển!
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt thăm dò:
- Thành công!
Chỉ thấy miệng cống nổ thành một động khổng lồ!
Vương Phú Quý chấn kinh, thì ra bài đấu địa chủ nguy hiểm vậy à?!
- Mọi người nhanh chóng rời khỏi hàng rào. Chúng ta đi về phía Bắc.
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì dẫn đầu chạy thoát thân. Về phần trong hàng rào có chuyện gì, hiện tại chẳng quan hệ gì tới Nhâm Tiểu Túc cả.
Những khi Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại. Từ xa hắn thấy Dương Tiểu Cận ở chỗ tòa cao ốc kia, có hơn 10 vật thí nghiệm như nhền nhện leo lên. Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút. Sao Lạc Hinh Vũ không tiếp ứng Dương Tiểu Cận?!
Việc này không giống trong tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc. Dựa theo lệ cũ, hẳn đám Dương Tiểu Cận là thế lực thoái lui thỏa mái nhất.
Nhưng bây giờ, Dương Tiểu Cận ở trên sân thượng tòa cao ốc, không khác nào một chiếc thuyền lá lênh đênh trên đại dương mưa bão!
Bất kỳ lúc nào cũng có thể lật úp!
Nhâm Tiểu Túc chỉ do dự một lúc. Hắn quay đầu nhìn đám Vương Phú Quý, kiên quyết nói:
- Các ngươi đi trước đi. Ta muốn quay lại hàng rào! Trần Vô Địch, ngươi bảo vệ tốt mọi người!
Vương Phú Quý nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì kinh sợ:
- Tiểu Túc, hiện tại vào hàng rào khó lòng thoát ra.
Nhâm Tiểu Túc nhìn họ, nói như chém đinh chặt sắt:
- Đi về hướng bắt, đừng quay lại! Ta sẽ đuổi theo sau!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền quay người tiền vào thành thị đã biến thành địa ngục.
Kỳ thật, chính Nhâm Tiểu Túc cũng không hiểu vì sao mình quay về.
Có lẽ vì cả hai đều cảm thấy thân thiết với đám dã thú, muốn làm bạn với chúng.
Có lẽ vì hắn thích bóng đêm của thành thị, muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Cũng có thể vì hắn bỏ quên tiền ở cửa hàng?
Được rồi. Nhâm Tiểu Túc biết mấy lý do này rất rách nát. Có lẽ hắn chỉ không đành lòng nhìn cô nàng kia chết thôi.
Nhâm Tiểu Túc càng chạy càng nhanh, y phục phấp phới trong gió chẳng khác nào một đầu hùng sư.
Hắn nhìn sân thượng trên tòa cao ốc. Cô gái kia cũng lẳng lặng nhìn hắn.
Chung quanh là tiếng súng hỗn loạn, phía dưới là vật thí nghiệm đang ăn thịt người. Thế giới này trở nên hoang đường vô cùng.
Bầu trời u ám như cũng muốn nứt ra.
Thế nhưng tất cả đều không quan trọng.
Chờ ta!
- Ta biết hình hư có thứ gì rất đáng sợ đang hướng tới hàng rào 109. Nguyên bản quân đội của Lý thị là quân đội chủ lực của hàng rào. Vì các ngươi tới đây, họ liều lĩnh co đầu rút cổ bảo vệ thứ trong trường đại học. Đợi tới khi thứ đáng sợ kia tới đây thì ai sẽ thủ thành? Ngươi đoán thử xem, khi đó sẽ có bao nhiêu người chết trong tay chúng? Đây là trách nhiệm của ai?
- Tên Côn Đồ, Khánh thị, Dương thị hay Hỏa Chủng?
Lý Thần Đàn nói:
- Các ngươi có ai đủ tư cách chỉ trích ta?
Lhc im lặng không nói.
- Tất cả mọi người đều là tội nhân.
Lý Thần Đàn cảm khái.
- Hiện tại ngươi đã báo thù được rồi, có thể thu tay lại chưa?
Lạc Hinh Vũ nói:
- Ngươi phải biết, chính nghĩa có lúc tới trễ, nhưng không phải không tồn tại.
Lý Thần Đàn như nghe được thứ gì buồn cười lắm:
- Câu này vốn không phải vậy, đúng hơn là: Chính nghĩa tới muộn không phải là chính nghĩa.
Lạc Hinh Vũ đột nhiên hỏi:
- Ngươi nghĩ bản chất của siêu phàm giả là gì?
- Không phải mục đích của tổ chức Tên Côn Đồ có nói sao…
Lý Thần Đàn cười:
- Khi tai nạn tới, tinh thần của nhân loại là vũ khí tốt nhất khi đối mặt với nguy hiểm. Bất quá, tinh thần và ý chí nghĩa là năng lực siêu phàm.
Lạc Hinh Vũ bình tĩnh:
- Trước tai biến, năng lực siêu phàm bị cho là không tồn tại.
- Không có chứng cứ thì chỉ là lời đồn. Tới tận bây giờ, con người cũng không hiểu sự liên quan giữa não bộ và tâm tình. Vậy làm sao khẳng định có thể hiểu rõ về não bộ chứ?
Lý Thần Đàn chân thành nói:
- Bất quá ta vẫn không xác định, rốt cuộc siêu phàm giả là giải phóng những phần não bộ bị che lấp hay là phát triển mà thành. Tạm thời cứ gọi là ý chí của tinh thần đi, cách gọi này nghe cũng khá hay đó chứ.
- Dựa vào cách nói của ngươi…
Lạc Hinh Vũ nói:
- Năng lực siêu phàm giả càng mạnh thì khả năng tự hủy diệt càng lớn.
- Dựa trên lý thuyết là vậy…
Lý Thần Đàn nói tiếp:
- Một khi khai phá 100% não bộ. Con người có thể được xem như thần minh, thân thể không cách nào chứa đựng ý chí khổng lồ, sẽ dẫn tới vật chất vỡ vụn, hoặc khi khai phá từ 70% trở lên là bắt đầu tình trạng này.
Bất quá, Lý Thần Đàn chợt nhớ tới thân ảnh một thiếu niên. Hắn có phần nghi hoặc:
- Hình như cũng có ngoại lệ, cho nên bây giờ chúng ta có thảo luận nữa cũng đâu có ý nghĩa gì. Chỉ khi con người tiến hóa tới một bước kia, chúng ta liền biết đáp án.
Nói xong, Lý Thần Đàn không để ý tới Lạc Hinh Vũ nữa. Hắn tiếp tục đi tới trường đại học với Tư Ly Nhân. Hắn muốn chính mắt thấy Lý thị tại hàng rào 109 bị hủy diệt.
Lạc Hinh Vũ cũng không hỏi nữa, vì nàng còn việc quan trọng cần làm, sắp không kịp nữa rồi.
Dù Tên Côn Đồ có lớn cỡ nào cũng không cách nào biết hết toàn bộ bí mật của thế giới. Vấn đề thảo luận hôm nay nàng phải viết vào hồ sơ không thiếu một chữ nào, để người của tổ chức có thêm hướng nghiên cứu mới.
Vào ngay lúc này, nội thành vốn đang an tĩnh bỗng nhiên ồn ào, phảng phất như có chuyện gì cực kỳ kinh khủng xảy ra. Những người biết chuyện không khỏi cả kinh, vật thí nghiệm đã tới rồi.
Lạc Hinh Vũ không để ý tới Lý Thần Đàn nữa. Nàng đóng Ám Ảnh Chi Môn trước cửa trường đại học, lần nữa mở ra thì cả người liền tiến vào.
Chỉ thấy Lạc Hinh Vũ vừa bước một bước liền tới một phòng thí nghiệm bị phong bế. Lạc Hinh Vũ đánh giá tình cảnh xung quanh.
Thứ nàng muốn tìm ở ngay đây.
Lạc Hinh Vũ cầm súng trong tay, âm thầm cảnh giác, phòng ngừa vật thí nghiệm và binh sĩ bảo an. Cũng không biết người trong phòng thí nghiệm đi tới nơi nào. Dường như vì bên ngoài rối loạn mà đã chạy trốn hết rồi.
Trong phòng thí nghiệm trống không.
Lúc này, Lạc Hinh Vũ thấy một ổ cứng HDD được khóa trong rương chống đạn trong suốt. Lạc Hinh Vũ giơ tay, liên tục bắn nát cái rương kia, muốn lấy ổ cứng HDD đó rồi rời khỏi bằng Ám Ảnh Chi Môn.
Thế nhưng một khắc sau, trần nhà phòng thí nghiệm bỗng nhiên sáng rực. Cả căn phòng chẳng khác nào ban ngày, hơn nữa ánh sáng chiếu không góc chết!
Lạc Hinh Vũ thử mở Ám Ảnh Chi Môn rời đi nhưng Ám Ảnh Chi Môn chẳng cách nào hình thành trước ánh đèn đó!
Ám Ảnh Chi Môn mở ra chỉ có cái bóng ảm đạm mà thôi. Sau khi lay động hai cái thì tan biến chẳng khác nào bọt biển!
Phòng thí nghiệm có hệ thống bảo vệ nhằm vào năng lực siêu phàm!
Lạc Hinh Vũ cau mày định mở cửa phòng thí nghiệm, thế nhưng nàng phát hiện mình không biết cách mở cánh cửa thép dày cui này.
Nói thật, Lạc Hinh Vũ có phần vô lực. Đây là lần đầu tiên nàng lọt vào hoàn cảnh này!
Giờ khắc này, Lạc Hinh Vũ không lo cho mình mà lo cho Dương Tiểu Cận đợi nàng tới trên tòa cao ốc kia!
...
Nhâm Tiểu Túc khiêng xe đạp chạy đầu tiên. Trên đường đi, họ thấy rất nhiều cứ dân bị Lý Thần Đàn điều khiển chạy qua người. Những cư dân đó còn chẳng thèm nhìn tới họ.
Đám học sinh thấy bộ dạng cư dân điên cuồng thì có chút sợ hãi. Nhâm Tiểu Túc muốn an ủi họ một chút:
- Đừng sợ, bây giờ tây thành là thế đó. Họ sẽ không công kích chúng ta.
Học sinh vừa nghĩ tới cả tây thành đều như thế thì càng thêm sợ hãi.
Không tới 2 phút, đám Nhâm Tiểu Túc đã tới phía dưới miệng cống hàng rào. Lúc này, cảnh báo nội bộ đã vang lên, phảng phất như có thứ gì kinh khủng lắm tập kích hàng rào.
Hoặc nói, những thứ đáng sợ đó đã sớm tới. Chỉ là hiện giờ nhân lúc hỗn loạn mới bắt đầu phát động công kích toàn diện mà thôi.
Những vật thí nghiệm đó sớm đã tới hàng rào 109 và ẩn giấu ở dưới đường cống ngầm. Chúng không nóng lòng công kích mà chọn ngủ đông, ở ẩn.
Hiện tại, chúng cảm thấy thời cơ đã tới.
Hẳn La Lam sẽ rất vui vì mình chỉ đi một đoạn ngắn dưới cống ngầm. Bằng không, rất có thể hắn sẽ càng thêm “kinh hỉ” khi gặp được cả một đoàn đội vật thí nghiệm.
Lúc này, binh sĩ phụ trách canh giữ miệng cống hàng rào cũng đi tới trường đại học sau khi tiếng chuông vang lên. Nơi này không còn một bóng người.
Nhan Lục Nguyên cau mày:
- Ca, làm sao mở miệng cống này?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc:
- Không sao, ta có bom.
Đám người Nhan Lục Nguyên mong chờ nhìn Nhâm Tiểu Túc. Sau đó họ trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc móc ba lá bài từ trong túi ra…
Vương Phú Quý:
- ???
Vương Đại Long:
- ???
Trần Vô Địch:
- ???
Đây là bom trong truyền thuyết? Thứ đồ chơi này có thể nổ được miệng cống ư?
Thế nào? Ngươi đi tới quăng ba lá bài ra, chắc miệng cống sẽ bảo nó hết bài rồi, nó sẽ mở cửa à?!
Nhan Lục Nguyên đen mặt:
- Ca, lúc này ngươi có thể đứng đắn một chút được không.
- Đừng sợ, không có vấn đề gì đâu!
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc phất tay kêu mọi người lùi về sau. Bản thân thì dán mấy lá bài lên miệng cống, dán xong rồi chạy trốn thật xa.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc thầm nói trong đầu:
“Nổ!”
Bỗng nhiên, mấy lá bài dán trên miệng cống xì xì bốc lên hào quang và nhiệt độ kinh người. Chỉ nghe ầm một cái, miệng cống nổi lên bụi mù.
Âm thành rền vang, năng lực bạo phá trong chốc lát nhấc lên một lớp bụi mù. Miệng cống bị nổ vỡ, văng ra khắp nơi. Đám Nhan Lục Nguyên còn cảm nhận được mặt đất một hồi rung chuyển!
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt thăm dò:
- Thành công!
Chỉ thấy miệng cống nổ thành một động khổng lồ!
Vương Phú Quý chấn kinh, thì ra bài đấu địa chủ nguy hiểm vậy à?!
- Mọi người nhanh chóng rời khỏi hàng rào. Chúng ta đi về phía Bắc.
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì dẫn đầu chạy thoát thân. Về phần trong hàng rào có chuyện gì, hiện tại chẳng quan hệ gì tới Nhâm Tiểu Túc cả.
Những khi Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại. Từ xa hắn thấy Dương Tiểu Cận ở chỗ tòa cao ốc kia, có hơn 10 vật thí nghiệm như nhền nhện leo lên. Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút. Sao Lạc Hinh Vũ không tiếp ứng Dương Tiểu Cận?!
Việc này không giống trong tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc. Dựa theo lệ cũ, hẳn đám Dương Tiểu Cận là thế lực thoái lui thỏa mái nhất.
Nhưng bây giờ, Dương Tiểu Cận ở trên sân thượng tòa cao ốc, không khác nào một chiếc thuyền lá lênh đênh trên đại dương mưa bão!
Bất kỳ lúc nào cũng có thể lật úp!
Nhâm Tiểu Túc chỉ do dự một lúc. Hắn quay đầu nhìn đám Vương Phú Quý, kiên quyết nói:
- Các ngươi đi trước đi. Ta muốn quay lại hàng rào! Trần Vô Địch, ngươi bảo vệ tốt mọi người!
Vương Phú Quý nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì kinh sợ:
- Tiểu Túc, hiện tại vào hàng rào khó lòng thoát ra.
Nhâm Tiểu Túc nhìn họ, nói như chém đinh chặt sắt:
- Đi về hướng bắt, đừng quay lại! Ta sẽ đuổi theo sau!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền quay người tiền vào thành thị đã biến thành địa ngục.
Kỳ thật, chính Nhâm Tiểu Túc cũng không hiểu vì sao mình quay về.
Có lẽ vì cả hai đều cảm thấy thân thiết với đám dã thú, muốn làm bạn với chúng.
Có lẽ vì hắn thích bóng đêm của thành thị, muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Cũng có thể vì hắn bỏ quên tiền ở cửa hàng?
Được rồi. Nhâm Tiểu Túc biết mấy lý do này rất rách nát. Có lẽ hắn chỉ không đành lòng nhìn cô nàng kia chết thôi.
Nhâm Tiểu Túc càng chạy càng nhanh, y phục phấp phới trong gió chẳng khác nào một đầu hùng sư.
Hắn nhìn sân thượng trên tòa cao ốc. Cô gái kia cũng lẳng lặng nhìn hắn.
Chung quanh là tiếng súng hỗn loạn, phía dưới là vật thí nghiệm đang ăn thịt người. Thế giới này trở nên hoang đường vô cùng.
Bầu trời u ám như cũng muốn nứt ra.
Thế nhưng tất cả đều không quan trọng.
Chờ ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.