Chương 188: Dưới Cống Thoát Nước
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Nguy cơ bủa vây tứ phía trong đường cống ngầm. Lúc Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận chạy trốn, miệng cống trên đầu không ngừng bị vật thí nghiệm xốc lên. Sau đó liên tiếp có vật thí nghiệm mới gia nhập vào hàng ngũ truy kích.
Ảnh tử cầm hắc đao có sức sát thương kinh người nhưng lúc này không thể tham chiến. Ảnh tử vừa chặn vật thí nghiệm vừa rút lui, vì vật thí nghiệm xuất hiện trong đường cống ngầm ngày càng nhiều.
Dương Tiểu Cận cõng Nhâm Tiểu Túc chạy trong đường cấm ngầm. Âm thanh chân đạp vào vũng nước bẩn kêu lên lõm bõm… Nhâm Tiểu Túc có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của Dương Tiểu Cận. Hắn biết rõ Dương Tiểu Cận là nỏ mạnh hết đà. Lúc này lại cống thêm hắn chạy trốn là việc quá sức của nàng.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bằng không ngươi thả ta xuống đây…
Kết quả không chờ Nhâm Tiểu Túc nói xong, Dương Tiểu Cận đã quật cường nói:
- Không.
Cũng như khi ở Cản Sơn. Tính cách cô nàng này còn mạnh hơn cả nam nhân.
Ảnh tử không ngừng vùng vẫy, tránh để vật thí nghiệm bắt được tay chân. Một vật thí nghiệm nhào tới sau lưng ảnh tử, ảnh tử trực tiếp vọt qua một bên khiến vật thí nghiệm đó đập đầu vào vách tường cống thoát nước.
Trong nhất thời, ảnh tử lấy sức một người ngăn năm sáu vật thí nghiệm mới chui vào đường cống ngầm, giúp hai người Nhâm Tiểu Túc cách vật thí nghiệm ngày càng xa.
Có điều âm thanh vật thí nghiệm nhảy xuống ngày càng dày đặc. Nhâm Tiểu Túc không biết ảnh tử có thể ngăn được tới khi nào.
- Nếu phải chết ở đây thì thật uổng.
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Dương Tiểu Cận nói:
- Chúng ta sẽ không chết ở đây, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài.
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên âm thanh thô kệch:
- Ha ha, đám vật thí nghiệm ngu xuẩn chắc chắn không ngờ La đại gia lại ẩn giấu ngay dưới mi mắt của chúng…
Ngay sau đó, tiếng của Đường Chu qua loa vang lên:
- Đúng đúng, ông chủ nói đúng.
Bấy giờ, La Lam như nghi hoặc gì đó mà hỏi:
- À, các ngươi có nghe được tiếng gì không?!
Dương Tiểu Cận vừa quẹo trái từ một ngã tư thì thấy đám La Lam trợn mắt há mồm nhìn mình.
Chỉ thấy đám La Lam và Đường Chu giơ súng cảnh giác nhìn họ. Khi đèn pin rọi vào thân ảnh của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, La Lam nhất thời vui vẻ cười to:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi cũng có ngày hôm nay?
Nhâm Tiểu Túc chẳng muốn nhiều lười. Hắn chỉ biết vô lực nói:
- Chạy mau!
La Lam có chút sững sờ, dường như hắn chưa kịp hiểu:
- Chạy đi đâu?
Kết quả, phía sau Nhâm Tiểu Túc vang lên tiếng gào thét của vật thí nghiệm. Sắc mặt La Lam nhất thời đại biến, hắn quay người bỏ chạy:
- Cái cmn, biết ngay gặp được các ngươi là chẳng có có chuyện gì tốt!
Dương Tiểu Cận bỗng nói:
- La Lam, ngươi quen thuộc nơi này! Mau dẫn chúng ta tới sân nhỏ!
La Lam vừa chạy vừa chột dạ nói:
- Ta đâu biết sân nhỏ các ngươi thuê ở đâu. Ta theo dõi các ngươi làm gì!
Dương Tiểu Cận thấy La Lam giả bộ hồ đồ thì lạnh lùng nói:
- Muốn sống không?!
La Lam liếc mắt nhìn vật thí nghiệm ngày càng gần phía sau lưng:
- Quẹo trái!
Một đám người liều mạng chạy như điên trong cống thoát nước. Binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh của Khánh thị chạy sau cùng. Thỉnh thoảng họ dừng lại bắn về phía sau, ý đồ kéo dài khoảng cách với vật thí nghiệm, tranh thủ thời gian chạy trốn cho La Lam.
Có điều họ bắn không trúng, trái lại còn có lúc bắn lên người ảnh tử.
Đây không phải vấn đề sai lầm hay không. Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu đám binh sĩ này khó lòng phân biệt địch ta.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, đạn bắn lên người ảnh tử, mà người đau lại là hắn a!
Mấy phát bắn liên tiếp khiến Nhâm Tiểu Túc đau tới nhe răng trợn mắt. Trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh. Có điều hắn chẳng thể nói gì!
La Lam đột nhiên quay đầu nhìn thấy ảnh tử. Hắn vừa chạy vừa nhỏ giọng thì thầm:
- Không ngờ Hứa Hiển Sở vẫn còn trong hàng rào. Bản thể của hắn ở đâu? Nghe nói ảnh tử không sợ đạn, thì ra là thật.
Nhâm Tiểu Túc mặt không biểu tình nhìn bóng lưng to lớn béo mọng của La Lam, hắn yên lặng nhớ một khoản này trong lòng.
La Lam liếc mắt nhìn một nơi rồi rống to:
- Đến rồi, leo lên!
Nói xong, một đám người leo lên cầu thang loang lổ vết rỉ sét. Hơn 100 binh sĩ ở dưới đường cống ngầm tạo thành một rào chắn hỏa lực để ngăn vật thí nghiệm.
Bọn họ quỳ một chân dưới làn nước bẩn thay phiên nhau bắn. Hàng đầu tiên vừa bắn hết đạn thì tới hàng thứ hai xông lên, tạo thành một đường hỏa lực mới.
Chỉ có như thế mới có thể ngăn được ngần ấy vật thí nghiệm trong cống thoát nước. Dù vật thí nghiệm là sinh vật không sợ đạn nhưng cũng chẳng dám tùy tiện xông tới làn mưa bom bão đạn dày đặc thế này!
Nhâm Tiểu Túc khống chế ảnh tử cưỡng ép xống qua. Trên người trúng đạn đau tới mức khiến hắn xém ngất. Lúc này, ảnh tử không cần cản đường nữa. Nhâm Tiểu Túc để ảnh tử cõng hắn và Dương Tiểu Cận trên vai.
Nhâm Tiểu Túc biết, Dương Tiểu Cận cũng chẳng cầm cự được nữa. Vừa rồi nàng chạy một đường đều dựa vào ý chí cả.
Một đám người thay phiên nhau bò lên mặt đất. Vật thí nghiệm không cách nào vượt qua sự tấn công của binh sĩ Khánh thị. Thế nhưng theo bước từng người leo lên, hỏa lực bên dưới hàng rào cũng dần yếu đi.
Đến khi hàng người cuối cùng, họ phải ở lại cống ngầm, vì không còn ai thay họ ngăn vật thí nghiệm nữa.
Vật thí nghiệm phát hiện hỏa lực ngày càng yếu thì bắt đầu rục rịch muốn xông lên!
La Lam rống to trên miệng giếng:
- Mau leo lên.
Lúc này năm binh sĩ còn lại trong miệng cống cầm lựu đạn trong tay, cười nói:
- Ông chủ, không kịp rồi. Ngài chạy đi, uống thêm nhiều rượu thay chúng ta.
- Ít nói nhảm, có phải các người muốn ta uống tới chết không.
La Lam mắng to.
Nói xong hắn tính chui lại vào giếng lại bị Đường Chu gắt gao kéo lại:
- Ông chủ, ngài quay xuống đó thì chết chắc!
- Chết có gì mà sợ, muốn chết thì cùng chết!
La Lam hùng hổ nói:
- Cmn, ngươi buông lão tử ra.
Vào lúc này, ảnh tử thả hai người Nhâm Tiểu Túc xuống. Lần nữa nhảy xuống cống thoát nước, chỉ thấy bóng lưng màu đen cầm hắc đao đứng chắn trước người năm binh sĩ. Đối diện ảnh tử là vật thí nghiệm đang mãnh liệt công kích.
Ảnh tử quay đầu vẫy vẫy tay với năm binh sĩ: Các người đi đi.
Binh sĩ Khánh thị hai mặt nhìn nhau. Họ không ngờ lại có chuyện này. Mọi người thấp giọng cảm ơn rồi luống cuống tay chân leo lên. Trong chớp mắt, ảnh tử bị vật thí nghiệm bao phủ!
Đám vật thí nghiệm đó chẳng khác nào nhền nhện bò lên người ảnh tử. Dù ảnh tử có tố chất thân thể cực kỳ cường hãn cũng không cách nào phản kháng.
Nhâm Tiểu Túc hung ác nói:
- Cho nổ chúng.
La Lam sững sờ:
- Ảnh tử của Hứa Hiển Sở vẫn còn ở dưới.
La Lam do dự nhưng Dương Tiểu Cận thì không. Nàng biết Nhâm Tiểu Túc nói thế là có nguyên nhân. Đến cùng là nguyên nhân gì thì Dương Tiểu Cận không lo lắm.
Ảnh tử cầm hắc đao có sức sát thương kinh người nhưng lúc này không thể tham chiến. Ảnh tử vừa chặn vật thí nghiệm vừa rút lui, vì vật thí nghiệm xuất hiện trong đường cống ngầm ngày càng nhiều.
Dương Tiểu Cận cõng Nhâm Tiểu Túc chạy trong đường cấm ngầm. Âm thanh chân đạp vào vũng nước bẩn kêu lên lõm bõm… Nhâm Tiểu Túc có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của Dương Tiểu Cận. Hắn biết rõ Dương Tiểu Cận là nỏ mạnh hết đà. Lúc này lại cống thêm hắn chạy trốn là việc quá sức của nàng.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bằng không ngươi thả ta xuống đây…
Kết quả không chờ Nhâm Tiểu Túc nói xong, Dương Tiểu Cận đã quật cường nói:
- Không.
Cũng như khi ở Cản Sơn. Tính cách cô nàng này còn mạnh hơn cả nam nhân.
Ảnh tử không ngừng vùng vẫy, tránh để vật thí nghiệm bắt được tay chân. Một vật thí nghiệm nhào tới sau lưng ảnh tử, ảnh tử trực tiếp vọt qua một bên khiến vật thí nghiệm đó đập đầu vào vách tường cống thoát nước.
Trong nhất thời, ảnh tử lấy sức một người ngăn năm sáu vật thí nghiệm mới chui vào đường cống ngầm, giúp hai người Nhâm Tiểu Túc cách vật thí nghiệm ngày càng xa.
Có điều âm thanh vật thí nghiệm nhảy xuống ngày càng dày đặc. Nhâm Tiểu Túc không biết ảnh tử có thể ngăn được tới khi nào.
- Nếu phải chết ở đây thì thật uổng.
Nhâm Tiểu Túc thở dài.
Dương Tiểu Cận nói:
- Chúng ta sẽ không chết ở đây, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài.
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên âm thanh thô kệch:
- Ha ha, đám vật thí nghiệm ngu xuẩn chắc chắn không ngờ La đại gia lại ẩn giấu ngay dưới mi mắt của chúng…
Ngay sau đó, tiếng của Đường Chu qua loa vang lên:
- Đúng đúng, ông chủ nói đúng.
Bấy giờ, La Lam như nghi hoặc gì đó mà hỏi:
- À, các ngươi có nghe được tiếng gì không?!
Dương Tiểu Cận vừa quẹo trái từ một ngã tư thì thấy đám La Lam trợn mắt há mồm nhìn mình.
Chỉ thấy đám La Lam và Đường Chu giơ súng cảnh giác nhìn họ. Khi đèn pin rọi vào thân ảnh của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, La Lam nhất thời vui vẻ cười to:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi cũng có ngày hôm nay?
Nhâm Tiểu Túc chẳng muốn nhiều lười. Hắn chỉ biết vô lực nói:
- Chạy mau!
La Lam có chút sững sờ, dường như hắn chưa kịp hiểu:
- Chạy đi đâu?
Kết quả, phía sau Nhâm Tiểu Túc vang lên tiếng gào thét của vật thí nghiệm. Sắc mặt La Lam nhất thời đại biến, hắn quay người bỏ chạy:
- Cái cmn, biết ngay gặp được các ngươi là chẳng có có chuyện gì tốt!
Dương Tiểu Cận bỗng nói:
- La Lam, ngươi quen thuộc nơi này! Mau dẫn chúng ta tới sân nhỏ!
La Lam vừa chạy vừa chột dạ nói:
- Ta đâu biết sân nhỏ các ngươi thuê ở đâu. Ta theo dõi các ngươi làm gì!
Dương Tiểu Cận thấy La Lam giả bộ hồ đồ thì lạnh lùng nói:
- Muốn sống không?!
La Lam liếc mắt nhìn vật thí nghiệm ngày càng gần phía sau lưng:
- Quẹo trái!
Một đám người liều mạng chạy như điên trong cống thoát nước. Binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh của Khánh thị chạy sau cùng. Thỉnh thoảng họ dừng lại bắn về phía sau, ý đồ kéo dài khoảng cách với vật thí nghiệm, tranh thủ thời gian chạy trốn cho La Lam.
Có điều họ bắn không trúng, trái lại còn có lúc bắn lên người ảnh tử.
Đây không phải vấn đề sai lầm hay không. Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu đám binh sĩ này khó lòng phân biệt địch ta.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, đạn bắn lên người ảnh tử, mà người đau lại là hắn a!
Mấy phát bắn liên tiếp khiến Nhâm Tiểu Túc đau tới nhe răng trợn mắt. Trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh. Có điều hắn chẳng thể nói gì!
La Lam đột nhiên quay đầu nhìn thấy ảnh tử. Hắn vừa chạy vừa nhỏ giọng thì thầm:
- Không ngờ Hứa Hiển Sở vẫn còn trong hàng rào. Bản thể của hắn ở đâu? Nghe nói ảnh tử không sợ đạn, thì ra là thật.
Nhâm Tiểu Túc mặt không biểu tình nhìn bóng lưng to lớn béo mọng của La Lam, hắn yên lặng nhớ một khoản này trong lòng.
La Lam liếc mắt nhìn một nơi rồi rống to:
- Đến rồi, leo lên!
Nói xong, một đám người leo lên cầu thang loang lổ vết rỉ sét. Hơn 100 binh sĩ ở dưới đường cống ngầm tạo thành một rào chắn hỏa lực để ngăn vật thí nghiệm.
Bọn họ quỳ một chân dưới làn nước bẩn thay phiên nhau bắn. Hàng đầu tiên vừa bắn hết đạn thì tới hàng thứ hai xông lên, tạo thành một đường hỏa lực mới.
Chỉ có như thế mới có thể ngăn được ngần ấy vật thí nghiệm trong cống thoát nước. Dù vật thí nghiệm là sinh vật không sợ đạn nhưng cũng chẳng dám tùy tiện xông tới làn mưa bom bão đạn dày đặc thế này!
Nhâm Tiểu Túc khống chế ảnh tử cưỡng ép xống qua. Trên người trúng đạn đau tới mức khiến hắn xém ngất. Lúc này, ảnh tử không cần cản đường nữa. Nhâm Tiểu Túc để ảnh tử cõng hắn và Dương Tiểu Cận trên vai.
Nhâm Tiểu Túc biết, Dương Tiểu Cận cũng chẳng cầm cự được nữa. Vừa rồi nàng chạy một đường đều dựa vào ý chí cả.
Một đám người thay phiên nhau bò lên mặt đất. Vật thí nghiệm không cách nào vượt qua sự tấn công của binh sĩ Khánh thị. Thế nhưng theo bước từng người leo lên, hỏa lực bên dưới hàng rào cũng dần yếu đi.
Đến khi hàng người cuối cùng, họ phải ở lại cống ngầm, vì không còn ai thay họ ngăn vật thí nghiệm nữa.
Vật thí nghiệm phát hiện hỏa lực ngày càng yếu thì bắt đầu rục rịch muốn xông lên!
La Lam rống to trên miệng giếng:
- Mau leo lên.
Lúc này năm binh sĩ còn lại trong miệng cống cầm lựu đạn trong tay, cười nói:
- Ông chủ, không kịp rồi. Ngài chạy đi, uống thêm nhiều rượu thay chúng ta.
- Ít nói nhảm, có phải các người muốn ta uống tới chết không.
La Lam mắng to.
Nói xong hắn tính chui lại vào giếng lại bị Đường Chu gắt gao kéo lại:
- Ông chủ, ngài quay xuống đó thì chết chắc!
- Chết có gì mà sợ, muốn chết thì cùng chết!
La Lam hùng hổ nói:
- Cmn, ngươi buông lão tử ra.
Vào lúc này, ảnh tử thả hai người Nhâm Tiểu Túc xuống. Lần nữa nhảy xuống cống thoát nước, chỉ thấy bóng lưng màu đen cầm hắc đao đứng chắn trước người năm binh sĩ. Đối diện ảnh tử là vật thí nghiệm đang mãnh liệt công kích.
Ảnh tử quay đầu vẫy vẫy tay với năm binh sĩ: Các người đi đi.
Binh sĩ Khánh thị hai mặt nhìn nhau. Họ không ngờ lại có chuyện này. Mọi người thấp giọng cảm ơn rồi luống cuống tay chân leo lên. Trong chớp mắt, ảnh tử bị vật thí nghiệm bao phủ!
Đám vật thí nghiệm đó chẳng khác nào nhền nhện bò lên người ảnh tử. Dù ảnh tử có tố chất thân thể cực kỳ cường hãn cũng không cách nào phản kháng.
Nhâm Tiểu Túc hung ác nói:
- Cho nổ chúng.
La Lam sững sờ:
- Ảnh tử của Hứa Hiển Sở vẫn còn ở dưới.
La Lam do dự nhưng Dương Tiểu Cận thì không. Nàng biết Nhâm Tiểu Túc nói thế là có nguyên nhân. Đến cùng là nguyên nhân gì thì Dương Tiểu Cận không lo lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.