Chương 280: Gặp Lại Hồ Thuyết
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Nhâm Tiểu Túc quay về ghế lái, tiếp tục tìm kiếm tiệm vàng. Đương nhiên cũng không phải vì tiền, Nhâm Tiểu Túc còn có một kế hoạch sâu xa khác nữa.
Lần này Nhâm Tiểu Túc tới tiệm vàng đổi tiền rất thuần thục, hắn yêu cầu đổi vàng thành tiền mặt. Nhưng tiệm vàng còn tồn không nhiều. Mỗi tiệm Nhâm Tiểu Túc chỉ kiếm được chừng trên dưới 500.000 đồng tiền mặt của cả hai nhà Khánh thị và Dương thị.
Bất quá đã có thể đổi tiền mặt lại đạt được cảm tạ tệ, còn trợ giúp cho cư dân khó khăn trong chiến tranh thì đúng là một mũi tên trúng 3 con nhạn. Chuyện tốt như thế cớ sao không làm?
Chờ tới khi Nhâm Tiểu Túc rời khỏi tiệm vàng thứ 10. Cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ hoàn thành. Ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cơ sở.”
Nhâm Tiểu Túc thoáng có chút thất vọng. Hắn vốn muốn lấy đồ phổ cấp hoàn mỹ dùng cho Trần Vô Địch. Dù sao đệ tử nhà hắn có một thân kỹ năng siêu phàm, thoạt nhìn rất trâu bò đó nha…
Đáng tiếc, đồ phổ cơ sở mà dùng trên người Trần Vô Địch thì chẳng còn ý nghĩa gì. Đồ đệ này của hắn, trừ năng lực siêu phàm ra thì chẳng còn cái gì xuất chúng nữa…
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nhâm Tiểu Túc kiểm kê lại tiền mặt hắn đang có, tổng cộng có chừng 5.410.000 đồng. Một chồng tiền mặt được đặt trong không gian khiến Nhâm Tiểu Túc nhìn mà có phần chói mắt, phảng phất như mấy sấp tiền đó phát sáng vậy…
Trước kia hắn chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
- Đi, Vô Địch, chúng ta đi ăn cơm.
Nhâm Tiểu Túc hào tình vạn trượng:
- Ăn hết mình đi, sư phụ mời khách. Những người khác không bị thương cũng đi cùng, người nào bị thương thì chịu khó ở trong xe. Chúng ta ăn xong sẽ mua về cho các người.
Lúc này muốn tìm nhà hàng không dễ. May mắn họ tìm được một cửa hàng, Nhâm Tiểu Túc vừa vào, nhìn menu liền nói:
- Trừ cái này, cái này, cái này, còn lại mang hết lên đây!
Trần Vô Địch ưu sầu nói:
- Sư phụ, não ngươi bệnh nặng hơn rồi hả?
Vào lúc này, cung điện bỗng nhiên thông báo:
- Kiểm tra đo lường tiền tài của ký chủ. Ký chủ có muốn mở rộng không gian thu nạp không?
Nhâm Tiểu Túc không khỏi ê răng. Cung điện này rất biết tận dụng mọi thứ a. Vẫn là câu nói kia, tiền cũng là để dùng. Bây giờ hắn có nhiều tiền như thế mà chẳng có chỗ dùng. Chẳng phải bây giờ để mở rộng không gian là tiện nhất ư?
Hiện tại không gian thu nạp của Nhâm Tiểu Túc mới có 15 mét vuông. Đôi khi không đủ mang thêm đồ nữa.
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
“Giải tỏa!”
Chỉ thấy tiền trong không gian nhất thời mất hết phân nửa. Mà không gian nhanh chóng bành trướng. Nhâm Tiểu Túc đau lòng nói:
“Lần này ngươi giải tỏa mấy cấp?
Vừa rồi hắn tính nói đừng mở rộng quá nhiều. Kết quả lúc nói đã muộn! Nhâm Tiểu Túc thật hoài nghi, cung điện cố tình thao tác nhanh như thế vì không để hắn sửa lời!
Cung điện đáp:
“Mở rộng 240 mét vuông cộng với không gian vốn có. Tổng cộng là 255 mét vuông. Hao tổn 4.800.000 đồng.”
16 mét vuông = 320.000 đồng.
32 mét vuông =640.000 đồng.
64 mét vuông = 1.280.000 đồng.
128 mét vuông =2.560.000 đồng.
Tổng cộng bốn cấp.
Trong tay Nhâm Tiểu Túc chỉ còn 610.000 đồng mà thôi.
Lúc này, cung điện tiếp tục phát ra thông báo:
“Có muốn giải tỏa chức năng bảo quản chân không* của không gian không? Chi phí là 200.000 đồng để chia cách khu vực tổng thành khu vực chân không riêng.”
*Phương pháp hút chân không để bảo quản thực phẩm.
Mặt Nhâm Tiểu Túc đen đi mấy phần:
“Ha ha, giải tỏa.”
“Có giải tỏa công năng giao trồng thực vật không? Có thể…
“Giải tỏa giải tỏa giải tỏa!”
Nhâm Tiểu Túc nổi giận:
“Ngươi đó, thấy tiền là tiêu? Hạng mục của ngươi quá nhiều rồi!”
Lúc này Nhâm Tiểu Túc phát hiện bản thân chỉ còn lại 10.000 đồng. Khu vực gieo trồng gì đó lại tốn hết 400.000 đồng?!
Treo giò ở phút 59 thế này là cùng!
Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc im lặng ngồi trên bàn ăn. Sắc mặt hắn một hồi xanh một hồi đỏ thì hỏi:
- Sư phụ, người không thoải mái à?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trần Vô Địch lại quay đầu nhìn ông chủ cửa hàng:
- Ông chủ, vừa rồi ta gọi món là đùa giỡn thôi. Ngươi đừng để ý, đem cho chúng ta mỗi người một chén cơm trắng là được.
Trần Vô Địch:
- ???
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc không thật sự keo kiệt như thế. Cuối cùng hắn vẫn kêu thêm vài món ăn.
Có điều khi ăn được một nửa thì người của đội trật tự bỗng đẩy cửa tiến vào, cao giọng nói:
- Xe tải quân dụng ngoài cửa là của ai. Có người báo các ngươi đổi một số lượng lớn vàng. Hơn nữa còn tàng trữ vàng đã bị oxy hóa. Lai lịch số vàng đó của các ngươi là bất chính.
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ trong lòng, cái gì tới sẽ tới. Hắn giơ chứng nhận Tổ điều tra đặc biệt lên, nói với người của đội trật tự:
- Qua đây.
Người của đội trật tự choáng váng. Sao lại động tới ôn thần của Tổ điều tra đặc biệt rồi?!
Ba người của Tổ điều tra đặc biệt run sợ đi tới:
- Ngài đừng để ý a. Đều là hiểu lầm…
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn cơm vừa nói:
- Đội trật tự của các người quản rộng ghê nhỉ. Có phải muốn ăn chặn vàng của ta không?
Người của đội trật tự càng sợ. Họ tới đây đúng là muốn cướp vàng. Thời điểm chủ tiệm vàng khai báo có nói, thiếu niên kia chắc chắn còn vàng.
Có điều ba người họ không ngờ lại đụng phải thiết bản Tổ điều tra đặc biệt a.
Bất quá người của đội trật tự vẫn cười làm lành giải thích:
- Chúng ta không có ý như vậy. Ngài đừng hiểu lầm.
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Về sau việc này các người không cần quản nữa. Để người của Tổ điều tra đặc biệt quản.
- Tổ điều tra đặc biệt quản?
Người của tổ trật tự bối rối.
- Đúng, về sau các ngươi không cần quản nữa. Tổ điều tra đặc biệt chúng ta muốn xen vào. Tất cả những chuyện đội trật tự quản, Tổ điều tra đặc biệt sẽ tiếp nhận!
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Về nói lại như thế với thủ trưởng của các ngươi.
Ba người nọ nhanh chóng xoay người rời đi. Đây chính là đại sự rồi, Tổ điều tra đặc biệt muốn đoạt quyền a!
…
Hồ Thuyết đen mặt ngồi xuống đối diện Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhìn bộ dáng an nhàn của Nhâm Tiểu Túc thì tức tới nín thở:
- Ta vừa về hàng rào thì nhận được tin Tổ điều tra đặc biệt muốn tiếp quả đội trật tự?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Mở rộng nghiệp vụ, mở rộng nghiệp vụ thôi!
- Ngươi là muốn tìm ta sao?
Hồ Thuyết tức giận nói:
- Tìm ta làm gì? Ngươi còn có tâm tình ăn cơm trong hàng rào. Ngươi có biết cái tên Lý Thanh Chính cùng đội với ngươi đã bị binh sĩ bí mật bắt giữ đưa về hàng rào không?
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì im lặng một hồi:
- Khi nào tới hàng rào? Đi tới đâu? Tình huống bên đó thế nào?
- Lý thị điên rồi….
Hồ Thuyết thở dài nói tiếp:
- Tám phần mười người của binh sĩ thần bí bị người máy nano khống chế. Năng lực tác chiến của họ cực kỳ mạnh. Một đám binh sĩ sĩ vừa gia nhập đầu tuyến Thắng Sơn thì binh sĩ của Dương thị lập tức bị bức cho lùi binh. Đám quân sĩ này sẽ không sợ hãi cũng không sợ chết.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Còn có thể dùng người máy nano như vậy?
Lần này Nhâm Tiểu Túc tới tiệm vàng đổi tiền rất thuần thục, hắn yêu cầu đổi vàng thành tiền mặt. Nhưng tiệm vàng còn tồn không nhiều. Mỗi tiệm Nhâm Tiểu Túc chỉ kiếm được chừng trên dưới 500.000 đồng tiền mặt của cả hai nhà Khánh thị và Dương thị.
Bất quá đã có thể đổi tiền mặt lại đạt được cảm tạ tệ, còn trợ giúp cho cư dân khó khăn trong chiến tranh thì đúng là một mũi tên trúng 3 con nhạn. Chuyện tốt như thế cớ sao không làm?
Chờ tới khi Nhâm Tiểu Túc rời khỏi tiệm vàng thứ 10. Cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ hoàn thành. Ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cơ sở.”
Nhâm Tiểu Túc thoáng có chút thất vọng. Hắn vốn muốn lấy đồ phổ cấp hoàn mỹ dùng cho Trần Vô Địch. Dù sao đệ tử nhà hắn có một thân kỹ năng siêu phàm, thoạt nhìn rất trâu bò đó nha…
Đáng tiếc, đồ phổ cơ sở mà dùng trên người Trần Vô Địch thì chẳng còn ý nghĩa gì. Đồ đệ này của hắn, trừ năng lực siêu phàm ra thì chẳng còn cái gì xuất chúng nữa…
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nhâm Tiểu Túc kiểm kê lại tiền mặt hắn đang có, tổng cộng có chừng 5.410.000 đồng. Một chồng tiền mặt được đặt trong không gian khiến Nhâm Tiểu Túc nhìn mà có phần chói mắt, phảng phất như mấy sấp tiền đó phát sáng vậy…
Trước kia hắn chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
- Đi, Vô Địch, chúng ta đi ăn cơm.
Nhâm Tiểu Túc hào tình vạn trượng:
- Ăn hết mình đi, sư phụ mời khách. Những người khác không bị thương cũng đi cùng, người nào bị thương thì chịu khó ở trong xe. Chúng ta ăn xong sẽ mua về cho các người.
Lúc này muốn tìm nhà hàng không dễ. May mắn họ tìm được một cửa hàng, Nhâm Tiểu Túc vừa vào, nhìn menu liền nói:
- Trừ cái này, cái này, cái này, còn lại mang hết lên đây!
Trần Vô Địch ưu sầu nói:
- Sư phụ, não ngươi bệnh nặng hơn rồi hả?
Vào lúc này, cung điện bỗng nhiên thông báo:
- Kiểm tra đo lường tiền tài của ký chủ. Ký chủ có muốn mở rộng không gian thu nạp không?
Nhâm Tiểu Túc không khỏi ê răng. Cung điện này rất biết tận dụng mọi thứ a. Vẫn là câu nói kia, tiền cũng là để dùng. Bây giờ hắn có nhiều tiền như thế mà chẳng có chỗ dùng. Chẳng phải bây giờ để mở rộng không gian là tiện nhất ư?
Hiện tại không gian thu nạp của Nhâm Tiểu Túc mới có 15 mét vuông. Đôi khi không đủ mang thêm đồ nữa.
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
“Giải tỏa!”
Chỉ thấy tiền trong không gian nhất thời mất hết phân nửa. Mà không gian nhanh chóng bành trướng. Nhâm Tiểu Túc đau lòng nói:
“Lần này ngươi giải tỏa mấy cấp?
Vừa rồi hắn tính nói đừng mở rộng quá nhiều. Kết quả lúc nói đã muộn! Nhâm Tiểu Túc thật hoài nghi, cung điện cố tình thao tác nhanh như thế vì không để hắn sửa lời!
Cung điện đáp:
“Mở rộng 240 mét vuông cộng với không gian vốn có. Tổng cộng là 255 mét vuông. Hao tổn 4.800.000 đồng.”
16 mét vuông = 320.000 đồng.
32 mét vuông =640.000 đồng.
64 mét vuông = 1.280.000 đồng.
128 mét vuông =2.560.000 đồng.
Tổng cộng bốn cấp.
Trong tay Nhâm Tiểu Túc chỉ còn 610.000 đồng mà thôi.
Lúc này, cung điện tiếp tục phát ra thông báo:
“Có muốn giải tỏa chức năng bảo quản chân không* của không gian không? Chi phí là 200.000 đồng để chia cách khu vực tổng thành khu vực chân không riêng.”
*Phương pháp hút chân không để bảo quản thực phẩm.
Mặt Nhâm Tiểu Túc đen đi mấy phần:
“Ha ha, giải tỏa.”
“Có giải tỏa công năng giao trồng thực vật không? Có thể…
“Giải tỏa giải tỏa giải tỏa!”
Nhâm Tiểu Túc nổi giận:
“Ngươi đó, thấy tiền là tiêu? Hạng mục của ngươi quá nhiều rồi!”
Lúc này Nhâm Tiểu Túc phát hiện bản thân chỉ còn lại 10.000 đồng. Khu vực gieo trồng gì đó lại tốn hết 400.000 đồng?!
Treo giò ở phút 59 thế này là cùng!
Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc im lặng ngồi trên bàn ăn. Sắc mặt hắn một hồi xanh một hồi đỏ thì hỏi:
- Sư phụ, người không thoải mái à?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trần Vô Địch lại quay đầu nhìn ông chủ cửa hàng:
- Ông chủ, vừa rồi ta gọi món là đùa giỡn thôi. Ngươi đừng để ý, đem cho chúng ta mỗi người một chén cơm trắng là được.
Trần Vô Địch:
- ???
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc không thật sự keo kiệt như thế. Cuối cùng hắn vẫn kêu thêm vài món ăn.
Có điều khi ăn được một nửa thì người của đội trật tự bỗng đẩy cửa tiến vào, cao giọng nói:
- Xe tải quân dụng ngoài cửa là của ai. Có người báo các ngươi đổi một số lượng lớn vàng. Hơn nữa còn tàng trữ vàng đã bị oxy hóa. Lai lịch số vàng đó của các ngươi là bất chính.
Nhâm Tiểu Túc thầm nhủ trong lòng, cái gì tới sẽ tới. Hắn giơ chứng nhận Tổ điều tra đặc biệt lên, nói với người của đội trật tự:
- Qua đây.
Người của đội trật tự choáng váng. Sao lại động tới ôn thần của Tổ điều tra đặc biệt rồi?!
Ba người của Tổ điều tra đặc biệt run sợ đi tới:
- Ngài đừng để ý a. Đều là hiểu lầm…
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn cơm vừa nói:
- Đội trật tự của các người quản rộng ghê nhỉ. Có phải muốn ăn chặn vàng của ta không?
Người của đội trật tự càng sợ. Họ tới đây đúng là muốn cướp vàng. Thời điểm chủ tiệm vàng khai báo có nói, thiếu niên kia chắc chắn còn vàng.
Có điều ba người họ không ngờ lại đụng phải thiết bản Tổ điều tra đặc biệt a.
Bất quá người của đội trật tự vẫn cười làm lành giải thích:
- Chúng ta không có ý như vậy. Ngài đừng hiểu lầm.
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Về sau việc này các người không cần quản nữa. Để người của Tổ điều tra đặc biệt quản.
- Tổ điều tra đặc biệt quản?
Người của tổ trật tự bối rối.
- Đúng, về sau các ngươi không cần quản nữa. Tổ điều tra đặc biệt chúng ta muốn xen vào. Tất cả những chuyện đội trật tự quản, Tổ điều tra đặc biệt sẽ tiếp nhận!
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Về nói lại như thế với thủ trưởng của các ngươi.
Ba người nọ nhanh chóng xoay người rời đi. Đây chính là đại sự rồi, Tổ điều tra đặc biệt muốn đoạt quyền a!
…
Hồ Thuyết đen mặt ngồi xuống đối diện Nhâm Tiểu Túc. Hắn nhìn bộ dáng an nhàn của Nhâm Tiểu Túc thì tức tới nín thở:
- Ta vừa về hàng rào thì nhận được tin Tổ điều tra đặc biệt muốn tiếp quả đội trật tự?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Mở rộng nghiệp vụ, mở rộng nghiệp vụ thôi!
- Ngươi là muốn tìm ta sao?
Hồ Thuyết tức giận nói:
- Tìm ta làm gì? Ngươi còn có tâm tình ăn cơm trong hàng rào. Ngươi có biết cái tên Lý Thanh Chính cùng đội với ngươi đã bị binh sĩ bí mật bắt giữ đưa về hàng rào không?
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì im lặng một hồi:
- Khi nào tới hàng rào? Đi tới đâu? Tình huống bên đó thế nào?
- Lý thị điên rồi….
Hồ Thuyết thở dài nói tiếp:
- Tám phần mười người của binh sĩ thần bí bị người máy nano khống chế. Năng lực tác chiến của họ cực kỳ mạnh. Một đám binh sĩ sĩ vừa gia nhập đầu tuyến Thắng Sơn thì binh sĩ của Dương thị lập tức bị bức cho lùi binh. Đám quân sĩ này sẽ không sợ hãi cũng không sợ chết.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Còn có thể dùng người máy nano như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.