Chương 26: Giữ Lớn Hay Giữ Nhỏ?
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Mới sáng sớm Nhâm Tiểu Túc đã mở cửa phòng khám. Hắn nhìn cảnh vật xung quanh, chắc là do ở trong thị trấn nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy không khí sớm mai trong lòng tươi mát thế này.
Sau cuộc tai biến khi, thế giới bị bao phủ bởi một lớp bụi kỳ quá. Trương Cảnh Lâm tiên sinh ở học đường nói, tai biến tạo ra một lượng bụi lớn trên bầu trời. Lớp bụi này không chỉ cản trở sự quang hợp của cây cối còn khiến mặt đất trở nên rét lạnh hơn, thường xuyên có mưa axit.
Thẳng tới vài chục năm gần đây tình hình mới dần trở nên tốt đẹp hơn. Phần lớn thời gian trong năm đã có thể thấy được mặt trời.
Đối diện phòng khám của Nhâm Tiểu Túc là cửa hàng tạp hóa, hắn vừa mở cửa đã thấy lão vương cầm khoai lang nướng chín:
- Tiểu Túc, ăn khoai lang nè!
Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm thán, trước đó hắn muốn được lão Vương cho cho hắn một bộ kim khâu cũng khó chứ đừng nói một cây kim. Căn bản là chuyện không thể xảy ra.
Mà bây giờ, người keo kiệt như lão lại chủ động mời hắn ăn khoai lang…
Nhâm Tiểu Túc thấy bộ dáng Vương Phú Quý vui sướng hớn hở thì cũng có qua có lại, hắn chậc chậc miệng mấy cái:
- Ta không có gì đáp lễ. Thuốc tê có không ít, nếu không ta đưa ngươi một ít thuốc tê nhé?
- Một liều thuốc tê?
Sắc mặt Vương Phú Quý nhất thời đen kịt, hắn nói:
- Mấy ngày nay ngươi không ra ngoài hái thảo dược, thuốc của ngươi còn không…
- Còn chứ, thuốc tiêu viêm, thuốc tê, thuốc trị ho, tan đờm đều có.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm đáp.
- Ta nói là thứ thuốc có màu đen kia kìa?
Lão Vương có chút xấu hổ.
- Không phải ngươi vừa mới mua một lọ à.
Nhâm Tiểu Túc biết còn ráng hỏi.
- Ta đưa cho quý nhân trong hàng rào. Ngươi đừng có giả bộ, không có ta tiến cử, ngươi làm sao được vào ở nơi này?
Vương Phú Quý phàn nàn:
- Nói thật, ngay từ đầu ta là tặng cho Trần Hải Đông, cũng chẳng biết vì sao lại rơi vào tay ông chủ La…
Lúc này Vương Phú Quý nghĩ mãi cũng không biết vì sao hắc dược lại được chuyển tới quý nhân, càng không biết số thuốc đó đủ cho ông chủ La dùng mấy lần…
- Được.
Nhâm Tiểu Túc lấy hai bình sứ nhỏ ra. Hôm qua vì Nhan Lục Nguyên sốt nên hắn đối một ít hắc dược, hiện giờ còn thừa hai lọ:
- 1200 đồng, một phân cũng không thiếu.
- Ta mua này là để đưa vào bên trong hàng rào.
Vương Phú Quá trừng mắt:
- Ngươi còn mặt dày thu nhiều tiền như vậy?
- Có lấy không?
Nhâm Tiểu Túc nói xong còn tính bỏ hắc dược vào lại trong túi quần.
Kết quả Vương Phú Quý không chút do dự, quyết đoán kéo tay Nhâm Tiểu Túc. Một tay giao tiền một tay giao hàng, cuối cùng Vương Phú Quý vẫn nói hai tiếng cảm ơn!
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Phú Quý, +1!”
Ồ, Nhâm Tiểu Túc tự nhủ trong lòng, lão Vương này thật có ý tứ, hai tiếng cảm ơn đem về cho hắn hai cảm tạ tệ!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc có chút đáng tiếc, cảm tạ thế của hắn sao càng dùng càng ít, bây giờ chỉ còn lại bốn tệ…
Bất quá cân nhắc lợi hại xong, Nhâm Tiểu Túc muốn để Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ trải qua cuộc sống thật tốt trong thị trấn thì không thể không móc nối quan hệ với người trong hàng rào.
Hơn nữa hắc dược hắn đâu có cho không, có gì không làm.
Nghĩ tới đây Nhâm Tiểu Túc cảm thán, hiện giờ hắn chỉ có thân phận bác sĩ của phòng khám là lấy ra xài được, không biết có thể dùng để đổi điểm cảm tạ không.
Hiện tại việc cấp bách nhất Nhâm Tiểu Túc phải làm là ra ngoài hái thuốc. Hắn là người cẩn thận, bộ dáng vẫn y như không, không thể khiến người khác ngoài nghi.
Bằng không vừa nhắc tới hắn, người ta đã nói: Ê ê ê, năng lực siêu nhiên có thể tạo ra một tòa băng sơn, ê ê ê thể lực có thể chém đôi núi, năng lực của Nhâm Tiểu Túc… là chế tạo thuốc “kia kia”, quá mức xấu hổ.
Cuối cùng khi ra ngoài, Nhâm Tiểu Túc không nhịn được mà nhìn đi tới nơi hắn chôn súng nhìn một cái, xác định không ai đụng vào mới an tâm. Đây là vật bảo mệnh của hắn, ngàn vạn lần không thể có sai sót gì.
Dù hiện tại hắn lấy được 4.5 điểm lực lượng và 4.1 điểm nhanh nhẹn nhưng cuối cùng cũng chẳng bằng người có súng.
Nhâm Tiểu Túc vác vỏ trúc trên lưng quay về phòng khám. Lúc này hắn thấy Tiểu Ngọc Tỷ đang khó xử nhìn một đôi vợ chồng tới xem bệnh.
Tiểu Ngọc Tỷ thấy Nhâm Tiểu Túc quay về thì nhìn hắn cầu cứu:
- Tiểu Tục, nhanh tới xem bệnh cho bệnh nhân.
Nhâm Tiểu Túc ném giỏ trúc xuống đất hỏi:
- Nhị vị bị thương ở đâu? Ta nói cho nhị vị biết, tới chỗ của chúng ta là hợp lý quá rồi…
- Vậy thì tốt quá.
Người đàn ông lên tiếng:
- Chúng tôi không bị thương, chỉ là vợ ta có bầu bốn tháng. Sáng nay chẳng biết sao bụng có chút đau, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tới để bác sĩ khám một chút.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì hóa đá. Tuy hiện tại hắn mở phòng khám nhưng hắn đâu biết xem bệnh!
Hiện giờ không phân nam khoa hay phụ khoa, lưu dân trong thị trấn có quan niệm, bị cái gì tới phòng khám đều được.
Làm khó Nhâm Tiểu Túc là vừa rồi hắn còn tự tâng bốc mình, đối mặt với ánh mắt chờ mong của hai vợ chồng. Nhâm Tiểu Túc mà bảo mình không biết xem thì chẳng khác nào tự vả mặt mình?
Nhâm Tiểu Túc nỗ lực nhớ tới những gì Trương tiên sinh nói. Còn có chỗ sách hắn từng xem qua nữa, Nhâm Tiểu Túc muốn tìm cách trả lời cho tốt. Bác sĩ sản khoa sẽ nói gì với sản phụ và người nhà?
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một chút.
- Cứu lớn hay cứu nhỏ?
- Hai vợ chồng:
- ???
Người đàn ông giận tím mặt:
- Ngươi là thầy thuốc giả hả. Vợ của ta chỉ bị đau bụng thôi. Ngươi nói giữ lớn giữ nhỏ là sao? Vấn đề là con ta mới chỉ bốn tháng, giữ nhỏ là giữ cái quái gì?!
Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, hình như không sai nha…
Bây giờ tới lượt Nhâm Tiểu Túc giận dữ:
- Nhị vị, thật xin lỗi, vừa rồi là ta không đúng. Ta nói thật ta không giỏi sản khoa. Ta cũng không muốn lừa hai người làm gì. Ta không giống tên thầy thuốc lúc trước. Kỳ thật gã ta là giang hồ bịp bợm đó.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục:
- Ta đề nghị các ngươi nên tới lớp học của Trương tiên sinh mượn sách coi, cho đại tỷ ăn uống thứ gì tốt một chút. Sau đó có thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ hay không phải em ý trời. Ta không muốn lừa tiền hai vị làm gì. Hơn nữa hai vị cũng đừng dùng loạn thuốc của người khác. Ta biết lúc mang thai không thể uống thuốc, uống thuốc sẽ tăng khả năng đứa nhỏ bị dị dạng, không tin các vị cứ tới hỏi Trương tiên sinh.
Hai vợ chồng nhìn nhau, họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại nói thế. Người đàn ông nghĩ nửa ngày mới trả lời:
- Ta cảm thấy ngươi có kiến thức hơn bác sĩ cũ, lần trước ta sinh bệnh gã sợ ta không mua thuốc, kết quả uống thuốc của hắn xong cũng không thấy tốt hơn, toàn ta tự chịu đựng.
Vị đại tỷ có thai kia đứng dậy cười nói:
- Cám ơn ngươi nha, bác sĩ.
“Điểm cảm tạ tới từ Tần Giai Giai, +1!”
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, lần này hắn gần như không làm gì cả cũng thu được điểm cảm tạ.
Sau cuộc tai biến khi, thế giới bị bao phủ bởi một lớp bụi kỳ quá. Trương Cảnh Lâm tiên sinh ở học đường nói, tai biến tạo ra một lượng bụi lớn trên bầu trời. Lớp bụi này không chỉ cản trở sự quang hợp của cây cối còn khiến mặt đất trở nên rét lạnh hơn, thường xuyên có mưa axit.
Thẳng tới vài chục năm gần đây tình hình mới dần trở nên tốt đẹp hơn. Phần lớn thời gian trong năm đã có thể thấy được mặt trời.
Đối diện phòng khám của Nhâm Tiểu Túc là cửa hàng tạp hóa, hắn vừa mở cửa đã thấy lão vương cầm khoai lang nướng chín:
- Tiểu Túc, ăn khoai lang nè!
Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm thán, trước đó hắn muốn được lão Vương cho cho hắn một bộ kim khâu cũng khó chứ đừng nói một cây kim. Căn bản là chuyện không thể xảy ra.
Mà bây giờ, người keo kiệt như lão lại chủ động mời hắn ăn khoai lang…
Nhâm Tiểu Túc thấy bộ dáng Vương Phú Quý vui sướng hớn hở thì cũng có qua có lại, hắn chậc chậc miệng mấy cái:
- Ta không có gì đáp lễ. Thuốc tê có không ít, nếu không ta đưa ngươi một ít thuốc tê nhé?
- Một liều thuốc tê?
Sắc mặt Vương Phú Quý nhất thời đen kịt, hắn nói:
- Mấy ngày nay ngươi không ra ngoài hái thảo dược, thuốc của ngươi còn không…
- Còn chứ, thuốc tiêu viêm, thuốc tê, thuốc trị ho, tan đờm đều có.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm đáp.
- Ta nói là thứ thuốc có màu đen kia kìa?
Lão Vương có chút xấu hổ.
- Không phải ngươi vừa mới mua một lọ à.
Nhâm Tiểu Túc biết còn ráng hỏi.
- Ta đưa cho quý nhân trong hàng rào. Ngươi đừng có giả bộ, không có ta tiến cử, ngươi làm sao được vào ở nơi này?
Vương Phú Quý phàn nàn:
- Nói thật, ngay từ đầu ta là tặng cho Trần Hải Đông, cũng chẳng biết vì sao lại rơi vào tay ông chủ La…
Lúc này Vương Phú Quý nghĩ mãi cũng không biết vì sao hắc dược lại được chuyển tới quý nhân, càng không biết số thuốc đó đủ cho ông chủ La dùng mấy lần…
- Được.
Nhâm Tiểu Túc lấy hai bình sứ nhỏ ra. Hôm qua vì Nhan Lục Nguyên sốt nên hắn đối một ít hắc dược, hiện giờ còn thừa hai lọ:
- 1200 đồng, một phân cũng không thiếu.
- Ta mua này là để đưa vào bên trong hàng rào.
Vương Phú Quá trừng mắt:
- Ngươi còn mặt dày thu nhiều tiền như vậy?
- Có lấy không?
Nhâm Tiểu Túc nói xong còn tính bỏ hắc dược vào lại trong túi quần.
Kết quả Vương Phú Quý không chút do dự, quyết đoán kéo tay Nhâm Tiểu Túc. Một tay giao tiền một tay giao hàng, cuối cùng Vương Phú Quý vẫn nói hai tiếng cảm ơn!
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Phú Quý, +1!”
Ồ, Nhâm Tiểu Túc tự nhủ trong lòng, lão Vương này thật có ý tứ, hai tiếng cảm ơn đem về cho hắn hai cảm tạ tệ!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc có chút đáng tiếc, cảm tạ thế của hắn sao càng dùng càng ít, bây giờ chỉ còn lại bốn tệ…
Bất quá cân nhắc lợi hại xong, Nhâm Tiểu Túc muốn để Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ trải qua cuộc sống thật tốt trong thị trấn thì không thể không móc nối quan hệ với người trong hàng rào.
Hơn nữa hắc dược hắn đâu có cho không, có gì không làm.
Nghĩ tới đây Nhâm Tiểu Túc cảm thán, hiện giờ hắn chỉ có thân phận bác sĩ của phòng khám là lấy ra xài được, không biết có thể dùng để đổi điểm cảm tạ không.
Hiện tại việc cấp bách nhất Nhâm Tiểu Túc phải làm là ra ngoài hái thuốc. Hắn là người cẩn thận, bộ dáng vẫn y như không, không thể khiến người khác ngoài nghi.
Bằng không vừa nhắc tới hắn, người ta đã nói: Ê ê ê, năng lực siêu nhiên có thể tạo ra một tòa băng sơn, ê ê ê thể lực có thể chém đôi núi, năng lực của Nhâm Tiểu Túc… là chế tạo thuốc “kia kia”, quá mức xấu hổ.
Cuối cùng khi ra ngoài, Nhâm Tiểu Túc không nhịn được mà nhìn đi tới nơi hắn chôn súng nhìn một cái, xác định không ai đụng vào mới an tâm. Đây là vật bảo mệnh của hắn, ngàn vạn lần không thể có sai sót gì.
Dù hiện tại hắn lấy được 4.5 điểm lực lượng và 4.1 điểm nhanh nhẹn nhưng cuối cùng cũng chẳng bằng người có súng.
Nhâm Tiểu Túc vác vỏ trúc trên lưng quay về phòng khám. Lúc này hắn thấy Tiểu Ngọc Tỷ đang khó xử nhìn một đôi vợ chồng tới xem bệnh.
Tiểu Ngọc Tỷ thấy Nhâm Tiểu Túc quay về thì nhìn hắn cầu cứu:
- Tiểu Tục, nhanh tới xem bệnh cho bệnh nhân.
Nhâm Tiểu Túc ném giỏ trúc xuống đất hỏi:
- Nhị vị bị thương ở đâu? Ta nói cho nhị vị biết, tới chỗ của chúng ta là hợp lý quá rồi…
- Vậy thì tốt quá.
Người đàn ông lên tiếng:
- Chúng tôi không bị thương, chỉ là vợ ta có bầu bốn tháng. Sáng nay chẳng biết sao bụng có chút đau, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tới để bác sĩ khám một chút.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì hóa đá. Tuy hiện tại hắn mở phòng khám nhưng hắn đâu biết xem bệnh!
Hiện giờ không phân nam khoa hay phụ khoa, lưu dân trong thị trấn có quan niệm, bị cái gì tới phòng khám đều được.
Làm khó Nhâm Tiểu Túc là vừa rồi hắn còn tự tâng bốc mình, đối mặt với ánh mắt chờ mong của hai vợ chồng. Nhâm Tiểu Túc mà bảo mình không biết xem thì chẳng khác nào tự vả mặt mình?
Nhâm Tiểu Túc nỗ lực nhớ tới những gì Trương tiên sinh nói. Còn có chỗ sách hắn từng xem qua nữa, Nhâm Tiểu Túc muốn tìm cách trả lời cho tốt. Bác sĩ sản khoa sẽ nói gì với sản phụ và người nhà?
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một chút.
- Cứu lớn hay cứu nhỏ?
- Hai vợ chồng:
- ???
Người đàn ông giận tím mặt:
- Ngươi là thầy thuốc giả hả. Vợ của ta chỉ bị đau bụng thôi. Ngươi nói giữ lớn giữ nhỏ là sao? Vấn đề là con ta mới chỉ bốn tháng, giữ nhỏ là giữ cái quái gì?!
Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, hình như không sai nha…
Bây giờ tới lượt Nhâm Tiểu Túc giận dữ:
- Nhị vị, thật xin lỗi, vừa rồi là ta không đúng. Ta nói thật ta không giỏi sản khoa. Ta cũng không muốn lừa hai người làm gì. Ta không giống tên thầy thuốc lúc trước. Kỳ thật gã ta là giang hồ bịp bợm đó.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục:
- Ta đề nghị các ngươi nên tới lớp học của Trương tiên sinh mượn sách coi, cho đại tỷ ăn uống thứ gì tốt một chút. Sau đó có thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ hay không phải em ý trời. Ta không muốn lừa tiền hai vị làm gì. Hơn nữa hai vị cũng đừng dùng loạn thuốc của người khác. Ta biết lúc mang thai không thể uống thuốc, uống thuốc sẽ tăng khả năng đứa nhỏ bị dị dạng, không tin các vị cứ tới hỏi Trương tiên sinh.
Hai vợ chồng nhìn nhau, họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại nói thế. Người đàn ông nghĩ nửa ngày mới trả lời:
- Ta cảm thấy ngươi có kiến thức hơn bác sĩ cũ, lần trước ta sinh bệnh gã sợ ta không mua thuốc, kết quả uống thuốc của hắn xong cũng không thấy tốt hơn, toàn ta tự chịu đựng.
Vị đại tỷ có thai kia đứng dậy cười nói:
- Cám ơn ngươi nha, bác sĩ.
“Điểm cảm tạ tới từ Tần Giai Giai, +1!”
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, lần này hắn gần như không làm gì cả cũng thu được điểm cảm tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.