Chương 247: Khánh Chẩn Đoạt Quyền
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Khánh Duẫn nhìn về phía Khánh Chẩn:
- Ta hy vọng người hiểu rõ một chút. Ta mới là chủ quan nơi này, ngươi có thể nói ý kiến nhưng trong bộ chỉ huy này, không chỉ có mình ngươi là thông minh.
Khánh Chẩn sửng sốt nhìn Khánh Duẫn:
- Ta không nói chỉ có một mình ta thông minh, La Lam cũng vậy a.
Lúc này, La Lam bị âm thanh kêu tên mình đánh thức. Hắn ngái ngủ hỏi:
- Gì? Ngươi nói gì?
Khánh Chẩn cười nói:
- Ta nói, trong bộ chỉ huy, trừ ta và ngươi, còn lại đều là kẻ ngu.
Trong thoáng chốc, La Lam ngồi thẳng người:
- Khánh Chẩn nói đúng!
Sắc mặt Khánh Duẫn thoáng cái trở nên vô cùng khó coi:
- Tự khoe khoang thông minh, chẳng phải ngươi chỉ là một tù nhân?
Khánh Duẫn vừa dứt lời, Khánh Chẩn đã cười nói với hắn:
- Nếu ngươi tiếp tục làm chủ quan ở đây thì Khánh thị coi như xong đời rồi. Từ giờ trở đi để ta tiếp quản quyền quản lý nơi đây. Bí thư Chu, ngươi quay về báo cho đám lão đầu tử, muốn nói chuyện gì thì đợi đánh giặc xong hãy nói.
Vừa dứt lời, sĩ quan phụ tá bên cạnh Khánh Duẫn bỗng nhiên móc súng lục bên hông ra nhắm vào đầu hắn, ngón tay bóp cò súng.
Tiếng súng vang lên trong lều cực kỳ chói tai. Quan quân xung quanh muốn kinh hô nhưng tiếng hô vừa ra tới đầu lưỡi thì bị nuốt trở lại.
Tâm phúc Khánh Duẫn lập tức rút súng phản kích, thế nhưng họ lại phát hiện trong doanh trướng có bốn năm người đồng loạt rút súng chỉ về phía họ.
Nhất thời, người trong lều vải câm như hến. Giờ khắc này, mọi người mới nhớ tới những chuyện về Khánh Chẩn!
Đây là người điên nhất trong Khánh thị!
Khánh Duẫn cẩn thận từng li từng tí, mỗi bước đi đều mong được đoàn chủ tịch yêu thích.
Có điều hắn không ngờ, Khánh Chẩn lại lật đổ ván bài của hắn.
Con hổ yên tĩnh của Khánh thị bây giờ đã về rừng.
Bí thư Chu sợ tới choáng váng đầu óc:
- Khánh Chẩn! Ngươi dám mưu sát chủ quan, ngươi dám cài người vào bên cạnh Khánh Duẫn!
Khánh Chẩn nhếch miệng cười:
- Bí thư Chu, khả năng cao bên người ngươi cũng có người của ta đấy.
Bí thư Chu bị dọa tới chạy vọt lên xe. Ngay cả tài xế hắn cũng chẳng dám dẫn theo mà tự mình mở khóa xe việt dã chạy đi.
- Như vậy thì thanh tịnh hơn nhiều.
La Lam duỗi lưng cười ha ha:
- Cuộc chiến này chúng ta đánh thế nào đây?
- Trước chỉnh đốn lại nội bộ đã.
Khánh Chẩn nói xong thì nhìn thoáng qua Sa Bàn:
- Thu gọn phòng tuyến, không cần phân tán binh lực tới núi Đại Bình. Tổ đội chịu trách nhiệm cho việc trinh sát tiếp tục làm nhiệm vụ phòng ngừa Lý thị và Dương thị đánh lén. Trong núi, vũ khí hạng nặng khó phát huy tác dụng lớn nhất. Đường đi của họ không tốt bằng chúng ta, thế nhưng phải cẩn thận chiến binh nano của hai nhà đó.
Khánh Chẩn tiếp tục phân pho:
- Tuy ta chưa từng đụng độ chiến binh nano, cũng chẳng biết họ có bộ dáng thế nào. Có điều chiến tranh ba nhà mà chúng ta lại không có công nghệ đó, Khánh thị rất dễ trở thành quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Nếu chúng ta lộ ra sơ hở trước, cuộc chiến này sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều. Vì thế, bây giờ chúng ta không xâm phạm lãnh thổ hai nhà kia, cũng đừng phạm sai lầm.
Bàn cờ này quá lớn, chỉ có kỳ thủ ít phạm sai lầm nhất mới có đủ năng lực để đi những bước cờ cuối cùng.
Nói xong, Khánh Chẩn nhìn về phía La Lam:
- Ngày mai ngươi qua bên Dương thị bàn điều kiện với họ, trước tiên chúng ta có thể hợp lực đánh Lý thị trước.
La Lam đồng ý, lại nghe Khánh Chẩn nói với tên còn lại:
- Ngươi tới Lý thị bàn điều kiện, bảo chúng ta có thể giúp họ tiêu diệt trận địa phòng ngự ở Bình Sơn của Dương thị. Nếu ngươi thành công, quay về ta sẽ xem như ngươi đã lập đại công.
Người này là tâm phúc của Khánh Duẫn, có điều Khánh Chẩn lại không giết hắn mà trao trách nhiệm này cho hắn.
Sau khi mọi người rời đi, La Lam hiếu kỳ hỏi nhỏ:
- Sao không cho ta đi Lý thị?
- Lý thị sắp loạn rồi.
Khánh Chẩn nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa nơi này có một tên điên, đi sẽ chết.
Bấy giờ, La Lam mới hiểu, thì ra từ đầu Khánh Chẩn đã cảm thấy không thể liên hợp được với Lý thị, để tâm phúc của Khánh Duẫn đi chẳng khác nào bảo hắn đi chết.
Khánh Chẩn nói:
- Với lai, e rằng lúc này hắn đã sợ thấu xương rồi. Những tổ đội tác chiến hắn dẫn đi đều là người của hắn, hẳn cũng là dòng chính Lý thị, để họ tới địa bàn Lý thị tự sanh tự diệt thôi.
Hai mắt La Lam sáng lên:
- Hay nha!
Bỗng nhiên Khánh Chẩn thở dài:
- Vừa rồi ta nói sai.
La Lam sửng sốt:
- Nói sai gì? Sai chỗ nào?
Khánh Chẩn nhìn La Lam:
- Kỳ thật người thông minh ở đây chỉ có mình ta thôi. Ngươi không tính…
La Lam:
- ???
Bấy giờ, Khánh Chẩn nhìn những sĩ quan khác:
- Đi thu gọn phòng tuyến đi. Sáng sớm ngày mai ta muốn nhìn thấy bản đồ mới.
Bỗng nhiên có người do dự:
- Một chi quân tinh nhuệ đã được phái tới địa bàn Lý thị. Kế hoạch của Khánh Duẫn là dựa vào tin tức gián điệp để chặn đánh Thần Cơ Doanh, Thần Cơ Doanh luôn hành động một mình, không liên thủ với những tổ đội khác. Vì thế Khánh Duẫn cảm thấy đó là cơ hội tốt để bóp chết Thần Cơ Doanh từ trong trứng nước.
Khánh Chẩn có chút sửng sốt:
Phái đi lúc nào, tới đâu?
- Xuất phát được một tuần rồi. Đích đến là đầu tuyến núi Phượng Nghi và Song Long.
Quan quân kia nói.
Khánh Chẩn hỏi:
- Báo tin cho họ về, bây giờ không phải lúc để đi nước cờ dư thừa đó.
Quan quân kia chần chờ hồi lâu:
- Sợ là đã không còn kịp.
…
Đám Nhâm Tiểu Túc đi bộ trong núi. Lúc này, vì nhiệt độ thấp mà tuyết đọng không tan, mọi người di chuyển cũng rất khó khăn, kết quả vừa đi được một ngày thì trời lại đổ tuyết.
Lý Thanh Chính hít hít mũi:
- Biết rõ có ngày hôm nay, lúc trước ta nên trốn đi cho rồi. Nguyên lai tử thành tư quân sẽ qua được ngày tốt. Ai ngờ bây giờ còn cực hơn… Thật hoài niệm thời gian ở còn ở trạm gác. Cuộc sống khi ấy có khác nào làm tiên đâu!
Một binh sĩ hiếu kỳ hỏi:
- Khi đó các người ở rất thoải mái hả? Sao chúng ta thảm muốn chết dị vậy?
Lý Thanh Chính nghe người khác hỏi thì lập tức ngậm miệng. Hắn không thể nói cho người khác biết, trạm gác bọn họ có thịt do đàn sói đem tới.
Tuyết rơi ngày càng lớn, Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn trời:
- Ở nơi hoang dã, tuyết rơi lớn thế này thì ít nhất cũng kéo dài một tuần lễ. Không thể đi tiếp được, nếu đi tiếp e rằng sẽ lạc đường.
Quan quân Thần Cơ Doanh phía trước quay đầu nói:
- Sợ cái gì, chúng ta có định vị GPS, không lạc đâu mà sợ! Hiện tại nghe theo ta, tiếp tục đi!
Doanh trưởng Lưu Thái Vũ của Thiết Nhị Doanh bị đạp một cước ngất đi xong lại bị sốt cao. Mọi người trong Thiết Nhị Doang cũng chẳng thể nói gì, chỉ có thể nghe lời quan quân Thần Cơ Doanh đi về phía trước.
Thân phận Nhâm Tiểu Túc khá đặc thù, người của Thần Cơ Doanh từng nói chuyện với hắn. Nếu làm lỡ quân cơ mọi người không chịu nổi. Bấy giờ, dù là người của tổ điều tra đặc biệt cũng không thể làm trái quân lệnh.
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc rất muốn nói hắn đang thanh tra việc buôn lậu, hiện tại chức vị Thần Cơ Doanh tiếp quản cũng có vấn đề lớn…
Có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc.
- Ta hy vọng người hiểu rõ một chút. Ta mới là chủ quan nơi này, ngươi có thể nói ý kiến nhưng trong bộ chỉ huy này, không chỉ có mình ngươi là thông minh.
Khánh Chẩn sửng sốt nhìn Khánh Duẫn:
- Ta không nói chỉ có một mình ta thông minh, La Lam cũng vậy a.
Lúc này, La Lam bị âm thanh kêu tên mình đánh thức. Hắn ngái ngủ hỏi:
- Gì? Ngươi nói gì?
Khánh Chẩn cười nói:
- Ta nói, trong bộ chỉ huy, trừ ta và ngươi, còn lại đều là kẻ ngu.
Trong thoáng chốc, La Lam ngồi thẳng người:
- Khánh Chẩn nói đúng!
Sắc mặt Khánh Duẫn thoáng cái trở nên vô cùng khó coi:
- Tự khoe khoang thông minh, chẳng phải ngươi chỉ là một tù nhân?
Khánh Duẫn vừa dứt lời, Khánh Chẩn đã cười nói với hắn:
- Nếu ngươi tiếp tục làm chủ quan ở đây thì Khánh thị coi như xong đời rồi. Từ giờ trở đi để ta tiếp quản quyền quản lý nơi đây. Bí thư Chu, ngươi quay về báo cho đám lão đầu tử, muốn nói chuyện gì thì đợi đánh giặc xong hãy nói.
Vừa dứt lời, sĩ quan phụ tá bên cạnh Khánh Duẫn bỗng nhiên móc súng lục bên hông ra nhắm vào đầu hắn, ngón tay bóp cò súng.
Tiếng súng vang lên trong lều cực kỳ chói tai. Quan quân xung quanh muốn kinh hô nhưng tiếng hô vừa ra tới đầu lưỡi thì bị nuốt trở lại.
Tâm phúc Khánh Duẫn lập tức rút súng phản kích, thế nhưng họ lại phát hiện trong doanh trướng có bốn năm người đồng loạt rút súng chỉ về phía họ.
Nhất thời, người trong lều vải câm như hến. Giờ khắc này, mọi người mới nhớ tới những chuyện về Khánh Chẩn!
Đây là người điên nhất trong Khánh thị!
Khánh Duẫn cẩn thận từng li từng tí, mỗi bước đi đều mong được đoàn chủ tịch yêu thích.
Có điều hắn không ngờ, Khánh Chẩn lại lật đổ ván bài của hắn.
Con hổ yên tĩnh của Khánh thị bây giờ đã về rừng.
Bí thư Chu sợ tới choáng váng đầu óc:
- Khánh Chẩn! Ngươi dám mưu sát chủ quan, ngươi dám cài người vào bên cạnh Khánh Duẫn!
Khánh Chẩn nhếch miệng cười:
- Bí thư Chu, khả năng cao bên người ngươi cũng có người của ta đấy.
Bí thư Chu bị dọa tới chạy vọt lên xe. Ngay cả tài xế hắn cũng chẳng dám dẫn theo mà tự mình mở khóa xe việt dã chạy đi.
- Như vậy thì thanh tịnh hơn nhiều.
La Lam duỗi lưng cười ha ha:
- Cuộc chiến này chúng ta đánh thế nào đây?
- Trước chỉnh đốn lại nội bộ đã.
Khánh Chẩn nói xong thì nhìn thoáng qua Sa Bàn:
- Thu gọn phòng tuyến, không cần phân tán binh lực tới núi Đại Bình. Tổ đội chịu trách nhiệm cho việc trinh sát tiếp tục làm nhiệm vụ phòng ngừa Lý thị và Dương thị đánh lén. Trong núi, vũ khí hạng nặng khó phát huy tác dụng lớn nhất. Đường đi của họ không tốt bằng chúng ta, thế nhưng phải cẩn thận chiến binh nano của hai nhà đó.
Khánh Chẩn tiếp tục phân pho:
- Tuy ta chưa từng đụng độ chiến binh nano, cũng chẳng biết họ có bộ dáng thế nào. Có điều chiến tranh ba nhà mà chúng ta lại không có công nghệ đó, Khánh thị rất dễ trở thành quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Nếu chúng ta lộ ra sơ hở trước, cuộc chiến này sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều. Vì thế, bây giờ chúng ta không xâm phạm lãnh thổ hai nhà kia, cũng đừng phạm sai lầm.
Bàn cờ này quá lớn, chỉ có kỳ thủ ít phạm sai lầm nhất mới có đủ năng lực để đi những bước cờ cuối cùng.
Nói xong, Khánh Chẩn nhìn về phía La Lam:
- Ngày mai ngươi qua bên Dương thị bàn điều kiện với họ, trước tiên chúng ta có thể hợp lực đánh Lý thị trước.
La Lam đồng ý, lại nghe Khánh Chẩn nói với tên còn lại:
- Ngươi tới Lý thị bàn điều kiện, bảo chúng ta có thể giúp họ tiêu diệt trận địa phòng ngự ở Bình Sơn của Dương thị. Nếu ngươi thành công, quay về ta sẽ xem như ngươi đã lập đại công.
Người này là tâm phúc của Khánh Duẫn, có điều Khánh Chẩn lại không giết hắn mà trao trách nhiệm này cho hắn.
Sau khi mọi người rời đi, La Lam hiếu kỳ hỏi nhỏ:
- Sao không cho ta đi Lý thị?
- Lý thị sắp loạn rồi.
Khánh Chẩn nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa nơi này có một tên điên, đi sẽ chết.
Bấy giờ, La Lam mới hiểu, thì ra từ đầu Khánh Chẩn đã cảm thấy không thể liên hợp được với Lý thị, để tâm phúc của Khánh Duẫn đi chẳng khác nào bảo hắn đi chết.
Khánh Chẩn nói:
- Với lai, e rằng lúc này hắn đã sợ thấu xương rồi. Những tổ đội tác chiến hắn dẫn đi đều là người của hắn, hẳn cũng là dòng chính Lý thị, để họ tới địa bàn Lý thị tự sanh tự diệt thôi.
Hai mắt La Lam sáng lên:
- Hay nha!
Bỗng nhiên Khánh Chẩn thở dài:
- Vừa rồi ta nói sai.
La Lam sửng sốt:
- Nói sai gì? Sai chỗ nào?
Khánh Chẩn nhìn La Lam:
- Kỳ thật người thông minh ở đây chỉ có mình ta thôi. Ngươi không tính…
La Lam:
- ???
Bấy giờ, Khánh Chẩn nhìn những sĩ quan khác:
- Đi thu gọn phòng tuyến đi. Sáng sớm ngày mai ta muốn nhìn thấy bản đồ mới.
Bỗng nhiên có người do dự:
- Một chi quân tinh nhuệ đã được phái tới địa bàn Lý thị. Kế hoạch của Khánh Duẫn là dựa vào tin tức gián điệp để chặn đánh Thần Cơ Doanh, Thần Cơ Doanh luôn hành động một mình, không liên thủ với những tổ đội khác. Vì thế Khánh Duẫn cảm thấy đó là cơ hội tốt để bóp chết Thần Cơ Doanh từ trong trứng nước.
Khánh Chẩn có chút sửng sốt:
Phái đi lúc nào, tới đâu?
- Xuất phát được một tuần rồi. Đích đến là đầu tuyến núi Phượng Nghi và Song Long.
Quan quân kia nói.
Khánh Chẩn hỏi:
- Báo tin cho họ về, bây giờ không phải lúc để đi nước cờ dư thừa đó.
Quan quân kia chần chờ hồi lâu:
- Sợ là đã không còn kịp.
…
Đám Nhâm Tiểu Túc đi bộ trong núi. Lúc này, vì nhiệt độ thấp mà tuyết đọng không tan, mọi người di chuyển cũng rất khó khăn, kết quả vừa đi được một ngày thì trời lại đổ tuyết.
Lý Thanh Chính hít hít mũi:
- Biết rõ có ngày hôm nay, lúc trước ta nên trốn đi cho rồi. Nguyên lai tử thành tư quân sẽ qua được ngày tốt. Ai ngờ bây giờ còn cực hơn… Thật hoài niệm thời gian ở còn ở trạm gác. Cuộc sống khi ấy có khác nào làm tiên đâu!
Một binh sĩ hiếu kỳ hỏi:
- Khi đó các người ở rất thoải mái hả? Sao chúng ta thảm muốn chết dị vậy?
Lý Thanh Chính nghe người khác hỏi thì lập tức ngậm miệng. Hắn không thể nói cho người khác biết, trạm gác bọn họ có thịt do đàn sói đem tới.
Tuyết rơi ngày càng lớn, Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn trời:
- Ở nơi hoang dã, tuyết rơi lớn thế này thì ít nhất cũng kéo dài một tuần lễ. Không thể đi tiếp được, nếu đi tiếp e rằng sẽ lạc đường.
Quan quân Thần Cơ Doanh phía trước quay đầu nói:
- Sợ cái gì, chúng ta có định vị GPS, không lạc đâu mà sợ! Hiện tại nghe theo ta, tiếp tục đi!
Doanh trưởng Lưu Thái Vũ của Thiết Nhị Doanh bị đạp một cước ngất đi xong lại bị sốt cao. Mọi người trong Thiết Nhị Doang cũng chẳng thể nói gì, chỉ có thể nghe lời quan quân Thần Cơ Doanh đi về phía trước.
Thân phận Nhâm Tiểu Túc khá đặc thù, người của Thần Cơ Doanh từng nói chuyện với hắn. Nếu làm lỡ quân cơ mọi người không chịu nổi. Bấy giờ, dù là người của tổ điều tra đặc biệt cũng không thể làm trái quân lệnh.
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc rất muốn nói hắn đang thanh tra việc buôn lậu, hiện tại chức vị Thần Cơ Doanh tiếp quản cũng có vấn đề lớn…
Có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.