Chương 293: Nạn Dân Doanh
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Binh sĩ lạnh lùng nói:
- Cứu các người? Người nào tới cứu chúng ta? Đầu tuyến Thắng Sơn ở phương bắc đã thất thủ. Đội thiết giáp và đội bộ binh của Dương thị sắp tới đây rồi. Chung ta phải rút lui tới phía sau núi!
- Vậy chúng ta thì sao? Nơi này có người hành hung…
Một người khóc nức nở.
Kết quả lúc này có một quan quân quát:
- Giơ súng lên, bại trận thì không biết mình là ai nữa rồi? Phòng ngừa gián điệp trộn lẫn vào chúng ta, cấm bọn họ tới gần!
Âm thanh lên đang liên tiếp xuất hiện, quân đội Lý thị chĩa súng về phía nạn dân, cũng không ngừng hò hét để đám nạn dân lùi về sau.
Nạn dân có nằm mơ cũng không nghĩ tới, họ đợi quân đội Lý thị cả ngày chỉ để nhận được “đãi ngộ” thế này!
Đám cư dân hàng rào nóng nảy:
- Các người không thể đối xử với cư dân hợp pháp của hàng rào thế nào. Ta sẽ tố cáo các người!
Quan quân Lý thị nghe vậy, có người cười cười:
- Tố cáo? Tố cáo với ai? Ngươi còn sống được tới đó thì tính tiếp!
Nói xong quân đội Lý thị tiếp tục lên đường. Thấy nạn dân đuổi theo họ liền nổ súng, đạn bắn vào chân nạn dân, ý muốn cảnh cáo họ đừng lộn xộn.
Lúc này có vài nạn dân bắt đầu hoảng loạn rồi. Hàng rào sập khiến thế giới của họ như bị sụp đổ. Lúc này, viện quân họ chờ đợi lại vứt bỏ họ. Đây lại là lần sụp đổ thứ hai.
Suy nghĩ của đám Nhan Lục Nguyên không giống với nạn dân. Lúc này, Nhan Lục Nguyên chỉ lo Lý thị dẫn họ đi. Người hắn không muốn tiếp xúc nhất là binh sĩ của Lý thị.
Chung quy thân phận lúc này của Nhâm Tiểu Túc tương đối mẫn cảm.
Đến tối, cách thời điểm bính sĩ Lý thị rời đi đã đợi 8 giờ, Nhâm Tiểu Túc tỉnh dậy.
Lần này, trong mắt hắn chỉ có bình tĩnh:
- Đi lên núi, không nên ở lại đây.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã có ý thoái ẩn rừng núi. Đương nhiên, cũng vì có hạt giống nên hắn mới có năng lực dẫn mọi người vào rừng ở.
Những hạt giống đó đủ để giúp Nhâm Tiểu Túc mở ra một vùng đất an toàn trong nơi hoang dã.
Duy chỉ có khuyết điểm là sau trăm ngày Nhâm Tiểu Túc mới khôi phục lại như cũ. Tuy tố chất thân thể Nhâm Tiểu Túc rất tốt nhưng muốn khỏi hẳn cũng cần thời gian.
Đột nhiên, từ phía phương bắc vang lên âm thanh xe bọc thép đặc thù. Nguyên bản mặt đất bị phủ đầy tuyết nay bị lập lên thành từng khối bùn đen.
Nhâm Tiểu Túc nằm yên tại chỗ không thể cử động. Hắn nhíu mày thở dài:
- Đợi đã.
Thời gian hắn hôn mê quá dài, đã chậm mất thời cơ tốt nhất để rời đi.
Chỉ thấy đội thiết giáp và bộ binh của Dương thị nhanh chóng tới nơi. Nạn dân cố trấn định:
- Hẳn là Dương thị sẽ không làm gì chúng ta đâu. Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, không có tham chiến.
- Đúng vậy, chiến tranh là do Lý thị phát động, không liên quan gì tới chúng ta. Dù Dương thị có chiếm lĩnh hàng rào 108 thì chúng ta vẫn là cư dân hợp pháp của 108 mà.
Có người nói.
Thời điểm binh sĩ Dương thị chạy tới, một người xuống xe bọc thép, cau mày nhìn nạn dân. Hắn ra hiệu cho đội ngũ dừng lại:
- Hẳn là người của hàng rào 108. Cảnh giới cấp 1, phòng ngừa những người này tấn công đội ngũ! Người của hai mũi chuẩn bị súng sẵn sàng.
Sĩ quan nhảy khỉ xe bọc thép. Hai đội quân tăng cường của Dương thị nhanh chóng xông vào đám người. Hễ có người chống cự sẽ nổ súng cảnh cáo, hoặc dùng cán súng đánh ngã người nọ.
- Các người là nạn dân hàng rào 108?
Rõ ràng quan quân này biết hàng rào 108 có chuyện gì nên vừa nhìn hắn đã biết.
Một nạn dân đáp:
- Đúng thế, chúng ta đều là cư dân của hàng rào 108. Trưởng quan, chúng ta sẽ phục tùng vô điều kiện với Dương thị, cũng toàn tâm toàn ý để Dương thị chiếm lĩnh hàng rào 108. Nhưng trưởng quan, ngươi có thể giúp chúng ta thanh lý hàng rào 108 không? Để chúng ta quay về nhà.
Công phu đổi mặt của đám nạn dân này tốt vô cùng. Họ sẽ không trung thành với bất kỳ tập đoàn nào, ai có quyền khống chế thì nghe lời người đó.
Bất quá sĩ quan kia cũng chẳng cảm kích:
- Về hàng rào 108? Ai biết trong số các người có gián điệp không. Vạn nhất chúng ta đang đánh trận, các người ở hậu phương làm loạn thì thế nào?
Nói xong, quan quân bảo sĩ quan phụ tá bên cạnh:
- Hai đội tăng cường kia ở lại, xây dựng một Nạn dân doanh để nạn dân ở trong đó. Nghiêm chỉnh trông coi.
Bất kỳ tập đoàn nào cũng cần người, có người mới có sức sản xuất. Bằng không thì ai đào mỏ, ai phụ trách làm công nhân nhà xưởng?
Cho nên, với tập đoàn mà nói, con người cũng là một dạng tài nguyên. Vì thế họ sẽ không lạm sát người vô tội.
Có điều trước khi chiến tranh chấm dứt, đám người này cũng đừng mong được rời khỏi Nạn dân doanh.
Lúc này quân đội Lý thị ở đầu tuyến Thắng Sơn đã tan vỡ. Phía đông Lý thị đối mặt với sự tấn công của Khánh thị ở núi Song Long, Than Đầu và Phượng Nghi cũng tan tác. Đại thế Lý thị không còn, phải lùi về chỗ xa nhất, phần cuối cùng của địa bàn mà cố thủ.
Tại nơi này, khả năng cao ba tập đoàn sẽ xảy ra một hồi tranh đấu ác liệt.
Binh sĩ Dương thị tiếp tục hành quân về phía nam. Hai đội tăng cường được chuẩn bị vũ khí đầy đủ thì ở lại với tư cách người trông coi Nạn dân doanh.
Đại đội trưởng nói:
- Ta sẽ chỉ định công tác cần làm mỗi ngày cho các người, phải mau chóng hoàn thành. Bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Muốn xây Nạn dân doanh cần phải đốn cây rồi dùng gỗ xây dựng phòng ốc. Công cụ đã có, bản thân hai đội là bộ binh chuyên mở đường cho đội thiết giáp.
Công việc ở Nạn dân doanh khá suôn sẻ. Họ chỉ dùng một tiếng để thống kê nhân số rồi phân nhiệm vụ cho mỗi người.
Có điều Nhan Lục Nguyên chợt phát hiện, thương binh cũng phải làm nhiệm vụ.
Hiện tại thương thế Nhâm Tiểu Túc không tốt, chỉ ngủ rồi dậy, làm sao mà hoàn thành công việc? Nếu thương thế Nhâm Tiểu Túc tốt hơn, họ có thể giết một đường rời khỏi Nạn dân doanh. Nhâm Tiểu Túc có thiết giáp căn bản không sợ đánh binh lính bình thường này.
- Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Vương Phú Quý nhìn Nhâm Tiểu Túc hôn mê.
- Chỉ có thể ở lại đây trước.
Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
- May mà Dương thị không truy nã chúng ta.
- Nhưng chúng ta có 2 thương binh.
Vương Phú Quý:
- Làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được.
Nhan Lục Nguyên nhíu mày nhìn đại đội trưởng bên người, khách khí nói:
- Trưởng quan, ngài biết Dương Tiểu Cận chứ?
Liên trưởng tức giận nói:
- Đừng hòng lười béo móc nối quan hệ. Ta chẳng biết người ngươi nói. Nhanh chóng làm việc đi, còn mấy người nằm trên đất kia cũng không được lười biếng!
Ánh mắt Nhan Lục Nguyên lạnh đi một chút. Nhưng hắn không tranh luận với đối phương, chỉ nói:
- Việc của họ chúng ta hoàn thành giúp được không?
Đại đội trưởng lên tiếng:
- Được chứ, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành!
- Cứu các người? Người nào tới cứu chúng ta? Đầu tuyến Thắng Sơn ở phương bắc đã thất thủ. Đội thiết giáp và đội bộ binh của Dương thị sắp tới đây rồi. Chung ta phải rút lui tới phía sau núi!
- Vậy chúng ta thì sao? Nơi này có người hành hung…
Một người khóc nức nở.
Kết quả lúc này có một quan quân quát:
- Giơ súng lên, bại trận thì không biết mình là ai nữa rồi? Phòng ngừa gián điệp trộn lẫn vào chúng ta, cấm bọn họ tới gần!
Âm thanh lên đang liên tiếp xuất hiện, quân đội Lý thị chĩa súng về phía nạn dân, cũng không ngừng hò hét để đám nạn dân lùi về sau.
Nạn dân có nằm mơ cũng không nghĩ tới, họ đợi quân đội Lý thị cả ngày chỉ để nhận được “đãi ngộ” thế này!
Đám cư dân hàng rào nóng nảy:
- Các người không thể đối xử với cư dân hợp pháp của hàng rào thế nào. Ta sẽ tố cáo các người!
Quan quân Lý thị nghe vậy, có người cười cười:
- Tố cáo? Tố cáo với ai? Ngươi còn sống được tới đó thì tính tiếp!
Nói xong quân đội Lý thị tiếp tục lên đường. Thấy nạn dân đuổi theo họ liền nổ súng, đạn bắn vào chân nạn dân, ý muốn cảnh cáo họ đừng lộn xộn.
Lúc này có vài nạn dân bắt đầu hoảng loạn rồi. Hàng rào sập khiến thế giới của họ như bị sụp đổ. Lúc này, viện quân họ chờ đợi lại vứt bỏ họ. Đây lại là lần sụp đổ thứ hai.
Suy nghĩ của đám Nhan Lục Nguyên không giống với nạn dân. Lúc này, Nhan Lục Nguyên chỉ lo Lý thị dẫn họ đi. Người hắn không muốn tiếp xúc nhất là binh sĩ của Lý thị.
Chung quy thân phận lúc này của Nhâm Tiểu Túc tương đối mẫn cảm.
Đến tối, cách thời điểm bính sĩ Lý thị rời đi đã đợi 8 giờ, Nhâm Tiểu Túc tỉnh dậy.
Lần này, trong mắt hắn chỉ có bình tĩnh:
- Đi lên núi, không nên ở lại đây.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã có ý thoái ẩn rừng núi. Đương nhiên, cũng vì có hạt giống nên hắn mới có năng lực dẫn mọi người vào rừng ở.
Những hạt giống đó đủ để giúp Nhâm Tiểu Túc mở ra một vùng đất an toàn trong nơi hoang dã.
Duy chỉ có khuyết điểm là sau trăm ngày Nhâm Tiểu Túc mới khôi phục lại như cũ. Tuy tố chất thân thể Nhâm Tiểu Túc rất tốt nhưng muốn khỏi hẳn cũng cần thời gian.
Đột nhiên, từ phía phương bắc vang lên âm thanh xe bọc thép đặc thù. Nguyên bản mặt đất bị phủ đầy tuyết nay bị lập lên thành từng khối bùn đen.
Nhâm Tiểu Túc nằm yên tại chỗ không thể cử động. Hắn nhíu mày thở dài:
- Đợi đã.
Thời gian hắn hôn mê quá dài, đã chậm mất thời cơ tốt nhất để rời đi.
Chỉ thấy đội thiết giáp và bộ binh của Dương thị nhanh chóng tới nơi. Nạn dân cố trấn định:
- Hẳn là Dương thị sẽ không làm gì chúng ta đâu. Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, không có tham chiến.
- Đúng vậy, chiến tranh là do Lý thị phát động, không liên quan gì tới chúng ta. Dù Dương thị có chiếm lĩnh hàng rào 108 thì chúng ta vẫn là cư dân hợp pháp của 108 mà.
Có người nói.
Thời điểm binh sĩ Dương thị chạy tới, một người xuống xe bọc thép, cau mày nhìn nạn dân. Hắn ra hiệu cho đội ngũ dừng lại:
- Hẳn là người của hàng rào 108. Cảnh giới cấp 1, phòng ngừa những người này tấn công đội ngũ! Người của hai mũi chuẩn bị súng sẵn sàng.
Sĩ quan nhảy khỉ xe bọc thép. Hai đội quân tăng cường của Dương thị nhanh chóng xông vào đám người. Hễ có người chống cự sẽ nổ súng cảnh cáo, hoặc dùng cán súng đánh ngã người nọ.
- Các người là nạn dân hàng rào 108?
Rõ ràng quan quân này biết hàng rào 108 có chuyện gì nên vừa nhìn hắn đã biết.
Một nạn dân đáp:
- Đúng thế, chúng ta đều là cư dân của hàng rào 108. Trưởng quan, chúng ta sẽ phục tùng vô điều kiện với Dương thị, cũng toàn tâm toàn ý để Dương thị chiếm lĩnh hàng rào 108. Nhưng trưởng quan, ngươi có thể giúp chúng ta thanh lý hàng rào 108 không? Để chúng ta quay về nhà.
Công phu đổi mặt của đám nạn dân này tốt vô cùng. Họ sẽ không trung thành với bất kỳ tập đoàn nào, ai có quyền khống chế thì nghe lời người đó.
Bất quá sĩ quan kia cũng chẳng cảm kích:
- Về hàng rào 108? Ai biết trong số các người có gián điệp không. Vạn nhất chúng ta đang đánh trận, các người ở hậu phương làm loạn thì thế nào?
Nói xong, quan quân bảo sĩ quan phụ tá bên cạnh:
- Hai đội tăng cường kia ở lại, xây dựng một Nạn dân doanh để nạn dân ở trong đó. Nghiêm chỉnh trông coi.
Bất kỳ tập đoàn nào cũng cần người, có người mới có sức sản xuất. Bằng không thì ai đào mỏ, ai phụ trách làm công nhân nhà xưởng?
Cho nên, với tập đoàn mà nói, con người cũng là một dạng tài nguyên. Vì thế họ sẽ không lạm sát người vô tội.
Có điều trước khi chiến tranh chấm dứt, đám người này cũng đừng mong được rời khỏi Nạn dân doanh.
Lúc này quân đội Lý thị ở đầu tuyến Thắng Sơn đã tan vỡ. Phía đông Lý thị đối mặt với sự tấn công của Khánh thị ở núi Song Long, Than Đầu và Phượng Nghi cũng tan tác. Đại thế Lý thị không còn, phải lùi về chỗ xa nhất, phần cuối cùng của địa bàn mà cố thủ.
Tại nơi này, khả năng cao ba tập đoàn sẽ xảy ra một hồi tranh đấu ác liệt.
Binh sĩ Dương thị tiếp tục hành quân về phía nam. Hai đội tăng cường được chuẩn bị vũ khí đầy đủ thì ở lại với tư cách người trông coi Nạn dân doanh.
Đại đội trưởng nói:
- Ta sẽ chỉ định công tác cần làm mỗi ngày cho các người, phải mau chóng hoàn thành. Bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Muốn xây Nạn dân doanh cần phải đốn cây rồi dùng gỗ xây dựng phòng ốc. Công cụ đã có, bản thân hai đội là bộ binh chuyên mở đường cho đội thiết giáp.
Công việc ở Nạn dân doanh khá suôn sẻ. Họ chỉ dùng một tiếng để thống kê nhân số rồi phân nhiệm vụ cho mỗi người.
Có điều Nhan Lục Nguyên chợt phát hiện, thương binh cũng phải làm nhiệm vụ.
Hiện tại thương thế Nhâm Tiểu Túc không tốt, chỉ ngủ rồi dậy, làm sao mà hoàn thành công việc? Nếu thương thế Nhâm Tiểu Túc tốt hơn, họ có thể giết một đường rời khỏi Nạn dân doanh. Nhâm Tiểu Túc có thiết giáp căn bản không sợ đánh binh lính bình thường này.
- Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Vương Phú Quý nhìn Nhâm Tiểu Túc hôn mê.
- Chỉ có thể ở lại đây trước.
Nhan Lục Nguyên nói tiếp:
- May mà Dương thị không truy nã chúng ta.
- Nhưng chúng ta có 2 thương binh.
Vương Phú Quý:
- Làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được.
Nhan Lục Nguyên nhíu mày nhìn đại đội trưởng bên người, khách khí nói:
- Trưởng quan, ngài biết Dương Tiểu Cận chứ?
Liên trưởng tức giận nói:
- Đừng hòng lười béo móc nối quan hệ. Ta chẳng biết người ngươi nói. Nhanh chóng làm việc đi, còn mấy người nằm trên đất kia cũng không được lười biếng!
Ánh mắt Nhan Lục Nguyên lạnh đi một chút. Nhưng hắn không tranh luận với đối phương, chỉ nói:
- Việc của họ chúng ta hoàn thành giúp được không?
Đại đội trưởng lên tiếng:
- Được chứ, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.