Chương 112: Rau Dại
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhâm Tiểu Túc thức thật sớm. Không biết thế nào nhưng từ khi trở thành siêu phàm giả, tinh lực của hắn ngày càng tốt. Trong người cứ như có một ngọn lửa không tên bùng cháy vậy.
Đêm qua hắn chỉ ngủ có bốn giờ. Có điều tỉnh dậy đã cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.
Vương Phú Quý lấy đồ ăn ra chia cho mọi người. Hiện tại bọn họ có gì đều lấy ra cho mọi người ăn, tuyệt không giấu diếm.
Cả ngàn nạn dân xung quanh thấy đám Nhâm Tiểu Túc ăn thì không khỏi nhao nhao nuốt nước bọt.
Có điều họ chỉ có thể nhìn ngóng chứ không dám tới đòi Nhâm Tiểu Túc đồ ăn.
Mọi người cũng chẳng phải đồ ngốc. Họ biết sẽ không ai chịu chia đồ ăn cho người khác, thay vì tới chịu nhục chi bằng ngậm miệng lại.
Phía bên Vương Nhất Hằng vơ vét không ít đồ ăn, có điều vấn đề là người chạy nạn cũng chẳng mang theo bao nhiêu. Mà đi theo Vương Nhất Hằng hơn chừng 600 người.
Cuối cùng cũng chỉ có Vương Nhất Hằng và mười mấy thân tín của hắn là có đồ ăn. Còn lại đều đói rã ruột.
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước.
Vương Nhất Hằng trầm mặt nói:
- Các huynh đệ chưa ăn đừng quá sốt ruột. Ta tin đi về phía trước sẽ kiếm được đồ ăn. Từ hôm nay trở đi, ta ăn rau dại, vỏ cây với mọi người!
Lưu dân không được ăn thầm chửi trong lòng. Đúng vậy a, ngươi ăn no rồi nói sau này ăn rau dại với họ à? Sao không làm thế sớm hơn?
Dù nghĩ vậy họ cũng không dám nói ra miệng.
Kỳ thật lưu dân cũng không quá đoàn kết. Giống như Nhâm Tiểu Túc nói, đây chỉ là một đám ô hợp.
Vương Nhất Hằng dẫn theo đám lưu dân đi về phía trước. họ khẽ động, ngàn người sau lưng cũng di chuyển theo.
Nhâm Tiểu Túc có phần buồn bực. Đổi lại là hắn bị đoạt, đánh chết Nhâm Tiểu Túc cũng không đi the Vương Nhất Hằng như đám người kia. Đám người này lại khác, bị cướp rồi vẫn đi theo đám lưu dân.
- Đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc nói với đoàn người:
- Hàng rào 109 còn rất xa, chúng ta không thể tới trễ.
- Ừ.
Tiểu Ngọc Tỷ gật đầu, đại bộ phận lưu dân đều kiên cường hơn người trong hàng rào, cực khổ họ đã sớm trải qua rồi.
Lúc này đám học sinh phía sau Nhâm Tiểu Túc cũng đứng lên. Nữ lão sư vừa đứng dậy bỗng kêu đau một tiếng rồi ngã xuống. Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám nữ sinh muốn đỡ nữ lão sư lên. Kết quả nữ lão sư đã tự mình đứng lên, nói với học sinh:
- Ta không sao, các ngươi không cần lo cho ta. Chúng ta không thể tụt lại phía sau.
Có học sinh thấp giọng nói:
- Khương Vô lão sư, ta rất đói.
Cả ngày qua tới giờ họ chưa ăn gì cả. Hơn nữa còn lặn lội đường xa, làm sao mà không đói bụng được cơ chứ. Thậm chí có vài đệ tử đã bắt đầu choáng váng.
Người được gọi là Khương Vô lão sư kia khó xử. Nàng an ủi:
- Không chừng đi về phía trước sẽ có đồ ăn. Hàng rào 109 hẳn cũng sai người chi viện. Nếu không được lão sư sẽ hái rau dại cho các ngươi ăn.
- Lão sư, rau dại có bộ dáng gì?
Một nữ sinh hiếu kỳ hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn nữ sinh kia, thấy trên cổ tay đối phương có đeo một vòng tay. Nếu hôm qua họ không ở gần Nhâm Tiểu Túc, e rằng cái vòng vàng kia đã bị cướp đi.
Đám nhóc này sống trong sự bảo bọc của tập đoàn. Họ không hề biết bên ngoài hàng rào là tình cảnh nước sôi lửa bỏng thế nào, càng chẳng biết rau dại là thứ gì.
Khương Vô cũng bị hỏi đến không biết trả lời làm sao. Nàng chỉ nghe người bên cạnh nói ăn rau dại, chính nàng cũng không biết rau dại hình thù thế nào. Trong hàng rào nàng chưa từng thấy quá.
Bất quá Khương Vô không ngốc. Nàng lén chỉ vào đám Nhâm Tiểu Túc, thấp giọng nói với học sinh của mình:
- Các ngươi thấy được đám người trước mặt chúng ta không? Họ tương đối lợi hại, đợi lát nữa họ hái cái gì chúng ta liền hái cái đó ăn.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cũng chưa ý thức được Khương Vô sau lưng đã xem mình là người lợi hại nhất trong đám nạn dân.
Có đệ tử nói:
- Bằng không chúng ta nhờ hắn giúp đỡ đi?
Khương Vô lắc đầu:
- Bây giờ hàng rào không còn, các ngươi phải hiểu không phải ai cũng theo lẽ thường giúp chúng ta. Chúng ta phải tự cứu lấy mình.
Mọi người tiếp tục lên đường. Tinh thần Tiểu Ngọc Tỷ, Vương Phú Quý, Nhan Lục Nguyên tốt hơn những người khác một ít. Tiểu Ngọc Tỷ quay đầu nhìn đám Khương Vô rồi nhỏ giọng cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Đám đệ tử trong hàng rào kia không ít nữ hài xinh đẹp, bộ dáng hay độ tuổi cũng phù hợp với ngươi. Thấy sao, vừa ý người nào tỷ giúp ngươi đi hỏi. Lúc này chỉ cần có cơm ăn người ta liền đi theo ngươi.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa. Bây giờ đi tới hàng rào 109 mới là chính sự.
- Được được được.
Tiểu Ngọc Tỷ mỉm cười:
- Bất quá nếu thay đổi suy nghĩ, ngươi có thể nói ta bất kỳ lúc nào. Mai mốt tỷ sẽ giúp các ngươi sớm sinh em bé.
Bấy giờ, khi thấy một nhánh cây bên lề đường, hai mắt sáng trưng. Hắn đi tới ven đường nhổ tận gốc nhánh cây đó.
Khương Vô thấy thế thì thầm nói với đám học sinh:
- Đi, tìm loài cây giống y đúc cái hắn vừa nhổ!
Đám học sinh đã sớm đói, họ lập tức chia ra tìm ven đường.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới nói với Vương Phú Quý:
- Ngàn vạn lần không được ăn thứ này. Năm trước ta ăn thử một lần, kết quả đau bụng hết ba hôm.
Đám người Khương Vô nghe thấy thế thì lập tức quăng nhánh cây mình vừa nhổ đi.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện đám học sinh học theo hắn, suy nghĩ một lúc hắn bỗng nói với Vương Phú Quý:
- Thứ bên chân ngươi được gọi là gối đầu thảo, là một loại cây cải có thể ăn. Vì ăn sống và liên quan đến vấn đề vệ sinh nên sẽ có chút khó ăn. Có điều so với mạng mình thì chút đau khổ này tính là gì.
Vương Phú Quý buồn bực, ngươi nói cho ta biết làm gì. Nhà hắn thường dùng loại này gói sủi cảo, làm sao không biết mấy thứ thường thức đơn giản này được.
Thế nhưng lời này không phải Nhâm Tiểu Túc nói cho Vương Phú Quý nghe. Khương Vô nhìn Nhâm Tiểu Túc, vì nàng một mực quan sát Nhâm Tiểu Túc nên hiểu rõ vì cái gì Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nói thế.
Đây là nói cho nàng nghe.
Khương Vô nhìn Nhâm Tiểu Túc rồi quay đầu nói với học sinh:
- Mọi người đi hái gối đầu thảo đi.
Đợi nàng nói xong, quay lại nhìn đã thấy Nhâm Tiểu Túc dẫn đội rời đi.
Nhan Lục Nguyên ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ca, có phải ngươi vừa ý lão sư kia không? Trông rất được nha.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta chỉ hy vọng họ có thể sống lâu hơn chút, chỉ vậy thôi.
Khương Vô dẫn theo một đám học sau trốn ra chắc chắn ăn không ít đau khổ. Đầu năm nay, mạng mình lo chưa nổi còn quản sống chết của ai?
Nhâm Tiểu Túc cũng ích kỷ, có điều việc này không ảnh hưởng tới chuyện hắn có phần bội phục Khương Vô.
Đêm qua hắn chỉ ngủ có bốn giờ. Có điều tỉnh dậy đã cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.
Vương Phú Quý lấy đồ ăn ra chia cho mọi người. Hiện tại bọn họ có gì đều lấy ra cho mọi người ăn, tuyệt không giấu diếm.
Cả ngàn nạn dân xung quanh thấy đám Nhâm Tiểu Túc ăn thì không khỏi nhao nhao nuốt nước bọt.
Có điều họ chỉ có thể nhìn ngóng chứ không dám tới đòi Nhâm Tiểu Túc đồ ăn.
Mọi người cũng chẳng phải đồ ngốc. Họ biết sẽ không ai chịu chia đồ ăn cho người khác, thay vì tới chịu nhục chi bằng ngậm miệng lại.
Phía bên Vương Nhất Hằng vơ vét không ít đồ ăn, có điều vấn đề là người chạy nạn cũng chẳng mang theo bao nhiêu. Mà đi theo Vương Nhất Hằng hơn chừng 600 người.
Cuối cùng cũng chỉ có Vương Nhất Hằng và mười mấy thân tín của hắn là có đồ ăn. Còn lại đều đói rã ruột.
- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước.
Vương Nhất Hằng trầm mặt nói:
- Các huynh đệ chưa ăn đừng quá sốt ruột. Ta tin đi về phía trước sẽ kiếm được đồ ăn. Từ hôm nay trở đi, ta ăn rau dại, vỏ cây với mọi người!
Lưu dân không được ăn thầm chửi trong lòng. Đúng vậy a, ngươi ăn no rồi nói sau này ăn rau dại với họ à? Sao không làm thế sớm hơn?
Dù nghĩ vậy họ cũng không dám nói ra miệng.
Kỳ thật lưu dân cũng không quá đoàn kết. Giống như Nhâm Tiểu Túc nói, đây chỉ là một đám ô hợp.
Vương Nhất Hằng dẫn theo đám lưu dân đi về phía trước. họ khẽ động, ngàn người sau lưng cũng di chuyển theo.
Nhâm Tiểu Túc có phần buồn bực. Đổi lại là hắn bị đoạt, đánh chết Nhâm Tiểu Túc cũng không đi the Vương Nhất Hằng như đám người kia. Đám người này lại khác, bị cướp rồi vẫn đi theo đám lưu dân.
- Đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc nói với đoàn người:
- Hàng rào 109 còn rất xa, chúng ta không thể tới trễ.
- Ừ.
Tiểu Ngọc Tỷ gật đầu, đại bộ phận lưu dân đều kiên cường hơn người trong hàng rào, cực khổ họ đã sớm trải qua rồi.
Lúc này đám học sinh phía sau Nhâm Tiểu Túc cũng đứng lên. Nữ lão sư vừa đứng dậy bỗng kêu đau một tiếng rồi ngã xuống. Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đám nữ sinh muốn đỡ nữ lão sư lên. Kết quả nữ lão sư đã tự mình đứng lên, nói với học sinh:
- Ta không sao, các ngươi không cần lo cho ta. Chúng ta không thể tụt lại phía sau.
Có học sinh thấp giọng nói:
- Khương Vô lão sư, ta rất đói.
Cả ngày qua tới giờ họ chưa ăn gì cả. Hơn nữa còn lặn lội đường xa, làm sao mà không đói bụng được cơ chứ. Thậm chí có vài đệ tử đã bắt đầu choáng váng.
Người được gọi là Khương Vô lão sư kia khó xử. Nàng an ủi:
- Không chừng đi về phía trước sẽ có đồ ăn. Hàng rào 109 hẳn cũng sai người chi viện. Nếu không được lão sư sẽ hái rau dại cho các ngươi ăn.
- Lão sư, rau dại có bộ dáng gì?
Một nữ sinh hiếu kỳ hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn nữ sinh kia, thấy trên cổ tay đối phương có đeo một vòng tay. Nếu hôm qua họ không ở gần Nhâm Tiểu Túc, e rằng cái vòng vàng kia đã bị cướp đi.
Đám nhóc này sống trong sự bảo bọc của tập đoàn. Họ không hề biết bên ngoài hàng rào là tình cảnh nước sôi lửa bỏng thế nào, càng chẳng biết rau dại là thứ gì.
Khương Vô cũng bị hỏi đến không biết trả lời làm sao. Nàng chỉ nghe người bên cạnh nói ăn rau dại, chính nàng cũng không biết rau dại hình thù thế nào. Trong hàng rào nàng chưa từng thấy quá.
Bất quá Khương Vô không ngốc. Nàng lén chỉ vào đám Nhâm Tiểu Túc, thấp giọng nói với học sinh của mình:
- Các ngươi thấy được đám người trước mặt chúng ta không? Họ tương đối lợi hại, đợi lát nữa họ hái cái gì chúng ta liền hái cái đó ăn.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cũng chưa ý thức được Khương Vô sau lưng đã xem mình là người lợi hại nhất trong đám nạn dân.
Có đệ tử nói:
- Bằng không chúng ta nhờ hắn giúp đỡ đi?
Khương Vô lắc đầu:
- Bây giờ hàng rào không còn, các ngươi phải hiểu không phải ai cũng theo lẽ thường giúp chúng ta. Chúng ta phải tự cứu lấy mình.
Mọi người tiếp tục lên đường. Tinh thần Tiểu Ngọc Tỷ, Vương Phú Quý, Nhan Lục Nguyên tốt hơn những người khác một ít. Tiểu Ngọc Tỷ quay đầu nhìn đám Khương Vô rồi nhỏ giọng cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Đám đệ tử trong hàng rào kia không ít nữ hài xinh đẹp, bộ dáng hay độ tuổi cũng phù hợp với ngươi. Thấy sao, vừa ý người nào tỷ giúp ngươi đi hỏi. Lúc này chỉ cần có cơm ăn người ta liền đi theo ngươi.
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười:
- Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa. Bây giờ đi tới hàng rào 109 mới là chính sự.
- Được được được.
Tiểu Ngọc Tỷ mỉm cười:
- Bất quá nếu thay đổi suy nghĩ, ngươi có thể nói ta bất kỳ lúc nào. Mai mốt tỷ sẽ giúp các ngươi sớm sinh em bé.
Bấy giờ, khi thấy một nhánh cây bên lề đường, hai mắt sáng trưng. Hắn đi tới ven đường nhổ tận gốc nhánh cây đó.
Khương Vô thấy thế thì thầm nói với đám học sinh:
- Đi, tìm loài cây giống y đúc cái hắn vừa nhổ!
Đám học sinh đã sớm đói, họ lập tức chia ra tìm ven đường.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới nói với Vương Phú Quý:
- Ngàn vạn lần không được ăn thứ này. Năm trước ta ăn thử một lần, kết quả đau bụng hết ba hôm.
Đám người Khương Vô nghe thấy thế thì lập tức quăng nhánh cây mình vừa nhổ đi.
Nhâm Tiểu Túc phát hiện đám học sinh học theo hắn, suy nghĩ một lúc hắn bỗng nói với Vương Phú Quý:
- Thứ bên chân ngươi được gọi là gối đầu thảo, là một loại cây cải có thể ăn. Vì ăn sống và liên quan đến vấn đề vệ sinh nên sẽ có chút khó ăn. Có điều so với mạng mình thì chút đau khổ này tính là gì.
Vương Phú Quý buồn bực, ngươi nói cho ta biết làm gì. Nhà hắn thường dùng loại này gói sủi cảo, làm sao không biết mấy thứ thường thức đơn giản này được.
Thế nhưng lời này không phải Nhâm Tiểu Túc nói cho Vương Phú Quý nghe. Khương Vô nhìn Nhâm Tiểu Túc, vì nàng một mực quan sát Nhâm Tiểu Túc nên hiểu rõ vì cái gì Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nói thế.
Đây là nói cho nàng nghe.
Khương Vô nhìn Nhâm Tiểu Túc rồi quay đầu nói với học sinh:
- Mọi người đi hái gối đầu thảo đi.
Đợi nàng nói xong, quay lại nhìn đã thấy Nhâm Tiểu Túc dẫn đội rời đi.
Nhan Lục Nguyên ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ca, có phải ngươi vừa ý lão sư kia không? Trông rất được nha.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta chỉ hy vọng họ có thể sống lâu hơn chút, chỉ vậy thôi.
Khương Vô dẫn theo một đám học sau trốn ra chắc chắn ăn không ít đau khổ. Đầu năm nay, mạng mình lo chưa nổi còn quản sống chết của ai?
Nhâm Tiểu Túc cũng ích kỷ, có điều việc này không ảnh hưởng tới chuyện hắn có phần bội phục Khương Vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.