Đệ Nhất Danh Sách

Chương 87: Thân Sĩ

Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

16/06/2021

Cùng lúc đó, La Lam thở hổn hển ngồi ở ghế da phía sau xe. Hắn hét vào điện thoại vệ tinh:

- Alo, Trương Cảnh Lâm xuất hiện rồi!

Đầu dây bên kia im lặng một hồi:

- Xác định chưa?

- Vẫn chưa chắc. Thế nhưng nếu là thật, chúng ta phải giết hắn sao?

Dường như La Lam đang trưng cầu ý kiến đối phương:

- Sao người mà Lão Tiểu Tử muốn giết hết lần này tới lần khác lại ở trên địa bàn của ta chứ.

Trong lời nói, dường như với La Lam, Trương Cảnh Lâm chẳng khác nào một củ khoai lang nóng bỏng tay cả.

Bình thường người khác đều thấy La Lam cười tủm tỉm trông rất dễ nói chuyện. Thế nhưng người thông minh sẽ biết, La Lam và tên em trai không bình thường của hắn chẳng khác gì nhau. Đều là những tên giết người như ngóe.

Nếu Nhan Lục Nguyên nghe La Lam hỏi như thế nhất định sẽ cực kỳ lo lắng. Có điều đầu dây bên kia lại hiếu kỳ hỏi:

- Giết hắn?

- Đúng thế.

La mập mạp đáp:

- Đây là cơ hội ngàn năm có một mà!

- Hiện tại hẳn có rất nhiều người biết tin tức hắn còn sống.

Đầu dây bên kia lên tiếng.

- Ngươi cảm thấy bây giờ giết hắn rồi. Thì đám người bên hàng rào 178 kia có kéo qua đồ sát ngươi không?

La Lam nghe vậy thì bị dọa cho phát run:

- Ta có thể làm bí mật một chút.

- Thiên hạ này có bức tường nào không lọt gió.

Người kia cười khẽ:

- Đưa hắn về hàng rào 178. Có người tay chúng ta ra tay với Tắc Bắc cớ sao không làm? Dù hắn có chết… cùng không thể chết trong tay Khánh thị, càng không thể chết trong tay ta.

- Vạn nhất có một ngày…

La Lam chần chờ nói.

- Vậy khi đó giết hắn cũng không muộn. Hiện tại cứ nhường việc đau đầu này cho người khác thôi.

Đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói vừa kiên định vừa đáng tin. Bấy giờ hắn như nhớ tới gì đó:

- À, bây giờ chúng ta đang ở trong Cảnh Sơn. Có phỉa thị trấn các ngươi có một tên lưu dân tên Nhâm Tiểu Túc không?

La Lam sững sờ một chút:

- Tên bán thuốc?!



Lần này tới đầu dây bên kia kinh ngạc:

- Cái gì bán thuốc? Bán thuốc gì?

- Không có, không có gì.

La Lam chột dạ nói:

- Có phát hiện gì bên trong Cảnh Sơn không. Hai ngày trước ta mới biết lão Lưu bên 113 có phái một đội tư binh tới Cảnh Sơn. Còn dùng danh hiệu hộ tống dàn nhạc để che dấu tai mắt người khác. Đúng là quá ngây thơ. Ta rất thích nữ ca sĩ kia, kết quả sợ rằng lần này một đi không trở lại.

- À, nữ ca sĩ ngươi nói vẫn chưa chết.

Đối phương tủm tỉm cười:

- Cho nên Nhâm Tiểu Túc là một tên bán thuốc. Lạc Hinh Vũ là ca sĩ. Thế Dương Tiểu Cận là ai?

- Dương Tiểu Cận? Ta chưa nghe tới lần nào.

La Lam thầm nói:

- Có phát hiện gì trong Cảnh Sơn ư?

- Ta sắp tìm được phòng nghiên cứu trước tai biến rồi.

Đầu dây bên kia lên tiếng:

- Bất quá anh trai à. Ngươi cứ an tâm dưỡng lão trong hàng rào 113 là được rồi. Mấy chuyện này ngươi đừng hỏi tới.

- À.

La Lam im lặng một hồi. Gia đình thông thường, lời nói của anh trai đều có trọng lượng hơn. Thế mà ông chủ La ở bên ngoài hô mưa gọi gió lại chẳng có chút uy nghiêm nào trước mặt em trai mình.

- Còn có vấn đề nữa.

Âm thanh trong điện thoại vang lên:

- Lạc Hinh Vũ trở thành ca sẽ trong hàng rào các ngươi bao lâu rồi?

- Hơn hai năm.

La Lam nói.

- Nhâm Tiểu Túc kia có bằng hữu thân thích gì không?

Đầu dây bên kia hỏi tiếp.

- Hình như có một đệ đệ.

La Lam giải thích, hắn lại hỏi Vương Tòng Dương bên cạnh:

- Tên Nhâm Tiểu Túc kia có bằng hữu thân thích gì không?

Vương Tòng Dương có chút sững sờ:

- Trương Cảnh Lâm chính là bằng hữu của hắn.



Lần này tới lượt La Lam sững sờ:

- Trùng hợp như thế?

- Không cần động tới em trai của hắn, dù sao cũng chỉ là một tên lưu dân.

Nhiệt độ của đầu dây bên kia như hạ xuống:

- Lúc đưa Trương Cảnh Lâm đi, các ngươi đưa lên cái tên lão Lưu kia tới Tắc Bắc đi. Nơi này không chưa nỗi hắn.

La Lam thầm nói:

- Trực tiếp giết luôn không phải tốt hơn à. Cần gì phiền toái như thế.

- Ngươi cứ nghe theo là được.

Tích một tiếng, đối phương đã cúp điện thoại.

Vương Tòng Dương ngồi bên cạnh La Lam không nói một lời. Hắn không ngờ hai anh em này chỉ cần một cú điện thoại đã quyết định sự sống chết của người quản lý hàng rào. Đây chính là tập đoàn.

...

Lúc này, trong Cảnh Sơn cũng là ban đêm. Binh sĩ đang dựng đèn rọi vào công trường. Bốn phía mỗi phía một cây khiến sơn cốc sáng như ban ngày.

Kinh nghiệm chiến đấu của tập đoàn phong phú nên họ có thói quen xem bất kỳ nhiệm vụ nào mình nhận được đều như chiến đấu. Chỉ là quy mô trận chiến lớn hay nhỏ thôi.

Mà trong chiến trong, quan trọng nhất là tin tức và tầm nhìn!

Nam tử mặc âu phục trắng cúp điện thoại, cười mỉm nhìn Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ. Cuộc chiến giữa binh sĩ và vật thí nghiệm đã kết thúc. Bây giờ Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ đã được dẫn vào phế tích.

- Vừa rồi ta quên tự giới thiệu.

Thanh niên mặc âu phục trắng cười nói:

- Ta là Khánh Chẩn của Khánh thị, đệ đệ La Lam. Rất hân hạnh gặp được hai vị khách nhân, Lưu Bộ tiên sinh và Lạc Hinh Vũ tiểu thư.

Hai tay Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ bị khóa ở sau lưng, trông chẳng giống khách nhân chút nào. Đột nhiên Lưu Bộ nói:

- Những gì ta nói đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa phần giấu diếm. Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả, Dương Tiểu Cận cũng có hiềm nghi. Có điều người cần cảnh giác nhất là Nhâm Tiểu Túc, ta đề nghị sau khi bắt được nên tiêu diệt bọn họ. Mục đích tới Cảnh Sơn của họ không đơn giản. Chắc chắn sẽ xâm phạm lợi ích của tập đoàn Khánh thị. Ta rất thân với ông chủ La, ngàn vạn lần đừng giết tôi!

Khánh Chẩn suy nghĩ một lúc:

- Các ngươi biết Trương Cảnh Lâm ở học đường thị trấn không?

Lưu Bộ sững sờ một chút:

- Ta từng nghe Nhâm Tiểu Túc nhắc tới vài lần. Ngài hỏi cái này làm gì, Trương Cảnh Lâm kia có vấn đề ư? Nhâm Tiểu Túc và Trương Cảnh Lâm vô cùng thân, hắn nhất định có vấn đề!

Lúc này Lưu Bộ bắt đầu hoảng hốt, hỏi gì đáp nấy. Bình thường người của tập đoàn đều là thân sĩ ưu nhãn. Lúc tham gia tiệc rượu phong độ cục kỳ nhẹ nhàng.

Thế nhưng bây giờ thì sao, binh sĩ đứng bên cạnh họ lặng yên không tiếng động. Đám binh sĩ chẳng khác nào tượng điêu khắc bất động, nắm rõ mọi thứ trong tay.

Thân sĩ ưu nhã bỗng lộ ra răng nanh và cơ bắp được ẩn dấu dưới những bộ lễ phục thường ngày, trở nên hung ác tới cực điểm!

Lưu Bộ từng nghe nói qua Khánh Chẩn, vì ông chủ La mà rất nhiều người trong hàng rào 113 đều thảo luận về chuyện của hai anh em kỳ quái này. Thanh danh của Khánh Chẩn cũng không tốt. Đa phần những hoạt động máu me của Khánh thị những năm gần đây đều do Khánh Chẩn làm.

Trong mắt của nhiều người, Khánh Chẩn chính là ma đầu giết người lột da.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Danh Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook