Chương 224: Thịt Là Món Chính Của Chúng Ta
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
16/06/2021
Binh sĩ bình thường tới trạm gác đều dồn lại ngồi trên xe vận binh. Còn những chiến binh nano có cấp bậc trung úy này thì 4 người ngồi trên 1 chiếc xe việt dã mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc đếm nhân số của họ, có 48 người. Nếu nói họ chỉ tới để phối hợp tác chiến thì quân chủ lực thật sự có tới bao nhiêu người?
Tư quân đứng trong trạm gác không dám lên tiếng. Chỉ có Lý Thanh Chính tới bên đấm quan quân hỏi họ có cần ở lại nghỉ ngơi, ăn uống gì hay không.
Lâm Tê kiêu căng cười nói:
- Chúng ta có công vụ trong người, sao có thời gian ở lại đây ăn trưa với các ngươi. Binh sĩ làm nhiệm vụ đều mang theo thức ăn riêng. Ăn ở đây với các người, lỡ ăn nhầm đồ không hợp vệ sinh, bị tiêu chảy, các ngươi có đảm nhiệm nổi không.
- Dạ dạ…
Lý Thanh Chính cười nịnh nọt:
- Ngài nói đúng.
Kỳ thật, oán khí của Lâm Tê chủ yếu nhắm vào Nhâm Tiểu Túc. Chung quy hắn và những người khác không có thù phận gì. Hôm nay thân phận cách xa khiến lòng tham hư vinh của hắn được thỏa mãn.
Thế nhưng lúc chạy nạn, đám Nhâm Tiểu Túc trôi qua thật sự rất dễ dàng. Bây giờ hắn một bước lên trời, đối phương phải chịu đói chịu khát, tất nhiên tâm tình đã thay đổi.
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc cũng nhận ra điều này.
Bấy giờ, Lâm Tê nói:
- Nghe nói gạo được vận chuyển tới nơi này của các ngươi có trộn lẫn cát. Lúc trước ta nghe trong quân nói, điều kiện sinh hoạt của tư quân được mở rộng như các ngươi không tốt lắm. Hẳn bình thường ăn uống không đủ no?
- Cũng coi như tạm được.
Lý Thanh Chính cười nói:
- Chúng ta có thể hái rau dại ăn.
Hắn cũng đâu thể nói hắn được ăn thịt, cái gì mà ăn không đủ no đều chẳng có. Nói ra chẳng phải khiến mâu thuẫn hai bên càng thêm gay gắt à?
Có điều Lâm Tê vẫn không buông tha.
- Ăn rau dại không ăn món chính thì làm sao có sức. Bình thường đừng có chậm trễ chuyện tuần tra và canh gác đó.
Trần Vô Địch đứng một bên hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, món chính là gì?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi trả lời ngắn gọn:
- Là đồ ăn ngươi thường ăn.
Lâm Tê nghe Trần Vô Địch và Nhâm Tiểu Túc nói chuyện liền cười nói với Trần Vô Địch:
- Đúng là người điên, món chính là những thứ như cơm hay mì sợi đó…
Trần Vô Địch lắc đầu:
- Không đúng, món chính của chúng ta là thịt a…
Lâm Tê:
- ???
Nhất thời, Lý Thanh Chính và Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đúng là lộ chuyện xấu. Đứa ngốc này cư nhiên nói thật ra rồi. Có điều họ phát hiện Lam Tê không tin lời Trần Vô Địch nói. Cả hai chỉ nghe Lâm Tê thở dài:
- Phải nói dối để duy trì lòng tự trọng còn sót lại rồi….
Lâm Tê không tin nhưng những người khác thì nghi ngờ:
- Nơi này của các ngươi có thịt?
Đáy lòng Nhâm Tiểu Túc trầm xuống, quả nhiên vẫn còn người nhạy bén. Lý Thanh Chính cười giải thích:
- Ha ha ha, hắn đùa thôi. Làm sao chúng ta có thịt.
Thế nhưng binh sĩ kia vẫn không tha. Hắn nhìn vào trong trạm gác nói:
- Trạm gác của các ngươi có gì đó không đúng.
Bấy giờ, sắc mặt Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Bị ngươi phát hiện ra rồi.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đi tới trước cửa một gian phòng. Dưới ánh mặt biết bao người mở cửa phòng… Hồ Thuyết ở bên trong lộ ra!
Hồ Thuyết chính là quan lớn hiển quý trong hàng rào. Bằng không sao có thể nắm giữ một quân đội tinh nhuệ được?
Lão nhân này muốn ở đây mừng năm mới. Dưới tình huống bị hoài nghi thế này, rất khéo để đem ra che mắt người khác?!
Hồ Thuyết bình tĩnh nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn Hồ Thuyết. Xém tí là Hồ Thuyết cười ra tiếng, ông trở vào phòng vì không muốn gặp đám người kia cơ mà!
Lúc này, một quan quân cả kinh:
- Ngài… sao ngài lại ở đây?
Hồ Thuyết chậm rãi dạo bước rời khỏi phòng:
- À, ta tới đây có chút chuyện. Mấy người bạn nhỏ ở đây giúp đỡ ta không ít.
- Thật xin lỗi, không ngờ ngài ở đây. Ta là binh sĩ thuộc lữ đoàn số 7. Bây giờ được điều tới Thần Cơ Doanh.
Tên lính hèn mọn kia vừa nói vừa cúi người xuống thật thấp.
Lưu dân như Lâm Tê không nhận ra Hồ Thuyết vì họ vừa nhập ngũ không bao lâu. Có điều người này là binh sĩ lâu năm của Lý thị, vì thế vừa nhìn liền nhận ra Hồ Thuyết là ai.
Nhâm Tiểu Túc thấy một màn này thì hít một ngụm lãnh khí. Rốt cuộc Hồ Thuyết có lai lịch gì, sao đám binh sĩ nano đang ngồi chém gió kia thấy được lại trở nên khiêm tốn như thế.
Nếu đầu óc Trần Vô Địch thanh tỉnh hơn thì tốt rồi. Hắn có thể biết được thực lực của Hồ Thuyết.
Hồ Thuyết cười thật hòa ái với đám quan quân kia:
- Các người vội thì đi đi, đừng làm trễ chính sự.
Tên lính kia lập tức đứng thẳng người dậy:
- Vâng!
Chỉ thấy tên này kêu những trung úy khác nhanh chóng mặc lại những trang bị được họ cởi ra rồi vứt trên xe.
Nhâm Tiểu Túc dò xét một chút thì thấy trang bị của đám chiến binh nano này khác với binh sĩ bình thường. Đều là y phục tác chiến tiêu chuẩn và vũ khí, bên hông binh sĩ bình thường có máy liên lạc. Chung quy mỗi trạm gác cách nhau chừng vài chục km, họ cần dùng máy liên lạc để truyền tin.
Duy chỉ có chỗ bất đồng là, bên hông chiến binh nano đeo một đôi trường đao. Trường đao được bọc trong vỏ da màu đen. Nhâm Tiểu Túc không biết được thanh đao này được làm bằng vật liệu gì.
Thế nhưng đồ mà chiến binh nano đeo, chỉ sợ không phải vũ khí bình thường.
Trong lúc chỉnh trang, một chiến binh nano nhỏ giọng:
- Lão già này là ai?
Binh sĩ kia biến sắc:
- Đừng hỏi nhiều, vào núi, rời khỏi đây thôi.
Dựa vào cách nói chuyện, dường như họ rất sợ Hồ Thuyết.
Nhâm Tiểu Túc chứng kiến một màn này. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không thấy Hồ Thuyết có chỗ nào đáng sợ.
Mọi người nhìn đám chiến binh này im lặng mặc đồ rồi vội vã tiến vào núi Côn Sơn. Đợi họ rời đi, Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Đã ba ngày ngài không dạy ta học rồi.
Hồ Thuyết nghe thế, tức giận vì bị Nhâm Tiểu Túc bán đứng cũng tiêu tán một chút…
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ngài xem, thịt của chúng ta không thể để người khác biết. Nếu không sắp tới ngài đâu còn thịt nướng để ăn.
- Được tiện nghi còn khoe mẽ.
Hồ Thuyết tức giận nói.
- Bất quá ta rất muốn biết…
Nhâm Tiểu Túc hỏi tiếp:
- Tên Lam Tê kia là người quen cũ của ta. Lúc trước, hắn căn bản không phải quân nhân. Lúc này, vừa gia nhập vài ngày đã được cử đi làm nhiệm vụ?
Hồ Thuyết liếc Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
- Thời gian huấn luyện của quân nhân là bao lâu?
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Dù là tính kỷ luật hay khả năng tác chiến được rèn dũa hàng ngày cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được. Cho nên ta rất muốn biết, vì sao Lý thị gấp gáp phái họ ra. Ngay cả tân binh họ cũng không bằng.
Nhâm Tiểu Túc đếm nhân số của họ, có 48 người. Nếu nói họ chỉ tới để phối hợp tác chiến thì quân chủ lực thật sự có tới bao nhiêu người?
Tư quân đứng trong trạm gác không dám lên tiếng. Chỉ có Lý Thanh Chính tới bên đấm quan quân hỏi họ có cần ở lại nghỉ ngơi, ăn uống gì hay không.
Lâm Tê kiêu căng cười nói:
- Chúng ta có công vụ trong người, sao có thời gian ở lại đây ăn trưa với các ngươi. Binh sĩ làm nhiệm vụ đều mang theo thức ăn riêng. Ăn ở đây với các người, lỡ ăn nhầm đồ không hợp vệ sinh, bị tiêu chảy, các ngươi có đảm nhiệm nổi không.
- Dạ dạ…
Lý Thanh Chính cười nịnh nọt:
- Ngài nói đúng.
Kỳ thật, oán khí của Lâm Tê chủ yếu nhắm vào Nhâm Tiểu Túc. Chung quy hắn và những người khác không có thù phận gì. Hôm nay thân phận cách xa khiến lòng tham hư vinh của hắn được thỏa mãn.
Thế nhưng lúc chạy nạn, đám Nhâm Tiểu Túc trôi qua thật sự rất dễ dàng. Bây giờ hắn một bước lên trời, đối phương phải chịu đói chịu khát, tất nhiên tâm tình đã thay đổi.
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc cũng nhận ra điều này.
Bấy giờ, Lâm Tê nói:
- Nghe nói gạo được vận chuyển tới nơi này của các ngươi có trộn lẫn cát. Lúc trước ta nghe trong quân nói, điều kiện sinh hoạt của tư quân được mở rộng như các ngươi không tốt lắm. Hẳn bình thường ăn uống không đủ no?
- Cũng coi như tạm được.
Lý Thanh Chính cười nói:
- Chúng ta có thể hái rau dại ăn.
Hắn cũng đâu thể nói hắn được ăn thịt, cái gì mà ăn không đủ no đều chẳng có. Nói ra chẳng phải khiến mâu thuẫn hai bên càng thêm gay gắt à?
Có điều Lâm Tê vẫn không buông tha.
- Ăn rau dại không ăn món chính thì làm sao có sức. Bình thường đừng có chậm trễ chuyện tuần tra và canh gác đó.
Trần Vô Địch đứng một bên hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, món chính là gì?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi trả lời ngắn gọn:
- Là đồ ăn ngươi thường ăn.
Lâm Tê nghe Trần Vô Địch và Nhâm Tiểu Túc nói chuyện liền cười nói với Trần Vô Địch:
- Đúng là người điên, món chính là những thứ như cơm hay mì sợi đó…
Trần Vô Địch lắc đầu:
- Không đúng, món chính của chúng ta là thịt a…
Lâm Tê:
- ???
Nhất thời, Lý Thanh Chính và Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đúng là lộ chuyện xấu. Đứa ngốc này cư nhiên nói thật ra rồi. Có điều họ phát hiện Lam Tê không tin lời Trần Vô Địch nói. Cả hai chỉ nghe Lâm Tê thở dài:
- Phải nói dối để duy trì lòng tự trọng còn sót lại rồi….
Lâm Tê không tin nhưng những người khác thì nghi ngờ:
- Nơi này của các ngươi có thịt?
Đáy lòng Nhâm Tiểu Túc trầm xuống, quả nhiên vẫn còn người nhạy bén. Lý Thanh Chính cười giải thích:
- Ha ha ha, hắn đùa thôi. Làm sao chúng ta có thịt.
Thế nhưng binh sĩ kia vẫn không tha. Hắn nhìn vào trong trạm gác nói:
- Trạm gác của các ngươi có gì đó không đúng.
Bấy giờ, sắc mặt Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Bị ngươi phát hiện ra rồi.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đi tới trước cửa một gian phòng. Dưới ánh mặt biết bao người mở cửa phòng… Hồ Thuyết ở bên trong lộ ra!
Hồ Thuyết chính là quan lớn hiển quý trong hàng rào. Bằng không sao có thể nắm giữ một quân đội tinh nhuệ được?
Lão nhân này muốn ở đây mừng năm mới. Dưới tình huống bị hoài nghi thế này, rất khéo để đem ra che mắt người khác?!
Hồ Thuyết bình tĩnh nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn Hồ Thuyết. Xém tí là Hồ Thuyết cười ra tiếng, ông trở vào phòng vì không muốn gặp đám người kia cơ mà!
Lúc này, một quan quân cả kinh:
- Ngài… sao ngài lại ở đây?
Hồ Thuyết chậm rãi dạo bước rời khỏi phòng:
- À, ta tới đây có chút chuyện. Mấy người bạn nhỏ ở đây giúp đỡ ta không ít.
- Thật xin lỗi, không ngờ ngài ở đây. Ta là binh sĩ thuộc lữ đoàn số 7. Bây giờ được điều tới Thần Cơ Doanh.
Tên lính hèn mọn kia vừa nói vừa cúi người xuống thật thấp.
Lưu dân như Lâm Tê không nhận ra Hồ Thuyết vì họ vừa nhập ngũ không bao lâu. Có điều người này là binh sĩ lâu năm của Lý thị, vì thế vừa nhìn liền nhận ra Hồ Thuyết là ai.
Nhâm Tiểu Túc thấy một màn này thì hít một ngụm lãnh khí. Rốt cuộc Hồ Thuyết có lai lịch gì, sao đám binh sĩ nano đang ngồi chém gió kia thấy được lại trở nên khiêm tốn như thế.
Nếu đầu óc Trần Vô Địch thanh tỉnh hơn thì tốt rồi. Hắn có thể biết được thực lực của Hồ Thuyết.
Hồ Thuyết cười thật hòa ái với đám quan quân kia:
- Các người vội thì đi đi, đừng làm trễ chính sự.
Tên lính kia lập tức đứng thẳng người dậy:
- Vâng!
Chỉ thấy tên này kêu những trung úy khác nhanh chóng mặc lại những trang bị được họ cởi ra rồi vứt trên xe.
Nhâm Tiểu Túc dò xét một chút thì thấy trang bị của đám chiến binh nano này khác với binh sĩ bình thường. Đều là y phục tác chiến tiêu chuẩn và vũ khí, bên hông binh sĩ bình thường có máy liên lạc. Chung quy mỗi trạm gác cách nhau chừng vài chục km, họ cần dùng máy liên lạc để truyền tin.
Duy chỉ có chỗ bất đồng là, bên hông chiến binh nano đeo một đôi trường đao. Trường đao được bọc trong vỏ da màu đen. Nhâm Tiểu Túc không biết được thanh đao này được làm bằng vật liệu gì.
Thế nhưng đồ mà chiến binh nano đeo, chỉ sợ không phải vũ khí bình thường.
Trong lúc chỉnh trang, một chiến binh nano nhỏ giọng:
- Lão già này là ai?
Binh sĩ kia biến sắc:
- Đừng hỏi nhiều, vào núi, rời khỏi đây thôi.
Dựa vào cách nói chuyện, dường như họ rất sợ Hồ Thuyết.
Nhâm Tiểu Túc chứng kiến một màn này. Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không thấy Hồ Thuyết có chỗ nào đáng sợ.
Mọi người nhìn đám chiến binh này im lặng mặc đồ rồi vội vã tiến vào núi Côn Sơn. Đợi họ rời đi, Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Đã ba ngày ngài không dạy ta học rồi.
Hồ Thuyết nghe thế, tức giận vì bị Nhâm Tiểu Túc bán đứng cũng tiêu tán một chút…
Ngay sau đó, Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ngài xem, thịt của chúng ta không thể để người khác biết. Nếu không sắp tới ngài đâu còn thịt nướng để ăn.
- Được tiện nghi còn khoe mẽ.
Hồ Thuyết tức giận nói.
- Bất quá ta rất muốn biết…
Nhâm Tiểu Túc hỏi tiếp:
- Tên Lam Tê kia là người quen cũ của ta. Lúc trước, hắn căn bản không phải quân nhân. Lúc này, vừa gia nhập vài ngày đã được cử đi làm nhiệm vụ?
Hồ Thuyết liếc Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
- Thời gian huấn luyện của quân nhân là bao lâu?
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
- Dù là tính kỷ luật hay khả năng tác chiến được rèn dũa hàng ngày cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được. Cho nên ta rất muốn biết, vì sao Lý thị gấp gáp phái họ ra. Ngay cả tân binh họ cũng không bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.