Chương 7: Ngồi tù
Hải Âu
25/01/2022
Nguyễn Ôn nhìn kẻ phía trước người nồng nặc mùi rượu, biết “Vua thua thằng liều”, nhưng đã cướp cò thì cũng không thể dừng, đạp tên chân chó ra xa, quát:
“ Được rồi, để ta.” Rồi tiến lại, nở nụ cười:
“ Không biết vị huynh đệ có thể lùi sang một bên được không. Dù sao chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn việc làm ồn, tại hạ xin mời huynh đài về phủ, uống rượu Trúc diệp thanh coi như tạ lỗi.”
Tưởng nói xong, người phía trước cũng biết ý, ai dè, Đào Duy Từ sẵn hơi men, cùng tâm trạng bực tức sự triều đình, đạp ngay giữa bụng, quát:
“ Lải nhà lải nhải, cút đi cho lão tử.”
Nguyễn Ôn bị đạp ra xa, bay đập vào cửa, thổ huyết, các tên chân chó nhao nhao lo sợ, hét lên:
“ Công tử, công tử…Người đừng có chết….”
Sẵn bực mình, Nguyễn Ôn sắc mặt nhăn nhó quạt tai, lạnh giọng:
“ Ở đó mà kêu gào. Mau xông lên bắt hắn lại cho ta.”
Đào Duy Từ sẵn hơi men, lựa chọn cứng đối cứng. Nhưng văn nhân dù có x200% cũng không thể là đối thủ. Hoàng Ái Quốc đành bước ra hỗ trợ. May mắn trước từng học vài thế võ, hơn tháng nay rèn luyện, nên để đối phó với những tên này cũng đơn giản. Không lâu cả đám đã bị đánh cho bầm dập, la oai oái. Thấy không ổn, Nguyễn Ôn quát:“ Đi.” Rồi nhìn chòng chọc cả hai, đe dọa:
“ Các ngươi hãy đợi đấy.”
*
Nhìn chiến trường hoang tàn, bàn nghế lộn xộn, khách nhân bỏ đi hết. Ông chủ lắc đầu. Minh Nguyệt lau nước mắt tiến lại:
“ Tạ ơn hai vị công tử đã cứu giúp.”
Đào Duy Từ cười lớn rồi gục xuống, Hoàng Ái Quốc lắc đầu, đáp:
“ Nhớ câu kiến nghĩa bất vi,/Làm người thế ấy cũng phi anh hùng”.”
Sau đó đưa qua 10 lượng bạc, tiếp:
“ Đã gây phiền phức cho bác, đây chút đền bù. Tên kia không phải dễ trêu, chúng sẽ còn quay lại. Bác mau dẫn Minh Nguyệt chạy trước. Còn mạng là còn tất cả.”
Ông chủ thở dài:
“ Đến bao giờ mới lại yên bình ngày xưa. Việc này cũng là từ con gái tôi gây ra. Chúng tôi không dám nhận.”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ cầm lấy đi. Bác có tuổi, Minh Nguyệt là con gái, kiếm tiền không dễ. Tôi cùng Đào huynh là con trai, thì khác.”
Vài ba câu khách sáo, ông chủ khom người cảm tạ, rồi quay sang Minh Nguyệt, nói:
“ Con thu xếp xong chưa, chúng ta đi luôn.”
Minh Nguyệt lau nước mắt, lắc đầu rồi rút ra miếng ngọc bội, đưa Hoàng Ái Quốc và nói:
“ Huynh ấy thức dậy, nhờ huynh đưa giùm.”
Nhìn con gái động lòng, Ông chủ chỉ biết cười khổ. Cả hai thuê một xe ngựa, nhanh chóng bước ra khỏi cổng thành. Hoàng Ái Quốc cầm một âm trà pha, ngồi lặng yên thưởng thức.
Bên này, Nguyễn Ôn nhanh chóng được đưa tới lang y, bôi thuốc, miệng vừa xuýt xoa, vừa gằn giọng nói:
“ Thù này không chả, ta thề không làm người.” rồi quay ra quát tên nô tài:
“ Ngươi mang ta tới phủ cha nuôi ( Hoàng Đình Ái), ta muốn nhờ người bắt hai tên đó lại.”
“ Vâng.” Tên nô tài đáp.
*
Không lâu thì Nguyễn Ôn được khênh trên cáng, dưới sự bảo vệ của quan quân bước vào bên trong. Nhìn thấy Đào Duy Từ đánh đàn, Hoàng Ái Quốc bên cạnh ngâm:
“ Võ hầu( Khổng Minh) đánh đàn đuổi Trọng Đạt/Ta mượn trà, đuổi tiễn kẻ tham quan.”
Nghe vậy, Nguyễn Ôn hơi sợ, nhưng vẫn lạnh lùng, quát:
“ Bắt bọn hắn lại cho ta.”
Tưởng có sự kháng cự, nhưng Hoàng Ái Quốc và Đào Duy Từ rất phối hợp, đưa tay chịu trói. Nguyễn Ôn cau có nói:
“ Cô gái kia đâu.”
Hoàng Ái Quốc nhổ thẳng bãi nước bọt vào, giọng mỉa mai:
“ Tên chó nhà ngươi cũng muốn gặp cô ấy ư. Haha.”
Nguyễn Ôn tức tối, quát lớn:
“ Nhốt chúng vào nhà lao, nghiêm hình cho ta.”
*
Trong nhà tù trọng điểm của Kinh thành, một phòng giam chật hẹp, ẩm mốc, nằm phía cuối. Hoàng Ái Quốc và Đào Duy Từ ngồi dựa lưng vào tường, ngáp ngắn ngáp dài. Nhàm chán, Đào Duy Từ vỗ đét một cái, con ruồi trâu chết rẫy đành đạch, máu toé ra, nói:
“ Đệ cũng rảnh gớm. Đang yên đang lành rủ ngồi tù. Lúc đó mà chạy thì đố cả bố con nhà nó đuổi được.”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ Rảnh mà. Đang thiếu kích thích, thử cảm giác ngồi tù xem. Huynh sợ sao?”
Mặc dù kỳ lạ, lo lắng là có, nhưng mới gặp được Hoàng Ái Quốc, Đào Duy Từ cảm thấy tin tưởng, giả bộ ngáp:
“ Đệ không sợ thì ta sợ gì. Mà tên nhóc Nguyễn Ôn chưa đến à.”
Vừa nói xong thì cửa phòng giam được mở ra, một bóng người được dìu đưa vào, Đào Duy Từ nói:
“ Vừa nhắc tới Tào tháo mà tào tháo đã đến.”
Hoàng Ái Quốc phụ họa:
“ Đệ vừa đánh hơi. Tên này mũi thính như chó. Haha.”
Xong cả hai người cười ngặt ngẽo. Nghe vậy, Nguyễn Ôn giận tái mét mặt, nhưng cố nín nhịn, đặt mình lên nghế. Yên ổn, Nguyễn Ôn nhìn lão trung niên bên cạnh, nói:
“ Dùng hình cho ta.”
Tư Hà gật đầu, lấy từ hộp ra hai bộ dụng cụ bằng đồng hơi cũ, bên trên là những hàng răng sắc nhọn. Hai tên lính canh tiến lại, đặt bàn tay Hoàng Ái Quốc và Đào Duy Từ lên, bắt đầu kéo. Những mũi răng sắc lẹm chầm chậm tiến đến. Nguyễn Ôn nhìn vậy, ngồi trên nghế, cười lạnh. Bỗng “ rắc.”, cả hai bộ dụng cụ gẫy làm đôi. Hoàng Ái Quốc cười lớn:
“ Haha, Nguyễn Ôn ngươi nghèo đến nỗi phải dùng đồ dởm à. Túng quá, gọi cha một câu, lão tử cho.”
Đào Duy Từ chỉ cười nhẹ. Nguyễn Ôn tức giận, hai mắt đầy tơ máu, quát:
“ Chuyện này là thế nào.”
Tư Hà cũng hốt hoảng, thưa:
“ Tiểu nhân không biết, để thử cách khách. Xin công tử yên tâm.”
Nguyễn Ôn lạnh giọng:
“ Hừ. Làm cho cẩn thận. Nếu ta không vừa lòng, thì ngươi biết đó.”
Tư Hà vừa lau mồ hôi, vừa đáp:
“ Vâng, tiểu nhân biết.”
Rồi bắt đầu hơ nóng hai que sắt trên lửa. Đợi nóng, cả hai nhàm chán ngồi đợi, Nguyễn Ôn bứt quả chuối ăn, bỗng nghe giọng mỉa mai truyền lại:
“ Haha, thật không ngờ, đường đường công tử nhà Diêu quốc công lại yếu sinh li, phải ăn chuối bồi bổ. Tin đồn trong kinh thành là thật ư?”
Nguyễn Ôn cầm vỏ chuối đáp thẳng nói:
“ Ranh con, lúc nữa xem ngươi còn cười được không.” Rồi quay ra quát:
“ Xong chưa?”
Tư Hà cầm hai que sắt nóng đỏ, vội vã chạy lại:
“ Thưa công tử, đã xong ạ. “
Nguyễn Ôn quát:
“ Vậy bắt đầu đi.”
Tư Hà cầm que sắt tiến lại, bỗng dẵm vỏ chuối ngã nhào, hai que sắt đâm vào đùi bỏng dát, một tiếng thét lớn:
“ A!, A! Thằng chó nào vất vỏ chuối ra đây.”
Nguyễn Ôn tức tối, đứng lên, đạp thẳng vào bụng nói:
“ Bố mày đấy, ngu còn kêu cái l*n “ Rồi quát:
“ Bay đâu, cầm gậy, đánh hai đứa nó cho ta.”
Tư Hà nghe vậy im lặng, ngồi cạnh xuýt xoa, những tên chân chó cầm gậy hùng dũng tiến lại. Hoàng Ái Quốc thấy vậy cười lớn, châm chọc:
“ Đúng là chủ nào tớ lấy, ngu như chó.”
Nghe vậy, Nguyễn Ôn quát:
“ Đánh thật mạnh vào cho ta.”
“ Rõ.” Những tên chân chó cật lực ra tay, mồ hôi đầm đìa. Đào Duy Từ và Hoàng Ái Quốc chả quan tâm, ngồi tám chuyện. Hoàng Ái Quốc nói:
“ Thật thoải mái a.”
Đào Duy Từ cũng gật đầu:
“ Thật tốt, đang đau lưng có kẻ gãi.”
“ Haha. Chẳng phải do có tên tiểu đệ tốt sao.”Hoàng Ái Quốc quay ra nhìn Nguyên Ôn nói:
“ Tốt lắm, mai ta thưởng cục xương.”
“ Haha.” Cả hai cùng cười lớn. Nguyễn Ôn tức nổ phổi, đứng dậy muốn tự tay hành hình, bỗng loạng choạng, vấp vào Tư Hà đang nằm suýt xoa, gã nhào đau đớn, máu thấm trên trán. Thấy thế, mấy tên tiểu đệ vội chạy lại. Nguyễn Ôn được dìu lên, lạnh giọng:
“ Xách cả hai kẻ này về phủ cho ta.”
Những tên chân chó như được đặc ân, vội vã dừng tay, nhao nhao xách lại. Mặc dù binh lính muốn cản, nhưng nhìn Nguyễn Ôn vậy đành giả dạng làm ngơ. Không lâu, cả hai dưới sự quát tháo của đám chân chó về phủ Dương Quốc Công.
“ Được rồi, để ta.” Rồi tiến lại, nở nụ cười:
“ Không biết vị huynh đệ có thể lùi sang một bên được không. Dù sao chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn việc làm ồn, tại hạ xin mời huynh đài về phủ, uống rượu Trúc diệp thanh coi như tạ lỗi.”
Tưởng nói xong, người phía trước cũng biết ý, ai dè, Đào Duy Từ sẵn hơi men, cùng tâm trạng bực tức sự triều đình, đạp ngay giữa bụng, quát:
“ Lải nhà lải nhải, cút đi cho lão tử.”
Nguyễn Ôn bị đạp ra xa, bay đập vào cửa, thổ huyết, các tên chân chó nhao nhao lo sợ, hét lên:
“ Công tử, công tử…Người đừng có chết….”
Sẵn bực mình, Nguyễn Ôn sắc mặt nhăn nhó quạt tai, lạnh giọng:
“ Ở đó mà kêu gào. Mau xông lên bắt hắn lại cho ta.”
Đào Duy Từ sẵn hơi men, lựa chọn cứng đối cứng. Nhưng văn nhân dù có x200% cũng không thể là đối thủ. Hoàng Ái Quốc đành bước ra hỗ trợ. May mắn trước từng học vài thế võ, hơn tháng nay rèn luyện, nên để đối phó với những tên này cũng đơn giản. Không lâu cả đám đã bị đánh cho bầm dập, la oai oái. Thấy không ổn, Nguyễn Ôn quát:“ Đi.” Rồi nhìn chòng chọc cả hai, đe dọa:
“ Các ngươi hãy đợi đấy.”
*
Nhìn chiến trường hoang tàn, bàn nghế lộn xộn, khách nhân bỏ đi hết. Ông chủ lắc đầu. Minh Nguyệt lau nước mắt tiến lại:
“ Tạ ơn hai vị công tử đã cứu giúp.”
Đào Duy Từ cười lớn rồi gục xuống, Hoàng Ái Quốc lắc đầu, đáp:
“ Nhớ câu kiến nghĩa bất vi,/Làm người thế ấy cũng phi anh hùng”.”
Sau đó đưa qua 10 lượng bạc, tiếp:
“ Đã gây phiền phức cho bác, đây chút đền bù. Tên kia không phải dễ trêu, chúng sẽ còn quay lại. Bác mau dẫn Minh Nguyệt chạy trước. Còn mạng là còn tất cả.”
Ông chủ thở dài:
“ Đến bao giờ mới lại yên bình ngày xưa. Việc này cũng là từ con gái tôi gây ra. Chúng tôi không dám nhận.”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ cầm lấy đi. Bác có tuổi, Minh Nguyệt là con gái, kiếm tiền không dễ. Tôi cùng Đào huynh là con trai, thì khác.”
Vài ba câu khách sáo, ông chủ khom người cảm tạ, rồi quay sang Minh Nguyệt, nói:
“ Con thu xếp xong chưa, chúng ta đi luôn.”
Minh Nguyệt lau nước mắt, lắc đầu rồi rút ra miếng ngọc bội, đưa Hoàng Ái Quốc và nói:
“ Huynh ấy thức dậy, nhờ huynh đưa giùm.”
Nhìn con gái động lòng, Ông chủ chỉ biết cười khổ. Cả hai thuê một xe ngựa, nhanh chóng bước ra khỏi cổng thành. Hoàng Ái Quốc cầm một âm trà pha, ngồi lặng yên thưởng thức.
Bên này, Nguyễn Ôn nhanh chóng được đưa tới lang y, bôi thuốc, miệng vừa xuýt xoa, vừa gằn giọng nói:
“ Thù này không chả, ta thề không làm người.” rồi quay ra quát tên nô tài:
“ Ngươi mang ta tới phủ cha nuôi ( Hoàng Đình Ái), ta muốn nhờ người bắt hai tên đó lại.”
“ Vâng.” Tên nô tài đáp.
*
Không lâu thì Nguyễn Ôn được khênh trên cáng, dưới sự bảo vệ của quan quân bước vào bên trong. Nhìn thấy Đào Duy Từ đánh đàn, Hoàng Ái Quốc bên cạnh ngâm:
“ Võ hầu( Khổng Minh) đánh đàn đuổi Trọng Đạt/Ta mượn trà, đuổi tiễn kẻ tham quan.”
Nghe vậy, Nguyễn Ôn hơi sợ, nhưng vẫn lạnh lùng, quát:
“ Bắt bọn hắn lại cho ta.”
Tưởng có sự kháng cự, nhưng Hoàng Ái Quốc và Đào Duy Từ rất phối hợp, đưa tay chịu trói. Nguyễn Ôn cau có nói:
“ Cô gái kia đâu.”
Hoàng Ái Quốc nhổ thẳng bãi nước bọt vào, giọng mỉa mai:
“ Tên chó nhà ngươi cũng muốn gặp cô ấy ư. Haha.”
Nguyễn Ôn tức tối, quát lớn:
“ Nhốt chúng vào nhà lao, nghiêm hình cho ta.”
*
Trong nhà tù trọng điểm của Kinh thành, một phòng giam chật hẹp, ẩm mốc, nằm phía cuối. Hoàng Ái Quốc và Đào Duy Từ ngồi dựa lưng vào tường, ngáp ngắn ngáp dài. Nhàm chán, Đào Duy Từ vỗ đét một cái, con ruồi trâu chết rẫy đành đạch, máu toé ra, nói:
“ Đệ cũng rảnh gớm. Đang yên đang lành rủ ngồi tù. Lúc đó mà chạy thì đố cả bố con nhà nó đuổi được.”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ Rảnh mà. Đang thiếu kích thích, thử cảm giác ngồi tù xem. Huynh sợ sao?”
Mặc dù kỳ lạ, lo lắng là có, nhưng mới gặp được Hoàng Ái Quốc, Đào Duy Từ cảm thấy tin tưởng, giả bộ ngáp:
“ Đệ không sợ thì ta sợ gì. Mà tên nhóc Nguyễn Ôn chưa đến à.”
Vừa nói xong thì cửa phòng giam được mở ra, một bóng người được dìu đưa vào, Đào Duy Từ nói:
“ Vừa nhắc tới Tào tháo mà tào tháo đã đến.”
Hoàng Ái Quốc phụ họa:
“ Đệ vừa đánh hơi. Tên này mũi thính như chó. Haha.”
Xong cả hai người cười ngặt ngẽo. Nghe vậy, Nguyễn Ôn giận tái mét mặt, nhưng cố nín nhịn, đặt mình lên nghế. Yên ổn, Nguyễn Ôn nhìn lão trung niên bên cạnh, nói:
“ Dùng hình cho ta.”
Tư Hà gật đầu, lấy từ hộp ra hai bộ dụng cụ bằng đồng hơi cũ, bên trên là những hàng răng sắc nhọn. Hai tên lính canh tiến lại, đặt bàn tay Hoàng Ái Quốc và Đào Duy Từ lên, bắt đầu kéo. Những mũi răng sắc lẹm chầm chậm tiến đến. Nguyễn Ôn nhìn vậy, ngồi trên nghế, cười lạnh. Bỗng “ rắc.”, cả hai bộ dụng cụ gẫy làm đôi. Hoàng Ái Quốc cười lớn:
“ Haha, Nguyễn Ôn ngươi nghèo đến nỗi phải dùng đồ dởm à. Túng quá, gọi cha một câu, lão tử cho.”
Đào Duy Từ chỉ cười nhẹ. Nguyễn Ôn tức giận, hai mắt đầy tơ máu, quát:
“ Chuyện này là thế nào.”
Tư Hà cũng hốt hoảng, thưa:
“ Tiểu nhân không biết, để thử cách khách. Xin công tử yên tâm.”
Nguyễn Ôn lạnh giọng:
“ Hừ. Làm cho cẩn thận. Nếu ta không vừa lòng, thì ngươi biết đó.”
Tư Hà vừa lau mồ hôi, vừa đáp:
“ Vâng, tiểu nhân biết.”
Rồi bắt đầu hơ nóng hai que sắt trên lửa. Đợi nóng, cả hai nhàm chán ngồi đợi, Nguyễn Ôn bứt quả chuối ăn, bỗng nghe giọng mỉa mai truyền lại:
“ Haha, thật không ngờ, đường đường công tử nhà Diêu quốc công lại yếu sinh li, phải ăn chuối bồi bổ. Tin đồn trong kinh thành là thật ư?”
Nguyễn Ôn cầm vỏ chuối đáp thẳng nói:
“ Ranh con, lúc nữa xem ngươi còn cười được không.” Rồi quay ra quát:
“ Xong chưa?”
Tư Hà cầm hai que sắt nóng đỏ, vội vã chạy lại:
“ Thưa công tử, đã xong ạ. “
Nguyễn Ôn quát:
“ Vậy bắt đầu đi.”
Tư Hà cầm que sắt tiến lại, bỗng dẵm vỏ chuối ngã nhào, hai que sắt đâm vào đùi bỏng dát, một tiếng thét lớn:
“ A!, A! Thằng chó nào vất vỏ chuối ra đây.”
Nguyễn Ôn tức tối, đứng lên, đạp thẳng vào bụng nói:
“ Bố mày đấy, ngu còn kêu cái l*n “ Rồi quát:
“ Bay đâu, cầm gậy, đánh hai đứa nó cho ta.”
Tư Hà nghe vậy im lặng, ngồi cạnh xuýt xoa, những tên chân chó cầm gậy hùng dũng tiến lại. Hoàng Ái Quốc thấy vậy cười lớn, châm chọc:
“ Đúng là chủ nào tớ lấy, ngu như chó.”
Nghe vậy, Nguyễn Ôn quát:
“ Đánh thật mạnh vào cho ta.”
“ Rõ.” Những tên chân chó cật lực ra tay, mồ hôi đầm đìa. Đào Duy Từ và Hoàng Ái Quốc chả quan tâm, ngồi tám chuyện. Hoàng Ái Quốc nói:
“ Thật thoải mái a.”
Đào Duy Từ cũng gật đầu:
“ Thật tốt, đang đau lưng có kẻ gãi.”
“ Haha. Chẳng phải do có tên tiểu đệ tốt sao.”Hoàng Ái Quốc quay ra nhìn Nguyên Ôn nói:
“ Tốt lắm, mai ta thưởng cục xương.”
“ Haha.” Cả hai cùng cười lớn. Nguyễn Ôn tức nổ phổi, đứng dậy muốn tự tay hành hình, bỗng loạng choạng, vấp vào Tư Hà đang nằm suýt xoa, gã nhào đau đớn, máu thấm trên trán. Thấy thế, mấy tên tiểu đệ vội chạy lại. Nguyễn Ôn được dìu lên, lạnh giọng:
“ Xách cả hai kẻ này về phủ cho ta.”
Những tên chân chó như được đặc ân, vội vã dừng tay, nhao nhao xách lại. Mặc dù binh lính muốn cản, nhưng nhìn Nguyễn Ôn vậy đành giả dạng làm ngơ. Không lâu, cả hai dưới sự quát tháo của đám chân chó về phủ Dương Quốc Công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.