Chương 32: Sự thật
Hạ Ngân Hoàng
14/09/2023
Một tuần sau, dự án xây dựng khu trung tâm của Phong thị hợp tác với cả Lục thị và Lệ thị cũng xong cùng một lúc, có vẻ kết quả đều suông sẻ lợi nhuận tăng lên khá cao so với dự kiến sau khi các dự án hợp tác kết thúc tốt đẹp, các vị cổ đông cùng với Phong Thuỵ Quân quyết định bỏ phiếu bầu chọn cho vị trí chủ tịch vào ngày mai.
Tan họp, Phong Ninh Vi vẻ mặt có phần không tốt bước ra ngoài bắt gặp Lệ Hàn Vân đang ngồi chéo chân vẻ mặt ngông cuồng khiến người ta khó chịu nhíu mày không vui nhìn thẳng vào cô "này, cô lề mề quá đấy bắt tôi phải chờ lâu như vậy" Phong Ninh Vi cười miễn cưỡng nói "tôi có bắt anh phải chờ sao ?" Lệ Hàn Vân quả thật là người không nói lí lẻ, một tay lôi xồng xộc cô đi khỏi công ty.
"Anh bị bệnh à, thả tôi ra...đồ biến thái" cô hét thẳng vào mặt anh ta, vẻ mặt tươi tắn khi nãy phúc chóc sầm tối xuống từ từ tiến sát mặt cô "rồi tôi sẽ cho cô biết biến thái là như thế nào" giọng điệu của anh ta hoàn toàn không giống nói đùa cô vừa sợ vừa cảm thấy tim cứ đập loạn lên liền im miệng đi theo Lệ Hàn Vân.
________________________________________
Ở văn phòng Phong Ninh Kiều nhận một cuộc gọi nặch danh giọng nói của nữ từ đầu dây bên kia "muốn biết hung thủ thì một mình đến bến cảng A ngay bây giờ" cô chưa kịp mở miệng thì di động đã tắt ngay sau đó cô chỉ cầm theo chiếc điện thoại rồi ra ngoài.
Cảng tàu A.
Theo như lời người phụ nữ kia nói cô một mình đến và lên thẳng sân thượng toà nhà ngay đó. Bên trong dường như không có người, đường đi khá âm u tối tâm.
Bóng lưng người phụ nữ kia đang đứng trước sân thượng giống như đang thưởng thức ánh nắng buổi sáng và gió mát cùng nước biển ngay phía dưới toà nhà.
"Cô là ai ?" Phong Ninh Kiều bình tĩnh hỏi, người phụ nữ đó từ từ xoay người lại đáp lại ánh mắt kinh ngạc của cô là một nụ cười nhợt nhạt tràn đầy sự tuyệt vọng. "Tôi họ Tố...Tố Mị Sương".
"Ngồi đi..chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đấy" Tố Mị Sương chuẩn bị sẵn hai chiếc ghế và một cái bàn nhỏ cùng với một chai rượu vang đỏ và hai cái ly trong rất có thẩm mỹ. Cô ta rất từ tốn rót rượu ra "tôi biết cô đang nghĩ gì...Phong Ninh Diệp anh trai cô chết rất oan uổng đúng chứ".
Phong Ninh Kiều : "cô muốn nói gì ?"
Tố Mị Sương : "từ từ..tôi biết cũng nhiều chuyện thú vị lắm đấy"
Phong Ninh Kiều : "cô có liên quan ?"
Tố Mị Sương : "nói trắng ra...tôi chính là hung thủ đấy...Phong Ninh Diệp cả Kỷ Phù Uyên cũng là do tôi giết đấy" phút chóc Phong Ninh Kiều không dám tin sắc mặt trắng bệch trợn mắt nhìn chằm chằm cô ta.
"Ánh mắt gì thế...Kỷ Phù Uyên bị giết hoặc mất tích hình như các người cũng chẳng để tâm đến nhỉ..không cần ngạc nhiên thế đâu, dù sao hôm nay tôi cũng có dự định chôn xác cùng cô ở đây".
Tan họp, Phong Ninh Vi vẻ mặt có phần không tốt bước ra ngoài bắt gặp Lệ Hàn Vân đang ngồi chéo chân vẻ mặt ngông cuồng khiến người ta khó chịu nhíu mày không vui nhìn thẳng vào cô "này, cô lề mề quá đấy bắt tôi phải chờ lâu như vậy" Phong Ninh Vi cười miễn cưỡng nói "tôi có bắt anh phải chờ sao ?" Lệ Hàn Vân quả thật là người không nói lí lẻ, một tay lôi xồng xộc cô đi khỏi công ty.
"Anh bị bệnh à, thả tôi ra...đồ biến thái" cô hét thẳng vào mặt anh ta, vẻ mặt tươi tắn khi nãy phúc chóc sầm tối xuống từ từ tiến sát mặt cô "rồi tôi sẽ cho cô biết biến thái là như thế nào" giọng điệu của anh ta hoàn toàn không giống nói đùa cô vừa sợ vừa cảm thấy tim cứ đập loạn lên liền im miệng đi theo Lệ Hàn Vân.
________________________________________
Ở văn phòng Phong Ninh Kiều nhận một cuộc gọi nặch danh giọng nói của nữ từ đầu dây bên kia "muốn biết hung thủ thì một mình đến bến cảng A ngay bây giờ" cô chưa kịp mở miệng thì di động đã tắt ngay sau đó cô chỉ cầm theo chiếc điện thoại rồi ra ngoài.
Cảng tàu A.
Theo như lời người phụ nữ kia nói cô một mình đến và lên thẳng sân thượng toà nhà ngay đó. Bên trong dường như không có người, đường đi khá âm u tối tâm.
Bóng lưng người phụ nữ kia đang đứng trước sân thượng giống như đang thưởng thức ánh nắng buổi sáng và gió mát cùng nước biển ngay phía dưới toà nhà.
"Cô là ai ?" Phong Ninh Kiều bình tĩnh hỏi, người phụ nữ đó từ từ xoay người lại đáp lại ánh mắt kinh ngạc của cô là một nụ cười nhợt nhạt tràn đầy sự tuyệt vọng. "Tôi họ Tố...Tố Mị Sương".
"Ngồi đi..chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đấy" Tố Mị Sương chuẩn bị sẵn hai chiếc ghế và một cái bàn nhỏ cùng với một chai rượu vang đỏ và hai cái ly trong rất có thẩm mỹ. Cô ta rất từ tốn rót rượu ra "tôi biết cô đang nghĩ gì...Phong Ninh Diệp anh trai cô chết rất oan uổng đúng chứ".
Phong Ninh Kiều : "cô muốn nói gì ?"
Tố Mị Sương : "từ từ..tôi biết cũng nhiều chuyện thú vị lắm đấy"
Phong Ninh Kiều : "cô có liên quan ?"
Tố Mị Sương : "nói trắng ra...tôi chính là hung thủ đấy...Phong Ninh Diệp cả Kỷ Phù Uyên cũng là do tôi giết đấy" phút chóc Phong Ninh Kiều không dám tin sắc mặt trắng bệch trợn mắt nhìn chằm chằm cô ta.
"Ánh mắt gì thế...Kỷ Phù Uyên bị giết hoặc mất tích hình như các người cũng chẳng để tâm đến nhỉ..không cần ngạc nhiên thế đâu, dù sao hôm nay tôi cũng có dự định chôn xác cùng cô ở đây".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.