Chương 1629
Thanh Phong
04/11/2021
Cô gái cũng trầm ngâm một phen: “Ngươi có thể trồng, nhưng ta ăn được không?"
Cô bé tí hon gật đầu như giã tỏi: “Được chứ, muốn ăn gì cũng được, nhưng mà không được ăn cây nhé! Ăn rồi cây sẽ không mọc lại nữa!"
"Được!"
Tiểu Linh Nhi gật gù: “Ta là Tiểu Linh Nhi, ngươi tên gì?"
"A Việt”, cô gái đáp sau một hồi suy nghĩ, chân đi đến nơi Đế Khuyển đang nằm gần đó.
Nó mở mắt nhìn nàng ta đầy phòng bị.
A Việt ngắm nghía nó một hồi rồi hỏi: “Tháp chủ, ta ăn nó được không?"
Đế Khuyển: “...”
Diệp Huyên đen cả mặt: “Cô đừng có xằng bậy!"
A Việt nghiêm túc đáp: “Huyết mạch của nó không tệ chút nào đâu Tháp chủ, sức mạnh của ngươi sẽ tăng lên gấp nhiều lần nếu ăn thịt nó đấy”.
"A Việt cô nương à, nó là bạn ta”, hắn nghiêm túc đáp.
Nàng ta nhún vai: “Vậy tùy ngươi. À, nếu sau này các ngươi hết làm bạn rồi, ngươi không ăn thì nhường ta nhé!"
Đế Khuyển nghe mà có chút phát hoảng.
Nhưng A Việt không để ý đến nó, đã cất bước đi lên lầu.
Tiểu Linh Nhi bay vù đến trước Đế Khuyển, ngắm nhìn nó đầy hiếu kỳ: “Ngươi có ngon không? Cho ta nếm chút được không?"
Đế Khuyển: “...”
Lúc này, A Việt đã đi đến tầng năm bị Tiểu Linh Nhi trồng đầy linh thụ.
"Người ở đây đã đi hay là...”
"Đã bị giết”, Diệp Huyên đáp.
A Việt nhíu mày: “Thực lực người này rất mạnh, ngươi không thể giết được”.
"Không phải ta giết, mà là chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp”.
Đôi mắt nàng càng nheo lại: “Tên đó còn chưa chết cơ à?"
"...”
Thoắt cái, sắc mặt A Việt đã trở lại như thường: “Là tên nào xuất hiện?"
"Cả ba”.
Nghe thấy lời này của Diệp Huyên, nàng ta trố mắt ra hồi lâu mới nói: “Ngươi có quen với bọn họ không?"
"Cực kỳ quen thuộc!", hắn đáp sau một hồi suy nghĩ, thấy A Việt càng im lặng hơn thì hỏi. "Sao thế?"
"Việc này không đơn giản như ta nghĩ...”, A Việt nhẹ giọng nói: “Thôi, kệ nó! Nghỉ ngơi cái đã!"
Cô bé tí hon gật đầu như giã tỏi: “Được chứ, muốn ăn gì cũng được, nhưng mà không được ăn cây nhé! Ăn rồi cây sẽ không mọc lại nữa!"
"Được!"
Tiểu Linh Nhi gật gù: “Ta là Tiểu Linh Nhi, ngươi tên gì?"
"A Việt”, cô gái đáp sau một hồi suy nghĩ, chân đi đến nơi Đế Khuyển đang nằm gần đó.
Nó mở mắt nhìn nàng ta đầy phòng bị.
A Việt ngắm nghía nó một hồi rồi hỏi: “Tháp chủ, ta ăn nó được không?"
Đế Khuyển: “...”
Diệp Huyên đen cả mặt: “Cô đừng có xằng bậy!"
A Việt nghiêm túc đáp: “Huyết mạch của nó không tệ chút nào đâu Tháp chủ, sức mạnh của ngươi sẽ tăng lên gấp nhiều lần nếu ăn thịt nó đấy”.
"A Việt cô nương à, nó là bạn ta”, hắn nghiêm túc đáp.
Nàng ta nhún vai: “Vậy tùy ngươi. À, nếu sau này các ngươi hết làm bạn rồi, ngươi không ăn thì nhường ta nhé!"
Đế Khuyển nghe mà có chút phát hoảng.
Nhưng A Việt không để ý đến nó, đã cất bước đi lên lầu.
Tiểu Linh Nhi bay vù đến trước Đế Khuyển, ngắm nhìn nó đầy hiếu kỳ: “Ngươi có ngon không? Cho ta nếm chút được không?"
Đế Khuyển: “...”
Lúc này, A Việt đã đi đến tầng năm bị Tiểu Linh Nhi trồng đầy linh thụ.
"Người ở đây đã đi hay là...”
"Đã bị giết”, Diệp Huyên đáp.
A Việt nhíu mày: “Thực lực người này rất mạnh, ngươi không thể giết được”.
"Không phải ta giết, mà là chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp”.
Đôi mắt nàng càng nheo lại: “Tên đó còn chưa chết cơ à?"
"...”
Thoắt cái, sắc mặt A Việt đã trở lại như thường: “Là tên nào xuất hiện?"
"Cả ba”.
Nghe thấy lời này của Diệp Huyên, nàng ta trố mắt ra hồi lâu mới nói: “Ngươi có quen với bọn họ không?"
"Cực kỳ quen thuộc!", hắn đáp sau một hồi suy nghĩ, thấy A Việt càng im lặng hơn thì hỏi. "Sao thế?"
"Việc này không đơn giản như ta nghĩ...”, A Việt nhẹ giọng nói: “Thôi, kệ nó! Nghỉ ngơi cái đã!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.