Chương 1817: Đứng thứ sáu bảng Đạo!
Thanh Phong
18/02/2022
Không ngờ thiếu niên trước mắt lại là cao thủ Chưởng Đạo Cảnh!
Lâm Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn lên mọi người trên Vạn Sơn Trường Thành: “Mấy người yếu như thế đừng ra mặt, xin tôn trọng ta, cảm ơn!”
Lúc này, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Thiếu Bạch!
Thấy thiếu niên này, mọi người xung quanh đều giật mình: “Là Mặc Vân Sơn đứng thứ sáu bảng Đạo”.
Đứng thứ sáu bảng Đạo!
Mặc Vân Khởi nhìn Lâm Thiếu Bạch: “Xin chỉ giáo!”
Lâm Thiếu Bạch gật đầu: “Xin cẩn thận!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ tựa như mưa rền gió dữ xông về phía Mặc Vân Sơn, nơi nó đi qua, không gian đều dần sụp đổ!
VietWriter.vn
Sắc mặt Mặc Vân Sơn thay đổi, y không dám lơ là, di chuyển cổ tay, một thanh trường kiếm phá không đâm về phía trước.
Ầm!
Hai lực lượng vừa chạm vào nhau, Mặc Vân Sơn đã bị chấn động đến mức lùi lại, mà trong quá trình đó, một bóng người chợt xuất hiện.
Ngay sau đó…
Ầm!
Người Mặc Vân Sơn bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên thành tường.
Bịch!
Cơ thể của y thoáng chốc nổ tung, máu tươi bắn tung tóe!
Lâm Thiếu Bạch ở bên dưới phủi nhẹ bụi trước ngực, sau đó nhìn lên Vạn Sơn Trường Thành: Bảo người đứng đầu bảng Đọa ra đây đi!"
Mọi người: "..."
Đứng đầu bảng Đạo!
Tất cả những người có mặt trên Vạn Sơn Trường Thành đều rơi vào im lặng.
Mặc Vân Sơn đứng thứ sáu lại không qua nổi hai chiêu! Mà Lâm Thiếu Bạch này lại trực tiếp khiêu chiến người đứng đầu bảng, Tiểu Phu Tử.
Ở nơi nọ, Triệu Mục đang muốn đi xuống thì bị một người nắm tay giữ lại.
Đó là Diệp Huyên.
Triệu Mục nhìn sang với vẻ bất thiện, hắn chỉ nói: “Người nọ không phải người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thần Quốc”.
Rồi hắn chỉ về phía sau một cô bé ở đằng xa: “Nhìn thấy hai người kia không?"
Tầm mắt Triệu Mục nhìn sang một nam một nữ đó. Bọn họ như cảm nhận được mà ngẩng lên nhìn lại. Cô gái chỉ liếc một cái đã thu mắt về, người đàn ông lại mỉm cười như chào hỏi.
Diệp Huyên hạ giọng nói: “Cô thấy hai người kia thế nào?"
Nhận được ánh mắt lạnh lùng của Triệu Mục, hắn khó hiểu hỏi: “Triệu cô nương, ta bảo cô nhìn họ, cô cứ nhìn ta làm gì? ... Ta vừa mắt cô thế à?"
Ánh mắt đối phương lia xuống bàn tay vẫn còn đang nắm lấy cánh tay nàng.
Diệp Huyên ngây ra một thoáng rồi thả ra, cười làm lành: “Xin lỗi, ta không cố ý khinh bạc cô, cô cũng biết ta không phải loại người đó mà”.
Đứng trước đôi mắt như hai lưỡi kiếm nhọn hoắt của nàng ấy, hắn đành nói lảng sang chuyện khác: “Triệu cô nương thấy hai người kia thế nào?"
Triệu Mục không nói gì, chỉ vươn tay chỉ Diệp Huyên rồi chỉ xuống Lâm Thiếu Bạch ở dưới, hiển nhiên bảo hắn xuống đánh.
Diệp Huyên lắc đầu như trống bỏi: “Không, ta không đánh!"
Thấy đôi mày đối phương khẽ nhíu lại, hắn tiếp lời: “Trước đó ta bị Tinh chủ đánh một trận, đến giờ mông vẫn còn đau, không đánh được”.
Triệu Mục: “...”
Lâm Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn lên mọi người trên Vạn Sơn Trường Thành: “Mấy người yếu như thế đừng ra mặt, xin tôn trọng ta, cảm ơn!”
Lúc này, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Thiếu Bạch!
Thấy thiếu niên này, mọi người xung quanh đều giật mình: “Là Mặc Vân Sơn đứng thứ sáu bảng Đạo”.
Đứng thứ sáu bảng Đạo!
Mặc Vân Khởi nhìn Lâm Thiếu Bạch: “Xin chỉ giáo!”
Lâm Thiếu Bạch gật đầu: “Xin cẩn thận!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ tựa như mưa rền gió dữ xông về phía Mặc Vân Sơn, nơi nó đi qua, không gian đều dần sụp đổ!
VietWriter.vn
Sắc mặt Mặc Vân Sơn thay đổi, y không dám lơ là, di chuyển cổ tay, một thanh trường kiếm phá không đâm về phía trước.
Ầm!
Hai lực lượng vừa chạm vào nhau, Mặc Vân Sơn đã bị chấn động đến mức lùi lại, mà trong quá trình đó, một bóng người chợt xuất hiện.
Ngay sau đó…
Ầm!
Người Mặc Vân Sơn bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên thành tường.
Bịch!
Cơ thể của y thoáng chốc nổ tung, máu tươi bắn tung tóe!
Lâm Thiếu Bạch ở bên dưới phủi nhẹ bụi trước ngực, sau đó nhìn lên Vạn Sơn Trường Thành: Bảo người đứng đầu bảng Đọa ra đây đi!"
Mọi người: "..."
Đứng đầu bảng Đạo!
Tất cả những người có mặt trên Vạn Sơn Trường Thành đều rơi vào im lặng.
Mặc Vân Sơn đứng thứ sáu lại không qua nổi hai chiêu! Mà Lâm Thiếu Bạch này lại trực tiếp khiêu chiến người đứng đầu bảng, Tiểu Phu Tử.
Ở nơi nọ, Triệu Mục đang muốn đi xuống thì bị một người nắm tay giữ lại.
Đó là Diệp Huyên.
Triệu Mục nhìn sang với vẻ bất thiện, hắn chỉ nói: “Người nọ không phải người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thần Quốc”.
Rồi hắn chỉ về phía sau một cô bé ở đằng xa: “Nhìn thấy hai người kia không?"
Tầm mắt Triệu Mục nhìn sang một nam một nữ đó. Bọn họ như cảm nhận được mà ngẩng lên nhìn lại. Cô gái chỉ liếc một cái đã thu mắt về, người đàn ông lại mỉm cười như chào hỏi.
Diệp Huyên hạ giọng nói: “Cô thấy hai người kia thế nào?"
Nhận được ánh mắt lạnh lùng của Triệu Mục, hắn khó hiểu hỏi: “Triệu cô nương, ta bảo cô nhìn họ, cô cứ nhìn ta làm gì? ... Ta vừa mắt cô thế à?"
Ánh mắt đối phương lia xuống bàn tay vẫn còn đang nắm lấy cánh tay nàng.
Diệp Huyên ngây ra một thoáng rồi thả ra, cười làm lành: “Xin lỗi, ta không cố ý khinh bạc cô, cô cũng biết ta không phải loại người đó mà”.
Đứng trước đôi mắt như hai lưỡi kiếm nhọn hoắt của nàng ấy, hắn đành nói lảng sang chuyện khác: “Triệu cô nương thấy hai người kia thế nào?"
Triệu Mục không nói gì, chỉ vươn tay chỉ Diệp Huyên rồi chỉ xuống Lâm Thiếu Bạch ở dưới, hiển nhiên bảo hắn xuống đánh.
Diệp Huyên lắc đầu như trống bỏi: “Không, ta không đánh!"
Thấy đôi mày đối phương khẽ nhíu lại, hắn tiếp lời: “Trước đó ta bị Tinh chủ đánh một trận, đến giờ mông vẫn còn đau, không đánh được”.
Triệu Mục: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.