Chương 2240: Máu tươi tuôn như suối!
Thanh Phong
16/10/2022
Thấy thế, ông lão biến sắc, lão vội xoay người, trong phút chốc, một luồng kiếm quang đã bắn ra một cách tàn nhẫn.
Ầm!
Phía xa xa, Diệp Huyên lập tức bị chiêu kiếm này đẩy lùi hơn trăm trượng!
Advertisement
Ông lão lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: "Thật sự nghĩ rằng Tiên Kiếm Tông không có ai?"
Diệp Huyên nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười cực kỳ dữ tợn: "Chẳng mấy chốc nữa sẽ không có ai thôi".
Vừa dứt lời, hắn lại đột nhiên biến mất.
Ông lão xòe tay phải ra, một luồng kiếm quang bắn ra từ lòng bàn tay lão.
Ầm!
Diệp Huyên cách đó không xa lại bị chém lùi, nhưng thanh kiếm của ông lão kia cũng theo đó vỡ nát.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyên lại lần nữa biến mất, trong nháy mắt hắn biến mất đó, một tia kiếm quang chợt lóe lên ở giữa trận.
Khoảnh khắc thấy được tia kiếm quang đó, tất cả mọi người đều tái mặt lại.
Ông lão cũng ngây người ra.
Kiếm Thập Phong thì còn sầm mặt hơn.
Trên tầng mây, vẻ mặt của Hiên Viên Kỳ vô cùng nghiêm nghị, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Ở phía dưới, Diệp Huyên đã xuất hiện phía sau ông lão, giữa lông mày lão có một vệt kiếm, máu tươi đang chảy ra từ đấy!
Ông lão có chút dại ra: "Ngươi... Đây là... kiếm kỹ... gì vậy..."
Diệp Huyên vô cảm đáp: "Nhất Kiếm Vô Lượng!"
Vừa dứt lời, hắn đã xoay người tước kiếm ra.
Xoẹt!
Đầu ông lão lập tức bắn ra ngoài!
Máu tươi tuôn như suối!
Diệp Huyên xòe tay, kiếm Thiên Tru bỗng bay ra, phút chốc ấy, phía dưới vang lên từng tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Đệ tử Tiên Kiếm Tông lần lượt chết thảm.
Nhìn thấy cảnh này, Kiếm Thập Phong ngẩn người, sau đó gã bỗng quay phắt sang Diệp Huyên gào lên: "Diệp Huyên, Tiên Kiếm Tông ta thật sự không động vào muội muội ngươi!"
Nhưng Diệp Huyên vẫn không dừng lại, nơi kiếm Thiên Tru đi qua, đầu người rơi xuống!
Kiếm Thập Phong đang định nói chuyện thì lúc này, một giọng nói chợt vang lên trong đầu gã: "Gọi tổ sư đi".
Giọng của Hiên Viên Kỳ!
Ầm!
Phía xa xa, Diệp Huyên lập tức bị chiêu kiếm này đẩy lùi hơn trăm trượng!
Advertisement
Ông lão lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: "Thật sự nghĩ rằng Tiên Kiếm Tông không có ai?"
Diệp Huyên nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười cực kỳ dữ tợn: "Chẳng mấy chốc nữa sẽ không có ai thôi".
Vừa dứt lời, hắn lại đột nhiên biến mất.
Ông lão xòe tay phải ra, một luồng kiếm quang bắn ra từ lòng bàn tay lão.
Ầm!
Diệp Huyên cách đó không xa lại bị chém lùi, nhưng thanh kiếm của ông lão kia cũng theo đó vỡ nát.
Mà đúng lúc này, Diệp Huyên lại lần nữa biến mất, trong nháy mắt hắn biến mất đó, một tia kiếm quang chợt lóe lên ở giữa trận.
Khoảnh khắc thấy được tia kiếm quang đó, tất cả mọi người đều tái mặt lại.
Ông lão cũng ngây người ra.
Kiếm Thập Phong thì còn sầm mặt hơn.
Trên tầng mây, vẻ mặt của Hiên Viên Kỳ vô cùng nghiêm nghị, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Ở phía dưới, Diệp Huyên đã xuất hiện phía sau ông lão, giữa lông mày lão có một vệt kiếm, máu tươi đang chảy ra từ đấy!
Ông lão có chút dại ra: "Ngươi... Đây là... kiếm kỹ... gì vậy..."
Diệp Huyên vô cảm đáp: "Nhất Kiếm Vô Lượng!"
Vừa dứt lời, hắn đã xoay người tước kiếm ra.
Xoẹt!
Đầu ông lão lập tức bắn ra ngoài!
Máu tươi tuôn như suối!
Diệp Huyên xòe tay, kiếm Thiên Tru bỗng bay ra, phút chốc ấy, phía dưới vang lên từng tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Đệ tử Tiên Kiếm Tông lần lượt chết thảm.
Nhìn thấy cảnh này, Kiếm Thập Phong ngẩn người, sau đó gã bỗng quay phắt sang Diệp Huyên gào lên: "Diệp Huyên, Tiên Kiếm Tông ta thật sự không động vào muội muội ngươi!"
Nhưng Diệp Huyên vẫn không dừng lại, nơi kiếm Thiên Tru đi qua, đầu người rơi xuống!
Kiếm Thập Phong đang định nói chuyện thì lúc này, một giọng nói chợt vang lên trong đầu gã: "Gọi tổ sư đi".
Giọng của Hiên Viên Kỳ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.