Chương 1455: Nàng ta bảo ta phải bảo vệ bí mật!”
Thanh Phong
27/10/2021
Ở bên ngoài tháp Giới Ngục, trong hư không, một luồng sấm chớp như con rắn bạc lượn lờ trong tầng mây đen, hồi lâu vẫn không tan biến.
Vẻ mặt Diệp Huyên vô cùng nghiêm trọng.
Nguy hiểm!
Trong giây phút vừa rồi, hắn thật sự cảm nhận được nguy hiểm!
Nếu như trước đó, những sấm chớp kia giáng xuống, hắn cảm thấy bản thân sẽ bị sấm chớp bổ thành tro tàn.
Diệp Huyên quay lại tháp Giới Ngục, Tiểu Linh Nhi vội đưa thanh kiếm cho hắn, khuôn mặt nhỏ của cô bé hơi tái nhợt.
Diệp Huyên khẽ xoa xoa đầu Tiểu Linh Nhi, sau đó ngẩng đầu: “Tiền bối, kiếm này…”
Tầng sáu nói: “Ý sát phạt của kiếm này quá nặng, giờ vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của ngươi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Rốt cuộc thì đây là kiếm gì đây?”
Tầng sáu nói: “Không biết, nhưng nhìn từ khí thế thanh kiếm này, xem ra kiếm này không phải loại hiền lành gì đâu, ngươi của hiện tại không thể nào khống chế”.
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trong tay, khẽ nói: “Có lẽ Kiếm Tông biết được lai lịch kiếm này!”
Đột nhiên Tiểu Linh Nhi chỉ chỉ lên tầng trên, sau đó nói: “Tầng, tầng bảy, ta muốn đi!”
Tầng bảy!
Diệp Huyên không nghĩ nữa, nhìn sang Tiểu Linh Nhi: “Ngươi muốn đi tầng bảy?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên có chút tò mò: “Đi tầng bảy làm gì?”
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Đồ tốt!”
Tầng bảy, đồ tốt?
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, người có biết tầng bảy có gì không?”
Tầng thứ sáu nói: “Không biết!”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Linh Nhi: “Sao ngươi biết tầng bảy có đồ tốt?”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt không nói.
Diệp Huyên cười nói: “Ngay cả ta mà ngươi cũng không thể nói được sao?”
Tiểu Linh Nhi khẽ cúi đầu: “Không thể nói được… Nàng ta bảo ta phải bảo vệ bí mật!”
Nàng ta?
Diệp Huyên cau mày: “Nàng ta là ai?”
Vẻ mặt Diệp Huyên vô cùng nghiêm trọng.
Nguy hiểm!
Trong giây phút vừa rồi, hắn thật sự cảm nhận được nguy hiểm!
Nếu như trước đó, những sấm chớp kia giáng xuống, hắn cảm thấy bản thân sẽ bị sấm chớp bổ thành tro tàn.
Diệp Huyên quay lại tháp Giới Ngục, Tiểu Linh Nhi vội đưa thanh kiếm cho hắn, khuôn mặt nhỏ của cô bé hơi tái nhợt.
Diệp Huyên khẽ xoa xoa đầu Tiểu Linh Nhi, sau đó ngẩng đầu: “Tiền bối, kiếm này…”
Tầng sáu nói: “Ý sát phạt của kiếm này quá nặng, giờ vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của ngươi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Rốt cuộc thì đây là kiếm gì đây?”
Tầng sáu nói: “Không biết, nhưng nhìn từ khí thế thanh kiếm này, xem ra kiếm này không phải loại hiền lành gì đâu, ngươi của hiện tại không thể nào khống chế”.
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trong tay, khẽ nói: “Có lẽ Kiếm Tông biết được lai lịch kiếm này!”
Đột nhiên Tiểu Linh Nhi chỉ chỉ lên tầng trên, sau đó nói: “Tầng, tầng bảy, ta muốn đi!”
Tầng bảy!
Diệp Huyên không nghĩ nữa, nhìn sang Tiểu Linh Nhi: “Ngươi muốn đi tầng bảy?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên có chút tò mò: “Đi tầng bảy làm gì?”
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Đồ tốt!”
Tầng bảy, đồ tốt?
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, người có biết tầng bảy có gì không?”
Tầng thứ sáu nói: “Không biết!”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Linh Nhi: “Sao ngươi biết tầng bảy có đồ tốt?”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt không nói.
Diệp Huyên cười nói: “Ngay cả ta mà ngươi cũng không thể nói được sao?”
Tiểu Linh Nhi khẽ cúi đầu: “Không thể nói được… Nàng ta bảo ta phải bảo vệ bí mật!”
Nàng ta?
Diệp Huyên cau mày: “Nàng ta là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.