Chương 968: "Vậy thì làm phiền ngươi!"
Thanh Phong
29/09/2021
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc này...
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên từ tầng năm...
Toàn bộ tháp Giới Ngục rung lên kịch liệt.
Diệp Huyên: "..."
Nương theo sự rung động kịch liệt của tháp Giới Ngục, chẳng mấy chốc sau, một cánh cửa đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tiểu Linh Nhi.
Quỷ Môn!
Sau khi Quỷ Môn xuất hiện, nó lập tức trốn vào trong một góc, run lẩy bẩy!
Mà Diệp Huyên phát hiện, trên người nó đã trải rộng khắp các vết nứt.
Bị đánh!
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, không nghi ngờ gì nữa, tầng năm tỉnh rồi!
Một bên, Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó cô bé theo bản năng nhích lại gần Diệp Huyên, tay nhỏ kéo chặt lấy ống tay áo của Diệp Huyên.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lại: "Tiền bối?"
Không trả lời.
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiền bối, nói chuyện chút nhé?"
Vẫn không đáp lại.
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, không cần phải nói, lại là một kẻ không dễ nói chuyện rồi.
Nhưng cũng may, đối phương bây giờ vẫn chưa đi ra, hiển nhiên, một là phong ấn này vẫn chưa vỡ vụn hoàn toàn, hai là thực lực của đối phương vẫn chưa khôi phục lại.
Tất nhiên, cho dù là trường hợp nào, hắn cũng phải mau chóng nâng cao thực lực.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Linh Nhi, cười nói: "Đừng sợ".
Tiểu Linh Nhi dúi đầu vào cánh tay Diệp Huyên: "Sợ! Sợ lắm!"
Diệp Huyên cười nói: "Có ta ở đây!"
Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Nhưng ngươi không đánh lại người ta mà!"
Tiểu Hồn đáp: "Nó cần hồn lực, ta có thể chữa thương giúp nó".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Vậy thì làm phiền ngươi!"
Nói xong, hắn rời khỏi tháp Giới Ngục.
Tên tầng năm kia hắn tạm thời không muốn để ý nữa!
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên từ tầng năm...
Toàn bộ tháp Giới Ngục rung lên kịch liệt.
Diệp Huyên: "..."
Nương theo sự rung động kịch liệt của tháp Giới Ngục, chẳng mấy chốc sau, một cánh cửa đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tiểu Linh Nhi.
Quỷ Môn!
Sau khi Quỷ Môn xuất hiện, nó lập tức trốn vào trong một góc, run lẩy bẩy!
Mà Diệp Huyên phát hiện, trên người nó đã trải rộng khắp các vết nứt.
Bị đánh!
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, không nghi ngờ gì nữa, tầng năm tỉnh rồi!
Một bên, Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó cô bé theo bản năng nhích lại gần Diệp Huyên, tay nhỏ kéo chặt lấy ống tay áo của Diệp Huyên.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lại: "Tiền bối?"
Không trả lời.
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiền bối, nói chuyện chút nhé?"
Vẫn không đáp lại.
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, không cần phải nói, lại là một kẻ không dễ nói chuyện rồi.
Nhưng cũng may, đối phương bây giờ vẫn chưa đi ra, hiển nhiên, một là phong ấn này vẫn chưa vỡ vụn hoàn toàn, hai là thực lực của đối phương vẫn chưa khôi phục lại.
Tất nhiên, cho dù là trường hợp nào, hắn cũng phải mau chóng nâng cao thực lực.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Linh Nhi, cười nói: "Đừng sợ".
Tiểu Linh Nhi dúi đầu vào cánh tay Diệp Huyên: "Sợ! Sợ lắm!"
Diệp Huyên cười nói: "Có ta ở đây!"
Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Nhưng ngươi không đánh lại người ta mà!"
Tiểu Hồn đáp: "Nó cần hồn lực, ta có thể chữa thương giúp nó".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Vậy thì làm phiền ngươi!"
Nói xong, hắn rời khỏi tháp Giới Ngục.
Tên tầng năm kia hắn tạm thời không muốn để ý nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.