Chương 969: Càng ngày càng nghiêm trọng!
Thái Tú
04/10/2021
Là bổn môn của năm người phong Thánh bị giết.
Trong mỗi tông môn đều im lìm tĩnh mịch.
Rất nhiều người đeo tang trắng trên đầu, khóc thương cho chưởng môn của bọn họ.
Bọn họ vốn tưởng chưởng môn của mình bị Diệp Lâm giết chết, nhưng sau khi nhận được tin tức kia, ai nấy đều bàng hoàng phẫn nộ.
Đại đệ tử phái Thiên Sơn: “Vu Kiệt bắt cóc người, mưu sâu kế hiểm làm hao tổn rất nhiều tu vi của sư phụ ta, lại còn giết hại tàn nhẫn, thù này không trả, thề không làm người!”
Đại đệ tử Dược Vương Cốc: “Sư phụ ta vốn am hiểu thâm sâu về y dược, có thể nói bách độc bất xâm! Ngoài Y Thánh và truyền nhân cua ông ta có thể khiến người bị thương ra thì cũng chẳng có ai xứng làm đối thủ của ông ấy, nhất định là Vu Kiệt hạ độc thủ!”
Đại đệ tử Bắc Thối Môn: “Cho dù mày là đại đệ tử của Y Thánh hay Võ Thánh thì đã sao? Bắc Chân Môn tao nhất định dốc hết toàn lực, bắt mày phải trả giá cực đắt vì tội lỗi này!”
…
Những tông môn Giang Hồ Truyền Thừa mất đi chưởng môn, tất cả đều chìm trong thù hận.
Những người đó đã bắt đầu liên thủ với nhau, mục đích chính là tập trung toàn bộ thực lực của bọn họ, trả thù Vu Kiệt.
Người mà Vu Kiệt giết chính là sư phụ của bọn họ, đây vốn là chuyện khiến cho người khác phải kinh hãi.
Năm người phong Thánh chết đi là tổn thất cực lớn đối với Giang Hồ Truyền Thừa!
Hiện giờ những tông môn đó đã không còn người phong Thánh nữa, nếu không liểu chết một trận, sớm muộn cũng bị người khác hạ bệ.
Bọn họ chỉ cần làm cho người đời biết rằng, bọn họ còn có thể báo thù, rằng bọn họ không phải là cái vỏ rỗng!
Những tông môn Giang Hồ Truyền Thừa khác cũng bắt đầu chú ý đến việc này.
“Một gã tu vi chỉ mới hóa kình làm sao có thể đánh bại người phong Thánh? Đây chẳng qua chỉ là nói nhảm!”
“Bây giờ lại thành Vu Kiệt giết chết năm người phong Thánh à? Năm người phong Thánh này ai cũng đều có sức mạnh đại đạo trong tay, làm sao Vu Kiệt có thể đến gần họ?’
“Nói không chừng chuyện này có người biết rõ, ở Lạc Thành cũng có tin tức có thể chứng minh!”
“Tôi cũng nghe nói có người quay lại được sự việc xảy ra, chứng minh là Vu Kiệt làm!”
“Nếu như vậy thì tu vi hóa kình phải vất vả tu luyện bao lâu mới đạt tới cảnh giới người phong Thánh còn ý nghĩa gì nữa? Ngay cả sức mạnh đại đạo cũng chẳng có tác dụng gì sao?”
“Người có thể giết chết người phong Thánh chỉ với tu vi hóa kình, chỉ có mình Vu Kiệt thôi! Đây chính là mầm họa, không thể không diệt trừ!”
“Đúng vậy, nếu Vu Kiệt không chết, biết được bí ẩn vì sao hắn giết người phong Thánh, chỉ e người phong Thánh đều sẽ cảm thấy bất an”.
Căn phòng được trang trí theo phong cách và màu sắc cổ điển, nhất là bốn vách khắc tranh long phụng bằng gỗ càng lưu dấu tháng năm trong ấn tượng người nhìn.
Mỗi một đồ vật trong ngôi nhà này, ít nhất cũng phải tiền tỷ trở lên.
Hạ Viên đang ngồi trước bàn trà, làn khói huân hương thong thả bốc lên, rồi dần tiêu tan trong không khí.
Trong mỗi tông môn đều im lìm tĩnh mịch.
Rất nhiều người đeo tang trắng trên đầu, khóc thương cho chưởng môn của bọn họ.
Bọn họ vốn tưởng chưởng môn của mình bị Diệp Lâm giết chết, nhưng sau khi nhận được tin tức kia, ai nấy đều bàng hoàng phẫn nộ.
Đại đệ tử phái Thiên Sơn: “Vu Kiệt bắt cóc người, mưu sâu kế hiểm làm hao tổn rất nhiều tu vi của sư phụ ta, lại còn giết hại tàn nhẫn, thù này không trả, thề không làm người!”
Đại đệ tử Dược Vương Cốc: “Sư phụ ta vốn am hiểu thâm sâu về y dược, có thể nói bách độc bất xâm! Ngoài Y Thánh và truyền nhân cua ông ta có thể khiến người bị thương ra thì cũng chẳng có ai xứng làm đối thủ của ông ấy, nhất định là Vu Kiệt hạ độc thủ!”
Đại đệ tử Bắc Thối Môn: “Cho dù mày là đại đệ tử của Y Thánh hay Võ Thánh thì đã sao? Bắc Chân Môn tao nhất định dốc hết toàn lực, bắt mày phải trả giá cực đắt vì tội lỗi này!”
…
Những tông môn Giang Hồ Truyền Thừa mất đi chưởng môn, tất cả đều chìm trong thù hận.
Những người đó đã bắt đầu liên thủ với nhau, mục đích chính là tập trung toàn bộ thực lực của bọn họ, trả thù Vu Kiệt.
Người mà Vu Kiệt giết chính là sư phụ của bọn họ, đây vốn là chuyện khiến cho người khác phải kinh hãi.
Năm người phong Thánh chết đi là tổn thất cực lớn đối với Giang Hồ Truyền Thừa!
Hiện giờ những tông môn đó đã không còn người phong Thánh nữa, nếu không liểu chết một trận, sớm muộn cũng bị người khác hạ bệ.
Bọn họ chỉ cần làm cho người đời biết rằng, bọn họ còn có thể báo thù, rằng bọn họ không phải là cái vỏ rỗng!
Những tông môn Giang Hồ Truyền Thừa khác cũng bắt đầu chú ý đến việc này.
“Một gã tu vi chỉ mới hóa kình làm sao có thể đánh bại người phong Thánh? Đây chẳng qua chỉ là nói nhảm!”
“Bây giờ lại thành Vu Kiệt giết chết năm người phong Thánh à? Năm người phong Thánh này ai cũng đều có sức mạnh đại đạo trong tay, làm sao Vu Kiệt có thể đến gần họ?’
“Nói không chừng chuyện này có người biết rõ, ở Lạc Thành cũng có tin tức có thể chứng minh!”
“Tôi cũng nghe nói có người quay lại được sự việc xảy ra, chứng minh là Vu Kiệt làm!”
“Nếu như vậy thì tu vi hóa kình phải vất vả tu luyện bao lâu mới đạt tới cảnh giới người phong Thánh còn ý nghĩa gì nữa? Ngay cả sức mạnh đại đạo cũng chẳng có tác dụng gì sao?”
“Người có thể giết chết người phong Thánh chỉ với tu vi hóa kình, chỉ có mình Vu Kiệt thôi! Đây chính là mầm họa, không thể không diệt trừ!”
“Đúng vậy, nếu Vu Kiệt không chết, biết được bí ẩn vì sao hắn giết người phong Thánh, chỉ e người phong Thánh đều sẽ cảm thấy bất an”.
Căn phòng được trang trí theo phong cách và màu sắc cổ điển, nhất là bốn vách khắc tranh long phụng bằng gỗ càng lưu dấu tháng năm trong ấn tượng người nhìn.
Mỗi một đồ vật trong ngôi nhà này, ít nhất cũng phải tiền tỷ trở lên.
Hạ Viên đang ngồi trước bàn trà, làn khói huân hương thong thả bốc lên, rồi dần tiêu tan trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.