Chương 876: Chất vấn cái gọi là công đạo!
Thái Tú
20/09/2021
Vu Kiệt siết chặt cây đao trong tay, sát khí trong mắt càng ngày càng đỏ, khí tức đỏ rực trong đôi mắt kia cùng với vô số đường gân đỏ dần dần lan ra toàn bộ hốc mắt, cổ tay bắt đầu run lên bần bật, ngày càng kịch liệt. Dường như nhờ cú chặt đứt lúc nãy mà cây đao trong tay Vu Kiệt bỗng nhiên khơi dậy ý chí chiến đấu, văng vẳng vang lên tiếng kêu như ve sầu.
Đúng lúc này tất cả mọi người mới sực tỉnh lại, ai nấy cũng giống như hổ báo, ánh mắt hung hăng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
"Giết hắn đi, lại là tên này, lại là tên yêu nghiệt này phạm tội ác tày trời, nhìn mắt hắn đi, đó căn bản không phải là ánh mắt mà một con người nên có, hắn là tên yêu nghiệt mà vị Phật tổ ở chùa Hàn Sơn đã nói, hắn chính là yêu nghiệt!"
“Giết hắn đi, báo thù cho Hàn sư huynh”.
"Đúng vậy, tất cả đệ tử nghe lệnh, cùng nhau hành động, tiêu diệt tên yêu nghiệt này, đừng cho hắn thêm bất kỳ cơ hội nào nữa”.
“Tuân lệnh!”
Tiếng đáp lại đồng loạt như sấm sét.
Nhưng khi rơi vào tai Vu Kiệt lại vô cùng đạo đức giả.
“Yêu nghiệt?’
“Lại là yêu nghiệt?”
Lông mày anh hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn cùng cực: "Tao chỉ giết một người, liền trở thành yêu nghiệt. Còn tay bọn mày nhuốm máu của vô số người vô tội thì gọi là gì?"
Anh tiến lên một bước, giẫm lên xác của Hàn Tu Tử, giẫm lên thanh kiếm của gãy của ông ta: "Cả đời Vu Kiệt tao luôn hành sự dựa trên nguyên tắc, tôn trọng con người, sống ngay thẳng, làm việc theo luật pháp, sau khi chùa Hàn Sơn giết chết Tứ Đại Thánh Tử, tao vẫn luôn nhẫn nhịn phái Giang Hồ Truyền Thừa".
"Sư tôn của bọn mày muốn liên minh với người khác giết sư phụ tao, bây giờ bọn mày lại muốn hợp lại giết tao?"
“Vu Kiệt tao đã làm gì sai chứ?”
"Những người vô tội đó có gì sai chứ?"
“Nói cho tao biết đi!”
Dứt lời, Vu Kiệt giẫm một chân xuống đất, luồng khí kình cuồng bạo ngưng tụ ở lòng bàn chân, sau đó chỉ thấy một bóng người bay lên không trung, mặt đất dưới chân nứt ra thành những khe nứt như mạng nhện, một đường đao vụt qua trong màn mưa, Vu Kiệt xuất hiện trước mặt một võ giả tay cầm quạt sắt.
Võ giả đó giật mình hoảng hốt, sau đó nhanh chóng phất chiếc quạt sắt trên tay ra phóng về phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, thì cây đao kia đã chém ngang đầu hắn ta giống như sấm sét ngang trời.
Một đao chém qua, đầu liền rơi xuống đất.
“Độp!”
“Nói cho tao biết!”
“Tao đã làm gì sai?”
Vu Kiệt lại tiến lên, lao vào đám người kia, cây đao trong tay giống như gió thu thổi bay lá khô, chém ngang qua tất cả đệ tử đứng trước mặt anh.
Vậy thì…giết!
Vu Kiệt không khống chế được luồng sát khí bên trong nữa, khí kình điên cuồng dâng trào trong người đã đưa tốc độ của anh lên một tầm cao mới.
Đúng lúc này tất cả mọi người mới sực tỉnh lại, ai nấy cũng giống như hổ báo, ánh mắt hung hăng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
"Giết hắn đi, lại là tên này, lại là tên yêu nghiệt này phạm tội ác tày trời, nhìn mắt hắn đi, đó căn bản không phải là ánh mắt mà một con người nên có, hắn là tên yêu nghiệt mà vị Phật tổ ở chùa Hàn Sơn đã nói, hắn chính là yêu nghiệt!"
“Giết hắn đi, báo thù cho Hàn sư huynh”.
"Đúng vậy, tất cả đệ tử nghe lệnh, cùng nhau hành động, tiêu diệt tên yêu nghiệt này, đừng cho hắn thêm bất kỳ cơ hội nào nữa”.
“Tuân lệnh!”
Tiếng đáp lại đồng loạt như sấm sét.
Nhưng khi rơi vào tai Vu Kiệt lại vô cùng đạo đức giả.
“Yêu nghiệt?’
“Lại là yêu nghiệt?”
Lông mày anh hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn cùng cực: "Tao chỉ giết một người, liền trở thành yêu nghiệt. Còn tay bọn mày nhuốm máu của vô số người vô tội thì gọi là gì?"
Anh tiến lên một bước, giẫm lên xác của Hàn Tu Tử, giẫm lên thanh kiếm của gãy của ông ta: "Cả đời Vu Kiệt tao luôn hành sự dựa trên nguyên tắc, tôn trọng con người, sống ngay thẳng, làm việc theo luật pháp, sau khi chùa Hàn Sơn giết chết Tứ Đại Thánh Tử, tao vẫn luôn nhẫn nhịn phái Giang Hồ Truyền Thừa".
"Sư tôn của bọn mày muốn liên minh với người khác giết sư phụ tao, bây giờ bọn mày lại muốn hợp lại giết tao?"
“Vu Kiệt tao đã làm gì sai chứ?”
"Những người vô tội đó có gì sai chứ?"
“Nói cho tao biết đi!”
Dứt lời, Vu Kiệt giẫm một chân xuống đất, luồng khí kình cuồng bạo ngưng tụ ở lòng bàn chân, sau đó chỉ thấy một bóng người bay lên không trung, mặt đất dưới chân nứt ra thành những khe nứt như mạng nhện, một đường đao vụt qua trong màn mưa, Vu Kiệt xuất hiện trước mặt một võ giả tay cầm quạt sắt.
Võ giả đó giật mình hoảng hốt, sau đó nhanh chóng phất chiếc quạt sắt trên tay ra phóng về phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, thì cây đao kia đã chém ngang đầu hắn ta giống như sấm sét ngang trời.
Một đao chém qua, đầu liền rơi xuống đất.
“Độp!”
“Nói cho tao biết!”
“Tao đã làm gì sai?”
Vu Kiệt lại tiến lên, lao vào đám người kia, cây đao trong tay giống như gió thu thổi bay lá khô, chém ngang qua tất cả đệ tử đứng trước mặt anh.
Vậy thì…giết!
Vu Kiệt không khống chế được luồng sát khí bên trong nữa, khí kình điên cuồng dâng trào trong người đã đưa tốc độ của anh lên một tầm cao mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.