Chương 961: Chỗ đó không có ai!
Thái Tú
03/10/2021
Còn có những dị tượng phát sinh trên bầu trời, thoạt nhìn quá mức quái dị.
Chẳng lẽ bọn họ là thần tiên?
Không chỉ như thế, những người được trang bị đầy đủ này… có vẻ như toàn là nhân vật lớn.
Tất cả họ đều có liên quan đến Vu Kiệt sao?
Cô không rõ nữa, đầu óc cô đang rất hỗn loạn, cứ như một mớ tơ vò.
Ở đây, cô chỉ là một người bình thường, sẽ không có ai để ý đến cô.
Cô chỉ hi vọng Vu Kiệt có thể được điều trị kịp thời, mong anh không phải chết.
“Cô tên là Ngô Tiểu Phàm à, yên tâm, chúng tôi đã khống chế được tình hình, cô không cần phải lo lắng nữa!”
Một tiểu đội trưởng bước đến bên cạnh Ngô Tiểu Phàm, nở một nụ cười tự cho là anh tuấn.
Đối mặt với một cô gái còn trẻ như thế này, anh ta thật không biết phải an ủi như thế nào cho phải, quả thật có hơi khó.
Nhưng Ngô Tiểu Phàm lại cảm thấy rất bất ngờ, ánh mắt cô lóe sáng, trông có vẻ thật sự khiếp sợ.
Cô không nghĩ một nhân vật lớn như vậy lại biết mình.
Cô có nên nhân cơ hội này nói gì đó không?
Hiện tại cô rất nóng lòng, bởi vì có một việc vẫn luôn khiến cô bận tâm.
Là về cái chết của bố cô!
Cô dám chắc bố mình sẽ không tự sát, chắc chắn có âm mưu gì trong đó.
Ngô Tiểu Phàm há to miệng, nhưng những lời muốn nói dường như bị nghẹn ở cổ họng.
Nhất thời, cô cũng không biết nên nói gì, trong lòng càng thêm rối bời.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, nó đang đập rất mạnh, gần như sắp vọt lên đến cổ họng.
Đầu cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cô ngơ ngác đứng trước mặt tiểu đội trưởng kia, rồi bỗng nhiên ngã qụỵ xuống, rơi vào hôn mê.
Mấy người của tổ Báo cảm thấy rất kinh ngạc, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía tiểu đội trưởng.
“Quả nhiên… mấy chuyện an ủi kiểu này có hơi khó thật!”
Tiểu đội trưởng ngượng ngùng cười, sau đó phất phất tay.
Anh ta thật sự không ngờ mình chỉ mới nói hai câu đã dọa con gái nhà người ta ngất đi.
“Mau đưa đến bệnh viện, bảo vệ nghiêm mật vào!”
Người của tổ Báo khẽ gật đầu, sau đó lập tức đưa Ngô Tiểu Phàm đi.
Công tác tra xét nhà họ Thường vẫn đang tiếp diễn, sau khi toàn bộ thi thể được sắp xếp chỉnh tề, chuyện kế tiếp hẳn là… xử lý người sống.
Con cháu nhà họ Thường đã sớm mất khả năng phản kháng, cả đám bị dọa đến mức hận không thể chui vào trong đất mà trốn.
Cũng là hướng mà ả vô sỉ Ngô Tiểu Phàm kia được mang đi.
Chẳng lẽ bọn họ là thần tiên?
Không chỉ như thế, những người được trang bị đầy đủ này… có vẻ như toàn là nhân vật lớn.
Tất cả họ đều có liên quan đến Vu Kiệt sao?
Cô không rõ nữa, đầu óc cô đang rất hỗn loạn, cứ như một mớ tơ vò.
Ở đây, cô chỉ là một người bình thường, sẽ không có ai để ý đến cô.
Cô chỉ hi vọng Vu Kiệt có thể được điều trị kịp thời, mong anh không phải chết.
“Cô tên là Ngô Tiểu Phàm à, yên tâm, chúng tôi đã khống chế được tình hình, cô không cần phải lo lắng nữa!”
Một tiểu đội trưởng bước đến bên cạnh Ngô Tiểu Phàm, nở một nụ cười tự cho là anh tuấn.
Đối mặt với một cô gái còn trẻ như thế này, anh ta thật không biết phải an ủi như thế nào cho phải, quả thật có hơi khó.
Nhưng Ngô Tiểu Phàm lại cảm thấy rất bất ngờ, ánh mắt cô lóe sáng, trông có vẻ thật sự khiếp sợ.
Cô không nghĩ một nhân vật lớn như vậy lại biết mình.
Cô có nên nhân cơ hội này nói gì đó không?
Hiện tại cô rất nóng lòng, bởi vì có một việc vẫn luôn khiến cô bận tâm.
Là về cái chết của bố cô!
Cô dám chắc bố mình sẽ không tự sát, chắc chắn có âm mưu gì trong đó.
Ngô Tiểu Phàm há to miệng, nhưng những lời muốn nói dường như bị nghẹn ở cổ họng.
Nhất thời, cô cũng không biết nên nói gì, trong lòng càng thêm rối bời.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, nó đang đập rất mạnh, gần như sắp vọt lên đến cổ họng.
Đầu cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cô ngơ ngác đứng trước mặt tiểu đội trưởng kia, rồi bỗng nhiên ngã qụỵ xuống, rơi vào hôn mê.
Mấy người của tổ Báo cảm thấy rất kinh ngạc, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía tiểu đội trưởng.
“Quả nhiên… mấy chuyện an ủi kiểu này có hơi khó thật!”
Tiểu đội trưởng ngượng ngùng cười, sau đó phất phất tay.
Anh ta thật sự không ngờ mình chỉ mới nói hai câu đã dọa con gái nhà người ta ngất đi.
“Mau đưa đến bệnh viện, bảo vệ nghiêm mật vào!”
Người của tổ Báo khẽ gật đầu, sau đó lập tức đưa Ngô Tiểu Phàm đi.
Công tác tra xét nhà họ Thường vẫn đang tiếp diễn, sau khi toàn bộ thi thể được sắp xếp chỉnh tề, chuyện kế tiếp hẳn là… xử lý người sống.
Con cháu nhà họ Thường đã sớm mất khả năng phản kháng, cả đám bị dọa đến mức hận không thể chui vào trong đất mà trốn.
Cũng là hướng mà ả vô sỉ Ngô Tiểu Phàm kia được mang đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.