Chương 802: Chương 803-2
Thái Tú
23/08/2021
Vấn đề cấp bách nhất là phải nhanh chóng liên lạc với gia đình.
Nghĩ thế, Vu Kiệt cho tay vào túi tiền rồi lại phát hiện điện thoại cùng với ví tiền cũng như chứng minh thư đều biến mất. “Chẳng lẽ nó chìm xuống biển rồi?”
Vu Kiệt cẩn thận ngẫm lại, hình như là thế.
Tiêu rồi.
Khi anh cảm thấy hết sức bất đắc dĩ với tình huống này thì anh lại đột nhiên phát hiện ra một việc.
“Tảng đá… Hình như đã thay đổi!”
Anh tỉ mỉ quan sát tảng đá trong tay, dồn hết toàn bộ sự chú ý vào đó mới phát hiện ra dường như tảng đá xấu xí đó đã thay da đổi thịt, từ lớp vỏ được ghi chằng chịt bên ngoài đã trở nên bóng loáng, đặt dưới ánh mặt trời, loáng thoáng có thể nhìn xuyên qua lớp ngoài để nhìn xem bên trong đang cất giấu thứ gì.
“Đây là cảm giác gì thế này?”, Vu Kiệt nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh chiếc máy rơi xuống, tảng đá xuất hiện như một vị thần kết thúc hơn mười đợt thiên lôi cho anh, điều đó khiến anh càng tò mò hơn.
“Tảng đá này?”
“Thanh niên ở sân bay cũng muốn có ngươi, xem ra lai lịch của thanh niên đó cũng không hề đơn giản”.
Người ở cảnh giới cao nhìn người bên dưới, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn xuyên thấu tất cả.
Vu Kiệt biết rất rõ thanh niên tuyên bố sẽ giết anh để tìm lại tảng đá ở sân bay Luân Thành không hề đơn giản, đó là một cao thủ Hóa Kình, cực kỳ trẻ trung ở độ tuổi hai mươi, còn lợi hại hơn hai sư phụ của anh ngày xưa nữa, người như thế thì lai lịch đơn giản được chắc?
Người như thế, lại băng qua suốt trăm ngàn dặm đường tìm đến anh vì tảng đá, rất khó khiến người ta không suy ngẫm xem rốt cuộc tảng đá đó là thứ bảo bối gì.
Tự hỏi như thế, Vu Kiệt thử dùng khí kình tiến vào trong tảng đá.
Anh điều động khí kình trong gân mạch, chạy dọc theo năm đầu ngón tay dễ dàng vào trong tảng đá.
Nhưng…
Khi khí kình của anh sắp vào được bên trong tảng đá thì một luồng khí kình cực mạnh như một hơi thở đẩy toàn bộ khí kình của anh ra ngoài!
“Rầm!”
Ngón tay như bị điện giật, cảm giác rợn người cứ chạy dọc toàn thân, Vu Kiệt chợt lặng đi.
“Chỉ một hơi thở nhẹ đã… Đánh bay khí kình của ta?”
Tảng đá được anh đặt trong tay lại bỗng nhiên… Nhảy nhảy lên!
“…”, Vu Kiệt.
Đây là…
Gật đầu hả?
Mẹ ơi!
Thì ra mình không Phong Thánh được đều là do tảng đá này.
Nghĩ thế, Vu Kiệt cho tay vào túi tiền rồi lại phát hiện điện thoại cùng với ví tiền cũng như chứng minh thư đều biến mất. “Chẳng lẽ nó chìm xuống biển rồi?”
Vu Kiệt cẩn thận ngẫm lại, hình như là thế.
Tiêu rồi.
Khi anh cảm thấy hết sức bất đắc dĩ với tình huống này thì anh lại đột nhiên phát hiện ra một việc.
“Tảng đá… Hình như đã thay đổi!”
Anh tỉ mỉ quan sát tảng đá trong tay, dồn hết toàn bộ sự chú ý vào đó mới phát hiện ra dường như tảng đá xấu xí đó đã thay da đổi thịt, từ lớp vỏ được ghi chằng chịt bên ngoài đã trở nên bóng loáng, đặt dưới ánh mặt trời, loáng thoáng có thể nhìn xuyên qua lớp ngoài để nhìn xem bên trong đang cất giấu thứ gì.
“Đây là cảm giác gì thế này?”, Vu Kiệt nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh chiếc máy rơi xuống, tảng đá xuất hiện như một vị thần kết thúc hơn mười đợt thiên lôi cho anh, điều đó khiến anh càng tò mò hơn.
“Tảng đá này?”
“Thanh niên ở sân bay cũng muốn có ngươi, xem ra lai lịch của thanh niên đó cũng không hề đơn giản”.
Người ở cảnh giới cao nhìn người bên dưới, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn xuyên thấu tất cả.
Vu Kiệt biết rất rõ thanh niên tuyên bố sẽ giết anh để tìm lại tảng đá ở sân bay Luân Thành không hề đơn giản, đó là một cao thủ Hóa Kình, cực kỳ trẻ trung ở độ tuổi hai mươi, còn lợi hại hơn hai sư phụ của anh ngày xưa nữa, người như thế thì lai lịch đơn giản được chắc?
Người như thế, lại băng qua suốt trăm ngàn dặm đường tìm đến anh vì tảng đá, rất khó khiến người ta không suy ngẫm xem rốt cuộc tảng đá đó là thứ bảo bối gì.
Tự hỏi như thế, Vu Kiệt thử dùng khí kình tiến vào trong tảng đá.
Anh điều động khí kình trong gân mạch, chạy dọc theo năm đầu ngón tay dễ dàng vào trong tảng đá.
Nhưng…
Khi khí kình của anh sắp vào được bên trong tảng đá thì một luồng khí kình cực mạnh như một hơi thở đẩy toàn bộ khí kình của anh ra ngoài!
“Rầm!”
Ngón tay như bị điện giật, cảm giác rợn người cứ chạy dọc toàn thân, Vu Kiệt chợt lặng đi.
“Chỉ một hơi thở nhẹ đã… Đánh bay khí kình của ta?”
Tảng đá được anh đặt trong tay lại bỗng nhiên… Nhảy nhảy lên!
“…”, Vu Kiệt.
Đây là…
Gật đầu hả?
Mẹ ơi!
Thì ra mình không Phong Thánh được đều là do tảng đá này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.