Chương 509: Con mẹ nó, mình đang tự tìm đường chết sao
Thái Tú
08/06/2021
Không có trận chiến hoa lệ, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cũng không có những thăng trầm bi thảm, chỉ nghe thấy tiếng than khóc giống như tiếng đàn.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm chém vào cổ, dưới ánh trăng sáng, máu từ miệng vết thương vương vãi khắp nơi.
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Kể từ khi giọng nói lãnh đạm vang lên bên tai của bốn tên lính đánh thuê thì trận chiến đã bắt đầu.
Ngay sau đó…
Không chút bất ngờ mà kết thúc.
Trong thế giới của người bình thường, trận chiến vốn dĩ là một chuyện vô cùng đơn giản, đó là thất bại và thắng lợi!
Một bên ngã xuống, một bên đứng thẳng, thắng là vua, thua là giặc.
Lên đến cấp độ giữa chiến sĩ và chiến sĩ thì ý nghĩa của hai chữ thắng bại lại càng ngắn gọn hơn, đó là sống và chết!
Mà Vu Kiệt lại là chiến sĩ mạnh nhất trong thế giới người thường.
Trong bóng tối của khu rừng, cho dù ánh trăng chiếu vào đôi mắt lạnh lùng kia khiến vị trí bị lộ rõ, nhưng với tốc độ cực nhanh cũng khiến trận chiến này được giải quyết ngay trong chốc lát.
Ba cái xác nằm trong vũng máu, trong cảnh tượng này, đôi mắt của bọn họ đều mở ra ở một mức độ vô cùng kỳ diệu, chưa từng nhắm lại.
Bên cạnh ba xác chết này, tên lính đánh thuê có biệt hiệu là Liệp Ưng đang trợn tròn mắt rùng mình hoảng sợ, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất nhìn thi thể của đồng đội, không dám nhúc nhích, cho dù người đứng trước mặt đang đưa tay rút con dao găm đẫm máu ra, hắn ta cũng không dám nhúc nhích.
Mười lăm năm làm lính đánh thuê, cho dù suốt năm năm nay chưa có bất kỳ nhiệm vụ nào, cũng không có trận chiến nào cả, nhưng điều này không có nghĩa là sức chiến đấu của hắn ta bị giảm sút. Ngược lại, so với hầu hết các chiến sĩ, kỹ năng của hắn ta giống như một con mãnh hổ, nhưng trước mặt người đàn ông xuất hiện đột ngột này, giác quan thứ sáu của bản thân nói cho hắn ta biết…căn bản không có cơ hội sống sót nào cả.
Thậm chí…
Nếu đánh lại, hắn ta sẽ chết.
Liệp Ưng không dám ngoảnh đầu lại nhìn mặt người đàn ông đó, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vũng máu đang dần lan ra xung quanh mình, nỗi sợ hãi trong mắt hắn ta cùng với sự im lặng của bầu không khí chết chóc, ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Rất nhanh.
Sau khi nghe một loạt tiếng lá xào xạc xung quanh, Liệp Ưng đã nhìn thấy rồi.
Bụi cây trước mặt bị những con dao chặt chém, rẽ đường ra, hai mươi chiến sĩ Long Tiễn vũ trang đầy đủ, trên tay ai nấy đều đang cầm súng đứng hàng loạt trước mặt hắn ta.
Hoa văn chói lóa trên cánh tay của bọn họ lập tức khiến Liệp Ưng…chết lặng!
“Long…Long Tiễn!”
Vượt biên rồi.
Hai mươi chiến sĩ lao đến, gật đầu với Vu Kiệt, không nói lời nào, sau khi nhìn thấy xác chết xung quanh thì sự sùng bái trong lòng bọn họ đối với vị Lang Vương này chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm đi.
Trong hoàn cảnh không ai có thể nhìn rõ tình hình, dùng kinh nghiệm chiến đấu cao siêu để giết chết ba trong số bốn tên lính đánh thuê này và bắt sống một tên, chỉ riêng chiến tích này thôi cũng đủ khiến hai mươi người chiến sĩ chưa từng có kinh nghiệm thực chiến này cảm thấy đáng để học hỏi rồi.
Vu Kiệt cúi đầu, nhìn tên lính đánh thuê bị anh đá văng ra, lúc này đang quỳ dưới đất, nói: “Biệt hiệu của mày, tổ chức của mày, mục đích mày ẩn nấp ở đây, bọn mày có bao nhiêu người?”
“Nói đi!”
Không hề lòng vòng, Vu Kiệt trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Anh chỉ muốn nghe đáp án, không muốn lãng phí thời gian.
Liệp Ưng hít sâu một hơi, là một tên lính đánh thuê lâu năm, rất nhanh hắn ta đã lấy lại bình tĩnh: “Nói ra thì tao có thể sống sao?”
“Đường đường là chiến sĩ Long Tiễn mà lại vượt biên tham gia chiến đấu, nếu như chuyện này bị lộ thì Hoa Hạ bọn mày sẽ bị dư luận quốc tế bàn tán, bọn mày sẽ giữ lại cái mạng này của tao không?”
Vu Kiệt trầm giọng nói: “Tao hy vọng mày có thể chân thành một chút, mày cũng biết đấy, nếu như bọn tao không để mày chết thì mày căn bản không có cơ hội tự sát, trong tình huống này, mày không nói, chỉ khiến bản thân trước khi chết phải chịu nhiều đau đớn hơn thôi, mày cảm thấy mày có thể chịu được không?”
“Tao có thể thử xem”.
Trong lòng Liệp Ưng rất hoảng, nhưng vẫn giả vở kiên định đáp.
Vu Kiệt lại nói: “Mười hai cực hình của Hoa Hạ, có lẽ mày đã từng nghe rồi”.
Đồng tử của Liệp Ưng đột nhiên co rút lại, nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta lúc này càng ngày càng tăng thêm.
Đúng vậy, hắn ta sợ rồi,
Sau khi nghe thấy Vu Kiệt nói mấy chữ đó xong.
Là một tên lính đánh thuê, hiểu rõ và thông thạo các thủ đoạn văn hóa của từng địa điểm làm nhiệm vụ là kỹ năng cần phải biết.
Mặc dù Hoa Hạ được liệt vào danh sách cấm địa đối với toàn bộ giới lính đánh thuê…hầu như không ai không biết sự đáng sợ của mười hai cực hình này.
Đó là phương pháp tra tấn được áp dụng ở bộ phận đau đớn nhất trên cơ thể con người đã được nghiên cứu từ thời cổ đại.
Từ trước đến nay chưa một ai có thể kiên trì vượt qua được.
Liệp Ưng hiểu ý nghĩa của câu này, người thông minh luôn vì lợi ích của bản thân mà lựa chọn, dù có chết cũng phải chết một cách thoải mái.
Một giọt mồ hôi lạnh trên trán hắn ta chảy xuống: “Tao nói”.
“Biệt hiệu Liệp Ưng, thuộc đoàn lính đánh thuê Thương Ưng, mục đích đến đây là đợi một thanh niên tên Vu Kiệt rồi giết hắn, chặt đầu hắn là hoàn thành nhiệm vụ, lần này bọn tao có bốn người đợi ở đây, còn lại đều đã tiến về phía trại Tuyết, đặt bẫy ở những nơi khác nhau, nếu như bọn tao thất bại, bọn họ sẽ thực hiện một trận chặn đánh tiếp theo”.
Nghe xong câu trả lời, Vu Kiệt híp mắt lại: “Ngoài bọn mày ra, còn ai nữa?”
Liệp Ưng cúi đầu: “Mày hỏi ai? Không phải vừa nãy tao đã nói rồi sao? Chỉ có bốn người bọn tao thôi”.
Vu Kiệt: “Tao hỏi, còn có ai muốn giết tao nữa?”
Giết tao.
Ai?
Còn có thể là ai?
Liệp Ưng quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Hai mươi người chiến sĩ lập tức giơ súng lên chỉa thẳng vào gáy Liệp Ưng.
“Mày…mày…mày là Vu Kiệt?”
Sắc mặt Vu Kiệt không đổi.
Nhưng vẻ mặt của Liệp Ưng đã tái mét từ giây phút đầu tiên nhìn thấy mặt Vu Kiệt.
Vu Kiệt.
Bức ảnh dán trên hồ sơ nhiệm vụ.
Không phải người trước mắt đây thì…là ai chứ?
Mục tiêu nhiệm vụ vậy mà lại…trong nháy mắt giết chết bốn người đồng đội của hắn ta?
Sao có thể như thế được?
Nội dung thông tin trên hồ sơ không phải nói tên Vu Kiệt này chính là cậu chủ nhà họ Lý, một tên hậu cần đã xuất ngũ sao?
Hậu cần?
Mà lại lợi hại như vậy?
Thông tin chắc chắn sai rồi, Liệp Ưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Nói đi”.
Anh lại hỏi tiếp, năm năm trước nhóm lính đánh thuê Thương Ưng cũng được xem là một đội ngũ có tiếng tăm, ngay cả tổ chức cũ này cũng xuất hiện rồi, Vu Kiệt cũng muốn biết chi tiết cụ thể của các nhóm lính đánh thuê còn lại.
Liệp Ưng thở dài một hơi: “Thua trong tay mục tiêu của mình, hừ, là do quân sư của bọn tao điều tra sai rồi, không phải mày lợi hại, xem như là kiếp này bọn tao bị quân sư hại, kiếp sau mày không có cơ hội đâu”.
“Tao nói cho mày biết tin tức của những nhóm lính đánh thuê khác, để tao chết nhanh gọn một chút”.
Vu Kiệt nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được”.
“Lang Vương!”
Cái đầu trị giá trị một trăm triệu.
Vậy mà lại là đầu của Lang Vương!
“…”, Liệp Ưng: Con mẹ nó, mình đang tự tìm đường chết sao?
- ---------------------------
Khoảnh khắc lưỡi kiếm chém vào cổ, dưới ánh trăng sáng, máu từ miệng vết thương vương vãi khắp nơi.
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Kể từ khi giọng nói lãnh đạm vang lên bên tai của bốn tên lính đánh thuê thì trận chiến đã bắt đầu.
Ngay sau đó…
Không chút bất ngờ mà kết thúc.
Trong thế giới của người bình thường, trận chiến vốn dĩ là một chuyện vô cùng đơn giản, đó là thất bại và thắng lợi!
Một bên ngã xuống, một bên đứng thẳng, thắng là vua, thua là giặc.
Lên đến cấp độ giữa chiến sĩ và chiến sĩ thì ý nghĩa của hai chữ thắng bại lại càng ngắn gọn hơn, đó là sống và chết!
Mà Vu Kiệt lại là chiến sĩ mạnh nhất trong thế giới người thường.
Trong bóng tối của khu rừng, cho dù ánh trăng chiếu vào đôi mắt lạnh lùng kia khiến vị trí bị lộ rõ, nhưng với tốc độ cực nhanh cũng khiến trận chiến này được giải quyết ngay trong chốc lát.
Ba cái xác nằm trong vũng máu, trong cảnh tượng này, đôi mắt của bọn họ đều mở ra ở một mức độ vô cùng kỳ diệu, chưa từng nhắm lại.
Bên cạnh ba xác chết này, tên lính đánh thuê có biệt hiệu là Liệp Ưng đang trợn tròn mắt rùng mình hoảng sợ, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất nhìn thi thể của đồng đội, không dám nhúc nhích, cho dù người đứng trước mặt đang đưa tay rút con dao găm đẫm máu ra, hắn ta cũng không dám nhúc nhích.
Mười lăm năm làm lính đánh thuê, cho dù suốt năm năm nay chưa có bất kỳ nhiệm vụ nào, cũng không có trận chiến nào cả, nhưng điều này không có nghĩa là sức chiến đấu của hắn ta bị giảm sút. Ngược lại, so với hầu hết các chiến sĩ, kỹ năng của hắn ta giống như một con mãnh hổ, nhưng trước mặt người đàn ông xuất hiện đột ngột này, giác quan thứ sáu của bản thân nói cho hắn ta biết…căn bản không có cơ hội sống sót nào cả.
Thậm chí…
Nếu đánh lại, hắn ta sẽ chết.
Liệp Ưng không dám ngoảnh đầu lại nhìn mặt người đàn ông đó, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vũng máu đang dần lan ra xung quanh mình, nỗi sợ hãi trong mắt hắn ta cùng với sự im lặng của bầu không khí chết chóc, ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Rất nhanh.
Sau khi nghe một loạt tiếng lá xào xạc xung quanh, Liệp Ưng đã nhìn thấy rồi.
Bụi cây trước mặt bị những con dao chặt chém, rẽ đường ra, hai mươi chiến sĩ Long Tiễn vũ trang đầy đủ, trên tay ai nấy đều đang cầm súng đứng hàng loạt trước mặt hắn ta.
Hoa văn chói lóa trên cánh tay của bọn họ lập tức khiến Liệp Ưng…chết lặng!
“Long…Long Tiễn!”
Vượt biên rồi.
Hai mươi chiến sĩ lao đến, gật đầu với Vu Kiệt, không nói lời nào, sau khi nhìn thấy xác chết xung quanh thì sự sùng bái trong lòng bọn họ đối với vị Lang Vương này chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm đi.
Trong hoàn cảnh không ai có thể nhìn rõ tình hình, dùng kinh nghiệm chiến đấu cao siêu để giết chết ba trong số bốn tên lính đánh thuê này và bắt sống một tên, chỉ riêng chiến tích này thôi cũng đủ khiến hai mươi người chiến sĩ chưa từng có kinh nghiệm thực chiến này cảm thấy đáng để học hỏi rồi.
Vu Kiệt cúi đầu, nhìn tên lính đánh thuê bị anh đá văng ra, lúc này đang quỳ dưới đất, nói: “Biệt hiệu của mày, tổ chức của mày, mục đích mày ẩn nấp ở đây, bọn mày có bao nhiêu người?”
“Nói đi!”
Không hề lòng vòng, Vu Kiệt trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Anh chỉ muốn nghe đáp án, không muốn lãng phí thời gian.
Liệp Ưng hít sâu một hơi, là một tên lính đánh thuê lâu năm, rất nhanh hắn ta đã lấy lại bình tĩnh: “Nói ra thì tao có thể sống sao?”
“Đường đường là chiến sĩ Long Tiễn mà lại vượt biên tham gia chiến đấu, nếu như chuyện này bị lộ thì Hoa Hạ bọn mày sẽ bị dư luận quốc tế bàn tán, bọn mày sẽ giữ lại cái mạng này của tao không?”
Vu Kiệt trầm giọng nói: “Tao hy vọng mày có thể chân thành một chút, mày cũng biết đấy, nếu như bọn tao không để mày chết thì mày căn bản không có cơ hội tự sát, trong tình huống này, mày không nói, chỉ khiến bản thân trước khi chết phải chịu nhiều đau đớn hơn thôi, mày cảm thấy mày có thể chịu được không?”
“Tao có thể thử xem”.
Trong lòng Liệp Ưng rất hoảng, nhưng vẫn giả vở kiên định đáp.
Vu Kiệt lại nói: “Mười hai cực hình của Hoa Hạ, có lẽ mày đã từng nghe rồi”.
Đồng tử của Liệp Ưng đột nhiên co rút lại, nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta lúc này càng ngày càng tăng thêm.
Đúng vậy, hắn ta sợ rồi,
Sau khi nghe thấy Vu Kiệt nói mấy chữ đó xong.
Là một tên lính đánh thuê, hiểu rõ và thông thạo các thủ đoạn văn hóa của từng địa điểm làm nhiệm vụ là kỹ năng cần phải biết.
Mặc dù Hoa Hạ được liệt vào danh sách cấm địa đối với toàn bộ giới lính đánh thuê…hầu như không ai không biết sự đáng sợ của mười hai cực hình này.
Đó là phương pháp tra tấn được áp dụng ở bộ phận đau đớn nhất trên cơ thể con người đã được nghiên cứu từ thời cổ đại.
Từ trước đến nay chưa một ai có thể kiên trì vượt qua được.
Liệp Ưng hiểu ý nghĩa của câu này, người thông minh luôn vì lợi ích của bản thân mà lựa chọn, dù có chết cũng phải chết một cách thoải mái.
Một giọt mồ hôi lạnh trên trán hắn ta chảy xuống: “Tao nói”.
“Biệt hiệu Liệp Ưng, thuộc đoàn lính đánh thuê Thương Ưng, mục đích đến đây là đợi một thanh niên tên Vu Kiệt rồi giết hắn, chặt đầu hắn là hoàn thành nhiệm vụ, lần này bọn tao có bốn người đợi ở đây, còn lại đều đã tiến về phía trại Tuyết, đặt bẫy ở những nơi khác nhau, nếu như bọn tao thất bại, bọn họ sẽ thực hiện một trận chặn đánh tiếp theo”.
Nghe xong câu trả lời, Vu Kiệt híp mắt lại: “Ngoài bọn mày ra, còn ai nữa?”
Liệp Ưng cúi đầu: “Mày hỏi ai? Không phải vừa nãy tao đã nói rồi sao? Chỉ có bốn người bọn tao thôi”.
Vu Kiệt: “Tao hỏi, còn có ai muốn giết tao nữa?”
Giết tao.
Ai?
Còn có thể là ai?
Liệp Ưng quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Hai mươi người chiến sĩ lập tức giơ súng lên chỉa thẳng vào gáy Liệp Ưng.
“Mày…mày…mày là Vu Kiệt?”
Sắc mặt Vu Kiệt không đổi.
Nhưng vẻ mặt của Liệp Ưng đã tái mét từ giây phút đầu tiên nhìn thấy mặt Vu Kiệt.
Vu Kiệt.
Bức ảnh dán trên hồ sơ nhiệm vụ.
Không phải người trước mắt đây thì…là ai chứ?
Mục tiêu nhiệm vụ vậy mà lại…trong nháy mắt giết chết bốn người đồng đội của hắn ta?
Sao có thể như thế được?
Nội dung thông tin trên hồ sơ không phải nói tên Vu Kiệt này chính là cậu chủ nhà họ Lý, một tên hậu cần đã xuất ngũ sao?
Hậu cần?
Mà lại lợi hại như vậy?
Thông tin chắc chắn sai rồi, Liệp Ưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Nói đi”.
Anh lại hỏi tiếp, năm năm trước nhóm lính đánh thuê Thương Ưng cũng được xem là một đội ngũ có tiếng tăm, ngay cả tổ chức cũ này cũng xuất hiện rồi, Vu Kiệt cũng muốn biết chi tiết cụ thể của các nhóm lính đánh thuê còn lại.
Liệp Ưng thở dài một hơi: “Thua trong tay mục tiêu của mình, hừ, là do quân sư của bọn tao điều tra sai rồi, không phải mày lợi hại, xem như là kiếp này bọn tao bị quân sư hại, kiếp sau mày không có cơ hội đâu”.
“Tao nói cho mày biết tin tức của những nhóm lính đánh thuê khác, để tao chết nhanh gọn một chút”.
Vu Kiệt nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được”.
“Lang Vương!”
Cái đầu trị giá trị một trăm triệu.
Vậy mà lại là đầu của Lang Vương!
“…”, Liệp Ưng: Con mẹ nó, mình đang tự tìm đường chết sao?
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.