Chương 863: Đây không phải là sự thật!
Thái Tú
17/09/2021
Võ giả không được phép tự ý ra tay với người thường.
Những người này không chỉ vi phạm điều cấm kỵ đó mà còn giết chết những người dân vô tội, Vu Kiệt bất giác nhớ đến đêm hôm ấy, đại sư tỷ trong số mười nữ võ giả đã nói rằng: Một đám dân thường mà thôi, giết thì giết, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến, chết rồi, có ai biết chứ?
Lúc này, Vu Kiệt mới thực sự nhận ra thực trạng thê thảm ẩn sau câu nói này.
Đây chính là cái gọi là thói đời!
Bạn cảm thấy nó tốt đẹp, chỉ vì xuất thân của bạn khá tốt.
Trong những ngóc ngách tăm tối của xã hội này, vẫn có một đám người xem luật pháp như rác, xem mạng người như kiến, xem công lý như không khí.
Hứa Long.
Những võ giả cầm kiếm đến giết sạch dân làng.
Còn có rất nhiều rất nhiều...
Báo cảnh sát, thực sự có thể giải quyết sao?
Không thể!
Một đám võ giả, sao có thể bị trừng trị dễ dàng như vậy chứ.
Cho nên…
Vu Kiệt quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Lưu Hổ, cậu ở đây trông ông nội Ngô nhé!"
"Tôi sẽ về làng ngay”.
Giết đám súc sinh này!
…
…
Bên kia, rời khỏi phòng bệnh cao cấp ở Lạc Thành, Ngô Tiểu Phàm không dám dừng lại, vội vàng chạy đến địa chỉ bệnh viện do nhân viên của cục cảnh sát cung cấp, vừa xuống lầu cô liền nhìn thấy lối vào của bệnh viện bị bao vây kín mít.
Từng dải dây băng giăng kín khu vực xung quanh, hoàn toàn chia cắt bệnh viện và đường phố thành hai nửa.
Đám đông đứng ở bên ngoại bàn luận sôi nổi, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong bệnh viện, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ cùng cực.
"Này, nghe nói gì chưa? Hai nhân viên của cục cảnh sát canh gác ở trước của phòng bệnh trong bệnh viện đã chết rồi!"
"Cái gì? Ngay cả người của cục cảnh sát cũng dám giết, tên...tên hung thủ này cũng to gan thật đấy, hắn điên rồi sao?"
"Ai biết được? Nhưng hình như tôi nghe nói tên hung thủ giết người chính là gia chủ của nhà họ Ngô, gia tộc hạng hai ở Lạc Thành này đấy!"
"Anh nói thật sao? Gia chủ nhà họ Ngô? Doanh nhân Ngô Vĩ, người thường xuất hiện trên đài truyền hình địa phương của chúng ta ở Lạc Thành sao? Không thể nào! Doanh nhân ai lại bỏ mặc gia sản không hưởng thụ mà chạy đến đây giết người chứ?"
"Vậy là anh không biết rồi! Sáng nay tin tức vừa được đăng lên, hình như người vợ mới cưới mấy năm trước của Ngô Vĩ đã cắm sừng ông ta, một nhóm người ở khu biệt thự cao cấp nào đó đang điên cuồng loan tin đây này!"
Đây không phải là sự thật!
Tuyệt đối không phải là sự thật.
Không phải bố cô - Ngô Vĩ - mới là người bị giết sao?
Trong chuyện này nhất định có khúc mắc gì đó.
Những người này không chỉ vi phạm điều cấm kỵ đó mà còn giết chết những người dân vô tội, Vu Kiệt bất giác nhớ đến đêm hôm ấy, đại sư tỷ trong số mười nữ võ giả đã nói rằng: Một đám dân thường mà thôi, giết thì giết, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến, chết rồi, có ai biết chứ?
Lúc này, Vu Kiệt mới thực sự nhận ra thực trạng thê thảm ẩn sau câu nói này.
Đây chính là cái gọi là thói đời!
Bạn cảm thấy nó tốt đẹp, chỉ vì xuất thân của bạn khá tốt.
Trong những ngóc ngách tăm tối của xã hội này, vẫn có một đám người xem luật pháp như rác, xem mạng người như kiến, xem công lý như không khí.
Hứa Long.
Những võ giả cầm kiếm đến giết sạch dân làng.
Còn có rất nhiều rất nhiều...
Báo cảnh sát, thực sự có thể giải quyết sao?
Không thể!
Một đám võ giả, sao có thể bị trừng trị dễ dàng như vậy chứ.
Cho nên…
Vu Kiệt quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Lưu Hổ, cậu ở đây trông ông nội Ngô nhé!"
"Tôi sẽ về làng ngay”.
Giết đám súc sinh này!
…
…
Bên kia, rời khỏi phòng bệnh cao cấp ở Lạc Thành, Ngô Tiểu Phàm không dám dừng lại, vội vàng chạy đến địa chỉ bệnh viện do nhân viên của cục cảnh sát cung cấp, vừa xuống lầu cô liền nhìn thấy lối vào của bệnh viện bị bao vây kín mít.
Từng dải dây băng giăng kín khu vực xung quanh, hoàn toàn chia cắt bệnh viện và đường phố thành hai nửa.
Đám đông đứng ở bên ngoại bàn luận sôi nổi, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong bệnh viện, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ cùng cực.
"Này, nghe nói gì chưa? Hai nhân viên của cục cảnh sát canh gác ở trước của phòng bệnh trong bệnh viện đã chết rồi!"
"Cái gì? Ngay cả người của cục cảnh sát cũng dám giết, tên...tên hung thủ này cũng to gan thật đấy, hắn điên rồi sao?"
"Ai biết được? Nhưng hình như tôi nghe nói tên hung thủ giết người chính là gia chủ của nhà họ Ngô, gia tộc hạng hai ở Lạc Thành này đấy!"
"Anh nói thật sao? Gia chủ nhà họ Ngô? Doanh nhân Ngô Vĩ, người thường xuất hiện trên đài truyền hình địa phương của chúng ta ở Lạc Thành sao? Không thể nào! Doanh nhân ai lại bỏ mặc gia sản không hưởng thụ mà chạy đến đây giết người chứ?"
"Vậy là anh không biết rồi! Sáng nay tin tức vừa được đăng lên, hình như người vợ mới cưới mấy năm trước của Ngô Vĩ đã cắm sừng ông ta, một nhóm người ở khu biệt thự cao cấp nào đó đang điên cuồng loan tin đây này!"
Đây không phải là sự thật!
Tuyệt đối không phải là sự thật.
Không phải bố cô - Ngô Vĩ - mới là người bị giết sao?
Trong chuyện này nhất định có khúc mắc gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.