Đệ Nhất Lang Vương

Chương 660: Đây lại là kế hoạch của ông cụ Lý

Thái Tú

15/07/2021

      Là con cháu nhà Đế Vương, không ai có tâm tư đơn thuần cả.  

      Lăn lộn trong làng giải trí bao nhiêu năm nay, Lý Hòa thừa biết trong thế giới ngầm này ẩn chứa rất nhiều lưỡi dao không thể nhìn thấy, chúng sẽ đâm sau lưng nhân lúc con người ta yếu đuối nhất, không cách nào chống đỡ được!   

      Mà phần lớn những người đâm lưỡi dao này đều là kẻ thù!  

      Sự kiện lần trước, tuy rằng tin tức gia chủ nhà Hiên Viên, Hiên Viên Mục đích thân tới tứ hợp viện nhà họ Lý xin lỗi Lý Nam lan truyền khắp Thủ Đô, mọi người đều cho rằng ân oán giữa nhà họ Lý và nhà Hiên Viên đã kết thúc. Dù sao cháu trai mới trở về của nhà họ Lý người ta cũng lấy thân phận đệ tử Thánh y đích thân kéo ông cụ Hiên Viên trở về từ quỷ môn quan, đây là ơn cứu mạng, nhưng ai có thể bảo đảm người nhà Hiên Viên không oán hận chứ?   

      Tính cách con người, luôn tồn tại thứ không thể xác định được.  

      Làm người tốt rất khó.  

      Làm người xấu, rất dễ dàng.  

      Khi pháp luật không còn tính đe dọa đối với một người thì những việc người đó làm ra cũng không còn khiến người khác kinh ngạc.  

      Nghe Lý Mãnh nói xong, tâm trạng tất cả mọi người trong sảnh đều rơi vào vực thẳm, bầu không khí càng im lặng đến đáng sợ, không ai dám bảo đảm người nhà Hiên Viện có gây ra khó dễ, dùng một vài thủ đoạn nhỏ trong lúc điều tra vụ việc của Lý Châu lần này hay không, còn về nhà họ Lưu...  

      Hừm!  

      Đứng trước lợi ích tuyệt đối, gió chiều nào theo chiều ấy chẳng qua cũng chỉ là lời khen ngợi dùng để hình dung hầu hết mọi người mà thôi.   

      “Xem ra bây giờ chỉ có thể nói cho bố biết”, Lý Hòa thở dài.  

      Lý Nam lập tức từ chối: “Không được, bố vừa khỏi bệnh, mới nghỉ ngơi được vài hôm thì chú Lưu lại ra đi, tâm trạng của bố không tốt lắm, bây giờ nếu lại nói việc của em gái cho bố biết, sợ là...”  

      Không nói ra nỗi lo cuối cùng là vì không muốn nhìn thấy kết cục đó.  

      Những người khác cũng biết tình trạng sức khỏe của ông cụ Lý nên không tiếp tục đề cập tới việc đi tìm ông cụ.  

      Nói cho cùng, đây là việc giữa anh chị em bọn họ, cho dù ông cụ có lợi hại hơn nữa cũng không thể đứng trước mặt bọn họ che mưa chắn gió cả đời. Bọn họ phải học cách tự mình đối mặt với nguy hiểm thật sự, nếu không nhà họ Lý lấy gì đứng vững ở Thủ Đô!  

      Ngay lúc mọi người đều im lặng tìm cách cách làm sao giải quyết rắc rối lần này thì Lý Mãnh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.  

      Im lặng sắp xếp lại từ ngữ đôi chút rồi nói: “Theo em thấy, thực ra điểm mấu chốt trong vụ điều tra em gái lần này không nằm ở nhà Hiên Viên”.  

      “Người điều tra là người của bọn họ, không sai, nhưng mỗi trình tự điều tra đều được công khai, cho dù nhà Hiên Viên muốn bịa đặt chứng cứ phạm tội cũng sẽ đối mặt với rủi ro lớn, một khi bị phát hiện, đến lúc đó chưa kể càng chứng minh được sự trong sạch của em gái mà đám người nhà Hiên Viên sợ rằng cũng tự mình hại mình”.  

      “Ông già Hiên Viên Mục đó không phải kẻ ngốc”.  

      “Lần này em gái bị tố cáo, có người núp trong bóng tối chĩa mũi dùi về phía nhà họ Lý chúng ta là điều không còn gì để nghi ngờ, cho nên muốn chứng minh em gái vô tội, đầu tiên phải ra tay ở chỗ người tố cáo, nếu như nguyên nhân người của Thiên Đình bắt em gái đi là do Tiểu Vũ lái Lamborghini, vậy chúng ta chỉ cần chứng minh chiếc Lamborghini này không phải do em gái mua, chắc sẽ không có vấn đề gì”.   

      “...”, Lý Hòa: “Anh nói vậy cũng như không, quan trọng là sau khi việc này công khai sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của em gái”.  

      “Cho dù không điều tra ra được gì, chỉ dựa vào chuyện Tiểu Vũ lái Lamborghini bị bại lộ cũng đủ vấy bẩn cả đời em gái, loại ví dụ này lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, em đã thấy qua không ít”.  

      “Miệng mấy nhà báo đó, trắng nói thành đen, đen nói thành trắng, không phải nói khoác đâu, chỉ cần đưa tiền thì chết cũng có thể nói thành sống”.  



      “Vậy chú nói xem phải làm sao? Thế này không được thế kia không xong”, Lý Mãnh vừa nghe liền nổi giận, trợn mắt quát ông ba Lý Hòa.  

      “Sao em biết phải làm thế nào chứ, anh quát cái gì mà quát, nếu có thể bỏ tiền ra giải quyết rắc rối này cho em gái thì ông đây bỏ hết toàn bộ tài sản cũng không thành vấn đề”, Lý Hòa gân cổ lên nói.  

      “Chú nghĩ mình chú có tiền chắc, chú nghĩ anh không muốn sao, quan trọng là có thể bỏ tiền ra không? Không dùng cái đầu lợn của chú nghĩ thử xem”.  

      “Em...”  

      “Được rồi!”  

      Lý Nam hơi mất kiên nhẫn: “Hai người đừng cãi nhau nữa, trước mắt cứ thế này, Lão Mục, dượng đi in tất cả sao kê tài khoản ngân hàng và sổ sách chi tiêu trong ba năm gần đây của dượng và em gái ra, làm một bản sao đưa cho tôi trước, tôi lấy đưa cho Mạc Vãn Phong chuẩn bị, đề phòng bị người khác nhúng tay nhúng chân vào hóa đơn”.    

      “Sau đó tôi sẽ nhờ một số người cố gắng điều tra rõ ràng thông tin mua bán chiếc Lamborghini kia, chỉ cần chứng minh người mua là người nhà họ Lưu, không phải em gái là được rồi”.  

      Mục Vực nhíu mày, trong ánh mắt vẫn chứa đựng nỗi lo nào đó.  

      “Ngộ nhỡ đến lúc đó thằng nhãi nhà họ Lưu cắn ngược lại Tiểu Châu, nói cô ấy dùng quyền lực cá nhân ép câu lạc bộ nhà họ Lưu mua chiếc Lamborghini này thì phải làm sao?”  

      “Cái này...”  

      Lời nói ra, vẻ mặt mỗi người đều hoảng hốt.  

      Điếm mấu chốt vẫn không thể giải quyết được.  

      Kể đầu từ lúc Lý Châu bị bắt, sức ảnh hưởng đã in sâu lên người cả nhà bọn họ.   

      “Để con đi cho!”  

      Đúng lúc này, Vu Kiệt đột nhiên mở miệng.  

      “Bố, chỉ cần chứng minh chiếc xe kia là Lưu Hải muốn tặng cho con, bao nhiêu đó đủ rồi, đúng không?”, Vu Kiệt cũng hiểu một số cách để tránh bị ảnh hưởng, từ đó nghĩ ra được một biện pháp.   

      “Đúng vậy, nếu như ban đầu Tiểu Vũ có ghi lại cuộc đối thoại với Lưu Hải lúc đó thì mọi việc không cần phải làm rắc rối thế này, chỉ là Tiểu Vũ căn bản không có nên mới dẫn tới tình trạng hiện nay, Tiểu Kiệt, con muốn làm gì?”, Lý Nam nhìn con trai.  

      Ánh mắt Vu Kiệt khẽ lóe lên.  

      “Con đi tìm Lưu Hải”.  

     ...  

     ...  

      Đối với tên Lưu Hải này, ấn tượng của Vu Kiệt chỉ dừng lại ở buổi tụ họp siêu xe đó, hoàn toàn không có ấn tượng nào quá sâu sắc, cho tới khi thằng cha đó tới tặng anh một chiếc siêu xe bị anh thẳng thừng từ chối.  

      Chỉ là anh không ngờ...  

      Chiếc siêu xe đó lại trở thành mối nguy tiềm ẩn vào lúc này.  

      Sau khi nói ra việc bản thân phải làm, Vu Kiệt liền rời khỏi nhà họ Lý, còn Mục Tiểu Vũ được Dương Cẩm Tú giữ lại trong tứ hợp viện nhà họ Lý.  



      Sau khi phân chia nhiệm vụ cho từng người xong thì tất cả đều lập tức làm việc.  

      Mà ở một nơi khác, trong trạm dừng chân trên con đường mòn ven công viên quanh hồ của bệnh viện Quân khu 4.  

      Mưa phùn lất phất rơi.  

      Ông cụ Lý đi đến bên cạnh Mặc Bạch, chiếc mũ màu xanh quân đội kia luôn mang theo bên người, một giây cũng không rời.  

      Mặc Bạch lại đẩy xe lăn, chầm chậm bước đi.  

      Trên xe lăn là Diệp Lâm vừa mới tỉnh lại, ông ta mặc đồ bệnh nhân màu xanh da trời, hai chân bó thạch cao.  

      “Hai chân này bao lâu nữa mới khỏi?”, Diệp Lâm vô cùng phiền muộn.  

      Mặc Bạch: “Đừng gấp, một tháng thôi! Ông ngày nào cũng câu cá, chớp mắt một cái đã qua rồi”.  

      “Câu cá một tháng, ngán lắm!”, Diệp Lâm phàn nàn.  

      “Vậy thì nướng cá”.  

      “...”, Diệp Lâm.  

      “Vậy cũng không được, lâu quá, một tháng lâu như vậy, tới lúc đó lỡ như Tiểu Kiệt không giải quyết được thì ông đây làm sao giúp đồ đệ đánh nhau”.  

      Mặc Bạch nhún vai: “Vậy thì hết cách rồi, ông nội người ta sắp xếp một việc lớn khó xử lý như vậy, chúng ta có thể làm gì được?”  

      Nghe những lời này, ông cụ Lý rụt cổ: “Thế tục này không đơn giản như võ giới, thằng bé sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đây là câu đố khó mà tôi đặc biệt đưa ra cho nó”.  

      “Nếu không thì sao tôi có thể để chút sai lầm cỏn con này khiến người khác nắm thóp Tiểu Vũ là lão ngũ được cơ chứ, tất cả đều là vì...”  

      Diệp Lâm bừng tỉnh: “Để tất cả kẻ địch nấp trong bóng tối tự động nổi lên khỏi mặt nước!”  

      “Đúng!”, ông cụ Lý đồng tình gật đầu.  

      Chuyện này nhìn thì giống như bị người khác tính kế.  

      Không ai biết rằng, nó đã sớm nằm trong kế hoạch của ông cụ Lý.  

      So với sự kiện ở chùa Hàn Sơn và Huyết Cương Bắc Băng thì việc này chẳng qua chỉ là một “bài toán khó” mà ông cụ Lý để lại cho Vu Kiệt.  

      Một cách có thể khiến ngũ đại thiên vương nhà họ Lý tự mình trấn giữ một phương.  

      Chưa từng trải qua mưa gió, làm sao thấy được cầu vồng.  

      Chỉ khi nếm trải qua gian khổ mới biết được, mùi vị đứng trên đỉnh cao không hề dễ dàng.  

      

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Lang Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook