Chương 282: Giải cứu thành công
Thái Tú
29/04/2021
“Mười hai giờ ở phía Đông Nam, người bị hại là Cao Vũ Xương”.
“Mười bốn giờ ở phía Đông Nam, mục tiêu xuất hiện, mục tiêu chỉ có một, lập tức dốc hết sức vào cứu. Hành động ngay!”
“Tất cả mọi người chú ý, nhất định phải lấy an toàn của con tin làm trung tâm, phải hành động nhanh chóng, nhất định không được để mục tiêu có cơ hội phản đòn”.
“Rõ!”
Đường núi ở bên dưới cây to, có ba mệnh lệnh uy nghiêm truyền đi ở hai bên lùm cây. Năm mươi chiến sĩ mặc vũ trang dũng mãnh xông ra ngoài.
Bên dưới núi, hơn hai chục chiếc xe Jeep màu xanh lá cây đã xuất phát từ tối qua, lúc này đang bao vây xung quanh chân núi, tạo thành vòng bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi Giang Thành nhận được tin và điều tra được hướng cụ thể của mẹ con Cao Vũ Xương, hơn chục đệm khí lớn đã được sắp xếp ở vực sâu không nhìn thấy đáy ở dưới vách núi.
Họ đến rồi!
Khi biết được người mà họ cứu có liên quan đến Lang Vương thì họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần giết địch, đặc biệt là…
Đám người kia đã phạm phải một điều cấm kỵ! Một quy tắc mà tổ tông đã lập ra vào mấy chục năm trước.
Người trong võ giới không được cậy thế bắt nạt người, dùng võ công để ra tay với người bình thường, càng không được đẩy họ vào đường chết.
Nhưng hiện giờ người của Long Môn, vốn là một trong những thế lực được chú ý nhất trong võ giới thì lại ‘biết luật phạm luật’, phạm vào điều cấm kỵ. Đó là một hành động không thể tha thứ.
Tiếng quát lớn, tiếng bước chân rồi tiếng lá cây xào xạc, lúc gã đàn ông kia chặt gãy cành cây thì vô số âm thanh truyền đến.
“Cái gì?”, gã cầm rìu đó mặt biến sắc, vừa nhìn thấy những chiến sĩ thần không biết quỷ không hay đến đột nhiên với khí thế hùng hồn này thì gã thấy trong lòng căng thẳng.
“Đây… Đây là cái quỷ gì vậy?”
Người của đội quân Giang Thành?
Không!
Không phải! Gã lập tức phủ định suy đoán trong lòng. Gã không phải kẻ ngốc, những chiến sĩ này bất luận là vũ trang mặc trên người hay huy chương trên đồng phục thì đều cao hơn cấp bậc của những chiến sĩ ở Giang Thành.
Lẽ nào là…
“Còn ngây người ra đó làm gì? Chém đi, còn cả người phụ nữ kia nữa, cũng chém cho tao”, trong tai nghe truyền lại giọng nói như phát điên của Thanh Long.
Dường như hắn ta không để ý là lúc này, bên ngoài võ quán dưới lòng đất cũng có một nhóm người xông vào.
Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và trong đó Cao Vũ Xương đang bị treo ở một cành cây khác trên vách núi.
Vì cú sốc trong tâm hồn lúc ấu thơ nên lúc này hắn ta đầy thù hận, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Giết Cao Vũ Xương bắt Vu Kiệt trả giá đắt. Một tên rác rưởi thì dựa vào đâu mà đòi có tư cách phản kháng, dựa vào gì chứ?
Nhưng…
“Vâng, thưa cậu chủ!”, hắn ta vừa ra lệnh thì gã đàn ông kia nhấc chân lên rồi nhảy xuống cành cây đang treo Cao Vũ Xương. Chỉ có điều, ánh mắt của gã đã nhìn thấy những chiến sĩ kia đến.
Gã là người của Long Môn, là nô lệ trung thành nhất của Thanh Long. Nô lệ ở đây có nghĩa là kể cả đến phút cuối cùng mất mạng thì cũng phải chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.
Vì thế… Gã giơ rìu sắc nhọn lên, ánh sáng chói lóa lóe lên từ thân rìu.
Kể cả nòng súng của các chiến sĩ đã nhắm vào người gã nhưng gã vẫn giơ rìu trong tay lên.
Cao Vũ Xương lúc này sớm đã không còn sức giãy dụa như ban nãy, ánh mắt cô ta đầy vẻ bi thương và tuyệt vọng.
“Nhã Nhã…”.
“Nhã Nhã…”.
“Nhã Nhã…”.
“…”.
“Đi chết đi! Con tiện nhân này!”, cùng với tiếng hét lớn, rìu chém từ trên xuống, chém về phía dây thừng đang buộc trên người Cao Vũ Xương.
Tiếp đó, bằng một tiếng vô cùng đột ngột. Mọi thứ xảy ra thật đúng lúc.
Một viên đạn xuyên qua đầu của gã trong lúc rìu chém xuống dây thừng.
Máu tươi không ngừng chảy ra rồi bắn tung tóe.
Cách vách núi không xa, trên chiếc máy bay trực thăng có một chiến sĩ cầm súng bắn tỉa lúc này thở phào nhẹ nhõm rồi bỏ ngón tay ra khỏi cò súng.
Anh ta khẽ cười, ánh mắt nhìn vào ký hiệu ở bên dưới súng bắn tỉa. Đó là một đầu sói!
Nghe Tần Bưu nói, súng bắn tỉa này là vũ khí mà Lang Vương trong truyền thuyết đã sử dụng trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng. Bây giờ anh ta tiếp quản, trên vai cũng gánh vác trọng trách lớn hơn. Cũng may anh ta không khiến mọi người thất vọng.
Một giây sau, anh ta nói vào bộ đàm: “Báo cáo, nhiệm vụ bắn tỉa đã hoàn thành”.
“Tốt lắm”, ở dưới chân núi, nhìn màn hình phía trước mà Tần Bưu nói to một chữ ‘Tốt’, sau đó lấy bộ đàm rồi hét lớn với năm mươi chiến sĩ: “Lập tức đi giải cứu con tin”.
“Rõ!”, lời nói vừa dứt thì năm mươi chiến sĩ lập tức trèo lên cây lớn, thậm chí trên người còn không có thiết bị bảo hộ, cũng không màng đến nguy hiểm của mình.
Theo như họ thấy, an toàn của con tin là quan trọng nhất.
Còn ở bên kia, cùng với tiếng súng bắn tỉa vang lên thì trên võ đài lập tức im lặng.
Không khí im lặng như tờ!
Tiếng súng…
Tất cả mọi người đều mặt biến sắc, lúc này, bên ngoài cửa xuất hiện những bóng hình như những vị thần.
“Bằng, bằng, bằng”.
“…”.
Năm mươi chiến sĩ mặc vũ trang khác, chính là những chiến thần sắp đi đến biên giới xa xôi khi nhận được lệnh thì đều lập tức xông vào bên trong võ quán.
Những người ở Long Môn ai nấy đều mặt biến sắc.
Những ông trùm nhận lời mời đến xem trận đấu sinh tử lúc này đều chau mày.
Đứng ở tầng hai, nhìn Hứa Tình Phong đang quỳ đơn gối trước mặt mà Nham Long nheo mắt lại. Hắn quét nhìn đám chiến sĩ này mà sắc mặt sầm lại.
“Quân… Quân đội Hoa Hạ…?”
“Đây là chuyện gì?”
Hứa Tình Phong mặt biến sắc, biết rõ địa vị của ba Đại Tu La trong lòng các nước trên thế giới, lúc này nghi hoặc nói: “Tôi… Tôi cũng không biết…”.
“Ông không biết?”, Nham Long phẫn nộ nói: “Ông đang gài bẫy tôi sao? Hay là… Long Môn sớm đã có ý phản bội, muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
“Không… Không phải ạ…”.
“Ha ha!”, Nham Long nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Vu Kiệt, có chút khó hiểu. Đột nhiên, trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng trong lâu đài của gia tộc Rothschild.
Lão quản gia quỳ hai gối trước mặt mình toàn thân run rẩy, để cứu vua mới của gia tộc Rothschild. Ông ta nói: “Người giết chết Thanh Xa chính là Lang Vương Hoa Hạ- Vu Kiệt”.
“Vu Kiệt?”
“Vu Kiệt…”
“Vu Kiệt!!!”
Lúc này, sát khí lập tức nổi lên, hắn nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, còn cả đám chiến sĩ mặc vũ trang kia. Dường như số trời đã định, hắn cuối cùng cũng tìm được rồi. Hắn đã tìm rất lâu rồi.
Từ Huyết Cương Bắc Băng đến Lập Kiên rồi đến Long Môn ở thủ đô, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, tình yêu sâu nặng với Thanh Xa đã chết, giờ đây đã hóa thành sát khí.
Vương Huệ đi theo sau lưng cũng hoảng hốt, lập tức lùi về sau mấy bước rồi ngã trên đất, sắc mặt hoảng loạn.
Bên tai truyền lại tiếng quát phẫn nộ của Nham Long.
“Hóa ra mày chính là Lang Vương Hoa Hạ”.
“Vu Kiệt?”
“Sao bây giờ tao mới nghĩ ra?”
“Đúng là hận nỗi không tìm thấy mày sớm… Tao giết chết mày”.
“Lang Vương!”
…
….
“Mười bốn giờ ở phía Đông Nam, mục tiêu xuất hiện, mục tiêu chỉ có một, lập tức dốc hết sức vào cứu. Hành động ngay!”
“Tất cả mọi người chú ý, nhất định phải lấy an toàn của con tin làm trung tâm, phải hành động nhanh chóng, nhất định không được để mục tiêu có cơ hội phản đòn”.
“Rõ!”
Đường núi ở bên dưới cây to, có ba mệnh lệnh uy nghiêm truyền đi ở hai bên lùm cây. Năm mươi chiến sĩ mặc vũ trang dũng mãnh xông ra ngoài.
Bên dưới núi, hơn hai chục chiếc xe Jeep màu xanh lá cây đã xuất phát từ tối qua, lúc này đang bao vây xung quanh chân núi, tạo thành vòng bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi Giang Thành nhận được tin và điều tra được hướng cụ thể của mẹ con Cao Vũ Xương, hơn chục đệm khí lớn đã được sắp xếp ở vực sâu không nhìn thấy đáy ở dưới vách núi.
Họ đến rồi!
Khi biết được người mà họ cứu có liên quan đến Lang Vương thì họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần giết địch, đặc biệt là…
Đám người kia đã phạm phải một điều cấm kỵ! Một quy tắc mà tổ tông đã lập ra vào mấy chục năm trước.
Người trong võ giới không được cậy thế bắt nạt người, dùng võ công để ra tay với người bình thường, càng không được đẩy họ vào đường chết.
Nhưng hiện giờ người của Long Môn, vốn là một trong những thế lực được chú ý nhất trong võ giới thì lại ‘biết luật phạm luật’, phạm vào điều cấm kỵ. Đó là một hành động không thể tha thứ.
Tiếng quát lớn, tiếng bước chân rồi tiếng lá cây xào xạc, lúc gã đàn ông kia chặt gãy cành cây thì vô số âm thanh truyền đến.
“Cái gì?”, gã cầm rìu đó mặt biến sắc, vừa nhìn thấy những chiến sĩ thần không biết quỷ không hay đến đột nhiên với khí thế hùng hồn này thì gã thấy trong lòng căng thẳng.
“Đây… Đây là cái quỷ gì vậy?”
Người của đội quân Giang Thành?
Không!
Không phải! Gã lập tức phủ định suy đoán trong lòng. Gã không phải kẻ ngốc, những chiến sĩ này bất luận là vũ trang mặc trên người hay huy chương trên đồng phục thì đều cao hơn cấp bậc của những chiến sĩ ở Giang Thành.
Lẽ nào là…
“Còn ngây người ra đó làm gì? Chém đi, còn cả người phụ nữ kia nữa, cũng chém cho tao”, trong tai nghe truyền lại giọng nói như phát điên của Thanh Long.
Dường như hắn ta không để ý là lúc này, bên ngoài võ quán dưới lòng đất cũng có một nhóm người xông vào.
Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và trong đó Cao Vũ Xương đang bị treo ở một cành cây khác trên vách núi.
Vì cú sốc trong tâm hồn lúc ấu thơ nên lúc này hắn ta đầy thù hận, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Giết Cao Vũ Xương bắt Vu Kiệt trả giá đắt. Một tên rác rưởi thì dựa vào đâu mà đòi có tư cách phản kháng, dựa vào gì chứ?
Nhưng…
“Vâng, thưa cậu chủ!”, hắn ta vừa ra lệnh thì gã đàn ông kia nhấc chân lên rồi nhảy xuống cành cây đang treo Cao Vũ Xương. Chỉ có điều, ánh mắt của gã đã nhìn thấy những chiến sĩ kia đến.
Gã là người của Long Môn, là nô lệ trung thành nhất của Thanh Long. Nô lệ ở đây có nghĩa là kể cả đến phút cuối cùng mất mạng thì cũng phải chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.
Vì thế… Gã giơ rìu sắc nhọn lên, ánh sáng chói lóa lóe lên từ thân rìu.
Kể cả nòng súng của các chiến sĩ đã nhắm vào người gã nhưng gã vẫn giơ rìu trong tay lên.
Cao Vũ Xương lúc này sớm đã không còn sức giãy dụa như ban nãy, ánh mắt cô ta đầy vẻ bi thương và tuyệt vọng.
“Nhã Nhã…”.
“Nhã Nhã…”.
“Nhã Nhã…”.
“…”.
“Đi chết đi! Con tiện nhân này!”, cùng với tiếng hét lớn, rìu chém từ trên xuống, chém về phía dây thừng đang buộc trên người Cao Vũ Xương.
Tiếp đó, bằng một tiếng vô cùng đột ngột. Mọi thứ xảy ra thật đúng lúc.
Một viên đạn xuyên qua đầu của gã trong lúc rìu chém xuống dây thừng.
Máu tươi không ngừng chảy ra rồi bắn tung tóe.
Cách vách núi không xa, trên chiếc máy bay trực thăng có một chiến sĩ cầm súng bắn tỉa lúc này thở phào nhẹ nhõm rồi bỏ ngón tay ra khỏi cò súng.
Anh ta khẽ cười, ánh mắt nhìn vào ký hiệu ở bên dưới súng bắn tỉa. Đó là một đầu sói!
Nghe Tần Bưu nói, súng bắn tỉa này là vũ khí mà Lang Vương trong truyền thuyết đã sử dụng trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng. Bây giờ anh ta tiếp quản, trên vai cũng gánh vác trọng trách lớn hơn. Cũng may anh ta không khiến mọi người thất vọng.
Một giây sau, anh ta nói vào bộ đàm: “Báo cáo, nhiệm vụ bắn tỉa đã hoàn thành”.
“Tốt lắm”, ở dưới chân núi, nhìn màn hình phía trước mà Tần Bưu nói to một chữ ‘Tốt’, sau đó lấy bộ đàm rồi hét lớn với năm mươi chiến sĩ: “Lập tức đi giải cứu con tin”.
“Rõ!”, lời nói vừa dứt thì năm mươi chiến sĩ lập tức trèo lên cây lớn, thậm chí trên người còn không có thiết bị bảo hộ, cũng không màng đến nguy hiểm của mình.
Theo như họ thấy, an toàn của con tin là quan trọng nhất.
Còn ở bên kia, cùng với tiếng súng bắn tỉa vang lên thì trên võ đài lập tức im lặng.
Không khí im lặng như tờ!
Tiếng súng…
Tất cả mọi người đều mặt biến sắc, lúc này, bên ngoài cửa xuất hiện những bóng hình như những vị thần.
“Bằng, bằng, bằng”.
“…”.
Năm mươi chiến sĩ mặc vũ trang khác, chính là những chiến thần sắp đi đến biên giới xa xôi khi nhận được lệnh thì đều lập tức xông vào bên trong võ quán.
Những người ở Long Môn ai nấy đều mặt biến sắc.
Những ông trùm nhận lời mời đến xem trận đấu sinh tử lúc này đều chau mày.
Đứng ở tầng hai, nhìn Hứa Tình Phong đang quỳ đơn gối trước mặt mà Nham Long nheo mắt lại. Hắn quét nhìn đám chiến sĩ này mà sắc mặt sầm lại.
“Quân… Quân đội Hoa Hạ…?”
“Đây là chuyện gì?”
Hứa Tình Phong mặt biến sắc, biết rõ địa vị của ba Đại Tu La trong lòng các nước trên thế giới, lúc này nghi hoặc nói: “Tôi… Tôi cũng không biết…”.
“Ông không biết?”, Nham Long phẫn nộ nói: “Ông đang gài bẫy tôi sao? Hay là… Long Môn sớm đã có ý phản bội, muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
“Không… Không phải ạ…”.
“Ha ha!”, Nham Long nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Vu Kiệt, có chút khó hiểu. Đột nhiên, trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng trong lâu đài của gia tộc Rothschild.
Lão quản gia quỳ hai gối trước mặt mình toàn thân run rẩy, để cứu vua mới của gia tộc Rothschild. Ông ta nói: “Người giết chết Thanh Xa chính là Lang Vương Hoa Hạ- Vu Kiệt”.
“Vu Kiệt?”
“Vu Kiệt…”
“Vu Kiệt!!!”
Lúc này, sát khí lập tức nổi lên, hắn nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, còn cả đám chiến sĩ mặc vũ trang kia. Dường như số trời đã định, hắn cuối cùng cũng tìm được rồi. Hắn đã tìm rất lâu rồi.
Từ Huyết Cương Bắc Băng đến Lập Kiên rồi đến Long Môn ở thủ đô, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, tình yêu sâu nặng với Thanh Xa đã chết, giờ đây đã hóa thành sát khí.
Vương Huệ đi theo sau lưng cũng hoảng hốt, lập tức lùi về sau mấy bước rồi ngã trên đất, sắc mặt hoảng loạn.
Bên tai truyền lại tiếng quát phẫn nộ của Nham Long.
“Hóa ra mày chính là Lang Vương Hoa Hạ”.
“Vu Kiệt?”
“Sao bây giờ tao mới nghĩ ra?”
“Đúng là hận nỗi không tìm thấy mày sớm… Tao giết chết mày”.
“Lang Vương!”
…
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.