Chương 630: Khai phách
Thái Tú
08/07/2021
Cuối cùng một quyền đó vẫn không đấm trúng vào trên người lão tăng.
Trên thực tế, khi Diệp Lâm vừa giơ tay lên thì chân lão tăng đã di chuyển rồi, cho dù lĩnh vực bị phá vỡ thì cảnh giới của lão tăng vẫn là cảnh giới phong vương, một cảnh giới vượt xa phong thánh!
Máu tươi phun ra như máu tạo thành một bức tranh thê lương buồn bã.
Những vết nứt trên mặt đất giống như cành cây khô bị chẻ ra.
Những gợn sóng lăn tăn không ngừng chảy dài trên mặt hồ.
Lá cây ở trong chùa Hàn Sơn đã rụng hết rồi.
Có lá màu vàng.
Có lá màu đen.
Cũng có lá bị nhuộm màu máu đỏ thẫm.
Chỉ có ba tòa Kim Cang ở Phật đường là không hề thay đổi.
Khung cảnh như thế này thật khiến người ta áp lực.
Khiến người ta cảm thấy khó thở.
Trong hầu hết các tác phẩm nghệ thuật, khung cảnh trước mắt này là phù hợp nhất với một người đã chết, nhưng nếu như đang ở trong này thì thực ra chẳng cảm nhận được gì cả.
Bởi vì…
Tiếng mưa văng vẳng bên tai.
Trước mặt là một bầu trời u ám.
Rồi có một người đứng ở bên cạnh hỏi: Tuyệt vọng không?
Diệp Lâm không biết tuyệt vọng là gì.
Ông ta không trả lời, nằm ở trên mặt đất, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nếp nhăn kia của lão tăng, sắc mặt ông ta rất bình tĩnh, cũng không biểu lộ sự sợ hãi.
Đáp: “Từ tuyệt vọng này, phải dành cho ông”.
Đồng tử lão tăng khẽ co lại, nghi hoặc hỏi: “Đã như thế này rồi, ông còn muốn thách thức bổn tọa sao?”
“Đúng vậy!”, Diệp Lâm nghiến răng nghiến lợi, nặng nề giơ tay lên chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, gắng gượng muốn đứng dậy.
Nhưng ông ta rất mệt!
Toàn thân đau nhức!
Diệp Lâm còn chưa kịp tiếp tục thì lão tăng đã nhấc chân đạp lên trước ngực ông ta.
Mạnh mẽ nhấn xuống!
“Bộp!”
Giống như một ngọn Thái Sơn đang đạp Diệp Lâm dưới chân, lão tăng lại lên tiếng hỏi: “Thế này thì sao?”
Hành động mỉa mai đầy kiêu ngạo của một cường giả.
Giọng nói lạnh băng.
Sắc mặt Diệp Lâm cứng rắn, chỉ thấy hai tay ông ta trực tiếp nắm lấy chân của lão tăng!
Gân tay nổi lên cuồn cuộn.
Không nói lời nào cả, hành động chính là câu trả lời.
Vậy thì đã sao?
Ông ta bắt đầu dùng lực, sức mạnh toàn thân đều dồn về phía hai cánh tay, trong tình trạng tất cả khí kình đã cạn kiệt, ông ta giống như một người thường!
Một người già bình thường không đáng nhắc đến!
Diệp Lâm nghiến răng, cả mặt đỏ bừng, gắng sức gầm lên!
“Di chuyển cho ông!”, Diệp Lâm hét lớn.
Cánh tay của ông ta run rẩy dữ dội giữa không trung, ở miệng vết thương bị xé rách, máu chảy ra ngày càng nhiều hơn.
Lão tăng hừ nhẹ một tiếng: “Hiện tại, ông chẳng qua chỉ là một con kiến, chỉ là một con sâu bọ mà cũng dám che trời, ông đang làm trái ý trời đấy!”
Dứt lời, lão tăng lại tiếp tục dùng lực đạp mạnh xuống.
“Phụt!”
Cú đạp này giẫm lên xương ngực của Diệp Lâm.
Ông ta bỗng phun ra một ngụm máu, hoàn toàn nhuộm đỏ bộ quần áo rách nát trên người.
Loại cảm giác này giống như một cái chai đựng đầy nước lạnh bị ném xuống đất, cái chai vỡ tan tành, tất cả nước trong chai đều bắn ra ngoài.
“Ha…ha…”
Lão tăng híp mắt lại: “Cười cái gì?”
Diệp Lâm: “Cười một kẻ vô dụng, Thiên Cơ đang ở trên đầu ông ngưng tụ lôi kiếp, nhưng ông lại trốn mấy chục năm, không dám ra khỏi tháp Trấn Yêu nửa bước, bây giờ lại dám nói bốn chữ làm trái ý trời này!”
“Ít nhất ông đây còn dám làm trái ý trời, còn ông ngay cả cái bóng của Thiên Cơ còn không dám đối diện trực tiếp, so với điều này, ông đây chính là ông lớn, còn ông…”
“Một thời người phong vương tung hoành, nhưng trước mắt Thiên Cơ thì ông chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tay sai xoàng xĩnh mà thôi, lão già hói, ông nói xem chuyện này có đáng cười hay không?”
“Hahaha…”
Xoẹt!
Giờ phút đó, những lời này dường như đã chọc trúng điểm nhạy cảm trong lòng lão tăng.
Sắc mặt ông ta đanh lại, sau đó ánh mắt bỗng trở nên u ám.
“Câm mồm!”
“Răng rắc!”
Lão tăng vô cùng tức giận, ông ta giơ chân lên mạnh mẽ đạp xuống đầu gối chân phải của Diệp Lâm.
Sau một đạp đó, đầu gối của Diệp Lâm đã hoàn toàn vỡ nát, xương nứt ra đâm vào máu thịt, cơn đau nhói dọc theo dây thần kinh lại tăng lên vô số lần.
“Chỉ là con kiến mà cũng dám khoa tay múa chân với bổn tọa, hỗn xược!”
Lão tăng cực kỳ tức giận!
Diệp Lâm hừ nhẹ, mồ hôi nóng biến thành mô hôi lạnh, chảy ròng ròng trên trán.
Không hề kêu la một lời.
Đau!
Rất đau!
Thực sự đau thấu xương tủy!
Nhưng…
Diệp Lâm là một người rất giữ thể diện, theo như những lời cổ xưa của người thủ đô thì đó gọi là…đàn ông!
Mất một chân thì sao chứ, đau đến nỗi phải gọi một tiếng ông nội!
Diệp Lâm không muốn gọi và cũng không thể nào gọi!
Dưới khuôn mặt đỏ bừng kia, khóe mắt đang khẽ co giật.
Diệp Lâm vẫn cười thành tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt của lão tăng đang tức giận u ám, nói!
“Chỉ?”
“Thế thôi sao?”
“…”, lão tăng.
Nghe vậy, lão tăng giống như một quả bom bị châm ngòi nổ, lập tức nổ tung.
“Tự tìm đường chết!”
Lão tăng lại giơ chân lên đạp xuống chân trái của Diệp Lâm, sức mạnh kia dường như có thể nghiền nát cả sườn núi.
“Răng rắc!”
Lại một âm thanh giòn giã vang lên, chỉ thấy chân trái của Diệp Lâm bị giẫm tan tành dưới đất, với âm thanh gãy xương kia, một cảnh tượng rõ nét hiện lên!
Méo mó!
Cái chân kia bị đạp thành một vòng cung, xương cốt trắng phau ẩn hiện giữa máu thịt, cú giẫm này còn đau hơn cú giẫm trước gấp mấy lần!
Cơn đau xâm chiếm toàn thân giống như hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao đồng thời đâm vào da thịt.
Sắc mặt Diệp Lâm…trắng bệch!
Năm ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, giống như sắp đâm vào da thịt.
Cho dù đôi chân này có bị phế, nỗi đau có đạt đến cực điểm thì ông ta vẫn không hề hé răng!
Đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm về phía lão tăng.
“Cười đi!”
“Sao lại không cười nữa rồi?”
Lão tăng: “Phải nói, công phu chọc giận và sức mạnh của ông rất ngang nhau, ông đã thành công chọc giận bổn tọa!”
“Vốn dĩ ông nên chết rồi, nhưng hiện tại bổn tọa lại quyết định cho ông thêm chút thời gian sống sót, không có đôi chân này thì cả đời ông cũng chỉ là một kẻ tàn phế, sống như vậy thì còn đau khổ gấp mấy lần chết”.
“Ngoài ra, để ông sống sót mà còn có thể chứng kiến đồ đệ yêu quý nhất của ông chết một cách đau khổ, là sư phụ, chắc hẳn ông càng đau khổ hơn nhỉ!”
Ông ta lạnh lùng nói.
Đối với võ giả mà nói, mất đi đôi chân chính là kết cục bi thảm nhất.
Thế giới rộng lớn như vậy, muốn đi khám phá!
Không có chân thì đi kiểu gì?
Ý của lão tăng chính là như vậy.
Nhưng đúng lúc ông ta vừa nói xong thì một câu nói của Diệp Lâm giống như tạt một gáo nước lạnh, khiến ông ta đang tức giận bỗng trở nên tỉnh táo hơn!
Diệp Lâm: “Ông có biết hai mươi lăm năm trước, ông đây và Mặc Bạch đã lừa Thiên Cơ chiêu dụ lôi kiếp, thành công mượn cơ hội đó để phong thánh như thế nào không?”
“…”, lão tăng.
Một câu nói.
Bao hàm những ý nghĩa khác!
Chiêu dụ lôi kiếp?
Lão tăng đang chuẩn bị quay người rời đi, tranh thủ giết tên yêu nghiệt kia trước khi trở lại tháp Trấn Yêu, vừa nghe thấy câu này thì ông ta bỗng nhiên…giật mình!
Mỗi một nhịp đập hơi thở!
Là sự lạnh băng!
Đều chứa đầy sát ý!
Lão tăng bỗng nhiên ngây người, ông ta nuốt nước bọt, tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai.
Tia chớp màu đỏ tím vẽ một vòng cung chói lọi trên bầu trời.
Giống như một thanh đao giết người!
Diệp Lâm dường như đã hoàn thành một việc đã được lên kế hoạch từ lâu, trên khuôn mặt chợt nở một nụ cười nhẹ nhõm và tự tin.
Hàm răng của Diệp Lâm nhuốm đầy máu, nhưng ông ta vẫn bất chấp đau đớn, ung dung nói: "Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, dùng máu của người phàm ngưng tụ Ấn Tự Thiên, dùng sức mạnh lớn nhất của bản thân làm vật dẫn, thu hút sự chú ý của Thiên Cơ, rồi từ đó nắm bắt cơ hội, phối hợp với Ấn Tự Phong khóa chặt lôi kiếp trong lĩnh vực, sau đó vượt qua thiên lôi! "
“Ông có biết hôm đó tốc độ của thiên lôi nhanh đến nhường nào không?”
“Rất nhanh!”
“Cực kỳ nhanh!”
“Căn bản không cần đợi đến…sáu phút!”
Lão tăng đột nhiên hiểu rõ, Ấn chữ Bạo kia…
Lẽ nào nói!
Ông ta bỗng giật mình hoảng hốt: “Nhưng ông cũng không còn khí kình để thi triển thuật ấn, Mặc Bạch cũng không ở bên cạnh ông!”
Diệp Lâm cười: “Đồ ngu, đồ đệ của tôi đang…ở đây!”
Cũng chính ngay lúc này, nụ cười của Diệp Lâm biến mất, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía trên núi ở chùa Hàn Sơn!
“Nhóc, nắm bắt cơ hội đi!”
Ở góc núi, một bóng người xuất hiện trong mưa!
Hai tay Vu Kiệt thi triển thuật ấn!
“Đồ đệ…tuân lệnh!”
Trên thực tế, khi Diệp Lâm vừa giơ tay lên thì chân lão tăng đã di chuyển rồi, cho dù lĩnh vực bị phá vỡ thì cảnh giới của lão tăng vẫn là cảnh giới phong vương, một cảnh giới vượt xa phong thánh!
Máu tươi phun ra như máu tạo thành một bức tranh thê lương buồn bã.
Những vết nứt trên mặt đất giống như cành cây khô bị chẻ ra.
Những gợn sóng lăn tăn không ngừng chảy dài trên mặt hồ.
Lá cây ở trong chùa Hàn Sơn đã rụng hết rồi.
Có lá màu vàng.
Có lá màu đen.
Cũng có lá bị nhuộm màu máu đỏ thẫm.
Chỉ có ba tòa Kim Cang ở Phật đường là không hề thay đổi.
Khung cảnh như thế này thật khiến người ta áp lực.
Khiến người ta cảm thấy khó thở.
Trong hầu hết các tác phẩm nghệ thuật, khung cảnh trước mắt này là phù hợp nhất với một người đã chết, nhưng nếu như đang ở trong này thì thực ra chẳng cảm nhận được gì cả.
Bởi vì…
Tiếng mưa văng vẳng bên tai.
Trước mặt là một bầu trời u ám.
Rồi có một người đứng ở bên cạnh hỏi: Tuyệt vọng không?
Diệp Lâm không biết tuyệt vọng là gì.
Ông ta không trả lời, nằm ở trên mặt đất, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nếp nhăn kia của lão tăng, sắc mặt ông ta rất bình tĩnh, cũng không biểu lộ sự sợ hãi.
Đáp: “Từ tuyệt vọng này, phải dành cho ông”.
Đồng tử lão tăng khẽ co lại, nghi hoặc hỏi: “Đã như thế này rồi, ông còn muốn thách thức bổn tọa sao?”
“Đúng vậy!”, Diệp Lâm nghiến răng nghiến lợi, nặng nề giơ tay lên chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, gắng gượng muốn đứng dậy.
Nhưng ông ta rất mệt!
Toàn thân đau nhức!
Diệp Lâm còn chưa kịp tiếp tục thì lão tăng đã nhấc chân đạp lên trước ngực ông ta.
Mạnh mẽ nhấn xuống!
“Bộp!”
Giống như một ngọn Thái Sơn đang đạp Diệp Lâm dưới chân, lão tăng lại lên tiếng hỏi: “Thế này thì sao?”
Hành động mỉa mai đầy kiêu ngạo của một cường giả.
Giọng nói lạnh băng.
Sắc mặt Diệp Lâm cứng rắn, chỉ thấy hai tay ông ta trực tiếp nắm lấy chân của lão tăng!
Gân tay nổi lên cuồn cuộn.
Không nói lời nào cả, hành động chính là câu trả lời.
Vậy thì đã sao?
Ông ta bắt đầu dùng lực, sức mạnh toàn thân đều dồn về phía hai cánh tay, trong tình trạng tất cả khí kình đã cạn kiệt, ông ta giống như một người thường!
Một người già bình thường không đáng nhắc đến!
Diệp Lâm nghiến răng, cả mặt đỏ bừng, gắng sức gầm lên!
“Di chuyển cho ông!”, Diệp Lâm hét lớn.
Cánh tay của ông ta run rẩy dữ dội giữa không trung, ở miệng vết thương bị xé rách, máu chảy ra ngày càng nhiều hơn.
Lão tăng hừ nhẹ một tiếng: “Hiện tại, ông chẳng qua chỉ là một con kiến, chỉ là một con sâu bọ mà cũng dám che trời, ông đang làm trái ý trời đấy!”
Dứt lời, lão tăng lại tiếp tục dùng lực đạp mạnh xuống.
“Phụt!”
Cú đạp này giẫm lên xương ngực của Diệp Lâm.
Ông ta bỗng phun ra một ngụm máu, hoàn toàn nhuộm đỏ bộ quần áo rách nát trên người.
Loại cảm giác này giống như một cái chai đựng đầy nước lạnh bị ném xuống đất, cái chai vỡ tan tành, tất cả nước trong chai đều bắn ra ngoài.
“Ha…ha…”
Lão tăng híp mắt lại: “Cười cái gì?”
Diệp Lâm: “Cười một kẻ vô dụng, Thiên Cơ đang ở trên đầu ông ngưng tụ lôi kiếp, nhưng ông lại trốn mấy chục năm, không dám ra khỏi tháp Trấn Yêu nửa bước, bây giờ lại dám nói bốn chữ làm trái ý trời này!”
“Ít nhất ông đây còn dám làm trái ý trời, còn ông ngay cả cái bóng của Thiên Cơ còn không dám đối diện trực tiếp, so với điều này, ông đây chính là ông lớn, còn ông…”
“Một thời người phong vương tung hoành, nhưng trước mắt Thiên Cơ thì ông chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tay sai xoàng xĩnh mà thôi, lão già hói, ông nói xem chuyện này có đáng cười hay không?”
“Hahaha…”
Xoẹt!
Giờ phút đó, những lời này dường như đã chọc trúng điểm nhạy cảm trong lòng lão tăng.
Sắc mặt ông ta đanh lại, sau đó ánh mắt bỗng trở nên u ám.
“Câm mồm!”
“Răng rắc!”
Lão tăng vô cùng tức giận, ông ta giơ chân lên mạnh mẽ đạp xuống đầu gối chân phải của Diệp Lâm.
Sau một đạp đó, đầu gối của Diệp Lâm đã hoàn toàn vỡ nát, xương nứt ra đâm vào máu thịt, cơn đau nhói dọc theo dây thần kinh lại tăng lên vô số lần.
“Chỉ là con kiến mà cũng dám khoa tay múa chân với bổn tọa, hỗn xược!”
Lão tăng cực kỳ tức giận!
Diệp Lâm hừ nhẹ, mồ hôi nóng biến thành mô hôi lạnh, chảy ròng ròng trên trán.
Không hề kêu la một lời.
Đau!
Rất đau!
Thực sự đau thấu xương tủy!
Nhưng…
Diệp Lâm là một người rất giữ thể diện, theo như những lời cổ xưa của người thủ đô thì đó gọi là…đàn ông!
Mất một chân thì sao chứ, đau đến nỗi phải gọi một tiếng ông nội!
Diệp Lâm không muốn gọi và cũng không thể nào gọi!
Dưới khuôn mặt đỏ bừng kia, khóe mắt đang khẽ co giật.
Diệp Lâm vẫn cười thành tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt của lão tăng đang tức giận u ám, nói!
“Chỉ?”
“Thế thôi sao?”
“…”, lão tăng.
Nghe vậy, lão tăng giống như một quả bom bị châm ngòi nổ, lập tức nổ tung.
“Tự tìm đường chết!”
Lão tăng lại giơ chân lên đạp xuống chân trái của Diệp Lâm, sức mạnh kia dường như có thể nghiền nát cả sườn núi.
“Răng rắc!”
Lại một âm thanh giòn giã vang lên, chỉ thấy chân trái của Diệp Lâm bị giẫm tan tành dưới đất, với âm thanh gãy xương kia, một cảnh tượng rõ nét hiện lên!
Méo mó!
Cái chân kia bị đạp thành một vòng cung, xương cốt trắng phau ẩn hiện giữa máu thịt, cú giẫm này còn đau hơn cú giẫm trước gấp mấy lần!
Cơn đau xâm chiếm toàn thân giống như hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao đồng thời đâm vào da thịt.
Sắc mặt Diệp Lâm…trắng bệch!
Năm ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, giống như sắp đâm vào da thịt.
Cho dù đôi chân này có bị phế, nỗi đau có đạt đến cực điểm thì ông ta vẫn không hề hé răng!
Đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm về phía lão tăng.
“Cười đi!”
“Sao lại không cười nữa rồi?”
Lão tăng: “Phải nói, công phu chọc giận và sức mạnh của ông rất ngang nhau, ông đã thành công chọc giận bổn tọa!”
“Vốn dĩ ông nên chết rồi, nhưng hiện tại bổn tọa lại quyết định cho ông thêm chút thời gian sống sót, không có đôi chân này thì cả đời ông cũng chỉ là một kẻ tàn phế, sống như vậy thì còn đau khổ gấp mấy lần chết”.
“Ngoài ra, để ông sống sót mà còn có thể chứng kiến đồ đệ yêu quý nhất của ông chết một cách đau khổ, là sư phụ, chắc hẳn ông càng đau khổ hơn nhỉ!”
Ông ta lạnh lùng nói.
Đối với võ giả mà nói, mất đi đôi chân chính là kết cục bi thảm nhất.
Thế giới rộng lớn như vậy, muốn đi khám phá!
Không có chân thì đi kiểu gì?
Ý của lão tăng chính là như vậy.
Nhưng đúng lúc ông ta vừa nói xong thì một câu nói của Diệp Lâm giống như tạt một gáo nước lạnh, khiến ông ta đang tức giận bỗng trở nên tỉnh táo hơn!
Diệp Lâm: “Ông có biết hai mươi lăm năm trước, ông đây và Mặc Bạch đã lừa Thiên Cơ chiêu dụ lôi kiếp, thành công mượn cơ hội đó để phong thánh như thế nào không?”
“…”, lão tăng.
Một câu nói.
Bao hàm những ý nghĩa khác!
Chiêu dụ lôi kiếp?
Lão tăng đang chuẩn bị quay người rời đi, tranh thủ giết tên yêu nghiệt kia trước khi trở lại tháp Trấn Yêu, vừa nghe thấy câu này thì ông ta bỗng nhiên…giật mình!
Mỗi một nhịp đập hơi thở!
Là sự lạnh băng!
Đều chứa đầy sát ý!
Lão tăng bỗng nhiên ngây người, ông ta nuốt nước bọt, tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai.
Tia chớp màu đỏ tím vẽ một vòng cung chói lọi trên bầu trời.
Giống như một thanh đao giết người!
Diệp Lâm dường như đã hoàn thành một việc đã được lên kế hoạch từ lâu, trên khuôn mặt chợt nở một nụ cười nhẹ nhõm và tự tin.
Hàm răng của Diệp Lâm nhuốm đầy máu, nhưng ông ta vẫn bất chấp đau đớn, ung dung nói: "Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, dùng máu của người phàm ngưng tụ Ấn Tự Thiên, dùng sức mạnh lớn nhất của bản thân làm vật dẫn, thu hút sự chú ý của Thiên Cơ, rồi từ đó nắm bắt cơ hội, phối hợp với Ấn Tự Phong khóa chặt lôi kiếp trong lĩnh vực, sau đó vượt qua thiên lôi! "
“Ông có biết hôm đó tốc độ của thiên lôi nhanh đến nhường nào không?”
“Rất nhanh!”
“Cực kỳ nhanh!”
“Căn bản không cần đợi đến…sáu phút!”
Lão tăng đột nhiên hiểu rõ, Ấn chữ Bạo kia…
Lẽ nào nói!
Ông ta bỗng giật mình hoảng hốt: “Nhưng ông cũng không còn khí kình để thi triển thuật ấn, Mặc Bạch cũng không ở bên cạnh ông!”
Diệp Lâm cười: “Đồ ngu, đồ đệ của tôi đang…ở đây!”
Cũng chính ngay lúc này, nụ cười của Diệp Lâm biến mất, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía trên núi ở chùa Hàn Sơn!
“Nhóc, nắm bắt cơ hội đi!”
Ở góc núi, một bóng người xuất hiện trong mưa!
Hai tay Vu Kiệt thi triển thuật ấn!
“Đồ đệ…tuân lệnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.