Chương 530: Lưu lại
Thái Tú
13/06/2021
Nhập mộng.
Tỉnh mộng.
Cuộc đời tựa như một giấc mộng. Có khi là ác mộng khiến ta rơi lệ, chỉ mong sớm tỉnh giấc, nhưng lại luôn chìm đắm trong đó. Có đôi khi lại là mộng đẹp, ta cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, muốn ngủ thật lâu nhưng lại sớm tỉnh giấc.
Hai người rời khỏi bệnh viện, ra khỏi khu vực trọng điểm của Quân Khu 4 tại thủ đô, không có bất kỳ chiến sĩ nào đuổi theo phía sau, chỉ trong vòng một ngày, mọi người đều biết đi bên cạnh ông cụ Lý chính là một vị cường giả phong Thánh.
Có ông ta là đủ rồi.
Từng hạt mưa rơi trên ô, sau đó trượt xuống, nhỏ tí tách trên mặt đất.
Bọn họ bước đi trên con phố phồn hoa của thủ đô, nhưng có lẽ do mưa quá to, nên đêm nay, thành phố có hơi thưa người.
Ông cụ Lý bước từng bước về phía trước.
Bọn họ đi đến một quán rượu.
Quán rượu này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, năm xưa, nơi đây vốn là một cửa hiệu lâu đời, rượu được ủ bằng phương pháp gia truyền, tuy rằng nguyên liệu không phải loại thượng hạng, nhưng hương vị hơn hẳn mấy loại rượu… có thương hiệu trên thị trường, đồng thời, đây cũng là nơi ông cụ Lý cùng ông Lưu thường đến uống rượu.
Đáng tiếc, đêm nay quán rượu đóng cửa.
Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, nhăn nhăn cái mũi: “Rượu ở đây rất thơm!”
Ông cụ Lý cười cười: “Lão già kia rất thích uống rượu ở đây, mỗi lần có chuyện vui đều rủ đám bạn già đến đây uống rượu, mặc dù đã già rồi, nhưng mỗi người lại có thể dễ dàng xử lý mấy chai!”
Mặc Bạch: “Tiếc thật!”
Không có mở cửa.
Đúng vậy!
Ông cụ Lý cũng cảm thấy như vậy, cụ đội cái mũ quân đội màu xanh lá của ông Lưu lên đầu, mang theo món đồ mà người bạn già để lại, cô độc đứng trước cửa quán.
Ông cụ chép miệng, nhấc chân bước đến gần cửa, giơ tay lên, muốn gõ cửa, thử vận may, xem ông chủ quán có còn ở bên trong hay không, nhưng cuối cùng… cụ lại buông tay xuống.
Ngẩng đầu, nhìn con phố với những mái hiên cong cong, mang theo dấu vết xưa cũ, cụ quay người, ngồi xổm xuống.
Trong túi của bộ y phục bệnh nhân màu xanh trắng có một gói thuốc lá, ông cụ rút ra một điếu, ngậm trong miệng, nhưng lại không có bật lửa.
Cụ nhìn về phía Mặc Bạch: “Tiện tay giúp tôi được không?”
Mặc Bạch cầm ô đứng trong mưa, nhìn ông cụ Lý nấp dưới mái hiên, có cảm giác như cụ không có nơi nương tựa vậy, ông ta nhẹ nhàng phất tay một cái.
Điếu thuốc được châm lửa.
“Cám ơn!”
Có một câu hát rằng: Đốt một điếu thuốc, kể chuyện năm xưa.
Ông cụ Lý hít sâu một hơi, rồi nhả ra một làn khói trắng, bên tai rả rích tiếng mưa rơi, ven đường có ngọn đèn mờ tối.
“Trước kia, lúc ông ấy vẫn còn sống, cứ nghĩ rằng sẽ sống mãi như vậy, hai ông bạn già luôn ầm ĩ với nhau, cùng nhau đi dạo phố, lúc uống rượu, ông ấy rất thích chơi oẳn tù tì, hai mươi năm trước, có một tiểu đội trưởng đưa vợ con đến thủ đô du lịch, tối đến, cùng nhau uống rượu, ông đoán xem lúc chơi oẳn tù tì, lão già kia đã nói gì?”
“Cái đồ phản ứng chậm, suốt ngày hò hét chơi oẳn tù tì, đi theo tiểu đội trưởng xem trộm con gái nhà người ta, hahaha... làm tiểu đội trưởng tức đến nỗi rút dép đuổi theo đánh mông ông ta, còn vẻ mặt bà chị kia thì… hết sức khó coi!”
“Haiz, cũng tại rượu, uống vào rồi nói bậy…”
Mặc Bạch vẫn đứng yên tại chỗ, không biết là đang dự định làm gì.
Ông ta lẳng lặng nghe ông cụ Lý lẩm bẩm kể chuyện xưa.
Mặc Bạch không nói gì.
Ông cụ Lý dường như cũng đang nghĩ đến điều gì đó, nói càng lúc càng nhiều, toàn là chuyện lúc trước.
Lưu Mặc Sinh không có thời gian kể chuyện xưa, thường chỉ rút gọn trong một hai câu.
Nhưng cho đến nay, đối với ông cụ Lý, ông ta vẫn luôn có rất nhiều thời gian.
Người đi rồi.
Không còn nữa.
Cũng có nghĩa là nhiệm vụ bảy ngày đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Thật ra, một bước này có hai loại kết quả.
Một: Mặc Bạch giết đối phương, dùng danh tiếng của ông ta làm lý do khiến diễn đàn quốc tế câm miệng.
Ông cụ Lý là người khôn khéo, sao lại không lường trước được Vu Kiệt sẽ một lần nữa rơi vào kết cục năm năm trước, thật ra, cụ đã sớm có biện pháp ứng phó.
Hai: Mặc Bạch không giết được đối phương, trái lại bị giết, như vậy ông cụ Lý cũng sẽ chết, tương tự, việc này cũng có thể trở thành lý do khiến diễn đàn quốc tế câm miệng. Tất nhiên, từ đó cũng sẽ tạo thành cú hích khiến Vu Kiệt có động lực phấn đấu.
Hắn là…
Mặc Bạch dừng bước, hơi thở Thánh Kình lan ra, bao phủ cả một vùng trời.
Ông cụ Lý ngẩng đầu, để mặc mưa rơi trên mặt mình.
“Lão già kia… Xuống địa ngục ông đây nhất định sẽ đạp vào mông ông hai phát, vì cái tội làm gì cũng tự chủ trương, không đến hỏi tôi một tiếng… Ông là tên ngốc… nên đến hỏi tôi… hỏi tôi xem nên ứng phó thế nào!”
“Giờ thì… lão già kia…”
“Xuống địa ngục cũng chớ đi xa, đợi ông đây đến tìm ông!”
“Cái mũ này của ông nặng mùi mồ hôi quá đi mất… khiến ông đây nuốt không nổi cơm!”
Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào bóng người kia: “Tuy tôi không thích mấy câu thoại… não tàn… trong phim cho lắm, nhưng càng nghĩ, càng thấy trước khi giao chiến, vẫn nên hỏi một câu giống vậy”.
“Ông đến từ đâu? Báo rõ họ tên đi!”
Bóng người kia từ từ xoay người lại, khí thế tăng vọt.
“Huyết Cương Bắc Băng!”
“Viêm Ma!”
“Báo thù cho đồ đệ của tôi… Nham Long!”
- ---------------------------
Tỉnh mộng.
Cuộc đời tựa như một giấc mộng. Có khi là ác mộng khiến ta rơi lệ, chỉ mong sớm tỉnh giấc, nhưng lại luôn chìm đắm trong đó. Có đôi khi lại là mộng đẹp, ta cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, muốn ngủ thật lâu nhưng lại sớm tỉnh giấc.
Hai người rời khỏi bệnh viện, ra khỏi khu vực trọng điểm của Quân Khu 4 tại thủ đô, không có bất kỳ chiến sĩ nào đuổi theo phía sau, chỉ trong vòng một ngày, mọi người đều biết đi bên cạnh ông cụ Lý chính là một vị cường giả phong Thánh.
Có ông ta là đủ rồi.
Từng hạt mưa rơi trên ô, sau đó trượt xuống, nhỏ tí tách trên mặt đất.
Bọn họ bước đi trên con phố phồn hoa của thủ đô, nhưng có lẽ do mưa quá to, nên đêm nay, thành phố có hơi thưa người.
Ông cụ Lý bước từng bước về phía trước.
Bọn họ đi đến một quán rượu.
Quán rượu này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, năm xưa, nơi đây vốn là một cửa hiệu lâu đời, rượu được ủ bằng phương pháp gia truyền, tuy rằng nguyên liệu không phải loại thượng hạng, nhưng hương vị hơn hẳn mấy loại rượu… có thương hiệu trên thị trường, đồng thời, đây cũng là nơi ông cụ Lý cùng ông Lưu thường đến uống rượu.
Đáng tiếc, đêm nay quán rượu đóng cửa.
Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, nhăn nhăn cái mũi: “Rượu ở đây rất thơm!”
Ông cụ Lý cười cười: “Lão già kia rất thích uống rượu ở đây, mỗi lần có chuyện vui đều rủ đám bạn già đến đây uống rượu, mặc dù đã già rồi, nhưng mỗi người lại có thể dễ dàng xử lý mấy chai!”
Mặc Bạch: “Tiếc thật!”
Không có mở cửa.
Đúng vậy!
Ông cụ Lý cũng cảm thấy như vậy, cụ đội cái mũ quân đội màu xanh lá của ông Lưu lên đầu, mang theo món đồ mà người bạn già để lại, cô độc đứng trước cửa quán.
Ông cụ chép miệng, nhấc chân bước đến gần cửa, giơ tay lên, muốn gõ cửa, thử vận may, xem ông chủ quán có còn ở bên trong hay không, nhưng cuối cùng… cụ lại buông tay xuống.
Ngẩng đầu, nhìn con phố với những mái hiên cong cong, mang theo dấu vết xưa cũ, cụ quay người, ngồi xổm xuống.
Trong túi của bộ y phục bệnh nhân màu xanh trắng có một gói thuốc lá, ông cụ rút ra một điếu, ngậm trong miệng, nhưng lại không có bật lửa.
Cụ nhìn về phía Mặc Bạch: “Tiện tay giúp tôi được không?”
Mặc Bạch cầm ô đứng trong mưa, nhìn ông cụ Lý nấp dưới mái hiên, có cảm giác như cụ không có nơi nương tựa vậy, ông ta nhẹ nhàng phất tay một cái.
Điếu thuốc được châm lửa.
“Cám ơn!”
Có một câu hát rằng: Đốt một điếu thuốc, kể chuyện năm xưa.
Ông cụ Lý hít sâu một hơi, rồi nhả ra một làn khói trắng, bên tai rả rích tiếng mưa rơi, ven đường có ngọn đèn mờ tối.
“Trước kia, lúc ông ấy vẫn còn sống, cứ nghĩ rằng sẽ sống mãi như vậy, hai ông bạn già luôn ầm ĩ với nhau, cùng nhau đi dạo phố, lúc uống rượu, ông ấy rất thích chơi oẳn tù tì, hai mươi năm trước, có một tiểu đội trưởng đưa vợ con đến thủ đô du lịch, tối đến, cùng nhau uống rượu, ông đoán xem lúc chơi oẳn tù tì, lão già kia đã nói gì?”
“Cái đồ phản ứng chậm, suốt ngày hò hét chơi oẳn tù tì, đi theo tiểu đội trưởng xem trộm con gái nhà người ta, hahaha... làm tiểu đội trưởng tức đến nỗi rút dép đuổi theo đánh mông ông ta, còn vẻ mặt bà chị kia thì… hết sức khó coi!”
“Haiz, cũng tại rượu, uống vào rồi nói bậy…”
Mặc Bạch vẫn đứng yên tại chỗ, không biết là đang dự định làm gì.
Ông ta lẳng lặng nghe ông cụ Lý lẩm bẩm kể chuyện xưa.
Mặc Bạch không nói gì.
Ông cụ Lý dường như cũng đang nghĩ đến điều gì đó, nói càng lúc càng nhiều, toàn là chuyện lúc trước.
Lưu Mặc Sinh không có thời gian kể chuyện xưa, thường chỉ rút gọn trong một hai câu.
Nhưng cho đến nay, đối với ông cụ Lý, ông ta vẫn luôn có rất nhiều thời gian.
Người đi rồi.
Không còn nữa.
Cũng có nghĩa là nhiệm vụ bảy ngày đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Thật ra, một bước này có hai loại kết quả.
Một: Mặc Bạch giết đối phương, dùng danh tiếng của ông ta làm lý do khiến diễn đàn quốc tế câm miệng.
Ông cụ Lý là người khôn khéo, sao lại không lường trước được Vu Kiệt sẽ một lần nữa rơi vào kết cục năm năm trước, thật ra, cụ đã sớm có biện pháp ứng phó.
Hai: Mặc Bạch không giết được đối phương, trái lại bị giết, như vậy ông cụ Lý cũng sẽ chết, tương tự, việc này cũng có thể trở thành lý do khiến diễn đàn quốc tế câm miệng. Tất nhiên, từ đó cũng sẽ tạo thành cú hích khiến Vu Kiệt có động lực phấn đấu.
Hắn là…
Mặc Bạch dừng bước, hơi thở Thánh Kình lan ra, bao phủ cả một vùng trời.
Ông cụ Lý ngẩng đầu, để mặc mưa rơi trên mặt mình.
“Lão già kia… Xuống địa ngục ông đây nhất định sẽ đạp vào mông ông hai phát, vì cái tội làm gì cũng tự chủ trương, không đến hỏi tôi một tiếng… Ông là tên ngốc… nên đến hỏi tôi… hỏi tôi xem nên ứng phó thế nào!”
“Giờ thì… lão già kia…”
“Xuống địa ngục cũng chớ đi xa, đợi ông đây đến tìm ông!”
“Cái mũ này của ông nặng mùi mồ hôi quá đi mất… khiến ông đây nuốt không nổi cơm!”
Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào bóng người kia: “Tuy tôi không thích mấy câu thoại… não tàn… trong phim cho lắm, nhưng càng nghĩ, càng thấy trước khi giao chiến, vẫn nên hỏi một câu giống vậy”.
“Ông đến từ đâu? Báo rõ họ tên đi!”
Bóng người kia từ từ xoay người lại, khí thế tăng vọt.
“Huyết Cương Bắc Băng!”
“Viêm Ma!”
“Báo thù cho đồ đệ của tôi… Nham Long!”
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.