Chương 318: Ở nhà xảy ra chuyện rồi
Thái Tú
05/05/2021
Ở thủ đô, mưa ngày một dày hạt.
Trong biệt thự mà Mục Tiểu Vũ ở, người đi lại xung quanh không ngừng đổ dồn ánh mắt nhìn lại.
Sau khi cậu chủ Lưu rời đi, Mục Tiểu Vũ đứng phía trước Lamborghini Reventon dừng lại một lúc lâu. Đây là con xe phiên bản giới hạn trên thế giới, chỉ có hai mươi chiếc.
Thử hỏi, có cô gái nào không thích những thứ quý hiếm như này không?
Nghĩ tới điều kiện của cậu chủ Lưu, cô bé nghĩ chắc anh họ mình sẽ dễ dàng đồng ý. Đến lúc đó, chiếc xe này sẽ là của mình rồi.
Nghĩ đến đây, Mục Tiểu Vũ vui vẻ lấy điện thoại ra gọi cho anh họ.
“Anh ơi! Cậu chủ Lưu ở câu lạc bộ đột nhiên tặng em một chiếc xe, đắt lắm”.
“Anh ta còn nói, muốn gặp mặt anh một lần. Anh à! Xe đó em có nên nhận không?”
Vu Kiệt sau khi nghe xong thì chau mày, thần sắc căng thẳng, chính là cậu chủ Lưu mà hống hách với Cẩm Tú ở khách sạn Holy Sky sao?
Sao lần này hắn lại tìm đến em họ của mình thế này?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vu Kiệt không được vui nên cảnh giác nói với Mục Tiểu Vũ: “Anh không gặp! Mau trả lại xe đi!”
“Á? Anh à, như vậy không hay lắm? Hay là anh suy nghĩ đi”.
Nhưng… Chưa đợi cô bé nói xong thì Vu Kiệt ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại luôn.
Anh không muốn gặp cậu chủ Lưu và cũng không có hứng thú gặp cái tên ăn chơi đàn đúm chỉ biết dựa vào thế lực của gia tộc.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Tiểu Vũ nhìn chiếc xe phiên bản giới hạn mà có chút không nỡ.
Anh họ không gặp, chiếc siêu xe này có khác nào con vịt đến miệng rồi còn bay đi?
Không được! Đáng tiếc quá đi!
Đột nhiên, một suy nghĩ dại dột xuất hiện trong đầu cô bé. “Dù sao xe này cũng là tặng mình. Cậu chủ Lưu chỉ muốn mình chuyển lời giúp mà thôi”.
Còn chiếc xe này coi như thù lao mình chuyển lời giúp.
Mục Tiểu Vũ tự trấn an mình như vậy rồi lái xe đến nhà bạn học để cất ở đó.
Nhưng, điều mà Mục Tiểu Vũ không biết đó là, chiếc xe này sẽ mang lại cho cô bé rất nhiều nguy hiểm…
Cũng vì chiếc xe này mà mang lại cho nhà họ Mục, thậm chí là nhà họ Lý họa về sau.
…
Trên đường phố chật người ở Ninh Thành, trong một nhà hàng nổi tiếng, Vu Kiệt và Đổng Sinh ngồi trong một phòng vip dùng bữa.
“Gần đây anh Vu có khỏe không?”, Đổng Sinh đứng dậy rót rượu cho Vu Kiệt.
“Có thể gặp lại anh Vu, là vinh hạnh của Đổng Sinh tôi”.
Vu Kiệt bưng chén rượu lên, bày tỏ cung kính, sau đó cười nói: “Gần đây tôi vẫn ổn, cậu chủ Đổng khách khí quá. Tôi thấy chân của anh đã đi lại được như người bình thường rồi đấy”.
“Thời gian này khôi phục rất tốt”.
Vừa nghe thấy lời này, Đổng Sinh nở nụ cười tươi rói: “Nếu như không có thuốc thần của anh Vu thì chỉ e hiện giờ tôi vẫn là người què, đi khắp nơi chạy chữa thôi. Nào! Anh Vu, tôi kính anh một ly”.
“Được!”, lời nói vừa dứt, Vu Kiệt ngửa đầu lên uống cạn chén rượu.
Đổng Sinh thấy thế thì vui mừng, vội khen ngợi: “Hay lắm!”
Nói xong, Đổng Sinh cũng uống cạn chén rượu, sau đó đứng dậy tiếp tục rót rượu cho Vu Kiệt rồi tiếp tục hàn huyên tâm sự.
“Cuộc chiến Long Môn ở thủ đô tôi ở Giang Thành cũng nghe nói rồi. Chuyện này đúng là làm kinh động đến trên dưới cả nước”.
“Nó chấn hưng lại uy phong của Hoa Hạ chúng ta đã đành, còn là đòn đả kích lớn đối với các thế lực nước ngoài. Tôi thật sự kính phục anh Vu từ tận đáy lòng”.
Vu Kiệt sau khi nghe xong thì chỉ cười chứ không nói gì nhiều. Chuyện này khiến anh nhớ lại ông Hoàng…
Vu Kiệt chậm rãi uống rượu, trong lòng đột nhiên thấy bi thương.
Một trận chiến vẻ vang thì đã làm sao?
Hiện giờ, anh chỉ muốn sống cuộc sống của mình.
“Nước hoa quả đến rồi, để tôi!”
Sau khi uống rượu xong, Đổng Sinh cầm nước hoa quả mà nhân viên phục vụ mang đến, sau đó đưa cho Dương Cẩm Tú bằng hai tay.
Lúc này, có chút căng thẳng, nói với cô ấy đầy vẻ áy náy: “Cô Dương! Lần trước ở bữa tiệc nhà họ Đổng thật sự xin lỗi cô, là tôi thất trách”.
“Xin cho tôi uống phạt ba chén để bày tỏ xin lỗi, sau này có gì cần nhà họ Đổng giúp thì cô Dương cứ nói. Nhà họ Đổng chúng tôi sẽ dốc hết sức lực, có chết cũng không từ”, nói xong, Đổng Sinh uống xong ba chén rượu rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Cẩm Tú khom lưng cúi người thật sâu.
“Ôi anh mau đứng lên đi! Không sao đâu, chuyện qua rồi mà! Anh Vu Kiệt cũng giải quyết giúp tôi rồi”.
“Cậu chủ Đổng đừng lo lắng quá”, Dương Cẩm Tú vừa nói vừa đứng dậy đỡ Đổng Sinh.
Vu Kiệt nghe thấy chuyện ở bữa tiệc nhà họ Đổng lần trước thì không khỏi chau mày, cảm giác có gì đó không được vui cho lắm.
Bữa tiệc lần trước, cô chủ đỏng đảnh của gia tộc Rothschild hống hách ở bữa tiệc nên mình mới ra tay dạy dỗ. Sau đó, trên đường về cô ta bất ngờ thiệt mạng, gia chủ Rothschild nói rằng mình đã giết con gái của ông ta.
Vì vậy mới có hàng loạt chuyện xảy ra sau đó, bao gồm cả các chiến sĩ của Lang Nha và cả ông Hoàng…
Nghĩ đến ông Hoàng mà Vu Kiệt không kìm lòng được.
Đổng Sinh thấy Vu Kiệt thất thần nhìn về một phía nên lo lắng hỏi: “Anh Vu không sao chứ?”
“Anh Vu?”
Đến lúc Dương Cẩm Tú kéo vạt áo thì lúc này Vu Kiệt mới định thần lại.
Đôi mắt đó đắm chìm trong những ký ức, đột nhiên xuất hiện luồng sát khí.
Cái chết của ông Hoàng…
Ai có thể tìm được người của tổ chức Đệ Nhất ở nước ngoài? Thậm chí là thăm dò tin tức của bọn họ?
Anh chau mày lại rồi nhìn Đổng Sinh, hỏi: “Cậu chủ Đổng! Tôi có một chuyện muốn hỏi anh?”
Đổng Sinh thấy ngạc nhiên, vui mừng đáp lời: “Anh Vu xin cứ nói! Chỉ cần tôi biết được thì chắc chắn sẽ nói hết”.
“Nếu đã vậy thì tôi nói thẳng nha! Tôi muốn có số điện thoại của cậu chủ Tiêu Hán của gia tộc Rothschild”.
Lời nói vừa dứt thì Đổng Sinh có biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Lạ thật? Anh Vu muốn số điện thoại của Tiêu Hán làm gì?
Nhìn đôi mắt trợn tròn của Đổng Sinh mà Vu Kiệt vội hỏi: “Không tiện sao?”
Đổng Sinh vội khoát tay, cười nói: “À đâu có! Tất nhiên là tiện rồi ạ! Lát nữa tôi sẽ bảo người gửi mail cho anh”.
Đổng Sinh vuốt cằm, sau đó không kìm nổi tò mò mà hỏi: “Không biết anh Vu tìm Tiêu Hán là có chuyện lớn gì sao?”
“Ừm! Tôi có chút việc muốn hỏi cậu ta”.
Đổng Sinh sau khi nghe thấy vậy thì cũng không hỏi thêm gì.
Một giây sau, tiếng chuông dồn dập vang lên khiến Đổng Sinh dừng đũa.
Anh ta đặt đũa xuống, sau đó nhận điện thoại. Mấy giây sau, trên vẻ mặt bình tĩnh của Đổng Sinh, giờ đây trở nên chấn động.
“Cậu chủ Đổng! Tập đoàn xảy ra chuyện rồi! Ban nãy thị trường chứng khoán bị sập do một gia tộc lớn ở thủ đô thao túng. Cậu mau về xem đi…”.
Đổng Sinh cúp điện thoại, trợn trừng mắt, ngây người hồi lâu.
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Thị trường chứng khoán làm sao có thể…
Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đều nhìn nhau. Vu Kiệt nghi ngờ, hỏi: “Cậu chủ Đổng, anh sao thế?”
Chỉ thấy tâm trạng Đổng Sinh sớm đã trôi dạt đi đâu rồi, thần sắc hoang mang, sau đó vội nói với Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú: “Xin lỗi mọi người, bữa cơm này tôi không thể ngồi cùng được rồi”.
“Nhà tôi xảy ra việc gấp nên tôi phải về nhà. Tôi đã thanh toán rồi nên hai người dùng tự nhiên nha”, nói xong anh ta đứng dậy rồi cầm áo khoác ngoài, rời đi.
Vu Kiệt gật đầu bày tỏ thông cảm. Sau khi Đổng Sinh rời đi thì điện thoại của Vu Kiệt cũng vang lên.
Vu Kiệt lấy điện thoại ra nhìn thì đó là anh trai.
Sau khi nghe thì giọng nói sốt sắng của Vu Sơn khiến Vu Kiệt chau mày lại.
“Em trai! Xảy ra chuyện rồi, ở nhà xảy ra chuyện rồi!”
“Khoản tiền tu sửa đường và xây dựng trường học cho trẻ em đều bị đóng băng rồi”.
“Phải làm sao đây em trai”.
Cũng một giây sau khi Đổng Sinh rời đi, Vu Sơn đang ở thủ đô liền nhanh chóng về Giang Thành, chuẩn bị về quê rồi gọi điện thoại cho Vu Kiệt luôn.
Khoản tiền quyên góp cho quê hương của bố mẹ nhà họ Vu là nhà họ Lý đồng ý sau khi tìm được Vu Kiệt, coi như quyên góp cho quê hương hai mươi triệu tệ.
Vu Kiệt chau mày lại, dự cảm không lành dấy lên trong lòng anh.
“Anh à, anh đừng vội, có gì thì cứ nói với em”.
“Ngày mai em sẽ quay về”.
“Được, em trai, anh đợi em”.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không biết được là, một trận sóng gió lớn liên quan đến Vu Kiệt sắp ập tới rồi.
Trong biệt thự mà Mục Tiểu Vũ ở, người đi lại xung quanh không ngừng đổ dồn ánh mắt nhìn lại.
Sau khi cậu chủ Lưu rời đi, Mục Tiểu Vũ đứng phía trước Lamborghini Reventon dừng lại một lúc lâu. Đây là con xe phiên bản giới hạn trên thế giới, chỉ có hai mươi chiếc.
Thử hỏi, có cô gái nào không thích những thứ quý hiếm như này không?
Nghĩ tới điều kiện của cậu chủ Lưu, cô bé nghĩ chắc anh họ mình sẽ dễ dàng đồng ý. Đến lúc đó, chiếc xe này sẽ là của mình rồi.
Nghĩ đến đây, Mục Tiểu Vũ vui vẻ lấy điện thoại ra gọi cho anh họ.
“Anh ơi! Cậu chủ Lưu ở câu lạc bộ đột nhiên tặng em một chiếc xe, đắt lắm”.
“Anh ta còn nói, muốn gặp mặt anh một lần. Anh à! Xe đó em có nên nhận không?”
Vu Kiệt sau khi nghe xong thì chau mày, thần sắc căng thẳng, chính là cậu chủ Lưu mà hống hách với Cẩm Tú ở khách sạn Holy Sky sao?
Sao lần này hắn lại tìm đến em họ của mình thế này?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vu Kiệt không được vui nên cảnh giác nói với Mục Tiểu Vũ: “Anh không gặp! Mau trả lại xe đi!”
“Á? Anh à, như vậy không hay lắm? Hay là anh suy nghĩ đi”.
Nhưng… Chưa đợi cô bé nói xong thì Vu Kiệt ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại luôn.
Anh không muốn gặp cậu chủ Lưu và cũng không có hứng thú gặp cái tên ăn chơi đàn đúm chỉ biết dựa vào thế lực của gia tộc.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Tiểu Vũ nhìn chiếc xe phiên bản giới hạn mà có chút không nỡ.
Anh họ không gặp, chiếc siêu xe này có khác nào con vịt đến miệng rồi còn bay đi?
Không được! Đáng tiếc quá đi!
Đột nhiên, một suy nghĩ dại dột xuất hiện trong đầu cô bé. “Dù sao xe này cũng là tặng mình. Cậu chủ Lưu chỉ muốn mình chuyển lời giúp mà thôi”.
Còn chiếc xe này coi như thù lao mình chuyển lời giúp.
Mục Tiểu Vũ tự trấn an mình như vậy rồi lái xe đến nhà bạn học để cất ở đó.
Nhưng, điều mà Mục Tiểu Vũ không biết đó là, chiếc xe này sẽ mang lại cho cô bé rất nhiều nguy hiểm…
Cũng vì chiếc xe này mà mang lại cho nhà họ Mục, thậm chí là nhà họ Lý họa về sau.
…
Trên đường phố chật người ở Ninh Thành, trong một nhà hàng nổi tiếng, Vu Kiệt và Đổng Sinh ngồi trong một phòng vip dùng bữa.
“Gần đây anh Vu có khỏe không?”, Đổng Sinh đứng dậy rót rượu cho Vu Kiệt.
“Có thể gặp lại anh Vu, là vinh hạnh của Đổng Sinh tôi”.
Vu Kiệt bưng chén rượu lên, bày tỏ cung kính, sau đó cười nói: “Gần đây tôi vẫn ổn, cậu chủ Đổng khách khí quá. Tôi thấy chân của anh đã đi lại được như người bình thường rồi đấy”.
“Thời gian này khôi phục rất tốt”.
Vừa nghe thấy lời này, Đổng Sinh nở nụ cười tươi rói: “Nếu như không có thuốc thần của anh Vu thì chỉ e hiện giờ tôi vẫn là người què, đi khắp nơi chạy chữa thôi. Nào! Anh Vu, tôi kính anh một ly”.
“Được!”, lời nói vừa dứt, Vu Kiệt ngửa đầu lên uống cạn chén rượu.
Đổng Sinh thấy thế thì vui mừng, vội khen ngợi: “Hay lắm!”
Nói xong, Đổng Sinh cũng uống cạn chén rượu, sau đó đứng dậy tiếp tục rót rượu cho Vu Kiệt rồi tiếp tục hàn huyên tâm sự.
“Cuộc chiến Long Môn ở thủ đô tôi ở Giang Thành cũng nghe nói rồi. Chuyện này đúng là làm kinh động đến trên dưới cả nước”.
“Nó chấn hưng lại uy phong của Hoa Hạ chúng ta đã đành, còn là đòn đả kích lớn đối với các thế lực nước ngoài. Tôi thật sự kính phục anh Vu từ tận đáy lòng”.
Vu Kiệt sau khi nghe xong thì chỉ cười chứ không nói gì nhiều. Chuyện này khiến anh nhớ lại ông Hoàng…
Vu Kiệt chậm rãi uống rượu, trong lòng đột nhiên thấy bi thương.
Một trận chiến vẻ vang thì đã làm sao?
Hiện giờ, anh chỉ muốn sống cuộc sống của mình.
“Nước hoa quả đến rồi, để tôi!”
Sau khi uống rượu xong, Đổng Sinh cầm nước hoa quả mà nhân viên phục vụ mang đến, sau đó đưa cho Dương Cẩm Tú bằng hai tay.
Lúc này, có chút căng thẳng, nói với cô ấy đầy vẻ áy náy: “Cô Dương! Lần trước ở bữa tiệc nhà họ Đổng thật sự xin lỗi cô, là tôi thất trách”.
“Xin cho tôi uống phạt ba chén để bày tỏ xin lỗi, sau này có gì cần nhà họ Đổng giúp thì cô Dương cứ nói. Nhà họ Đổng chúng tôi sẽ dốc hết sức lực, có chết cũng không từ”, nói xong, Đổng Sinh uống xong ba chén rượu rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Cẩm Tú khom lưng cúi người thật sâu.
“Ôi anh mau đứng lên đi! Không sao đâu, chuyện qua rồi mà! Anh Vu Kiệt cũng giải quyết giúp tôi rồi”.
“Cậu chủ Đổng đừng lo lắng quá”, Dương Cẩm Tú vừa nói vừa đứng dậy đỡ Đổng Sinh.
Vu Kiệt nghe thấy chuyện ở bữa tiệc nhà họ Đổng lần trước thì không khỏi chau mày, cảm giác có gì đó không được vui cho lắm.
Bữa tiệc lần trước, cô chủ đỏng đảnh của gia tộc Rothschild hống hách ở bữa tiệc nên mình mới ra tay dạy dỗ. Sau đó, trên đường về cô ta bất ngờ thiệt mạng, gia chủ Rothschild nói rằng mình đã giết con gái của ông ta.
Vì vậy mới có hàng loạt chuyện xảy ra sau đó, bao gồm cả các chiến sĩ của Lang Nha và cả ông Hoàng…
Nghĩ đến ông Hoàng mà Vu Kiệt không kìm lòng được.
Đổng Sinh thấy Vu Kiệt thất thần nhìn về một phía nên lo lắng hỏi: “Anh Vu không sao chứ?”
“Anh Vu?”
Đến lúc Dương Cẩm Tú kéo vạt áo thì lúc này Vu Kiệt mới định thần lại.
Đôi mắt đó đắm chìm trong những ký ức, đột nhiên xuất hiện luồng sát khí.
Cái chết của ông Hoàng…
Ai có thể tìm được người của tổ chức Đệ Nhất ở nước ngoài? Thậm chí là thăm dò tin tức của bọn họ?
Anh chau mày lại rồi nhìn Đổng Sinh, hỏi: “Cậu chủ Đổng! Tôi có một chuyện muốn hỏi anh?”
Đổng Sinh thấy ngạc nhiên, vui mừng đáp lời: “Anh Vu xin cứ nói! Chỉ cần tôi biết được thì chắc chắn sẽ nói hết”.
“Nếu đã vậy thì tôi nói thẳng nha! Tôi muốn có số điện thoại của cậu chủ Tiêu Hán của gia tộc Rothschild”.
Lời nói vừa dứt thì Đổng Sinh có biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Lạ thật? Anh Vu muốn số điện thoại của Tiêu Hán làm gì?
Nhìn đôi mắt trợn tròn của Đổng Sinh mà Vu Kiệt vội hỏi: “Không tiện sao?”
Đổng Sinh vội khoát tay, cười nói: “À đâu có! Tất nhiên là tiện rồi ạ! Lát nữa tôi sẽ bảo người gửi mail cho anh”.
Đổng Sinh vuốt cằm, sau đó không kìm nổi tò mò mà hỏi: “Không biết anh Vu tìm Tiêu Hán là có chuyện lớn gì sao?”
“Ừm! Tôi có chút việc muốn hỏi cậu ta”.
Đổng Sinh sau khi nghe thấy vậy thì cũng không hỏi thêm gì.
Một giây sau, tiếng chuông dồn dập vang lên khiến Đổng Sinh dừng đũa.
Anh ta đặt đũa xuống, sau đó nhận điện thoại. Mấy giây sau, trên vẻ mặt bình tĩnh của Đổng Sinh, giờ đây trở nên chấn động.
“Cậu chủ Đổng! Tập đoàn xảy ra chuyện rồi! Ban nãy thị trường chứng khoán bị sập do một gia tộc lớn ở thủ đô thao túng. Cậu mau về xem đi…”.
Đổng Sinh cúp điện thoại, trợn trừng mắt, ngây người hồi lâu.
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Thị trường chứng khoán làm sao có thể…
Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đều nhìn nhau. Vu Kiệt nghi ngờ, hỏi: “Cậu chủ Đổng, anh sao thế?”
Chỉ thấy tâm trạng Đổng Sinh sớm đã trôi dạt đi đâu rồi, thần sắc hoang mang, sau đó vội nói với Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú: “Xin lỗi mọi người, bữa cơm này tôi không thể ngồi cùng được rồi”.
“Nhà tôi xảy ra việc gấp nên tôi phải về nhà. Tôi đã thanh toán rồi nên hai người dùng tự nhiên nha”, nói xong anh ta đứng dậy rồi cầm áo khoác ngoài, rời đi.
Vu Kiệt gật đầu bày tỏ thông cảm. Sau khi Đổng Sinh rời đi thì điện thoại của Vu Kiệt cũng vang lên.
Vu Kiệt lấy điện thoại ra nhìn thì đó là anh trai.
Sau khi nghe thì giọng nói sốt sắng của Vu Sơn khiến Vu Kiệt chau mày lại.
“Em trai! Xảy ra chuyện rồi, ở nhà xảy ra chuyện rồi!”
“Khoản tiền tu sửa đường và xây dựng trường học cho trẻ em đều bị đóng băng rồi”.
“Phải làm sao đây em trai”.
Cũng một giây sau khi Đổng Sinh rời đi, Vu Sơn đang ở thủ đô liền nhanh chóng về Giang Thành, chuẩn bị về quê rồi gọi điện thoại cho Vu Kiệt luôn.
Khoản tiền quyên góp cho quê hương của bố mẹ nhà họ Vu là nhà họ Lý đồng ý sau khi tìm được Vu Kiệt, coi như quyên góp cho quê hương hai mươi triệu tệ.
Vu Kiệt chau mày lại, dự cảm không lành dấy lên trong lòng anh.
“Anh à, anh đừng vội, có gì thì cứ nói với em”.
“Ngày mai em sẽ quay về”.
“Được, em trai, anh đợi em”.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không biết được là, một trận sóng gió lớn liên quan đến Vu Kiệt sắp ập tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.