Chương 778: Quả bom (1)
Thái Tú
16/08/2021
Gia tộc Rothschild có mối quan hệ bền chặt trong thế giới ngầm Lập Kiên, nền tảng của gia tộc trong suốt những thế kỷ này đã khiến danh tiếng của Rothschild nổi tiếng khắp thế giới, đến nỗi cho dù Rothschild Tiêu Hán có tiêu phá hết mọi tài sản của gia tộc Rothschild sau khi lên nắm quyền, hoàn toàn tách biệt với ba chữ thế giới ngầm thì người ta cũng không dám khinh thường gia tộc này.
Máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng đang đậu ở một khoảng đất trống vô cùng yên tĩnh, đây là nơi xa phòng nghỉ nhất, cơn mưa lớn trên bầu trời khiến toàn bộ sân bay toát lên một loại khí tức yên lặng đến nặng nề.
Sau khi Vu Kiệt giao đồ đạc của mình cho tiếp viên cất giữ, anh bước lên máy bay theo sự hướng dẫn của tiếp viên.
Nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng anh cũng biến mất.
“Chắc là một lát nữa chị dâu sẽ đến thủ đô nhỉ!” Đưa vợ của người anh em về nhà an toàn, trong lòng Vu Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời nhờ chuyện này khiến anh có thể nhận ra một điều.
Trên thế giới này, không phải chỉ có một mình Hoa Hạ, trong biên giới quốc gia, anh có thể đảm bảo người thân trong nhà mình sẽ không bị tổn hại gì cả, nhưng nếu anh ra nước ngoài thì sao?
Ánh mắt anh trầm xuống, nước ngoài không phải là địa bàn của anh, cũng không phải nằm ngoài pháp luật, ngược lại so với những điều ràng buộc quy cũ trong nước, thì chế độ của nước ngoài còn rườm rà lộn xộn hơn, lẽ nào sau này xảy ra chuyện tương tự, anh chỉ có thể đi chiến đấu, đi giết người giống như lần này sao?
Đây là một câu hỏi không có đáp án.
Vu Kiệt hiểu rõ mình có bao nhiêu kẻ thù, từ lần thực hiện nhiệm vụ ở trại Tuyết liền có thể thấy rõ, để giết được anh, gần như toàn quân từ hai đại giới đã được điều động, lấy sức mạnh của gần một sư đoàn để vây bắt anh!
Lần này tiêu diệt tộc Thánh Đường, vậy lần sau thì sao? Lần sau sau nữa thì sao?
Sẽ còn có những thứ giống như tộc Thánh Đường thứ hai, thứ ba xuất hiện.
Anh nhất định phải chuẩn bị trước.
“Xem ra, phải tổ chức thế lực của riêng mình ở nước ngoài rồi”, Vu Kiệt lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch của bản thân.
Đúng lúc này, trên máy bay, một nữ tiếp viên ăn mặc duyên dáng xinh đẹp, đeo giày cao gót đi tới.
"Xin chào anh Vu, tôi là trưởng tiếp viên được ông Jack cử đến để phục vụ anh trên chuyến bay này. Xin hỏi anh có cần phục vụ gì không?"
Vu Kiệt ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Hình như chuyến bay trước không phải là cô?"
Cô tiếp viên hàng không tên Ái Phương khẽ cười: "Đúng vậy, cô ấy tạm thời có việc phải đi vắng hai ngày, nên tôi đến thay thế”.
“Là vậy sao…”
Vu Kiệt không nghĩ ngợi gì nhiều về lời giải thích của cô tiếp viên.
Nghe thấy bên tai có tiếng mưa, anh lại hỏi: "Thời tiết xấu như vậy, phải mất bao lâu mới đến được Lập Kiên?"
Ái Phương suy nghĩ một lát: “Chắc là khoảng sáu tiếng!”
Nói xong, cô ta lại hỏi: “Anh muốn máy bay cất cánh ngay bây giờ, hay là đợi một lúc nữa?”
Vu Kiệt trực tiếp nói: “Cất cánh ngay bây giờ đi! Tốt nhất là nhanh đến được Lập Kiên”.
“Vâng, tôi sẽ thông báo cho cơ trưởng ngay”.
Dứt lời, Ái Phương liền quay người rời đi.
Mặc dù không thể trở về Hoa Hạ thông qua các con đường chính thức từ Luân Thành nhưng không có nghĩa là không có cách, sau khi trở về Lập Kiên tìm Jack và giao ông ta cho tổ chức Đệ Nhất, anh cũng có thể trở về Hoa Hạ bằng máy bay của gia tộc Rothschild. Còn về chuyện vì sao không trực tiếp để người của tổ chức Đệ Nhất đi bắt Jack...
Chính là vì...! Vu Kiệt sợ rằng người của tổ chức Đệ Nhất vừa nhìn thấy Jack thì lòng thù hận liền trỗi dậy, sẽ nhịn không được mà nổ súng bắn chết ông ta để trả thù cho ông cụ Hoàng.
Rất nhanh, khoảng mười phút sau, chiếc máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild đang chở Vu Kiệt bắt đầu di chuyển, bánh xe dưới máy bay giống như những con mắt trong đêm lăn vùn vụt.
Cùng với tiếng động cơ ầm ầm chói tai vang lên, chiếc máy bay lao thẳng lên trời.
Đúng lúc máy bay biến mất ở Luân Thành.
Trong một gian phòng vệ sinh nhỏ hẹp tối tăm nào đó sân bay, một nam thanh niên đeo mặt nạ lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tiếp viên đang bị trói chặt và nhét giẻ vào miệng, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Tút…tút…”
Một phút sau, điện thoại được kết nối, một giọng nói vang lên.
“Mọi chuyện đến đâu rồi?”
Thanh niên đáp: “Báo cáo đại ca, em đã lắp bom lên đó rồi, bây giờ bắt đầu khởi động máy đếm ngược”.
“Chắc chắn là Vu Kiệt đã lên máy bay chưa?”, đầu dây bên kia, cũng là một thanh niên đeo mặt nạ, sắc mặt nghiêm túc chất vấn.
“Chắc chắn, vô cùng chắn chắn, em tận mắt nhìn thấy hắn lên máy bay rồi, không hề đi xuống, nhưng mà có một vấn đề nhỏ”.
Thanh niên nọ hơi do dự nói.
“Vấn đề nhỏ?”
“Vấn đề nhỏ gì?”
Thanh niên đáp: “Chính là sau khi anh bảo Jack gọi điện thoại khiến tất cả nhân viên sửa chữa tại sân bay rời đi. Lúc em đi đến sân bay chuẩn bị vào trong khoang máy bay để cài bom thì bị một cô tiếp viên nhìn thấy. Cô ta muốn hét lên, sự việc gấp gáp nên em đã trói cô ta lại, bây giờ đang ở bên cạnh em”.
“Nếu như thả cô ta đi, em sợ…”
Nghe đến đây, lông mày của người đang ở Lập Kiên xa xôi kia mới giãn ra, cười nói: “Tôi sẽ nói chuyện với Jack, cậu yên tâm đi”.
“Vậy cô tiếp viên này…”, khóe miệng thanh niên nọ chảy nước miếng thèm khát, ánh mắt thô tục nhìn chằm chằm cô tiếp viên.
“Giao cho cậu xử lý, muốn thế nào cũng được, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ, trước khi bom nổ, tuyệt đối không được thả cô ta ra, lần này, cậu chủ đã dặn dò rồi, nếu chúng ta không giết được Vu Kiệt thì tất cả những thứ đã hứa trước kia đều biến mất”.
“Anh yên tâm đi!”, thanh niên vỗ ngực: “Lần này bảo đảm tên khốn đó chết chắc”.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này, thanh niên đeo mặt nạ đứng trước mặt Jack cất điện thoại vào túi, sau đó lạnh lùng nói.
“Ông nghe thấy hết rồi chứ! Người của chúng tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, tên khốn Vu Kiệt kia, cũng đã lên máy bay giống như kế hoạch”.
“Đương nhiên là được”.
Đôi mắt của thanh niên đeo mặt nạ tràn đầy vẻ tôn kính: "Cậu chủ của chúng tôi, là thiên tài được thế giới công nhận, là thiên chi kiêu tử, thần đồng xuất thế thứ hai của thủ đô. Nếu ông muốn, có thể gọi cậu chủ của chúng tôi là…cậu Thượng Quan!”
“Cậu chủ của chúng tôi xuất thân từ nhà Thượng Quan, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô!”
Máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng đang đậu ở một khoảng đất trống vô cùng yên tĩnh, đây là nơi xa phòng nghỉ nhất, cơn mưa lớn trên bầu trời khiến toàn bộ sân bay toát lên một loại khí tức yên lặng đến nặng nề.
Sau khi Vu Kiệt giao đồ đạc của mình cho tiếp viên cất giữ, anh bước lên máy bay theo sự hướng dẫn của tiếp viên.
Nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng anh cũng biến mất.
“Chắc là một lát nữa chị dâu sẽ đến thủ đô nhỉ!” Đưa vợ của người anh em về nhà an toàn, trong lòng Vu Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời nhờ chuyện này khiến anh có thể nhận ra một điều.
Trên thế giới này, không phải chỉ có một mình Hoa Hạ, trong biên giới quốc gia, anh có thể đảm bảo người thân trong nhà mình sẽ không bị tổn hại gì cả, nhưng nếu anh ra nước ngoài thì sao?
Ánh mắt anh trầm xuống, nước ngoài không phải là địa bàn của anh, cũng không phải nằm ngoài pháp luật, ngược lại so với những điều ràng buộc quy cũ trong nước, thì chế độ của nước ngoài còn rườm rà lộn xộn hơn, lẽ nào sau này xảy ra chuyện tương tự, anh chỉ có thể đi chiến đấu, đi giết người giống như lần này sao?
Đây là một câu hỏi không có đáp án.
Vu Kiệt hiểu rõ mình có bao nhiêu kẻ thù, từ lần thực hiện nhiệm vụ ở trại Tuyết liền có thể thấy rõ, để giết được anh, gần như toàn quân từ hai đại giới đã được điều động, lấy sức mạnh của gần một sư đoàn để vây bắt anh!
Lần này tiêu diệt tộc Thánh Đường, vậy lần sau thì sao? Lần sau sau nữa thì sao?
Sẽ còn có những thứ giống như tộc Thánh Đường thứ hai, thứ ba xuất hiện.
Anh nhất định phải chuẩn bị trước.
“Xem ra, phải tổ chức thế lực của riêng mình ở nước ngoài rồi”, Vu Kiệt lẩm bẩm, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch của bản thân.
Đúng lúc này, trên máy bay, một nữ tiếp viên ăn mặc duyên dáng xinh đẹp, đeo giày cao gót đi tới.
"Xin chào anh Vu, tôi là trưởng tiếp viên được ông Jack cử đến để phục vụ anh trên chuyến bay này. Xin hỏi anh có cần phục vụ gì không?"
Vu Kiệt ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Hình như chuyến bay trước không phải là cô?"
Cô tiếp viên hàng không tên Ái Phương khẽ cười: "Đúng vậy, cô ấy tạm thời có việc phải đi vắng hai ngày, nên tôi đến thay thế”.
“Là vậy sao…”
Vu Kiệt không nghĩ ngợi gì nhiều về lời giải thích của cô tiếp viên.
Nghe thấy bên tai có tiếng mưa, anh lại hỏi: "Thời tiết xấu như vậy, phải mất bao lâu mới đến được Lập Kiên?"
Ái Phương suy nghĩ một lát: “Chắc là khoảng sáu tiếng!”
Nói xong, cô ta lại hỏi: “Anh muốn máy bay cất cánh ngay bây giờ, hay là đợi một lúc nữa?”
Vu Kiệt trực tiếp nói: “Cất cánh ngay bây giờ đi! Tốt nhất là nhanh đến được Lập Kiên”.
“Vâng, tôi sẽ thông báo cho cơ trưởng ngay”.
Dứt lời, Ái Phương liền quay người rời đi.
Mặc dù không thể trở về Hoa Hạ thông qua các con đường chính thức từ Luân Thành nhưng không có nghĩa là không có cách, sau khi trở về Lập Kiên tìm Jack và giao ông ta cho tổ chức Đệ Nhất, anh cũng có thể trở về Hoa Hạ bằng máy bay của gia tộc Rothschild. Còn về chuyện vì sao không trực tiếp để người của tổ chức Đệ Nhất đi bắt Jack...
Chính là vì...! Vu Kiệt sợ rằng người của tổ chức Đệ Nhất vừa nhìn thấy Jack thì lòng thù hận liền trỗi dậy, sẽ nhịn không được mà nổ súng bắn chết ông ta để trả thù cho ông cụ Hoàng.
Rất nhanh, khoảng mười phút sau, chiếc máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild đang chở Vu Kiệt bắt đầu di chuyển, bánh xe dưới máy bay giống như những con mắt trong đêm lăn vùn vụt.
Cùng với tiếng động cơ ầm ầm chói tai vang lên, chiếc máy bay lao thẳng lên trời.
Đúng lúc máy bay biến mất ở Luân Thành.
Trong một gian phòng vệ sinh nhỏ hẹp tối tăm nào đó sân bay, một nam thanh niên đeo mặt nạ lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tiếp viên đang bị trói chặt và nhét giẻ vào miệng, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Tút…tút…”
Một phút sau, điện thoại được kết nối, một giọng nói vang lên.
“Mọi chuyện đến đâu rồi?”
Thanh niên đáp: “Báo cáo đại ca, em đã lắp bom lên đó rồi, bây giờ bắt đầu khởi động máy đếm ngược”.
“Chắc chắn là Vu Kiệt đã lên máy bay chưa?”, đầu dây bên kia, cũng là một thanh niên đeo mặt nạ, sắc mặt nghiêm túc chất vấn.
“Chắc chắn, vô cùng chắn chắn, em tận mắt nhìn thấy hắn lên máy bay rồi, không hề đi xuống, nhưng mà có một vấn đề nhỏ”.
Thanh niên nọ hơi do dự nói.
“Vấn đề nhỏ?”
“Vấn đề nhỏ gì?”
Thanh niên đáp: “Chính là sau khi anh bảo Jack gọi điện thoại khiến tất cả nhân viên sửa chữa tại sân bay rời đi. Lúc em đi đến sân bay chuẩn bị vào trong khoang máy bay để cài bom thì bị một cô tiếp viên nhìn thấy. Cô ta muốn hét lên, sự việc gấp gáp nên em đã trói cô ta lại, bây giờ đang ở bên cạnh em”.
“Nếu như thả cô ta đi, em sợ…”
Nghe đến đây, lông mày của người đang ở Lập Kiên xa xôi kia mới giãn ra, cười nói: “Tôi sẽ nói chuyện với Jack, cậu yên tâm đi”.
“Vậy cô tiếp viên này…”, khóe miệng thanh niên nọ chảy nước miếng thèm khát, ánh mắt thô tục nhìn chằm chằm cô tiếp viên.
“Giao cho cậu xử lý, muốn thế nào cũng được, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ, trước khi bom nổ, tuyệt đối không được thả cô ta ra, lần này, cậu chủ đã dặn dò rồi, nếu chúng ta không giết được Vu Kiệt thì tất cả những thứ đã hứa trước kia đều biến mất”.
“Anh yên tâm đi!”, thanh niên vỗ ngực: “Lần này bảo đảm tên khốn đó chết chắc”.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này, thanh niên đeo mặt nạ đứng trước mặt Jack cất điện thoại vào túi, sau đó lạnh lùng nói.
“Ông nghe thấy hết rồi chứ! Người của chúng tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, tên khốn Vu Kiệt kia, cũng đã lên máy bay giống như kế hoạch”.
“Đương nhiên là được”.
Đôi mắt của thanh niên đeo mặt nạ tràn đầy vẻ tôn kính: "Cậu chủ của chúng tôi, là thiên tài được thế giới công nhận, là thiên chi kiêu tử, thần đồng xuất thế thứ hai của thủ đô. Nếu ông muốn, có thể gọi cậu chủ của chúng tôi là…cậu Thượng Quan!”
“Cậu chủ của chúng tôi xuất thân từ nhà Thượng Quan, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.