Chương 309: Sức mạnh của một câu nói
Thái Tú
03/05/2021
Khi bầu trời đen xám xịt dần dần tan biến, thay vào đó là bầu trời trong trẻo trở lại, và vầng trăng khuyết vẫn lở lửng trên không trung.
Dưới ánh trăng ảm đạm, đội quân đứng ở hết con phố này đến con phố khác, khí thế hùng hồ đi về một phía….
Đó chính là bệnh viện nhân dân số một thành phố Hương Thành.
“Tất cả hộ vệ nhà họ Mạnh đều ở đây, tất cả đều nghe chỉ đạo của gia chủ”, hơn trăm hộ vệ nhà họ Mạnh đồng thanh hô lên. Trên đường phố yên ắng đột nhiên vang lên tiếng hô chói tai.
Họ đều biết cậu chủ nhà mình bị người khác ức hiếp!
Mạnh Nham sáng sớm đã triệu tập họ lại, không phải vì chuyện gì mà chính là đến băm vằm kẻ đã dám bắt nạt cậu chủ nhà họ Mạnh.
Hiển nhiên, nhà họ Mạnh có thể đứng vững ở Hương Thành, có thể đứng vững trong khu vực Đông Lục thì thù lớn như này, họ chắc chắn sẽ báo!
“Tốt… Tốt lắm!”, Mạnh Nham mang theo sát khí đằng đằng, nhìn đám hộ vệ của nhà mình rồi gật đầu.
“Gia chủ! Điều tra được rồi! Họ ở bên ngoài phòng phẫu thuật”.
“Vậy thì còn đợi gì nữa, đi theo tôi”.
“Rõ!”, hơn trăm hộ vệ nhà họ Mạnh một phần đi theo Mạnh Nham vào bệnh viện, một phần bao vây trong ngoài bệnh viện. Có thể nói, lúc này một con ruồi cũng không thể bay vào được, một con muỗi cũng khó bay ra.
Đám người Mạnh Nham khí thế hùng hồn đi vòng qua góc cầu thang rồi đi đến hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Vừa lên tầng, hộ vệ nhà họ Mạnh trừng mắt canh chừng. Cảnh tượng này nếu nói là địa ngục Tu La thì cũng không có gì quá.
Nhóm bảo vệ nằm đầy đất giãy dụa kêu gào, còn cửa sổ trên tường thì không có cái nào còn nguyên vẹn.
Ở cuối hành lang, trên đất là một tên đã tắt thở. Tường phía sau hắn ta thì càng ‘khoa trương’ hơn, bị lõm vào một khoảng, gạch ngói rơi đầy đất.
Dần dần đi lại gần thì cảnh tượng trước mặt càng khiến gân xanh trên trán Mạnh Nham nổi lên cuồn cuộn, hai nắm đấm nắm chặt như con sư tử sắp nổ tung.
Mạnh Long sắc mặt tái nhợt nằm nhoài trên đất. Hai chân hắn ta như đống bùn nhão bị một người đàn ông mặt không có chút biểu cảm giẫm lên.
Càng khiến Mạnh Nham tức giận hơn là, người đàn ông đó không có biểu cảm gì. Dường như mặc kệ hết những sinh mạng đáng thương đang nằm trên đất kia.
“Tiểu Long…”, sắc mặt ông ta chuyển dần từ kinh ngạc sang biến sắc giận dữ, chau mày, trong ánh mắt toát ra vẻ phẫn nộ sắc bén nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.
“Thằng khốn kia! Bỏ con tao ra ngay!”, Mạnh Nham thật không ngờ Hương Thành lại có người dám đối xử với con trai mình như vậy khiến ông ta lập tức như muốn nổ tung.
Vu Kiệt dần ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, chậm rãi nói: “Đến rồi đấy à?”
“Tao thấy mày đúng là chán sống rồi? Mày tên là Vu Kiệt đúng không? Hôm nay mày chết chắc rồi?”
Trong ánh mắt Mạnh Nham như toát ra lửa giận, hai tay nắm chặt đến nỗi tái nhợt đi, tức giận đến mức lông mày, râu ria đều không ngừng run rẩy.
Vu Kiệt hếch mắt lên rồi lạnh lùng nói: “Ông vẫn chưa biết những chuyện mà con trai ông làm nhỉ?”
“Không cần biết con trai tao đã làm gì, hôm nay mày nhất định phải chết”.
“Vậy sao?”, Vu Kiệt ánh mắt lạnh lùng, dường như phớt lờ lời nói của ông ta, sau đó nói: “Thứ nhất, hắn ta giam giữ người phi pháp, hãm hại công dân”.
“Thứ hai, tống tiền, tội này nặng hơn”.
“Thứ ba, cấu kết với bác sĩ, hại đến tính mạng con người”.
“Thứ tư, mang súng ở nơi công cộng nhắm vào người dân thường”.
“Thứ năm!”, trong ánh mắt Vu Kiệt toát lên vẻ phẫn nộ, nói vô cùng có lực: “Không biết hối cải, năm tội này, đừng nói hôm nay ông đến đây, kể cả Thiên Vương đến thì con trai ông cũng phải trả giá”.
Mạnh Nham phẫn nộ đến cực điểm. Những chuyện này đều giống như chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nhưng Vu Kiệt lại đánh gãy chân con trai ông ta.
Vì vậy, ông ta phẫn nộ quát về phía Vu Kiệt: “Vậy thì đã sao? Chuyện nhỏ như này mà bắt con trai tao phải trả giá bằng đôi chân sao?”
“Chỉ là một thằng khốn được nhà họ Vu nuôi dưỡng mà dám hống hách trèo lên đầu tao như vậy? Muốn chết sao?”
Vu Kiệt nghe thấy vậy thì sắc mặt phẫn nộ, ánh mắt căng thẳng.
“Tao phải đánh phế chân của mày”.
“Tao muốn mày sống không bằng chết”.
“Ra tay cho tôi!”, lời nói vừa dứt, hộ vệ nhà họ Mạnh bao vây chặt Vu Kiệt.
Vu Kiệt chau mày, trong lúc anh định ra tay…
“Dừng tay!”, đúng lúc này, một giọng nói có lực truyền đến, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn lại.
…
Sau khi đến Hương Thành, Dương Chấn Hoa và Dương Sơn cũng không dám chậm trễ, tất cả đều xông vào bệnh viện.
Thật không ngờ cổng bệnh viện đã tập trung không ít hộ vệ của nhà họ Mạnh bao vây ở đây.
“Mẹ kiếp! Lên!”, Dương Sơn sốt sắng, mệnh lệnh phát ra rồi dẫn hộ vệ nhà họ Dương xông về phía hộ vệ nhà họ Mạnh.
Một nhóm hộ vệ khác của nhà họ Dương nhân lúc hỗn loạn liền bảo vệ ông cụ Dương nhanh chóng đi vào bệnh viện.
“Ông chủ đừng sốt sắng! Cậu chủ sẽ không sao đâu”, người thanh niên đi bên cạnh Dương Chấn Hoa, lo lắng nói.
“Cậu thì hiểu cái quái gì? Cậu chủ ở bên trên, người của nhà họ Mạnh ở bên ngoài, lẽ nào không có ai bên trong sao?”
“Nếu như cậu chủ có gì bất trắc thì sao tôi xứng đáng với ông chủ chứ?”
“Cậu chủ! Nhất định cậu đừng xảy ra chuyện nha, nếu không lão già này cũng không yên được, lúc đó làm sao ăn nói với ông chủ đây?”
Nói xong, một nhóm người đi đến hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trên đường đi mà có một nhóm người nằm trên đất kêu gào, còn có cả cuối hàng lang cũng xuất hiện một lỗ lớn.
Dương Chấn Hoa toát hết mồ hôi, từ xa nhìn lại, tự nhủ ‘Đây là nhà họ Mạnh ra tay sao?’
“Dừng tay!”, Dương Chấn Hoa hét lớn, vội vã đi tới.
Mạnh Nham nheo mắt nhìn lại rồi hừ lạnh một tiếng.
“Lão già nhà họ Dương có gì đáng sợ đâu. Ra tay đi!”
“Tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào!”
“Mạnh Nham! Tôi khuyên anh đừng có làm bừa, tránh rước họa vào thân đấy”, lúc này Dương Chấn Hoa đã đến trước mặt, hai má đỏ bừng, thở hổn hển nói với Mạnh Nham.
Thật không ngờ, Mạnh Nham nghe thấy lời này thì lại thấy nực cười.
“Ha ha! Lão già! Lần trước tôi phải nuốt cục hận ở địa bàn nhà họ Dương rồi nhưng nể mặt nhân vật lớn của thủ đô nên tôi cho qua”.
“Ông đừng tưởng vì chuyện đó mà Mạnh Nham tôi sợ ông nhé!”
“Dương Chấn Hoa! Tôi nói cho ông biết, đây là Hương Thành, là địa bàn của nhà họ Mạnh, không đến lượt ông lên tiếng”.
“Nếu như ông dám nhúng tay vào thì đừng trách tôi vô tình diệt nhà họ Dương nhà ông”.
Sắc mặt Dương Chấn Hoa biến đổi, gân xanh nổi lên cuồn cuộn ở huyệt thái dương, râu cũng như dựng thẳng đứng, quát lớn: “Anh dám!”
Dám chứ? Có gì mà không dám?
Mạnh Nham tức giận đến nỗi đầu óc mê muội, lớn tiếng quát: “Bao vây lại cho tôi”.
Hộ vệ nhà họ Mạnh khí thế đùng đùng từ hông lấy ra gậy sắt, vây chặt người nhà họ Dương.
Hai bên đối đầu, trận chiến sắp bắt đầu.
“Lão già! Tôi khuyên ông hãy nhìn rõ tình thế, cháu trai ông bị gãy chân là nó không có mắt nên đáng bị vậy”.
Ông ta giơ tay chỉ về Vu Kiệt, quát lớn với Dương Chấn Hoa: “Nhưng bây giờ tôi nhằm là nhằm vào thằng khốn Vu Kiệt kia, nếu ông nhất định muốn chết thì đừng trách tôi”.
Dương Chấn Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn thật! Mạnh Nham! Anh thật sự không biết mình đang dây vào ai sao?”
“Anh có tin, chỉ cần một câu nói của cậu ấy là sẽ khiến tập đoàn Mạnh Thị nhà anh đóng cửa luôn không?”
Dưới ánh trăng ảm đạm, đội quân đứng ở hết con phố này đến con phố khác, khí thế hùng hồ đi về một phía….
Đó chính là bệnh viện nhân dân số một thành phố Hương Thành.
“Tất cả hộ vệ nhà họ Mạnh đều ở đây, tất cả đều nghe chỉ đạo của gia chủ”, hơn trăm hộ vệ nhà họ Mạnh đồng thanh hô lên. Trên đường phố yên ắng đột nhiên vang lên tiếng hô chói tai.
Họ đều biết cậu chủ nhà mình bị người khác ức hiếp!
Mạnh Nham sáng sớm đã triệu tập họ lại, không phải vì chuyện gì mà chính là đến băm vằm kẻ đã dám bắt nạt cậu chủ nhà họ Mạnh.
Hiển nhiên, nhà họ Mạnh có thể đứng vững ở Hương Thành, có thể đứng vững trong khu vực Đông Lục thì thù lớn như này, họ chắc chắn sẽ báo!
“Tốt… Tốt lắm!”, Mạnh Nham mang theo sát khí đằng đằng, nhìn đám hộ vệ của nhà mình rồi gật đầu.
“Gia chủ! Điều tra được rồi! Họ ở bên ngoài phòng phẫu thuật”.
“Vậy thì còn đợi gì nữa, đi theo tôi”.
“Rõ!”, hơn trăm hộ vệ nhà họ Mạnh một phần đi theo Mạnh Nham vào bệnh viện, một phần bao vây trong ngoài bệnh viện. Có thể nói, lúc này một con ruồi cũng không thể bay vào được, một con muỗi cũng khó bay ra.
Đám người Mạnh Nham khí thế hùng hồn đi vòng qua góc cầu thang rồi đi đến hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Vừa lên tầng, hộ vệ nhà họ Mạnh trừng mắt canh chừng. Cảnh tượng này nếu nói là địa ngục Tu La thì cũng không có gì quá.
Nhóm bảo vệ nằm đầy đất giãy dụa kêu gào, còn cửa sổ trên tường thì không có cái nào còn nguyên vẹn.
Ở cuối hành lang, trên đất là một tên đã tắt thở. Tường phía sau hắn ta thì càng ‘khoa trương’ hơn, bị lõm vào một khoảng, gạch ngói rơi đầy đất.
Dần dần đi lại gần thì cảnh tượng trước mặt càng khiến gân xanh trên trán Mạnh Nham nổi lên cuồn cuộn, hai nắm đấm nắm chặt như con sư tử sắp nổ tung.
Mạnh Long sắc mặt tái nhợt nằm nhoài trên đất. Hai chân hắn ta như đống bùn nhão bị một người đàn ông mặt không có chút biểu cảm giẫm lên.
Càng khiến Mạnh Nham tức giận hơn là, người đàn ông đó không có biểu cảm gì. Dường như mặc kệ hết những sinh mạng đáng thương đang nằm trên đất kia.
“Tiểu Long…”, sắc mặt ông ta chuyển dần từ kinh ngạc sang biến sắc giận dữ, chau mày, trong ánh mắt toát ra vẻ phẫn nộ sắc bén nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.
“Thằng khốn kia! Bỏ con tao ra ngay!”, Mạnh Nham thật không ngờ Hương Thành lại có người dám đối xử với con trai mình như vậy khiến ông ta lập tức như muốn nổ tung.
Vu Kiệt dần ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, chậm rãi nói: “Đến rồi đấy à?”
“Tao thấy mày đúng là chán sống rồi? Mày tên là Vu Kiệt đúng không? Hôm nay mày chết chắc rồi?”
Trong ánh mắt Mạnh Nham như toát ra lửa giận, hai tay nắm chặt đến nỗi tái nhợt đi, tức giận đến mức lông mày, râu ria đều không ngừng run rẩy.
Vu Kiệt hếch mắt lên rồi lạnh lùng nói: “Ông vẫn chưa biết những chuyện mà con trai ông làm nhỉ?”
“Không cần biết con trai tao đã làm gì, hôm nay mày nhất định phải chết”.
“Vậy sao?”, Vu Kiệt ánh mắt lạnh lùng, dường như phớt lờ lời nói của ông ta, sau đó nói: “Thứ nhất, hắn ta giam giữ người phi pháp, hãm hại công dân”.
“Thứ hai, tống tiền, tội này nặng hơn”.
“Thứ ba, cấu kết với bác sĩ, hại đến tính mạng con người”.
“Thứ tư, mang súng ở nơi công cộng nhắm vào người dân thường”.
“Thứ năm!”, trong ánh mắt Vu Kiệt toát lên vẻ phẫn nộ, nói vô cùng có lực: “Không biết hối cải, năm tội này, đừng nói hôm nay ông đến đây, kể cả Thiên Vương đến thì con trai ông cũng phải trả giá”.
Mạnh Nham phẫn nộ đến cực điểm. Những chuyện này đều giống như chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nhưng Vu Kiệt lại đánh gãy chân con trai ông ta.
Vì vậy, ông ta phẫn nộ quát về phía Vu Kiệt: “Vậy thì đã sao? Chuyện nhỏ như này mà bắt con trai tao phải trả giá bằng đôi chân sao?”
“Chỉ là một thằng khốn được nhà họ Vu nuôi dưỡng mà dám hống hách trèo lên đầu tao như vậy? Muốn chết sao?”
Vu Kiệt nghe thấy vậy thì sắc mặt phẫn nộ, ánh mắt căng thẳng.
“Tao phải đánh phế chân của mày”.
“Tao muốn mày sống không bằng chết”.
“Ra tay cho tôi!”, lời nói vừa dứt, hộ vệ nhà họ Mạnh bao vây chặt Vu Kiệt.
Vu Kiệt chau mày, trong lúc anh định ra tay…
“Dừng tay!”, đúng lúc này, một giọng nói có lực truyền đến, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn lại.
…
Sau khi đến Hương Thành, Dương Chấn Hoa và Dương Sơn cũng không dám chậm trễ, tất cả đều xông vào bệnh viện.
Thật không ngờ cổng bệnh viện đã tập trung không ít hộ vệ của nhà họ Mạnh bao vây ở đây.
“Mẹ kiếp! Lên!”, Dương Sơn sốt sắng, mệnh lệnh phát ra rồi dẫn hộ vệ nhà họ Dương xông về phía hộ vệ nhà họ Mạnh.
Một nhóm hộ vệ khác của nhà họ Dương nhân lúc hỗn loạn liền bảo vệ ông cụ Dương nhanh chóng đi vào bệnh viện.
“Ông chủ đừng sốt sắng! Cậu chủ sẽ không sao đâu”, người thanh niên đi bên cạnh Dương Chấn Hoa, lo lắng nói.
“Cậu thì hiểu cái quái gì? Cậu chủ ở bên trên, người của nhà họ Mạnh ở bên ngoài, lẽ nào không có ai bên trong sao?”
“Nếu như cậu chủ có gì bất trắc thì sao tôi xứng đáng với ông chủ chứ?”
“Cậu chủ! Nhất định cậu đừng xảy ra chuyện nha, nếu không lão già này cũng không yên được, lúc đó làm sao ăn nói với ông chủ đây?”
Nói xong, một nhóm người đi đến hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trên đường đi mà có một nhóm người nằm trên đất kêu gào, còn có cả cuối hàng lang cũng xuất hiện một lỗ lớn.
Dương Chấn Hoa toát hết mồ hôi, từ xa nhìn lại, tự nhủ ‘Đây là nhà họ Mạnh ra tay sao?’
“Dừng tay!”, Dương Chấn Hoa hét lớn, vội vã đi tới.
Mạnh Nham nheo mắt nhìn lại rồi hừ lạnh một tiếng.
“Lão già nhà họ Dương có gì đáng sợ đâu. Ra tay đi!”
“Tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào!”
“Mạnh Nham! Tôi khuyên anh đừng có làm bừa, tránh rước họa vào thân đấy”, lúc này Dương Chấn Hoa đã đến trước mặt, hai má đỏ bừng, thở hổn hển nói với Mạnh Nham.
Thật không ngờ, Mạnh Nham nghe thấy lời này thì lại thấy nực cười.
“Ha ha! Lão già! Lần trước tôi phải nuốt cục hận ở địa bàn nhà họ Dương rồi nhưng nể mặt nhân vật lớn của thủ đô nên tôi cho qua”.
“Ông đừng tưởng vì chuyện đó mà Mạnh Nham tôi sợ ông nhé!”
“Dương Chấn Hoa! Tôi nói cho ông biết, đây là Hương Thành, là địa bàn của nhà họ Mạnh, không đến lượt ông lên tiếng”.
“Nếu như ông dám nhúng tay vào thì đừng trách tôi vô tình diệt nhà họ Dương nhà ông”.
Sắc mặt Dương Chấn Hoa biến đổi, gân xanh nổi lên cuồn cuộn ở huyệt thái dương, râu cũng như dựng thẳng đứng, quát lớn: “Anh dám!”
Dám chứ? Có gì mà không dám?
Mạnh Nham tức giận đến nỗi đầu óc mê muội, lớn tiếng quát: “Bao vây lại cho tôi”.
Hộ vệ nhà họ Mạnh khí thế đùng đùng từ hông lấy ra gậy sắt, vây chặt người nhà họ Dương.
Hai bên đối đầu, trận chiến sắp bắt đầu.
“Lão già! Tôi khuyên ông hãy nhìn rõ tình thế, cháu trai ông bị gãy chân là nó không có mắt nên đáng bị vậy”.
Ông ta giơ tay chỉ về Vu Kiệt, quát lớn với Dương Chấn Hoa: “Nhưng bây giờ tôi nhằm là nhằm vào thằng khốn Vu Kiệt kia, nếu ông nhất định muốn chết thì đừng trách tôi”.
Dương Chấn Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn thật! Mạnh Nham! Anh thật sự không biết mình đang dây vào ai sao?”
“Anh có tin, chỉ cần một câu nói của cậu ấy là sẽ khiến tập đoàn Mạnh Thị nhà anh đóng cửa luôn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.