Chương 123: Tập đoàn Hàn Thị rớt đài
Thái Tú
25/04/2021
Trong khoảng không vô tận, tuyết trắng mênh mông bay lượn trên sườn núi. Vu Kiệt mở mắt tỉnh dậy, anh nhìn thấy thế giới này, anh đứng dậy, đi giữa những ngọn núi. Từng đỉnh núi tuyết trắng cao vút lên mây, không nhìn thấy điểm cuối.
Gió lạnh như con dao lạnh thổi qua hai gò má. Anh không biết ở đây là đâu, chỉ biết bản thân mình có nhận thức rồi. Anh còn nhớ cảnh tượng trước khi mình hôn mê, mình bất chấp tất cả xông lại, cuối cùng chắn trước mặt Dương Cẩm Tú và bị đâm một dao.
Anh không hối hận, anh nguyện làm tất cả vì người con gái mình thích.
“Ở đây là địa ngục sao…?”, Vu Kiệt lẩm bẩm nói. Anh cảm thấy hình như mình chết rồi, nơi này lạnh đến mức sắp khiến cơ thể anh cứng đờ, kể cả là Bắc Băng Dương cũng như này chăng?
Anh đi mà không có mục đích, chỉ đi về phía trước, muốn tìm nơi nào có lửa để sưởi ấm thì đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn lại thì bầu trời màu xám đột nhiên xuất hiện một đốm lửa, đỉnh núi tuyết bốc cháy ngùn ngụt.
Anh dừng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, không biết tại sao nơi đó có lửa mà lại càng lạnh hơn.
Không khí lạnh vô tận dường như bị nén lại, ngưng tụ từ trên cao xuống. Anh chau mày, nhìn thấy trước mặt là ngọn núi lớn nhất, ngọn lửa xuyên qua mây mù xuất hiện trước mặt, ngọn lửa vô tận bốc cháy nhanh chóng ‘nuốt chửng’ những ngọn núi khổng lồ phủ đầy tuyết trắng.
Và rồi không khí lạnh ập tới. Đó là không khí lạnh bị ngọn lửa ‘xua đuổi’.
“Không xong rồi”, mặt anh biến sắc, muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lúc anh vừa cất bước thì hơi ấm đột nhiên nổi lên. Anh thấy kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại thì ngọn núi tuyết đã bị ‘nuốt chửng’ nhưng… Không biến mất.
Ngược lại, núi tuyết biến thành núi lửa. Núi lửa không ngừng phun ra nham thạch. Vu Kiệt ôm ngực, hơi ấm không ngừng lan tràn khắp cơ thể anh. Anh không cảm thấy lạnh nữa, lúc này anh cảm nhận mình với núi tuyết dường như được hòa làm một.
Núi tuyết lạnh thì tim cũng lạnh.
Núi lửa nóng thì tim cũng ấm.
“Đây là…”, anh dường như nhớ ra gì đó. Cuốn sách bí mật cổ điển của sư tôn hình như có ghi lại cảnh tượng này.
Cái gọi là tái sinh từ đống tro tàn là biến những ngọn núi tuyết trong cơ thể thành một ngọn núi lửa, và dùng lửa để chữa trị cho cơ thể bị bệnh.
“Lẽ nào là…”.
“Không… Không thể nào, cách này cần tu vi mạnh, hơn nữa ít nhất phải là người có khí lực mạnh ở cảnh giới ‘thần kình’ trở lên thì mới có thể triển khai. Sao ở thế giới này mình lại có thần kình được…”.
Khi anh được hai vị thánh nhân cho nhập đạo, anh chỉ biết võ công cổ đại có cảnh giới được chia làm: tiểu kình, ám kình, hóa kình, thánh kình, vương kình, thần kình.
Mỗi cái đều có bảy tầng, thần kình là chí tôn, cũng là cảnh giới trong truyền thuyết, thời hiện đại chưa gặp bao giờ.
Có thể tu luyện đến thánh kình đã là tài giỏi lắm rồi, có thể một mình gánh vác cả một đất nước.
Trong lòng anh thấy chấn động. Chưa đợi anh phản ứng lại thì anh nhìn thấy ở núi tuyết khác xuất hiện hiện tượng y như vậy, cơ thể mình lại xuất hiện hơi ấm đó.
Lần lượt là đan điền, hai vai, huyệt Thái Dương…
Những núi tuyết khác cũng thế…
Anh trợn trừng hai mắt, hỏi: “Là ai… Ai… Đang cứu tôi?”
Anh hét lớn xung quanh, nắm chặt nắm đấm, đột nhiên một cảm giác quen thuộc dâng lên.
“Đây là…”.
“Tu vi… Xuất hiện lại rồi, đó là ám kình”.
Anh ngây người ra. Anh liếc nhìn xung quanh. Lúc này, trời đất như lò lửa, lửa trong lò hóa thành biển lửa bao phủ trời đất, núi tuyết đều nở rộ như hoa sen trong ngọn lửa.
Còn Vu Kiệt đứng trong không gian này cũng nhìn thấy rồi.
Anh nhìn thấy trên biển lửa là những hồi ức ùa về.
Một đứa trẻ sơ sinh được một quản gia lớn tuổi đặt ở một nơi bằng phẳng trên núi. Ông ta không chôn đứa trẻ bởi vì ông ta cảm thấy vẫn còn chút hy vọng. Ông ta cảm thấy mệnh của đứa trẻ này chưa hết nên ông ta muốn đánh cược với số phận.
Không lâu sau đó, một đôi vợ chồng nông dân đến sườn núi thì gặp Vu Kiệt chính là đứa trẻ sơ sinh đó rồi họ đưa anh về. Đúng vào mười hai giờ đêm, nhà người nông dân đó xuất hiện một ông cụ râu trắng. Ông ta khẽ chạm vào ngực đứa trẻ, đứa trẻ liền có thể thở được, và rồi nó nắm chặt lấy tay ông cụ.
Ông cụ cười nhẹ rồi dùng tay còn lại rút một lá bùa ra khỏi luồng khí mỏng, thu hút linh khí của trời đất dán vào vị trí ngực của đứa bé. Đứa bé cười ngây ngẩn cả người. Sau đó ông lão xoay người rời đi và trong nháy mắt, ông lão đã biến mất khỏi thế gian.
Hồi ức… Kết thúc.
Một luồng ánh sáng ập đến hai mắt của Vu Kiệt. Anh hít một hơi sâu, sau đó trợn trừng mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Chú tỉnh rồi. Nếu chú không tỉnh là Cẩm Tú thật sự không biết phải làm thế nào đâu”.
“Cẩm… Cẩm Tú”, Vu Kiệt nghiêng đầu, lúc này anh mới phản ứng lại. Anh tỉnh rồi, thế giới ban nãy không phải là địa ngục mà là thế giới tinh thần của anh.
Anh giơ tay lên, khẽ nắm lại, cảm giác khó hình dung, dường như được thay đổi xương cốt. Anh cảm thấy mình có lực hơn trước, bùng phát hơn trước rất nhiều.
“Chú ơi, chú…”, Dương Cẩm Tú không hiểu khi nhìn động tác đó của Vu Kiệt.
Vu Kiệt khẽ cười: “Tôi… Quay về rồi…”.
…
Ở hiệp hội quyền anh Ninh Thành, Lưu Khánh Phong thất thần ngồi trong văn phòng. Chuyện xảy ra tối hôm qua đến bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ. Ông ta bưng chén trà đã pha sẵn, không biết nên làm gì.
Ông ta ngồi ở đó nhìn tin tức trong máy tính thì thấy phát thanh viên đang nói: “1h rạng sáng ngày hôm qua, cổ phiếu Ninh Thành xảy ra thay đổi lớn. Giá cổ phiếu của tập đoàn Hàn Thị Ninh Thành đang trên đà tăng nhưng bị ảnh hưởng bởi việc khách sạn Ruberry bị tố cáo nên giờ đây bị giảm mạnh. Các cổ đông đã lần lượt bán cổ phiếu đi, các đối tác cũng đồng loạt hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Hàn Thị”.
“Hai giờ sáng, vợ chủ tịch tập đoàn Hàn Thị tạm thời tuyên bố hủy niêm yết và thu hồi cổ phần, khách sạn Ruberry trực thuộc công ty con bị tuyên bố phá sản và đóng cửa sau đó một tiếng”.
“Bốn giờ sáng, nhiều công ty con của tập đoàn Hàn Thị bị tố cáo là có nhiều hành vi vi phạm pháp luật. Năm giờ sáng, vợ của chủ tịch tập đoàn Hàn Thị mở cuộc họp báo tuyên bố tập đoàn phá sản và sẽ thanh toán hết khoản nợ của tập đoàn”.
“Tập đoàn Hàn Thị, rớt đài rồi”.
Thông tin này khiến mọi người kinh ngạc, giới thượng lưu của Ninh Thành cũng hoảng loạn.
Còn Lưu Khánh Phong biết nguyên nhân thật sự phía sau, lúc này tay đang cầm cốc nước cũng bắt đầu run rẩy.
Nhà họ Hàn… Không còn nữa.
“Toi rồi… Toi rồi…”, lần này đúng là chết chắc rồi. Tại sao ông ta lại đi giúp Hàn Thiên cơ chứ?
Chắc nhà họ Dương không tìm ông ta tính sổ chứ nhỉ? Dù sao thì sau đó ông ta cũng kịp thời thu tay rồi, chắc không sao chứ?
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, mồ hôi lạnh rơi ướt hết trán. Còn trong lúc ông ta đang trấn an bản thân mình thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Vài nhân viên mặc đồng phục đẩy cửa đi vào. Thanh niên dẫn đầu lấy ra một văn bản, lạnh lùng nói: “Lưu Khánh Phong! Hiện giờ chúng tôi chính thức thông báo, ông và Hàn Thiên cấu kết với nhau vi phạm pháp luật, vi phạm nghiêm trọng quy định của hiệp hội quyền anh. Mời ông đi theo chúng tôi một chuyến”.
“Toi đời rồi…”.
- ---------------------------
Gió lạnh như con dao lạnh thổi qua hai gò má. Anh không biết ở đây là đâu, chỉ biết bản thân mình có nhận thức rồi. Anh còn nhớ cảnh tượng trước khi mình hôn mê, mình bất chấp tất cả xông lại, cuối cùng chắn trước mặt Dương Cẩm Tú và bị đâm một dao.
Anh không hối hận, anh nguyện làm tất cả vì người con gái mình thích.
“Ở đây là địa ngục sao…?”, Vu Kiệt lẩm bẩm nói. Anh cảm thấy hình như mình chết rồi, nơi này lạnh đến mức sắp khiến cơ thể anh cứng đờ, kể cả là Bắc Băng Dương cũng như này chăng?
Anh đi mà không có mục đích, chỉ đi về phía trước, muốn tìm nơi nào có lửa để sưởi ấm thì đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn lại thì bầu trời màu xám đột nhiên xuất hiện một đốm lửa, đỉnh núi tuyết bốc cháy ngùn ngụt.
Anh dừng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, không biết tại sao nơi đó có lửa mà lại càng lạnh hơn.
Không khí lạnh vô tận dường như bị nén lại, ngưng tụ từ trên cao xuống. Anh chau mày, nhìn thấy trước mặt là ngọn núi lớn nhất, ngọn lửa xuyên qua mây mù xuất hiện trước mặt, ngọn lửa vô tận bốc cháy nhanh chóng ‘nuốt chửng’ những ngọn núi khổng lồ phủ đầy tuyết trắng.
Và rồi không khí lạnh ập tới. Đó là không khí lạnh bị ngọn lửa ‘xua đuổi’.
“Không xong rồi”, mặt anh biến sắc, muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lúc anh vừa cất bước thì hơi ấm đột nhiên nổi lên. Anh thấy kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại thì ngọn núi tuyết đã bị ‘nuốt chửng’ nhưng… Không biến mất.
Ngược lại, núi tuyết biến thành núi lửa. Núi lửa không ngừng phun ra nham thạch. Vu Kiệt ôm ngực, hơi ấm không ngừng lan tràn khắp cơ thể anh. Anh không cảm thấy lạnh nữa, lúc này anh cảm nhận mình với núi tuyết dường như được hòa làm một.
Núi tuyết lạnh thì tim cũng lạnh.
Núi lửa nóng thì tim cũng ấm.
“Đây là…”, anh dường như nhớ ra gì đó. Cuốn sách bí mật cổ điển của sư tôn hình như có ghi lại cảnh tượng này.
Cái gọi là tái sinh từ đống tro tàn là biến những ngọn núi tuyết trong cơ thể thành một ngọn núi lửa, và dùng lửa để chữa trị cho cơ thể bị bệnh.
“Lẽ nào là…”.
“Không… Không thể nào, cách này cần tu vi mạnh, hơn nữa ít nhất phải là người có khí lực mạnh ở cảnh giới ‘thần kình’ trở lên thì mới có thể triển khai. Sao ở thế giới này mình lại có thần kình được…”.
Khi anh được hai vị thánh nhân cho nhập đạo, anh chỉ biết võ công cổ đại có cảnh giới được chia làm: tiểu kình, ám kình, hóa kình, thánh kình, vương kình, thần kình.
Mỗi cái đều có bảy tầng, thần kình là chí tôn, cũng là cảnh giới trong truyền thuyết, thời hiện đại chưa gặp bao giờ.
Có thể tu luyện đến thánh kình đã là tài giỏi lắm rồi, có thể một mình gánh vác cả một đất nước.
Trong lòng anh thấy chấn động. Chưa đợi anh phản ứng lại thì anh nhìn thấy ở núi tuyết khác xuất hiện hiện tượng y như vậy, cơ thể mình lại xuất hiện hơi ấm đó.
Lần lượt là đan điền, hai vai, huyệt Thái Dương…
Những núi tuyết khác cũng thế…
Anh trợn trừng hai mắt, hỏi: “Là ai… Ai… Đang cứu tôi?”
Anh hét lớn xung quanh, nắm chặt nắm đấm, đột nhiên một cảm giác quen thuộc dâng lên.
“Đây là…”.
“Tu vi… Xuất hiện lại rồi, đó là ám kình”.
Anh ngây người ra. Anh liếc nhìn xung quanh. Lúc này, trời đất như lò lửa, lửa trong lò hóa thành biển lửa bao phủ trời đất, núi tuyết đều nở rộ như hoa sen trong ngọn lửa.
Còn Vu Kiệt đứng trong không gian này cũng nhìn thấy rồi.
Anh nhìn thấy trên biển lửa là những hồi ức ùa về.
Một đứa trẻ sơ sinh được một quản gia lớn tuổi đặt ở một nơi bằng phẳng trên núi. Ông ta không chôn đứa trẻ bởi vì ông ta cảm thấy vẫn còn chút hy vọng. Ông ta cảm thấy mệnh của đứa trẻ này chưa hết nên ông ta muốn đánh cược với số phận.
Không lâu sau đó, một đôi vợ chồng nông dân đến sườn núi thì gặp Vu Kiệt chính là đứa trẻ sơ sinh đó rồi họ đưa anh về. Đúng vào mười hai giờ đêm, nhà người nông dân đó xuất hiện một ông cụ râu trắng. Ông ta khẽ chạm vào ngực đứa trẻ, đứa trẻ liền có thể thở được, và rồi nó nắm chặt lấy tay ông cụ.
Ông cụ cười nhẹ rồi dùng tay còn lại rút một lá bùa ra khỏi luồng khí mỏng, thu hút linh khí của trời đất dán vào vị trí ngực của đứa bé. Đứa bé cười ngây ngẩn cả người. Sau đó ông lão xoay người rời đi và trong nháy mắt, ông lão đã biến mất khỏi thế gian.
Hồi ức… Kết thúc.
Một luồng ánh sáng ập đến hai mắt của Vu Kiệt. Anh hít một hơi sâu, sau đó trợn trừng mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Chú tỉnh rồi. Nếu chú không tỉnh là Cẩm Tú thật sự không biết phải làm thế nào đâu”.
“Cẩm… Cẩm Tú”, Vu Kiệt nghiêng đầu, lúc này anh mới phản ứng lại. Anh tỉnh rồi, thế giới ban nãy không phải là địa ngục mà là thế giới tinh thần của anh.
Anh giơ tay lên, khẽ nắm lại, cảm giác khó hình dung, dường như được thay đổi xương cốt. Anh cảm thấy mình có lực hơn trước, bùng phát hơn trước rất nhiều.
“Chú ơi, chú…”, Dương Cẩm Tú không hiểu khi nhìn động tác đó của Vu Kiệt.
Vu Kiệt khẽ cười: “Tôi… Quay về rồi…”.
…
Ở hiệp hội quyền anh Ninh Thành, Lưu Khánh Phong thất thần ngồi trong văn phòng. Chuyện xảy ra tối hôm qua đến bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ. Ông ta bưng chén trà đã pha sẵn, không biết nên làm gì.
Ông ta ngồi ở đó nhìn tin tức trong máy tính thì thấy phát thanh viên đang nói: “1h rạng sáng ngày hôm qua, cổ phiếu Ninh Thành xảy ra thay đổi lớn. Giá cổ phiếu của tập đoàn Hàn Thị Ninh Thành đang trên đà tăng nhưng bị ảnh hưởng bởi việc khách sạn Ruberry bị tố cáo nên giờ đây bị giảm mạnh. Các cổ đông đã lần lượt bán cổ phiếu đi, các đối tác cũng đồng loạt hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Hàn Thị”.
“Hai giờ sáng, vợ chủ tịch tập đoàn Hàn Thị tạm thời tuyên bố hủy niêm yết và thu hồi cổ phần, khách sạn Ruberry trực thuộc công ty con bị tuyên bố phá sản và đóng cửa sau đó một tiếng”.
“Bốn giờ sáng, nhiều công ty con của tập đoàn Hàn Thị bị tố cáo là có nhiều hành vi vi phạm pháp luật. Năm giờ sáng, vợ của chủ tịch tập đoàn Hàn Thị mở cuộc họp báo tuyên bố tập đoàn phá sản và sẽ thanh toán hết khoản nợ của tập đoàn”.
“Tập đoàn Hàn Thị, rớt đài rồi”.
Thông tin này khiến mọi người kinh ngạc, giới thượng lưu của Ninh Thành cũng hoảng loạn.
Còn Lưu Khánh Phong biết nguyên nhân thật sự phía sau, lúc này tay đang cầm cốc nước cũng bắt đầu run rẩy.
Nhà họ Hàn… Không còn nữa.
“Toi rồi… Toi rồi…”, lần này đúng là chết chắc rồi. Tại sao ông ta lại đi giúp Hàn Thiên cơ chứ?
Chắc nhà họ Dương không tìm ông ta tính sổ chứ nhỉ? Dù sao thì sau đó ông ta cũng kịp thời thu tay rồi, chắc không sao chứ?
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, mồ hôi lạnh rơi ướt hết trán. Còn trong lúc ông ta đang trấn an bản thân mình thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Vài nhân viên mặc đồng phục đẩy cửa đi vào. Thanh niên dẫn đầu lấy ra một văn bản, lạnh lùng nói: “Lưu Khánh Phong! Hiện giờ chúng tôi chính thức thông báo, ông và Hàn Thiên cấu kết với nhau vi phạm pháp luật, vi phạm nghiêm trọng quy định của hiệp hội quyền anh. Mời ông đi theo chúng tôi một chuyến”.
“Toi đời rồi…”.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.