Chương 327: Thằng khốn nào?
Thái Tú
07/05/2021
Hội thương nghiệp Vạn Hải.
“Hội trưởng à, đó là tiền cứu mạng của chúng tôi, sao anh có thể…”
“Xong rồi, đừng làm phiền tôi, năm nay giá cả tệ quá, nói nữa cũng không có tiền đâu”.
“Tút…”
Trong văn phòng của Hội thương nghiệp Vạn Hải, một người trung niên bụng phệ đang lười biếng nằm dài trên ghế, dùng sức dập mạnh điện thoại.
Đám nghèo kiết xác này thật là phiền, đã nói không có tiền rồi mà ngày nào cũng gọi đến.
Ông ta lim dim mắt, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của mình.
Vừa nghĩa đến “khoản tiền bất ngờ” mà mình vừa nhận được mấy hôm trước, ông ta chợt cảm thấy vui vẻ vô cớ.
Thôn trưởng của một cái thôn nhỏ như thôn Vu Gia là thứ gì mà dám đòi dựa vào ông đây để rửa tiền?
Không nhận còn không biết đó là một khoản tiền khổng lồ lên đến 20 triệu tệ đấy!
Aiz!
Là 20 triệu cơ đấy!
Sao ông đây có thể bỏ qua cơ hội này được?
Dù phải bỏ ra một ít, nhưng số còn lại không phải sẽ thuộc về mình hết sao?
Nếu như đổi hết thành tiền mặt đem chất ở trong nhà, vậy chẳng phải sẽ thành một đại dương tiền đó sao?
Vừa nghĩ đến việc có thể ngao du trong đại dương tiền, ông ta đã cảm thấy sung sướng khó tả.
“Cộc cộc cộc!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Mẹ kiếp, lại là đám quỷ đòi mạng đến đòi nợ.
Trên mặt ông ta thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, thầm mắng.
“Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, một nữ thư ký run rẩy cúi đầu bước vào.
Vẻ mặt cô ta lúng túng, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Hội…hội trưởng, đám nông dân nhập cư kia…bọn họ tụ tập dưới lầu, giơ bảng biểu tình!”
“Có rất nhiều người vây xem…còn có…còn có…”
Thư ký ấp úng, né tránh ánh mắt ông ta, không dám nói tiếp.
Từ khi cô ta vào làm vị trí này cho đến nay, vẫn luôn giải quyết vấn đề khất lương nông dân nhập cư của hội trưởng.
Thế nhưng mỗi ngày bộ phận bán hàng đều kiếm về vô số tiền, ngày nào cũng hỏng gần mười cái máy đếm tiền.
Thế nên cô vẫn luôn nghi ngờ, rốt cuộc là cái hội thương nghiệp này có tiền hay không đây?
Nếu có tiền thì tại sao phải nợ tiền lương?
“Xoảng…”
Một cái ly có giá trị xa xỉ bay qua đỉnh đầu thư ký, đập vào khung cửa, phát ra một tiếng giòn tan.
“Còn gì nữa? Nói mau đi! Mày đúng là ngu xuẩn mà!”
Ông ta mất kiên nhẫn ra mặt.
Ngày nào cũng gây chuyện…
Đám bần cùng này đúng là rảnh đến phát chán mà…
“Còn có những phóng viên của giới truyền thông biết chuyện, tụ tập dưới lầu la hét đòi quyền lợi cho nông dân”.
“Bọn họ nói…nói muốn đưa những việc xấu của Hội thương nghiệp Vạn Hải ra ánh sáng”.
Thư ký càng nói càng nhỏ, cô ta không biết sau khi nghe những lời này, hội trưởng sẽ có phản ứng như thế nào.
Quả nhiên, ông ta đột nhiên trợn trừng mắt, nổi giận.
“Rầm!”
Ông ta đập mạnh một cái xuống bàn, vẻ mặt cô cùng dữ tợn, mũi dường như thở ra khói.
“Phì phò…phì phò…”
Hệt như một con sư tử đang nổi giận.
Mẹ kiếp!
Mỗi ngày đám nông dân nhập cư đó đến gây chuyện cũng thôi đi, khốn kiếp, đám phóng viên vậy mà cũng tham gia.
Chê ông đây cho tiền ít hả?
Thư ký hoảng sợ, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Đồ vô dụng! Mày không biết làm gì hả?”
“Kêu người đuổi bọn họ đi, đồ ngu!”
Hội trưởng vừa thở hổn hển vừa rống lên, đi về phía thư ký đang run lẩy bẩy.
“Bốp!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, cùng với đó, trên khuôn mặt thư ký xuất hiện dấu bàn tay đỏ hồng.
Âm thanh cực lớn, vang vọng khắp phòng.
“Sao lần này lại để cho phóng viên thấy hả?”
“Bốp!”
“Đám người kia suốt ngày chỉ biết khiêng mấy cái máy lỏm đi chụp choẹt lung tung!”
“Bốp!”
“Gọi người, gọi người, có hiểu không hả, gọi bảo vệ đuổi bọn chúng đi hết cho tao!”
Hội trưởng như phát điên đánh liên tiếp lên người thư ký, khuôn mặt của ông ta xấu xí hệt như mãnh thú nơi biển sâu, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Miệng ông ta vẫn mắng liên hồi.
Cuối cùng, một tiếng “rầm” thật lớn vang lên.
Thư ký bị hội trưởng đá văng ra cửa, nặng nề ngã xuống, cô ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như đều chuyển vị trí.
Cô ta nằm trên đất, đau đớn vô cùng, nhưng lại không dám lên tiếng, đầu tóc thì rối bời, trông thảm không tả nổi.
“Cút đi, trong vòng 10 phút, tao không muốn nhìn thấy bất kỳ tên phóng viên nào ở cửa, kể cả bọn nông dân nhập cư kia”.
Hội trưởng thở hắt ra một hơi, phủi tay, vẻ mặt thờ ơ, cứ như vừa rồi, ông ta ta không hề phát điên đánh đập thư ký vậy.
Nghe được chỉ thị, thư ký như bỏ trốn, lồm cồm bò dậy, lao nhanh ra khỏi văn phòng.
Sau khi cô ta đi khỏi, văn phòng lại quay về trạng thái yên tĩnh.
Hội trưởng thong thả bước đến bên cửa sổ, ở đây có đặt một bộ đồ chơi golf trong nhà của ông ta.
Ông ta tiện tay lấy ra một cây gậy, trụ vững, vào thế, tập trung nhìn vào quả bóng golf.
Chuẩn bị...
Một...
Hai...
Ba!
“Bịch!”
Vung gậy lên, đánh xuống, quả bóng bay lên, rơi xuống lỗ một cách hoàn hảo.
Đúng là một cú đánh xinh đẹp.
Hội trưởng thu gậy, hài lòng nhếch miệng cười, lúc này đây, khuôn mặt đầy thịt của ông ta trông có hơi quái dị.
Ông ta bước đến cạnh cửa sổ sát đất cực lớn.
Tới gần.
Gần thêm chút nữa.
“Soạt!”
Hội trưởng kéo màn ra, thoáng cái, văn phòng sáng sủa hẳn lên.
Ông ta nhìn bao quát thành phố, nhìn dòng người hỗn loạn bên dưới tựa như đang nhìn con sâu cái kiến…
Những nông dân nhập cư với làn da ngăm đen, già nua vì dãi nắng dầm sương, khoác trên người đồ lao động rách nát, trên tay là bảng biểu tình, đang bị vô số bảo vệ vung gậy sắt xua đuổi.
Có người đang chạy.
Có người đang đuổi.
Còn có người khiêng máy quay chạy phía trước, lẳng lặng quay lại tất cả.
Nhưng…
Bảo vệ cũng không bỏ qua cho bọn họ.
Một cú đánh vung qua, người nọ ngã xuống đất, không dậy nổi, máy quay trên vai bị đánh văng ra đất.
Không ai quan tâm.
Bởi vì đây là địa bàn của Hội thương nghiệp Vạn Hải.
Không bao lâu sau…
Lại có thêm bảo vệ cầm gậy sắt đi ra, bọn họ thẳng tay đánh đập nông dân nhập cư tay không tấc sắt và phóng viên.
Tiếng kêu thảm thiết… Cùng tiếng gào thét…
Côn sắt vụt xuống… Máy quay văng ra đất…
Thậm chí…
Còn có máu tươi…
Hội trưởng nhanh chóng cất gậy đánh golf đi, bước đến bàn làm việc, bưng tách cà phê lên, nhanh chân đi đến cạnh cửa sổ.
Ông ta mang theo tâm lý xem trò vui.
Chẳng bao lâu sau, trước cửa hội thương nghiệp đã không còn bóng dáng nông dân nhập cư và phóng viên nữa, chỉ còn lại đám nhân viên bảo vệ hung ác.
Còn có mảnh vụn trên mặt đất, thậm chí là máu tươi.
Bảo vệ vừa đi, nhân viên vệ sinh lập tức đến, bắt đầu dọn dẹp tất cả.
Dọn dẹp mảnh vụn, cùng vết máu…
Dường như muốn xóa sạch tất cả những gì vừa xảy ra…
Chỉ trong chốc lát, trước cổng hội thương nghiệp ngoại trừ một chút ẩm ướt, thì đã khôi phục như lúc ban đầu.
Vẫn là Hội thương nghiệp Vạn Hải tráng lệ, đường hoàng.
Cứ như một màn vừa mới xảy ra trước đây không lâu thật quá bình thường…khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Hội trưởng kéo màn lại, ung dung rời đi, cà phê đã sớm uống hết.
Ông ta tiếp tục lười biếng ngã người trên ghế, mắt lim dim.
Nhưng đúng lúc này…
“Reng reng reng…”
Một tiếng chuông phá vỡ mộng đẹp của hội trưởng.
Kẻ nào nữa…
Thôn trưởng thôn Vu Gia thì thế nào, có thấy phiền không hả?
Hội trưởng nhíu chặt mày, nhận điện thoại.
“Hội…hội trưởng Lý…không hay rồi, có…có một thằng khốn muốn…muốn chúng ta trả lại 20 triệu tệ kia…”
“Phải…phải làm sao bây giờ?”
Nghe đến 20 triệu tệ, hội trưởng Lý trợn tròn mắt.
Dám đụng đến tiền của tao…
Tao cho mày chết!
“Thằng khốn nào?”
“Hội trưởng à, đó là tiền cứu mạng của chúng tôi, sao anh có thể…”
“Xong rồi, đừng làm phiền tôi, năm nay giá cả tệ quá, nói nữa cũng không có tiền đâu”.
“Tút…”
Trong văn phòng của Hội thương nghiệp Vạn Hải, một người trung niên bụng phệ đang lười biếng nằm dài trên ghế, dùng sức dập mạnh điện thoại.
Đám nghèo kiết xác này thật là phiền, đã nói không có tiền rồi mà ngày nào cũng gọi đến.
Ông ta lim dim mắt, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của mình.
Vừa nghĩa đến “khoản tiền bất ngờ” mà mình vừa nhận được mấy hôm trước, ông ta chợt cảm thấy vui vẻ vô cớ.
Thôn trưởng của một cái thôn nhỏ như thôn Vu Gia là thứ gì mà dám đòi dựa vào ông đây để rửa tiền?
Không nhận còn không biết đó là một khoản tiền khổng lồ lên đến 20 triệu tệ đấy!
Aiz!
Là 20 triệu cơ đấy!
Sao ông đây có thể bỏ qua cơ hội này được?
Dù phải bỏ ra một ít, nhưng số còn lại không phải sẽ thuộc về mình hết sao?
Nếu như đổi hết thành tiền mặt đem chất ở trong nhà, vậy chẳng phải sẽ thành một đại dương tiền đó sao?
Vừa nghĩ đến việc có thể ngao du trong đại dương tiền, ông ta đã cảm thấy sung sướng khó tả.
“Cộc cộc cộc!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Mẹ kiếp, lại là đám quỷ đòi mạng đến đòi nợ.
Trên mặt ông ta thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, thầm mắng.
“Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, một nữ thư ký run rẩy cúi đầu bước vào.
Vẻ mặt cô ta lúng túng, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Hội…hội trưởng, đám nông dân nhập cư kia…bọn họ tụ tập dưới lầu, giơ bảng biểu tình!”
“Có rất nhiều người vây xem…còn có…còn có…”
Thư ký ấp úng, né tránh ánh mắt ông ta, không dám nói tiếp.
Từ khi cô ta vào làm vị trí này cho đến nay, vẫn luôn giải quyết vấn đề khất lương nông dân nhập cư của hội trưởng.
Thế nhưng mỗi ngày bộ phận bán hàng đều kiếm về vô số tiền, ngày nào cũng hỏng gần mười cái máy đếm tiền.
Thế nên cô vẫn luôn nghi ngờ, rốt cuộc là cái hội thương nghiệp này có tiền hay không đây?
Nếu có tiền thì tại sao phải nợ tiền lương?
“Xoảng…”
Một cái ly có giá trị xa xỉ bay qua đỉnh đầu thư ký, đập vào khung cửa, phát ra một tiếng giòn tan.
“Còn gì nữa? Nói mau đi! Mày đúng là ngu xuẩn mà!”
Ông ta mất kiên nhẫn ra mặt.
Ngày nào cũng gây chuyện…
Đám bần cùng này đúng là rảnh đến phát chán mà…
“Còn có những phóng viên của giới truyền thông biết chuyện, tụ tập dưới lầu la hét đòi quyền lợi cho nông dân”.
“Bọn họ nói…nói muốn đưa những việc xấu của Hội thương nghiệp Vạn Hải ra ánh sáng”.
Thư ký càng nói càng nhỏ, cô ta không biết sau khi nghe những lời này, hội trưởng sẽ có phản ứng như thế nào.
Quả nhiên, ông ta đột nhiên trợn trừng mắt, nổi giận.
“Rầm!”
Ông ta đập mạnh một cái xuống bàn, vẻ mặt cô cùng dữ tợn, mũi dường như thở ra khói.
“Phì phò…phì phò…”
Hệt như một con sư tử đang nổi giận.
Mẹ kiếp!
Mỗi ngày đám nông dân nhập cư đó đến gây chuyện cũng thôi đi, khốn kiếp, đám phóng viên vậy mà cũng tham gia.
Chê ông đây cho tiền ít hả?
Thư ký hoảng sợ, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Đồ vô dụng! Mày không biết làm gì hả?”
“Kêu người đuổi bọn họ đi, đồ ngu!”
Hội trưởng vừa thở hổn hển vừa rống lên, đi về phía thư ký đang run lẩy bẩy.
“Bốp!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, cùng với đó, trên khuôn mặt thư ký xuất hiện dấu bàn tay đỏ hồng.
Âm thanh cực lớn, vang vọng khắp phòng.
“Sao lần này lại để cho phóng viên thấy hả?”
“Bốp!”
“Đám người kia suốt ngày chỉ biết khiêng mấy cái máy lỏm đi chụp choẹt lung tung!”
“Bốp!”
“Gọi người, gọi người, có hiểu không hả, gọi bảo vệ đuổi bọn chúng đi hết cho tao!”
Hội trưởng như phát điên đánh liên tiếp lên người thư ký, khuôn mặt của ông ta xấu xí hệt như mãnh thú nơi biển sâu, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Miệng ông ta vẫn mắng liên hồi.
Cuối cùng, một tiếng “rầm” thật lớn vang lên.
Thư ký bị hội trưởng đá văng ra cửa, nặng nề ngã xuống, cô ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như đều chuyển vị trí.
Cô ta nằm trên đất, đau đớn vô cùng, nhưng lại không dám lên tiếng, đầu tóc thì rối bời, trông thảm không tả nổi.
“Cút đi, trong vòng 10 phút, tao không muốn nhìn thấy bất kỳ tên phóng viên nào ở cửa, kể cả bọn nông dân nhập cư kia”.
Hội trưởng thở hắt ra một hơi, phủi tay, vẻ mặt thờ ơ, cứ như vừa rồi, ông ta ta không hề phát điên đánh đập thư ký vậy.
Nghe được chỉ thị, thư ký như bỏ trốn, lồm cồm bò dậy, lao nhanh ra khỏi văn phòng.
Sau khi cô ta đi khỏi, văn phòng lại quay về trạng thái yên tĩnh.
Hội trưởng thong thả bước đến bên cửa sổ, ở đây có đặt một bộ đồ chơi golf trong nhà của ông ta.
Ông ta tiện tay lấy ra một cây gậy, trụ vững, vào thế, tập trung nhìn vào quả bóng golf.
Chuẩn bị...
Một...
Hai...
Ba!
“Bịch!”
Vung gậy lên, đánh xuống, quả bóng bay lên, rơi xuống lỗ một cách hoàn hảo.
Đúng là một cú đánh xinh đẹp.
Hội trưởng thu gậy, hài lòng nhếch miệng cười, lúc này đây, khuôn mặt đầy thịt của ông ta trông có hơi quái dị.
Ông ta bước đến cạnh cửa sổ sát đất cực lớn.
Tới gần.
Gần thêm chút nữa.
“Soạt!”
Hội trưởng kéo màn ra, thoáng cái, văn phòng sáng sủa hẳn lên.
Ông ta nhìn bao quát thành phố, nhìn dòng người hỗn loạn bên dưới tựa như đang nhìn con sâu cái kiến…
Những nông dân nhập cư với làn da ngăm đen, già nua vì dãi nắng dầm sương, khoác trên người đồ lao động rách nát, trên tay là bảng biểu tình, đang bị vô số bảo vệ vung gậy sắt xua đuổi.
Có người đang chạy.
Có người đang đuổi.
Còn có người khiêng máy quay chạy phía trước, lẳng lặng quay lại tất cả.
Nhưng…
Bảo vệ cũng không bỏ qua cho bọn họ.
Một cú đánh vung qua, người nọ ngã xuống đất, không dậy nổi, máy quay trên vai bị đánh văng ra đất.
Không ai quan tâm.
Bởi vì đây là địa bàn của Hội thương nghiệp Vạn Hải.
Không bao lâu sau…
Lại có thêm bảo vệ cầm gậy sắt đi ra, bọn họ thẳng tay đánh đập nông dân nhập cư tay không tấc sắt và phóng viên.
Tiếng kêu thảm thiết… Cùng tiếng gào thét…
Côn sắt vụt xuống… Máy quay văng ra đất…
Thậm chí…
Còn có máu tươi…
Hội trưởng nhanh chóng cất gậy đánh golf đi, bước đến bàn làm việc, bưng tách cà phê lên, nhanh chân đi đến cạnh cửa sổ.
Ông ta mang theo tâm lý xem trò vui.
Chẳng bao lâu sau, trước cửa hội thương nghiệp đã không còn bóng dáng nông dân nhập cư và phóng viên nữa, chỉ còn lại đám nhân viên bảo vệ hung ác.
Còn có mảnh vụn trên mặt đất, thậm chí là máu tươi.
Bảo vệ vừa đi, nhân viên vệ sinh lập tức đến, bắt đầu dọn dẹp tất cả.
Dọn dẹp mảnh vụn, cùng vết máu…
Dường như muốn xóa sạch tất cả những gì vừa xảy ra…
Chỉ trong chốc lát, trước cổng hội thương nghiệp ngoại trừ một chút ẩm ướt, thì đã khôi phục như lúc ban đầu.
Vẫn là Hội thương nghiệp Vạn Hải tráng lệ, đường hoàng.
Cứ như một màn vừa mới xảy ra trước đây không lâu thật quá bình thường…khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Hội trưởng kéo màn lại, ung dung rời đi, cà phê đã sớm uống hết.
Ông ta tiếp tục lười biếng ngã người trên ghế, mắt lim dim.
Nhưng đúng lúc này…
“Reng reng reng…”
Một tiếng chuông phá vỡ mộng đẹp của hội trưởng.
Kẻ nào nữa…
Thôn trưởng thôn Vu Gia thì thế nào, có thấy phiền không hả?
Hội trưởng nhíu chặt mày, nhận điện thoại.
“Hội…hội trưởng Lý…không hay rồi, có…có một thằng khốn muốn…muốn chúng ta trả lại 20 triệu tệ kia…”
“Phải…phải làm sao bây giờ?”
Nghe đến 20 triệu tệ, hội trưởng Lý trợn tròn mắt.
Dám đụng đến tiền của tao…
Tao cho mày chết!
“Thằng khốn nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.