Chương 303: Trừng phạt
Thái Tú
02/05/2021
Gần nửa đêm, ở khu vực phía tây Hương Thành, mọi người vốn đã làm lụng vất vả cả ngày nên bây giờ sớm đã tắt đèn đi ngủ, để lại một màn đêm đen mịt.
Ngược lại tại khu phố đèn đỏ ở phía đông, ban ngày thì không có một bóng người, đêm đến lại vô cùng náo nhiệt, ăn chơi trác táng, đèn màu rực rỡ. Trên bản đồ vệ tinh đều có thể nhìn thấy khu vực nhỏ bé nhưng sáng chói này.
Hôm nay trong phòng VIP ở quán bar nhà họ Mạnh, không còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cậu Mạnh như trước đây nữa.
Sắc mặt Mạnh Long u ám, âm u đến đáng sợ.
Đang nằm bẹp trước mặt hắn là tên khốn tóc vàng trốn thoát trở về từ bệnh viện.
Cũng không dẫn được xác Dương Kiếm về.
Còn thằng em út kia cũng chưa quay lại.
Tên tóc vàng trước mặt hắn đang nằm ôm ngực giống như vừa bị ai đánh.
Hắn ta ở bệnh viện đã bị đập vào tường mấy phát rất mạnh, lại phải chạy trốn về đây, không ngừng ho ra máu.
Máu bắn ra dính vào trên quần của Mạnh Long.
“Mẹ nó, đồ vô dụng!”, Mạnh Long đột nhiên đứng dậy đạp một phát vào người tên tóc vàng kia, hét lớn.
“Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong! Mặt mũi của Mạnh Long tao biết để đâu chứ!”
Hắn liên tục đá rồi đạp một cách ác độc, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng không ảnh hưởng gì đến việc nghiến răng chửi bới của hắn ta.
“Để ở đâu, để ở đâu!!!”
Một bên mặt của tên tóc vàng rất nhanh đã sưng vù lên, giống như bị ong vò vẽ chích vậy.
Mạnh Long rít vào một hơi thuốc, sau đó chầm chậm nhả khói ra, dường như đang cố lấy lại bình tĩnh.
“Ai làm?”
Một làn khói thuốc bay ra từ mũi Mạnh Long, giữa làn khói mờ mịt ấy là một khuôn mặt dữ tợn, cùng với đôi mắt lạnh lẽo.
“Là...người thân của Dương Kiếm, hình như...tên...tên là Vu Kiệt!”
“Đúng! Chính là cái tên này, chính là hắn ta! Đạp gãy chân của cậu út, còn phế mất hai cánh tay của cậu ấy nữa!”
“Đã nói uy danh của anh với tên đó, nhưng thằng khốn kiếp đó không xem anh ra gì”.
“...”
Tên tóc vàng đó ngẩng đầu lên, miệng đã sưng tấy nhưng vẫn nói luôn mồm.
Vu Kiệt.
Là hắn!
Tên tạp chủng vừa ra tù cách đây không lâu!
Ân nhân cứu mạng của nhà họ Đổng.
Cái tên khốn không coi ai ra gì!
Còn đạp gãy chân của Hoa Nhiên ở buổi hòa nhạc, Vu Kiệt!
Mẹ nó!
Mạnh Long nhổ một bãi nước bọt.
Lần trước là do mày chạy nhanh, lần này đến địa bàn của ông đây, tao sẽ cho mày biết thế nào là “hiếu khách”!
Lần này tao nhất định sẽ không tha cho mày!
Mạnh Long vừa vẫy tay thì một tên nhanh nhẹn chạy đến.
“Tháng trước tao có thuê một nhóm lính đánh thuê giá cao ở biên giới phía Tây, bảo bọn họ đều đến đây, có một tên nhóc rất lợi hại cần bọn họ ra tay”.
Lúc này trong phòng VIP tối om, một bóng người dần dần xuất hiện, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
"Cậu Mạnh quá xem thường lính đánh thuê chúng tôi rồi. Ngoại trừ Lang Nha khiến người ta hồn bay phách lạc ở biên giới phía Tây thì không có ai là đối thủ của chúng tôi cả".
Lúc này, Mạnh Long nổi giận đùng đùng: “Bớt nói nhảm con mẹ nó đi! Gọi người của mày đến đây! Ông đây nuôi chúng mày không phải là để ăn chơi nhàn rỗi!”
“Đúng rồi, ở đây giữ lại mười mấy người trông coi là được, những người còn lại đều đi theo tao!”
“Vâng thưa cậu chủ! Nhưng dẫn theo nhiều người như vậy là muốn giết Dương Kiếm hay là Vu Kiệt vậy ạ?”
Mạnh Long vốn đang tươi cười nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn lại.
Dương Kiếm? Vu Kiệt?
Hahaha, xin lỗi.
Đều! Phải! Chết!
...
Tại bệnh viện.
Vu Kiệt nhìn Dương Kiếm hấp hối trên bàn mổ, anh đang bắt mạch cho Dương Kiếm.
Mạch tượng rất yếu, chỉ còn lại một chút hơi thở.
Thời gian! Vô cùng khẩn cấp!
Anh nói với Trịnh Long: “Tôi cần một ngọn đèn cồn, còn nữa, giúp tôi đỡ anh ấy nằm thẳng lại”.
“Vâng, anh Kiệt”, Trịnh Long đáp.
Hai người nâng Dương Kiếm lên, đặt thẳng người.
Vu Kiệt xé quần áo ướt sũng của Dương Kiếm vứt qua một bên.
Anh xe một cây châm bạc mảnh như sợi tóc, sau đó đưa lên trên ngọn đèn cồn được thắp sáng lúc nãy, rồi châm vào huyệt đạo trên ngực Dương Kiếm.
Bảo vệ tim và mạch máu!
Trước mắt quan trọng nhất là phải bảo vệ được hơi thở cuối cùng!
Vu Kiệt nín thở, theo đúng các bước của phương pháp châm cứu này mà châm hết các huyệt còn lại, tiếp theo là huyện đan điền, một luồng kình lực từ ngón tay anh thông qua cây kim bạc truyền vào cơ thể Dương Kiếm.
Một lúc sau, hơi thở của Dương Kiếm đã khôi phục bình thường một chút.
Đã qua được cơn nguy kịch rồi.
Dương Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng từ từ hạ xuống.
Cô ngồi xuống bên cạnh Dương Kiếm, đưa tay chạm vào trán của anh ta.
Hỏng rồi, nóng bừng!
Lại chạm vào người của Dương Kiếm thì thấy da anh ta lạnh như băng.
Dương Cẩm Tú cầm bộ áo quần đã ướt nhẹp kia lên.
Trời lạnh như vậy, bọn họ còn tạt nước đá vào người anh.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của anh trai, cô gối đầu lên ngực Dương Kiếm, nước mắt lặng lẽ tuôn trào.
Vu Kiệt đứng bên cạnh thấy vậy, bất giác siết chặt nắm đấm.
Ức hiếp người quá đáng!
...
Vừa đúng năm phút sau, viện trưởng Trương hấp tấp chạy đến cửa phòng phẫu thuật, dựa vào tường thở hổn hển.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, viện trưởng Trương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khắp căn phòng đều là những tên bảo vệ có hình thù quái dị, khiến ông ta sợ hãi hét lên.
Cảnh tượng này, thật sự là quá khủng bố.
Bác sĩ Trần nhìn thấy viện trưởng đã đến, lật đật chạy đến, miệng vẫn liên tục lắp bắp.
“Viện...viện trưởng Trương, ở đây vẫn còn một tên điên! Hắn! Hu...hu! Tôi, tôi...”
Viện trưởng Trương nhìn thấy hắn ta thần trí hoảng loạn nên không để ý đến.
Đi đến phía tên đội trưởng bảo vệ đang quỳ thét lên.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Vu Kiệt nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền đi ra xem.
Bác sĩ Trần nhìn thấy Vu Kiệt đi ra, dọa đến nỗi toàn thân run lên cầm cập, nói điên nói dại.
Đội trưởng đội bảo vệ càng cúi gằm mặt xuống, không dám đứng dậy.
“Viện trưởng”, Vu Kiệt lên tiếng.
Viện trưởng Trương không phải kẻ ngốc, cảnh tượng trước mắt này không phải do thanh niên này gây ra thì còn có thể là ai chứ.
Huống hồ, còn có nhân vật lớn đến từ thủ đô mà Mật Tư Điệp đã từng cảnh báo với ông ta.
Ông ta không dám chểnh mảng.
Cũng không có gan dám chểnh mảng.
Chỉ thấy ông ta cúi người, nở một nụ cười tươi nói với Vu Kiệt.
“Xin chào anh Vu...tôi...tôi là viện trưởng của bệnh viện này...xin...xin lỗi...”
Vu Kiệt liếc nhìn nụ cười giả tạo của viện trưởng, ánh mắt đầy khinh thường.
“Xin lỗi?”
“Ông nhìn bệnh viện của ông mà xem”.
“Một vị bác sĩ xem thường tính mạng con người”.
“Đội bảo vệ thì bàng quang để mấy tên du thủ du thực làm càn, ngược lại đối với dân thường thì lại hành xử ngang ngược tàn bạo.
“Vốn dĩ bệnh viện nên vì nhân dân phục vụ”.
“Nhưng hiện tại, rốt cuộc là vì ai phục vụ?”
Vu Kiệt hướng về phía viện trưởng hét lên.
Anh tức giận!
Anh giận vì bác sĩ vốn dĩ phải là một người lòng nhân từ nhưng lại đi làm những chuyện thất đức.
Anh căm ghét!
Anh ghét tại sao trên thế giới này kẻ đứng đầu luôn là những kẻ có tiền có quyền.
Anh không cam tâm!
Anh không cam tâm cho những người bảo vệ tổ quốc, những người xả thân chiến đấu trên chiến trường, và những người anh em Lang Nha đã hy sinh tính mạng bảo vệ biên giới.
“Tôi… tôi… tôi…”
Viện trưởng Trương lắp bắp, ông ta bị vẻ chính trực lẫm liệt của thanh niên này dọa ngây người rồi.
“Anh đợi một lát, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi bọn họ đến đây xin lỗi anh ngay!”
Viện trưởng Trương đạp tên đội trưởng đội bảo vệ một phát, rồi lại đạp thêm phát nữa vào bác sĩ Trần đang nói năng lắp bắp, không tỉnh táo kia.
“Quỳ ở đây cho tôi!”
“Vâng… vâng…”
Vu Kiệt biết viện trưởng chỉ đang diễn cho mình xem, nên không thèm để ý.
Anh quay lại phòng phẫu thuật, Cẩm Tú vẫn đang ngồi khóc nức nở, lửa giận trong lòng anh lại bùng lên lần nữa.
Có quyền có tiền…
Cậu chủ nhà họ Mạnh…
Để tôi xem thử cái tên cậu chủ nhà họ Mạnh này uy phong đến mức nào!
“Anh… chân… chân của anh ấy… đang chảy rất nhiều máu…”
Sắc mặt Vu Kiệt đanh lại: “Anh biết, Cẩm Tú, em và Trịnh Long ra ngoài một lát đi, anh châm thêm cho anh ấy vài huyệt nữa!”
“Vâng…”, Dương Cẩm Tú rất tin tưởng Vu Kiệt, lập tức rời đi, không lãng phí chút thời gian nào.
Đúng ngay lúc Trịnh Long đang định rời đi, Vu Kiệt đột nhiên nói: “Trịnh Long, bảo tên viện trưởng đang quỳ ở ngoài kia vào đây”.
“Vâng, anh Kiệt!”
Trịnh Long dừng lại một lúc, lại nói: “Anh Kiệt, thật sự không cần bảo tất cả những người ngoài kia vào đây hết sao?”
Anh ta lo lắng.
Tuy là nhà họ Mạnh không bằng nhà họ Lý, nhưng ở Hương Thành cũng được xếp vào hàng đầu.
Có điều… giây tiếp theo, những lời của Vu Kiệt hoàn toàn dập tắt hết mọi lo toan trong lòng anh.
Hai mắt Vu Kiệt tràn đầy sát ý: “Nhà họ Mạnh chỉ nhỏ như con kiến mà thôi, chuyện ngày hôm nay nhất định phải trả giá gấp vạn lần!”
Tao muốn tất cả mọi người đều biết.
Cho dù mày có quyền có thế,
Chỉ cần mày không có đạo đức!
Thì ắt sẽ phải chịu…
Trừng phạt!
Ngược lại tại khu phố đèn đỏ ở phía đông, ban ngày thì không có một bóng người, đêm đến lại vô cùng náo nhiệt, ăn chơi trác táng, đèn màu rực rỡ. Trên bản đồ vệ tinh đều có thể nhìn thấy khu vực nhỏ bé nhưng sáng chói này.
Hôm nay trong phòng VIP ở quán bar nhà họ Mạnh, không còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cậu Mạnh như trước đây nữa.
Sắc mặt Mạnh Long u ám, âm u đến đáng sợ.
Đang nằm bẹp trước mặt hắn là tên khốn tóc vàng trốn thoát trở về từ bệnh viện.
Cũng không dẫn được xác Dương Kiếm về.
Còn thằng em út kia cũng chưa quay lại.
Tên tóc vàng trước mặt hắn đang nằm ôm ngực giống như vừa bị ai đánh.
Hắn ta ở bệnh viện đã bị đập vào tường mấy phát rất mạnh, lại phải chạy trốn về đây, không ngừng ho ra máu.
Máu bắn ra dính vào trên quần của Mạnh Long.
“Mẹ nó, đồ vô dụng!”, Mạnh Long đột nhiên đứng dậy đạp một phát vào người tên tóc vàng kia, hét lớn.
“Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong! Mặt mũi của Mạnh Long tao biết để đâu chứ!”
Hắn liên tục đá rồi đạp một cách ác độc, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng không ảnh hưởng gì đến việc nghiến răng chửi bới của hắn ta.
“Để ở đâu, để ở đâu!!!”
Một bên mặt của tên tóc vàng rất nhanh đã sưng vù lên, giống như bị ong vò vẽ chích vậy.
Mạnh Long rít vào một hơi thuốc, sau đó chầm chậm nhả khói ra, dường như đang cố lấy lại bình tĩnh.
“Ai làm?”
Một làn khói thuốc bay ra từ mũi Mạnh Long, giữa làn khói mờ mịt ấy là một khuôn mặt dữ tợn, cùng với đôi mắt lạnh lẽo.
“Là...người thân của Dương Kiếm, hình như...tên...tên là Vu Kiệt!”
“Đúng! Chính là cái tên này, chính là hắn ta! Đạp gãy chân của cậu út, còn phế mất hai cánh tay của cậu ấy nữa!”
“Đã nói uy danh của anh với tên đó, nhưng thằng khốn kiếp đó không xem anh ra gì”.
“...”
Tên tóc vàng đó ngẩng đầu lên, miệng đã sưng tấy nhưng vẫn nói luôn mồm.
Vu Kiệt.
Là hắn!
Tên tạp chủng vừa ra tù cách đây không lâu!
Ân nhân cứu mạng của nhà họ Đổng.
Cái tên khốn không coi ai ra gì!
Còn đạp gãy chân của Hoa Nhiên ở buổi hòa nhạc, Vu Kiệt!
Mẹ nó!
Mạnh Long nhổ một bãi nước bọt.
Lần trước là do mày chạy nhanh, lần này đến địa bàn của ông đây, tao sẽ cho mày biết thế nào là “hiếu khách”!
Lần này tao nhất định sẽ không tha cho mày!
Mạnh Long vừa vẫy tay thì một tên nhanh nhẹn chạy đến.
“Tháng trước tao có thuê một nhóm lính đánh thuê giá cao ở biên giới phía Tây, bảo bọn họ đều đến đây, có một tên nhóc rất lợi hại cần bọn họ ra tay”.
Lúc này trong phòng VIP tối om, một bóng người dần dần xuất hiện, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
"Cậu Mạnh quá xem thường lính đánh thuê chúng tôi rồi. Ngoại trừ Lang Nha khiến người ta hồn bay phách lạc ở biên giới phía Tây thì không có ai là đối thủ của chúng tôi cả".
Lúc này, Mạnh Long nổi giận đùng đùng: “Bớt nói nhảm con mẹ nó đi! Gọi người của mày đến đây! Ông đây nuôi chúng mày không phải là để ăn chơi nhàn rỗi!”
“Đúng rồi, ở đây giữ lại mười mấy người trông coi là được, những người còn lại đều đi theo tao!”
“Vâng thưa cậu chủ! Nhưng dẫn theo nhiều người như vậy là muốn giết Dương Kiếm hay là Vu Kiệt vậy ạ?”
Mạnh Long vốn đang tươi cười nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn lại.
Dương Kiếm? Vu Kiệt?
Hahaha, xin lỗi.
Đều! Phải! Chết!
...
Tại bệnh viện.
Vu Kiệt nhìn Dương Kiếm hấp hối trên bàn mổ, anh đang bắt mạch cho Dương Kiếm.
Mạch tượng rất yếu, chỉ còn lại một chút hơi thở.
Thời gian! Vô cùng khẩn cấp!
Anh nói với Trịnh Long: “Tôi cần một ngọn đèn cồn, còn nữa, giúp tôi đỡ anh ấy nằm thẳng lại”.
“Vâng, anh Kiệt”, Trịnh Long đáp.
Hai người nâng Dương Kiếm lên, đặt thẳng người.
Vu Kiệt xé quần áo ướt sũng của Dương Kiếm vứt qua một bên.
Anh xe một cây châm bạc mảnh như sợi tóc, sau đó đưa lên trên ngọn đèn cồn được thắp sáng lúc nãy, rồi châm vào huyệt đạo trên ngực Dương Kiếm.
Bảo vệ tim và mạch máu!
Trước mắt quan trọng nhất là phải bảo vệ được hơi thở cuối cùng!
Vu Kiệt nín thở, theo đúng các bước của phương pháp châm cứu này mà châm hết các huyệt còn lại, tiếp theo là huyện đan điền, một luồng kình lực từ ngón tay anh thông qua cây kim bạc truyền vào cơ thể Dương Kiếm.
Một lúc sau, hơi thở của Dương Kiếm đã khôi phục bình thường một chút.
Đã qua được cơn nguy kịch rồi.
Dương Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng từ từ hạ xuống.
Cô ngồi xuống bên cạnh Dương Kiếm, đưa tay chạm vào trán của anh ta.
Hỏng rồi, nóng bừng!
Lại chạm vào người của Dương Kiếm thì thấy da anh ta lạnh như băng.
Dương Cẩm Tú cầm bộ áo quần đã ướt nhẹp kia lên.
Trời lạnh như vậy, bọn họ còn tạt nước đá vào người anh.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của anh trai, cô gối đầu lên ngực Dương Kiếm, nước mắt lặng lẽ tuôn trào.
Vu Kiệt đứng bên cạnh thấy vậy, bất giác siết chặt nắm đấm.
Ức hiếp người quá đáng!
...
Vừa đúng năm phút sau, viện trưởng Trương hấp tấp chạy đến cửa phòng phẫu thuật, dựa vào tường thở hổn hển.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, viện trưởng Trương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khắp căn phòng đều là những tên bảo vệ có hình thù quái dị, khiến ông ta sợ hãi hét lên.
Cảnh tượng này, thật sự là quá khủng bố.
Bác sĩ Trần nhìn thấy viện trưởng đã đến, lật đật chạy đến, miệng vẫn liên tục lắp bắp.
“Viện...viện trưởng Trương, ở đây vẫn còn một tên điên! Hắn! Hu...hu! Tôi, tôi...”
Viện trưởng Trương nhìn thấy hắn ta thần trí hoảng loạn nên không để ý đến.
Đi đến phía tên đội trưởng bảo vệ đang quỳ thét lên.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Vu Kiệt nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền đi ra xem.
Bác sĩ Trần nhìn thấy Vu Kiệt đi ra, dọa đến nỗi toàn thân run lên cầm cập, nói điên nói dại.
Đội trưởng đội bảo vệ càng cúi gằm mặt xuống, không dám đứng dậy.
“Viện trưởng”, Vu Kiệt lên tiếng.
Viện trưởng Trương không phải kẻ ngốc, cảnh tượng trước mắt này không phải do thanh niên này gây ra thì còn có thể là ai chứ.
Huống hồ, còn có nhân vật lớn đến từ thủ đô mà Mật Tư Điệp đã từng cảnh báo với ông ta.
Ông ta không dám chểnh mảng.
Cũng không có gan dám chểnh mảng.
Chỉ thấy ông ta cúi người, nở một nụ cười tươi nói với Vu Kiệt.
“Xin chào anh Vu...tôi...tôi là viện trưởng của bệnh viện này...xin...xin lỗi...”
Vu Kiệt liếc nhìn nụ cười giả tạo của viện trưởng, ánh mắt đầy khinh thường.
“Xin lỗi?”
“Ông nhìn bệnh viện của ông mà xem”.
“Một vị bác sĩ xem thường tính mạng con người”.
“Đội bảo vệ thì bàng quang để mấy tên du thủ du thực làm càn, ngược lại đối với dân thường thì lại hành xử ngang ngược tàn bạo.
“Vốn dĩ bệnh viện nên vì nhân dân phục vụ”.
“Nhưng hiện tại, rốt cuộc là vì ai phục vụ?”
Vu Kiệt hướng về phía viện trưởng hét lên.
Anh tức giận!
Anh giận vì bác sĩ vốn dĩ phải là một người lòng nhân từ nhưng lại đi làm những chuyện thất đức.
Anh căm ghét!
Anh ghét tại sao trên thế giới này kẻ đứng đầu luôn là những kẻ có tiền có quyền.
Anh không cam tâm!
Anh không cam tâm cho những người bảo vệ tổ quốc, những người xả thân chiến đấu trên chiến trường, và những người anh em Lang Nha đã hy sinh tính mạng bảo vệ biên giới.
“Tôi… tôi… tôi…”
Viện trưởng Trương lắp bắp, ông ta bị vẻ chính trực lẫm liệt của thanh niên này dọa ngây người rồi.
“Anh đợi một lát, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi bọn họ đến đây xin lỗi anh ngay!”
Viện trưởng Trương đạp tên đội trưởng đội bảo vệ một phát, rồi lại đạp thêm phát nữa vào bác sĩ Trần đang nói năng lắp bắp, không tỉnh táo kia.
“Quỳ ở đây cho tôi!”
“Vâng… vâng…”
Vu Kiệt biết viện trưởng chỉ đang diễn cho mình xem, nên không thèm để ý.
Anh quay lại phòng phẫu thuật, Cẩm Tú vẫn đang ngồi khóc nức nở, lửa giận trong lòng anh lại bùng lên lần nữa.
Có quyền có tiền…
Cậu chủ nhà họ Mạnh…
Để tôi xem thử cái tên cậu chủ nhà họ Mạnh này uy phong đến mức nào!
“Anh… chân… chân của anh ấy… đang chảy rất nhiều máu…”
Sắc mặt Vu Kiệt đanh lại: “Anh biết, Cẩm Tú, em và Trịnh Long ra ngoài một lát đi, anh châm thêm cho anh ấy vài huyệt nữa!”
“Vâng…”, Dương Cẩm Tú rất tin tưởng Vu Kiệt, lập tức rời đi, không lãng phí chút thời gian nào.
Đúng ngay lúc Trịnh Long đang định rời đi, Vu Kiệt đột nhiên nói: “Trịnh Long, bảo tên viện trưởng đang quỳ ở ngoài kia vào đây”.
“Vâng, anh Kiệt!”
Trịnh Long dừng lại một lúc, lại nói: “Anh Kiệt, thật sự không cần bảo tất cả những người ngoài kia vào đây hết sao?”
Anh ta lo lắng.
Tuy là nhà họ Mạnh không bằng nhà họ Lý, nhưng ở Hương Thành cũng được xếp vào hàng đầu.
Có điều… giây tiếp theo, những lời của Vu Kiệt hoàn toàn dập tắt hết mọi lo toan trong lòng anh.
Hai mắt Vu Kiệt tràn đầy sát ý: “Nhà họ Mạnh chỉ nhỏ như con kiến mà thôi, chuyện ngày hôm nay nhất định phải trả giá gấp vạn lần!”
Tao muốn tất cả mọi người đều biết.
Cho dù mày có quyền có thế,
Chỉ cần mày không có đạo đức!
Thì ắt sẽ phải chịu…
Trừng phạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.