Đệ Nhất Lang Vương

Chương 527: Tuyệt bút… Lưu Mặc Sinh

Thái Tú

12/06/2021

Nhất định phải sống đến chín mươi tuổi nhé.

Đó chính là mong đợi cuối cùng của một ông lão tuổi xế chiều với ông bạn già của mình.

Nói xong câu đó, Lưu Mặc Sinh bước đi nhanh hơn.

Trước khi làm chuyện đã quyết tâm, ông ta tới đây để tạm biệt, không phải để lại di ngôn, cũng không phải dặn trước về hậu sự, cảm giác này hệt như buổi tối trước ngày thi vậy, có người nghe nhạc, có người lén bố mẹ ra quán net, có người tìm cảm giác mạnh chơi nhảy bungee, để tăng thêm can đảm cho mình, đi thả lỏng, đi làm việc mình muốn làm.

Già rồi.

Cũng nhiều lời hơn.

Thật ra ông ta có thể nói nhiều hơn nhưng thời gian lại không cho phép.

Lưu Mặc Sinh cố gắng chuyển những lời mình muốn nói trong lòng thành những câu ngắn, vẫn khá là đỉnh đấy chứ, không hề rơi nước mắt, bĩu môi, thoải mái cười to.

Bánh bích quy đắt thật đấy, đắt hơn hồi chiến loạn không biết mấy trăm lần, nhưng vì ông bạn cũ, cũng chỉ là mấy trăm đồng thôi, mua thì cứ mua.

Ông bạn già vẫn còn sống, điều đó là đủ may mắn rồi, con người ta sống đến tuổi này rồi vẫn còn người để trò chuyện, thật tốt, vì thế làm chút chuyện cho ông bạn già thì có cái gì đáng nói đâu, mạng già chỉ có một, mất là mất.

Vu Kiệt, nhớ lại năm năm trước chàng trai đó đã là anh hùng vang danh bốn bể, đến nay cảm giác mắc nợ đó vẫn còn lưu lại trong lòng Lưu Mặc Sinh, ngày xưa ông ta muốn sắp xếp một công việc cho anh nhưng bị từ chối, sau đó anh liên tục gặp phải phiền phức, ông ta luôn giúp đỡ, không có lí do tại sao, muốn giúp thì cứ giúp thôi.

Một tiền bối gặp được một hậu bối đáng để giúp đỡ thì thường không hề quan tâm gì đến ích lợi tiền tài gì, tất cả mọi thứ ông ta làm đều xuất phát từ tấm lòng, năm năm trước ông ta không đến giúp anh trong chuyện đó, năm năm sau chuyện gì có đủ khả năng giúp ông ta đều giúp hết rồi, dù có phải mất cái mạng già này ông ta vẫn muốn giúp!



Khi Lưu Mặc Sinh đi rồi, ông cụ Lý ngồi tựa người vào đầu giường, xốc chăn lên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, cầm lấy cái mũ màu xanh lục có mùi mồ hôi của một ông già, trên đó có thêu một ngôi sao nhỏ, sáng lên như mặt trời, vàng óng a óng ánh.

Ông cụ vẫn còn nhớ rõ sau khi hòa bình được lập lại, trang phục được thống nhất thì chiếc mũ đầu tiên chính là cái được đội lên đầu Lưu Mặc Sinh.

Ông cụ vẫn còn nhớ khi đó thằng ranh ấy cứ lằng nhằng nói cái gì ấy.

Ông ta nói: Lão già kia, hòa bình rồi, cuối cùng mọi người cũng không cần phải ăn dưa muối, rễ cây, uống nước trắng nữa rồi. Trâu bò của chúng ta có thể tìm một nơi an toàn để nuôi cho béo, cuối cùng dân của chúng ta cũng có thể sống những ngày an ổn rồi, ha ha ha ha…

Một giọt nước mắt trong suốt dần lăn xuống từ khóe mắt ông cụ Lý.

“Tên kia, ông làm thế này là sao…”

Đội năm mươi năm rồi để lại cho tôi?

Ông đang…

Khoảnh khắc đó, ông cụ Lý chợt cau mày, lập tức hít một ngụm khí lạnh như thể đang nghĩ tới điều gì đó.



Để lại làm kỷ niệm!

Tại sao phải để lại làm kỷ niệm?

Bởi vì phải đi, phải đi đến một nơi xa thật xa nên lâu lắm không thể gặp mặt nhau được, vì vậy phải để lại thứ đã làm bạn bên mình nhiều năm cho người ta.

Sợ ông đây đi rồi.

Lão già kia ở lại một mình cô độc.

Muốn uống chút rượu, tìm một người nói chuyện cũng chẳng có.

Con cái kết hôn sinh con, ông còn chẳng có một người để chia sẻ niềm vui đó.

Ngày nào đó sắp lìa xa cõi đời này, nhìn lại con cháu xung quanh, cuối cùng lại muốn nói chuyện với ông bạn già cũng không có cơ hội.

Thế nên mới để lại một món đồ.

Nhỡ mà không gặp lại được nữa.

Thì phải làm sao bây giờ?

Nhớ ông, lão già.

“Người đâu!”

Ông cụ Lý nổi cơm tam bành trước giờ chưa từng có, hét thật to về phía cửa.

Giọng nói vang vọng ra ngoài, từ đầu đến tận cuối hành lang, năm thành viên trong đội bảo vệ nhanh chóng vào phòng bệnh với tốc độ nhanh nhất.

Mặc Bạch đứng trong góc nghe hết tất cả những lời đó lại lặng lẽ thở dài, không muốn nói gì, chỉ là, số trời đã thế.

“Thưa ông!”

Năm người cùng quỳ một gối xuống trước mặt ông cụ.

“Đi, đi tìm lão già Lưu Mặc Sinh kia về đây cho tôi, đi nhanh lên, nếu không tìm được thì tất cả cút hết ra khỏi thủ đô này cho tôi”.

“Rõ!”

Năm người nhận lệnh, lập tức đứng dậy.

Khi bọn họ vừa mới rời khỏi phòng.

Lão Ưng vội vàng vọt vào phòng bệnh.



“Tiêu rồi, đã xảy ra chuyện rồi!”

“Nói!”

Dường như tất cả những chuyện khiến con người ta phải bực dọc và căng thẳng đều đến cùng một lúc, như thể vận mệnh đã sắp xếp sẵn một ván cờ kỳ quái nào đó.

Lão Ưng lấy ra một xấp tài liệu đưa cho ông cụ Lý.

“Vừa mới nhận được tin tức, Tôn thái tử và hai mươi chiến sĩ Long Tiễn bị phục kích ở con sông trong khu rừng rậm nguyên sinh ngoài biên giới, sau khi đối chứng xác nhận đối phương chính là đoàn lính đánh thuê đã hoạt động lâu năm, đoàn Rắn Hổ Mang, là đoàn lính mạnh được xếp vào ba đoàn đứng đầu, dựa theo biểu hiện của họ trong tình huống chiến đấu gần đây nhất thì Tôn thái tử vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn thành công tiêu diệt đối phương”.

“Nhưng vấn đề mấu chốt là… Là…"

“Là cái gì?”

Ông cụ Lý hỏi.

Lão Ưng: “Chiến đấu ở khu rừng rậm nguyên thủy bị công khai, đoàn lính đánh thuê khác nhắm vào Tôn thái tử cố tình lấy viên đạn, đăng vỏ đạn có ký hiệu thuộc về Long Tiễn lên diễn đàn quốc tế, bây giờ tất cả các diễn đàn đều bắt đầu tạo áp lực với Hoa Hạ và yêu cầu lập tức xử phạt hai mươi chiến sĩ Long Tiễn Lưu Soái cử đi, yêu cầu Hoa Hạ phải cho họ một câu trả lời”.

“Thưa ông, bây giờ áp lực từ bên ngoài quốc tế rất lớn, tất cả đều nhắm vào biên giới quốc tế đó, vượt biên chiến đấu là trái với luật pháp nên họ tạo áp lực với Hoa Hạ, ban nãy có một nhân vật lớn đã nổi trận lôi đình, yêu cầu điều tra rõ việc này”.

“Nghe nói là đã gọi điện thoại cho Lưu Soái, chuyện này cũng giống với tình huống Tôn thái tử gặp phải năm năm trước, bây giờ… Bây giờ phải làm sao đây?”

Làm sao bây giờ!

Ông cụ Lý im lặng.

Áp lực từ quốc tế.

Rõ ràng giới đánh thuê đang muốn lợi dụng vụ việc này để diệt hết người bên cạnh Vu Kiệt, sau đó bao vây xử lý anh.

Chẳng mấy chốc ông cụ Lý đã suy nghĩ cẩn thận về chuyện này.

Đất nước Hoa Hạ mênh mông rộng lớn, không đến phiên người ngoài khoa tay múa chân!

Nếu muốn xét tội, Lưu Mặc Sinh tôi… Gánh!

Nhưng chết cũng phải chết cho có ý nghĩa.

Chết, trả cho ông bạn già của tôi một mạng, trả cho Lang Vương và hai mươi chiến sĩ Long Tiễn bảy ngày chiến đấu, trả cho mối nợ trong lòng tôi!

Tuyệt bút… Lưu Mặc Sinh!

- ---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Lang Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook