Chương 1103: Xâm chiếm trái tim của Vu Kiệt.
Thái Tú
23/10/2021
"Nếu như không phải người chặn đường nó mà mà là ông trời thì sao?"
“Trời?”
Ông cụ Lý không hề sợ sệt, chỉ lên trời nói: "Cháu trai tôi đã quyết định đồ thiên, vậy thì tôi sẽ nổ trời!"
Lưu Mỗ nhướng mày, cười nói.
"Nổ trời...tên hay, vậy thì tôi...bỏ đi, nếu đứa cháu này gặp phải kiếp nạn nguy hiểm đến tính mạng, tôi chết thay nó là được rồi”.
Giọng điệu của ông ta rất thoải mái, như thể đang kể chuyện vậy.
Tuy nhiên, sắc mặt của ông cụ Lý chùng xuống, cũng hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong đó.
Con đường mà Vu Kiệt đi quả thực rất khó khăn, dù bọn họ đã cố gắng làm mọi cách để mở đường cho anh nhưng không ai có thể bảo vệ anh cả đời được.
Có lúc, sự hy sinh lớn nhất mà bọn họ có thể làm chính là tính mạng bản thân.
Lưu Mỗ cũng đã hạ quyết tâm, gạt sự sống và cái chết sang một bên.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông cụ Lý, đây là tình yêu dành cho Vu Kiệt, hay là sự áy náy đối với con gái của ông ta?
Ai biết được chứ.
"Lần này, phía thủ đô cũng sẽ không còn hòa bình nữa đâu. Tôi phải nhanh chóng quay lại càng sớm càng tốt. E là có người đã bí mật lên kế hoạch cho bước tiếp theo rồi".
Ông cụ Lý nhắc nhở.
"Ông không cần nói với tôi những chuyện này, nếu như có người phong thánh muốn tấn công nó, tôi sẽ không nương tay đâu".
Lưu Mỗ vô cùng nghiêm túc nói.
Lần này năm người phong thánh đối phó Vu Kiệt đã khiến ông ta rất tức giận.
Nếu như lại có thêm mười kẻ tám người muốn giết Vu Kiệt như vậy, không phải lần nào cũng có thể may mắn thoát chết được.
Ông ta càng không muốn thứ đó hiện ra, xâm chiếm trái tim của Vu Kiệt.
"Tôi không có ý gì đâu, ông đừng lo lắng, ở đây còn có hai vị sư phụ của nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Ông cụ Lý cười nói.
"Tôi già rồi, không nghĩ nhiều nữa, tôi phải đi đây”.
Ông cụ Lý hít một hơi thật sâu, nói.
Lưu Mỗ gật đầu, nói: “Ừm”.
“Trời?”
Ông cụ Lý không hề sợ sệt, chỉ lên trời nói: "Cháu trai tôi đã quyết định đồ thiên, vậy thì tôi sẽ nổ trời!"
Lưu Mỗ nhướng mày, cười nói.
"Nổ trời...tên hay, vậy thì tôi...bỏ đi, nếu đứa cháu này gặp phải kiếp nạn nguy hiểm đến tính mạng, tôi chết thay nó là được rồi”.
Giọng điệu của ông ta rất thoải mái, như thể đang kể chuyện vậy.
Tuy nhiên, sắc mặt của ông cụ Lý chùng xuống, cũng hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong đó.
Con đường mà Vu Kiệt đi quả thực rất khó khăn, dù bọn họ đã cố gắng làm mọi cách để mở đường cho anh nhưng không ai có thể bảo vệ anh cả đời được.
Có lúc, sự hy sinh lớn nhất mà bọn họ có thể làm chính là tính mạng bản thân.
Lưu Mỗ cũng đã hạ quyết tâm, gạt sự sống và cái chết sang một bên.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông cụ Lý, đây là tình yêu dành cho Vu Kiệt, hay là sự áy náy đối với con gái của ông ta?
Ai biết được chứ.
"Lần này, phía thủ đô cũng sẽ không còn hòa bình nữa đâu. Tôi phải nhanh chóng quay lại càng sớm càng tốt. E là có người đã bí mật lên kế hoạch cho bước tiếp theo rồi".
Ông cụ Lý nhắc nhở.
"Ông không cần nói với tôi những chuyện này, nếu như có người phong thánh muốn tấn công nó, tôi sẽ không nương tay đâu".
Lưu Mỗ vô cùng nghiêm túc nói.
Lần này năm người phong thánh đối phó Vu Kiệt đã khiến ông ta rất tức giận.
Nếu như lại có thêm mười kẻ tám người muốn giết Vu Kiệt như vậy, không phải lần nào cũng có thể may mắn thoát chết được.
Ông ta càng không muốn thứ đó hiện ra, xâm chiếm trái tim của Vu Kiệt.
"Tôi không có ý gì đâu, ông đừng lo lắng, ở đây còn có hai vị sư phụ của nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Ông cụ Lý cười nói.
"Tôi già rồi, không nghĩ nhiều nữa, tôi phải đi đây”.
Ông cụ Lý hít một hơi thật sâu, nói.
Lưu Mỗ gật đầu, nói: “Ừm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.